Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 22: Hàn Tư Không



Khung cảnh quen thuộc hiện lên trước mắt, khu rừng gắn liền với khoảng thời gian khó khăn nhất của Hirio. Cậu tặc lưỡi một cái và dừng lại.

Hà Thanh Chi cũng dừng bước và nhìn dáo dác xung quanh, nơi đây nàng đã đi qua không biết bao lần nhưng giờ lại có cảm giác lạ lẫm đến đáng sợ.

“Dẫn đường giúp ta nhé?”

Hirio nói và buông bàn tay nàng ra, một cái gật đầu nhanh chóng của Hà Thanh Chi khiến cậu vô thức mỉm cười.

Hai người cứ thế di chuyển trong rừng mà không mang theo bất kỳ hộ vệ hay tùy tùng nào, từng bước từng bước kéo dài khoảng nửa ngày hơn cũng dừng lại.

Hà Thanh Chi hít lấy một hơi sâu làm bộ ngực tròn trịa khẽ ưỡn lên và nhanh chóng hạ xuống, nàng xoay người chỉ tay về phía sau xa xa kia.

“Chỉ cần bước thêm khoảng trăm bước chân nữa là đến, khu vực đó Hà gia cũng đã khoanh vùng và rào lại nên huynh có thể tìm thấy rất nhanh.”

Nàng nói và đan hai bàn tay vào nhau trước bụng, ánh mắt có phần u sầu nhìn vào Hirio.

Cậu im lặng bước đến, ôm nhẹ lấy nàng và thủ thỉ.

“Cảm ơn nàng.”

Rất nhanh Hirio buông Hà Thanh Chi ra và bước vội về phía nàng vừa chỉ tay, một cảm giác chua xót bên trong lòng ngực khiến cậu cảm giác khó chịu.

Một khoảng rừng nhỏ bị rào lại bằng nhiều thanh gỗ và các loại dây sắt, Hirio nhảy qua chúng và bước vào chỗ có những vết tích kỳ lạ.

Chỗ đất nơi từng có thi thể của Daint đã bị chuyển sang một màu tối đen như mực, xung quanh lại rất bình thường chẳng thể khiến ai nghĩ rằng đây là hiện trường của một cuộc chiến đẫm máu cả.

Tu tiên giả đánh nhau đã là điều gần như chắc chắn trong suy nghĩ của Hirio, đối với những hộ vệ hoàng gia như cậu và Daint thì sức mạnh chiến đấu cơ bản đã hơn hẳn người thường chứ đừng nói đến việc hiện tại cả hai đều đã trở thành tu tiên giả và có những đột phá nhất định về thể chất.

Daint trước khi chết cũng đã kịp đột phá cảnh giới Tâm nhân sơ kỳ, chắc hẳn anh ấy cũng chưa thể hình thành Đạo tâm như Hirio lúc trước.

Những việc Daint đã làm khi ở Hà gia đều đã đến tai Hirio, giúp đỡ các nhân công trồng thảo dược hay chỉ dạy những hộ vệ các bài học tăng cường thể chất,... Đa số những việc Hirio được nghe đều là những thứ quen thuộc, trước đây khi ở Serbia anh ấy cũng đã có một cuộc sống như vậy, nhưng chỉ vì giúp đỡ Hirio mà phải lưu lạc đến nơi đất khách quê người và bỏ mạng một cách vô ích như thế này.

Hôn sự mà Hirio mong chờ giữa Daint và Hà Thanh Chi chưa từng tồn tại ở Hà gia, cậu biết tại sao Daint lại từ chối điều ấy. Hẳn là vì anh ấy không muốn ép Hà Thanh Chi phải gả cho người nàng không yêu thật lòng.

Miệng cậu có chút đắng, cảm giác thiếu vắng nơi lồng ngực vẫn đang rất rõ ràng.

“Ta có thể cảm nhận được khí tức của kẻ từng ở đây.”

Tử Nghiên lên tiếng đột ngột khiến Hirio giật mình, thanh Truy Hồn Kiếm cũng bay khỏi lưng cậu và lơ lửng ra giữa trời không.

“Có thể xác định được danh tính không?”

“Trí nhân sơ kỳ, có vẻ sắp đột phá lên trung kỳ.”

“Trí nhân là cảnh giới ngay phía trên Tâm nhân, vậy tôi có thể đánh lại kẻ này không?”

Tử Nghiên xuất hiện từ trong Truy Hồn Kiếm và quay lưng lại với Hirio, nàng giơ tay lên cao như thể đang muốn bắt lấy thứ gì đó giữa hư không.

“Dựa vào hiện tại thì chắc chắn là không thể, nhưng nếu ngươi quyết tâm ký ước thêm với ta một khế ước nữa thì sẽ có thể.”

Hirio xoa xoa cằm, cậu cũng không tỏ ra bất ngờ với câu nói và hành động của Tử Nghiên.

“Khế ước gì?”

Tử Nghiên xoay người lại, đối diện với Hirio và giơ cánh tay có một vết sẹo dài bắt đầu từ giữa hai ngón áp út và ngón giữa bàn tay kéo dài đến tận khuỷu tay tựa hồ như cả cánh tay nàng đã từng bị chẻ đôi.

“Linh hồn ký ước! Trao cho ta quyền sử dụng linh hồn ngươi.”

“Ý nghĩa gì?”

Hirio mở to mắt nhưng lại không giao động biểu cảm của mình, chất giọng cậu vẫn tỏ ra khá bình thản.

“Đáng lẽ ra ta chỉ cần sử dụng thân xác ngươi là đủ, nhưng với tình trạng linh hồn của ta hiện tại lại không đủ sức để sử dụng thân thể sống.”

“Và cô định dùng cách này để thay tôi đánh bại kẻ đã giết Daint?”

Hirio nghiêng đầu nhìn Tử Nghiên, cậu đã có quyết định trong đầu nhưng vẫn chưa thể nói cho nàng ta biết ngay được. Quá thiếu thông tin về người bạn đồng hành này cũng là một mối hoạ đối với bản thân cậu.

“Ta cũng không có ý định giúp ngươi báo thù hay gì cả, chỉ là có vài vấn đề ta cần thử nghiệm để có thể làm rõ mà thôi.”

“Thí nghiệm? Cô cũng biết rõ là hiện tại chúng ta đang có một khế ước khác, đúng chứ?”

Hirio nhún vai tỏ vẻ hiển nhiên.

“Ta sẽ nói rõ vài thứ để ngươi hiểu lý do, lắng nghe cho kỹ vào vì ta sẽ không nhắc lại.”

Tử Nghiên nhưng một nhịp và chỉ vào ngực Hirio.

“Trên người ngươi có khí tức của Eilrine, mặc dù ta không biết là từ đâu ngươi có hay bằng cách nào. Và lý do ta muốn thử nghiệm việc sử dụng linh hồn ngươi là vì Truy Hồn Kiếm đã không thể đốt xương của ngươi, chàng trai trẻ à.”

Hirio có chút rùng mình, vô thức nhìn vào lòng bàn tay của mình. Tuy đã được băng bó cẩn thận nhưng vết thương ở tay vẫn đôi khi tạo cảm giác đau nhức âm ỉ.

“Truy Hồn Kiếm không thể đốt xương tôi? Khoan đã, tôi vẫn chưa biết gì về thứ vũ khí này.”

Cậu nói nhanh và chỉ ngón trỏ vào thanh kiếm lưỡi bạc đang lơ lửng giữa không trung.

“Sở dĩ nó có tên Truy Hồn Kiếm là bởi vì khả năng đặc biệt của nó, chuôi kiếm có khả năng hấp thụ linh hồn.”

Tử Nghiên nói, nàng cũng đưa mắt nhìn về thanh kiếm.

“N-nó thực sự có khả năng đó? Cô có thể sống sót sau khi đột phá thất bại là nhờ có thanh kiếm này?”

“Chính xác là thế, chuôi kiếm hấp thụ tàn dư linh hồn đã vỡ nát của ta và lưu trữ lại bên trong đó suốt một khoảng thời gian dài. Cũng có thể nói đây là lý do việc Truy Hồn Kiếm không thể đốt xương của ngươi làm ta có chút hứng thú.”

“Xương của tôi, không lẽ là... Tiên cốt đan?”

“Vậy đúng là ngươi đã được tăng cường cơ thể bằng đan dược, chỉ là ta không ngờ ngươi có thể tìm được một viên Tiên cốt đan đâu đấy.”

“Một người bạn của tôi đã giúp tôi luyện vài viên đan để tu luyện, tôi chỉ mới dùng hai viên trong năm viên mà thôi.”

“Hai trong năm viên? Đều là tiên đan sao?”

Tử Nghiên có chút ngạc nhiên trên gương mặt xinh đẹp, nàng vô thức bước về phía Hirio một bước.

“Đ-đúng vậy, ba viên còn lại bọn tôi đã cất ở nơi khác do được dặn là không được dùng trước khi đột phá cảnh giới Trí nhân”

Hirio nhớ lại gương mặt vui vẻ của Atthy khi cô nói về việc bọn họ có thể sẽ tan xác nếu cố ý không nghe theo lời cô ấy nói, cậu lúc đó chỉ có thể cười trừ.

Tử Nghiên cọ sát hay đầu ngón tay lại với nhau, ánh mắt nhìn Hirio một cách ngưng trọng và nói chậm:

“Tiên đan là thứ trân quý hơn cả bảo vật hay các vật phẩm ma pháp hiếm, nếu ngươi và người bạn kia đều có năm viên mỗi người thì tổng sẽ là mười viên tiên đan, chưa nói tới đó là loại tiên dược gì nhưng mười viên tiên đan gần như chưa từng xuất hiện đồng thời từ hàng ngàn năm đổ lại rồi. Ai đã luyện đan cho bọn ngươi?”

Nàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Hirio.

“Không quan trọng đâu, dù sao cũng chẳng thể gặp lại nhau nữa.”

Giọng nói Hirio có phần chua chát, cậu cũng chẳng hề né tránh đôi mắt màu tím trong trẻo đang dán chặt lên người mình.

“Coi như bí ẩn về việc Truy Hồn Kiếm không thể đốt xương ngươi đã rõ, nhưng ta vẫn muốn thử nghiệm.”

“Được thôi.”

Hirio cúi đầu nhìn xuống đất, cậu nhận ra một hiện thực rất tàn khốc.

Dù cho đã sử dụng hai viên tiên đan trân quý và giúp bản thân cường đại hơn rất nhiều nhưng khi đứng trước những kẻ thù mạnh mẽ như cô gái tóc đỏ thì cậu lại chẳng có lấy sức lực nào để phản kháng cả, yếu đuối thật sự là một cảm giác khó chịu.

Nếu bản thân cậu đã chẳng thể lo cho mạng sống của chính mình thì làm sao có thể chăm lo cho ai được cơ chứ, đến cả việc báo thù cho người bạn thân cũng gần như bất lực hoàn toàn.

“Có gì đó đang đến, khí tức rất quen thuộc!”

Tử Nghiên nói lớn, Truy Hồn Kiếm bay về tay Hirio.

“Là khí tức của kẻ ngươi cần tìm, hắn đang hướng tới đây!”

Nàng xoay người sang phía Hirio và nói, gương mặt của cậu có chút khó coi hiện hữu.

“Nếu bây giờ bắt đầu ký khế ước thì có còn kịp không?”

Hirio hỏi Tử Nghiên, nàng bỗng trơ ra một biểu cảm ngốc nghếch.

“Lúc ngươi bảo “được thôi” thì khế ước đã hình thành rồi, giờ ta sẽ sử dụng linh hồn ngươi, nhưng có lẽ không thể duy trì quá lâu.”

“Ừm!”