Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 38: Bốn Năm Khổ Tu



Hirio phun mạnh một ngụm nước có vị tanh tưởi từ miệng ra, một vài sợi rác cũng đã bị cậu nôn ra trước đó.

“Đáng lý trước đó nên học bơi một cách đàng hoàng.”

Cậu cười cười và nằm ngã người ra giữa bãi bùn lầy, Hirio đã bơi cả một đoạn sông dài để tránh né việc bị các hộ vệ cùng quân lính hoàng gia Serbia đuổi kịp.

Mặc dù khả năng hiện tại Hirio có thể dễ dàng đánh bại cho dù là cả một nhóm hơn trăm quân lính đi chăng nữa.

Tuy rằng kinh nghiệm thực chiến của cậu không cao, nhưng Hirio rất tự tin với sức mạnh của bản thân. Bình thường nếu không dùng kiếm thì chẳng ai trong top20 hộ vệ riêng có thể đánh lại Hirio cả, về kỹ năng cận chiến bằng tay không thì có thể nói là sở trường chính của cậu.

Nhưng tay không thì chẳng thể nào đấu lại kiếm hay giáo mác cả, vì thế mà Hirio bỏ qua việc luyện võ để học tập kiếm thuật.

Nụ cười trên mặt cậu đã tan biến từ lâu và ánh mắt có chút mệt mỏi.

Vào thời điểm đó, cậu đã có thể cứu lấy mẹ mình, nhưng Hirio lựa chọn giải thoát cho bà, cũng như là giải thoát cho chính cậu.

Ngày hôm nay Hirio đã chết cùng với mẹ của cậu rồi.

“Không còn Hirio. Chỉ còn Hàn Tư Không mà thôi.”

Ánh mắt nhanh chóng nhắm chặt lại, Hàn Tư Không chống mạnh cơ thể để ngồi dậy.

Vừa mới lúc nãy, cậu đã cố nhớ về những thời điểm ở quá khứ, những thời điểm mà cậu cảm giác mỏi mệt, có ai đó đã đến và an ủi.

Nhưng lại chẳng có ai trong ký ức của Hàn Tư Không cả, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, duy chỉ có đoạn ký ức về người này đột nhiên biến mất.

“Không phải nó đột nhiên biến mất.”

Hàn Tư Không có chút căng thẳng, cậu hiểu rõ mình có khả năng ghi nhớ cực tốt, nhưng hiện tại lại hoàn toàn mờ mịt.

“Lúc đó mình bị bắt, trong ngục tối... đã có quản gia đến chế nhạo mình... và...”

Hàn Tư Không dùng lòng bàn tay đập mạnh vào đầu như thể kiểm tra bên trong có hoạt động hay không vậy.

“Hoàn toàn trống rỗng?”

Cậu có chút cảm giác sợ hãi, một cảm giác rất lạ lẫm đang chảy dài trong cơ thể của Hàn Tư Không.

“Daint đã đứng ở đó để đợi mình, nhưng mình đã đi cùng ai thoát khỏi ngục?”

Cậu chống tay suy nghĩ, mặc cho đang ngồi tại nơi dơ bẩn đầy sình lầy.

“Tu tiên giả ở cảnh giới nào mới có thể xoá ký ức cơ chứ?”

Rất nhanh, Hàn Tư Không lấy lại bình tĩnh và bắt đầu suy đoán.

Rõ ràng một đoạn ký ức về ai đó của cậu đã bị xoá bỏ hoàn toàn, và điều này có khả năng cao là đã được thực hiện lúc Hirio vẫn đang lang thang trong rừng Matic, đó là khả năng lớn nhất.

Nếu chỉ đơn giản là bị xóa vào gần đây thì những cảm giác vào lúc trước của cậu chắc chắn cũng sẽ không thể nhận ra sự thay đổi này.

“Hẳn là lúc giao chiến với tên xương xẩu cảnh giới Trí nhân đỉnh phong kia.”

Hàn Tư Không gật đầu và nhanh chóng đứng lên, cậu đã có thể chắc chắn cảm giác bị thiếu hụt đoạn ký ức là từ thời điểm đó bắt đầu.

“Dù sao cũng phải nhìn qua tình hình của Thanh Chi bây giờ thế nào, mong rằng mọi chuyện vẫn ổn.”

Bước chân lên một bước, Hàn Tư Không bỗng nhiên có chút nặng lòng, vô thức hướng ánh mắt về phía Serbia.

Chuyện giữa cậu và vương quốc Serbia vẫn chưa thể kết thúc, công chúa Iso còn nợ cậu một lời giải thích.

Dường như trái tim có chút đau nhói, Hàn Tư Không khẽ thở dài một hơi.

“Chắc là ghé qua xem Tử Nghiên như thế nào rồi đã.”

Cậu xoay người phóng thẳng vào con sông rộng, dù sao thì cũng phải làm sạch người trước đã.

Ngay sau đó cũng nhanh chóng chạy như bay về hướng hang động nơi Tử Nghiên đang tái tạo cơ thể.

Tốc độ hiện tại của Hàn Tư Không đã có thể nói là vượt trội một cách rõ ràng so với trước, cơ bắp cùng xương cốt của cậu đã cường hóa trở nên mạnh mẽ hơn hẳn.

Với khả năng hiện tại, chỉ chưa đến hai tuần thì Hàn Tư Không đã về đến hang động.

Bề ngoài vẫn như cũ, không có gì đặc biệt cả, nhưng cậu nhanh chóng nhìn một lượt xung quanh.

Xác định được mọi thứ vẫn an toàn, Hàn Tư Không chui vào cửa hang chật hẹp và biến mất.

“Trở về rồi?”

Tử Nghiên đang luyện hóa cỏ bốn lá bỗng nhiên cất tiếng, nàng vẫn đang nhắm chặt mắt lại.

“Ừm...”

“Nhưng có vẻ... tôi lại lần nữa thất bại rồi.”

Hàn Tư Không có chút ngập ngừng nói một cách chậm rãi.

Bản thân cậu trước đó vẫn đang rất rối bời và suy nghĩ không thể thông suốt được, bất quá trước mặt Tử Nghiên thì cảm giác đó đã giảm đi nhiều.

Có thể là do Hàn Tư Không đã xem Tử Nghiên như là một người bạn để trút bầu tâm sự, mặc dù hai người có vẻ chẳng hề hợp nhau.

“Vậy sao.”

Tử Nghiên nói với chất giọng bình thản, có vẻ như nàng cũng chỉ trả lời cho có lệ mà thôi.

Cậu không cảm thấy tức giận hay gì cả, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến người khác, Hàn Tư Không chưa bao giờ là loại người đùn đẩy trách nhiệm lên những kẻ không liên quan cả.

“Vậy là ngươi đã không đến kịp? Hay là không thể làm gì?”

Nhưng sau vài giây im lặng, Tử Nghiên lại tiếp tục mở lời.

“Tôi đã cứu được bà ấy, nhưng có vài chuyện xảy ra... Khiến tôi hối hận.”

Chất giọng của Hàn Tư Không có chút buồn bã, mặc dù thế nhưng gương mặt cậu vẫn đang rất bình thản.

“Tôi đã giết bà ấy.”

Cậu nói, ngay sau đó liền im lặng.

Luồng năng lượng đang tỏa ra xung quanh một cách nhẹ nhàng có chút dao động.

Đôi lông mi cong dài của Tử Nghiên chầm chậm mở ra, hiện lên một màu đồng tử tím pha lê tuyệt mỹ lấp lánh.

Hướng ánh mắt về Hàn Tư Không đang nhìn nàng với ánh mắt có chút mệt mỏi.

Đôi môi hồng hào có chút di chuyển, Tử Nghiên dường như đang có gì khó nói.

Hàn Tư Không cũng chẳng làm gì đặc biệt, cậu xếp bằng chân lại và bắt đầu tu luyện.

“Tôi cũng nhận ra vài thứ.”

Ngay sau đó cậu lên tiếng, chất giọng đã không còn cảm giác buồn bã.

“Thế giới này, có nhiều thứ mà sức mạnh chẳng thể làm được... Thực lực, cũng không phải là tất cả.”

Đôi mắt đen của Hàn Tư Không khép lại, cậu bỏ qua cái nhìn của Tử Nghiên đang dán vào người mình.

“Có vẻ như mọi chuyện không dừng lại ở việc giết người nhỉ?”

Tử Nghiên cất cao tiếng nói, giọng nàng mặc dù chẳng hề mang theo chút cảm xúc gì nhưng cũng thật là dễ nghe.

“Tôi giết mẹ của mình, cũng đã đồng thời giết chết con người mang tên Hirio lúc trước... Là Hirio đã từng đặt mẹ mình làm mục tiêu để phấn đấu, cố gắng.”

Miệng Hàn Tư Không bỗng vẽ lên một nụ cười, nhưng lại mang đầy sự gượng gạo.

“Tôi và cô cùng nhau tái sinh, cũng có thể coi như bạn bè đi.”

“Bạn bè? Ngươi muốn làm bạn với ta?”

Tử Nghiên nhướng mày và có chút khó hiểu nhìn Hàn Tư Không.

“Đương nhiên, mặc dù có lẽ sắp phải nói lời chia tay rồi.”

“Ngươi sẽ phải đợi sau khi ta tái tạo lại cơ thể, sau đó ta sẽ giúp ngươi loại bỏ quyền sử dụng Truy Hồn Kiếm.”

Nàng nhanh chóng đáp trả Hàn Tư Không một cách thẳng thừng, cũng không nói nhiều về những chuyện khác.

“Tôi từ bỏ cái gì cơ?”

Hàn Tư Không xoa cằm và chìm dần vào suy nghĩ, cậu không có ấn tượng gì về việc này cả.

“Lúc ở Vương mộ là ta đã dùng sức mạnh linh hồn để cho ngươi quyền sử dụng Truy Hồn Kiếm, sau khi ta tái sinh hoàn toàn và rút toàn bộ tàn hồn ra khỏi Truy Hồn Kiếm thì mới có thể loại bỏ quyền sử dụng kiếm của ngươi.”

“Để có thể trả lại cho những người Eilrine?”

Hàn Tư Không gần như hiểu ra, cậu gật đầu và hỏi Tử Nghiên.

“Ừm, nếu để nguyên thì sẽ rất phiền phức, cụ thể là với ngươi.”

Tử Nghiên nhắm đôi mắt đẹp lại, biểu hiện không muốn tiếp tục trò chuyện.

Nhìn thanh kiếm sáng loáng đang lơ lửng trước mặt mình, Hàn Tư Không có chút cười nhẹ.

Chắc cũng đến lúc cậu cần vũ khí mới rồi.

...

Chớp mắt đã trôi qua thời gian tám tháng, cỏ bốn lá vẫn đang tỏa ra nguồn năng lượng kinh hồn. Rất may là nó cũng đã bị kết giới của Tomori cản lại, không thể lan ra bên ngoài.

Đôi mi khép hờ của Tử Nghiên mở ra, đồng tử mang một màu tím pha lê đặc trưng có chút lấp lánh hướng về phía bóng người đang xếp bằng gần đó.

Người đó là Hàn Tư Không, vẫn đang cật lực hấp thu năng lượng dư thừa của cỏ bốn lá.

Vào vài tháng trước, khi mà hắn trở về từ Serbia và nói rằng mình đã giết người, Tử Nghiên cũng là có chút giật mình.

Mặc dù khoảng thời gian cả hai biết nhau không tính là quá lâu, nhưng con người của Hàn Tư Không nàng cũng phần nào đó nhìn thấu.

Hắn tuy rằng không phải thuần một dạng người tốt bụng, nhưng cũng chẳng phải ác nhân hay kẻ xấu. Hắn có thể đánh nhau giỏi, nhưng chắc chắn không thể giết người giỏi.

Dù sao thì một kẻ xuất thân từ đất nước phàm nhân với luật pháp và giới hạn thì cũng rất đơn thuần.

Hàn Tư Không mặc dù không ngốc, Tử Nghiên cũng chẳng đánh giá quá cao thanh niên này.

Vậy nhưng khi nhìn thấy hắn cố tỏ ra bình thản khi nói về việc giết mẹ của mình, phần nào đó trong thân tâm Tử Nghiên có cảm giác khó chịu, ngứa ngáy.

Tại sao cứ phải tỏ ra mạnh mẽ như thế chứ, con người là sinh vật yếu đuối, chuyện đó cũng là do tạo hoá mà ra. Tỏ ra bản thân rất cường đại thì thực tế cũng hoàn toàn phủ nhận chuyện đó mà thôi.

Chỉ vì hắn thích nàng?

Đàn ông thường sẽ muốn thể hiện bản thân trước nữ nhân mà họ thích, với đa số loài đều là như thế.

Đôi mi khẽ run và Tử Nghiên bỗng nhiên quay mặt mình đi, một hành động vô thức.

Chẳng biết tại sao, nhưng vào lúc hắn đang rầu rĩ kia, nàng đã định đưa ra lời an ủi.

Cuối cùng lại chẳng thể đưa ra được bất cứ lời nói tốt đẹp nào, Tử Nghiên cũng không phải dạng người có thể nói lời hay ý đẹp, nàng sống gần hết đời mình với thanh kiếm.

Lúc Hàn Tư Không bảo hắn và nàng là bạn bè, lòng nàng bỗng có chút trìu xuống.

Vậy tại sao lúc trước lại bảo thích mình?

Mặc dù nàng cũng chẳng thích hắn, nhưng vừa tỏ tình xong lại bảo rằng cả hai là bạn?

Nuốt xuống bụng một ngụm tức giận nộ khí, Tử Nghiên sau đó chỉ thở nhẹ một hơi.

Cũng chẳng phải việc nàng quản, dù sau thì cũng chỉ còn hơn ba năm là sẽ đường ai nấy đi.

...

“Đột phá rồi!”

Hàn Tư Không có chút vui vẻ trong lòng và đứng bật dậy, cậu cảm giác được bản thân đang dâng trào một cỗ năng lượng tràn trề, sung mãn.

Chỉ mất khoảng bảy tháng đã đột phá lên cảnh giới Chi nhân trung kỳ, mặc dù không tính là rất nhanh, nhưng cũng đã là tốt độ ổn định với cậu.

Trước đó Hàn Tư Không cũng đã dành hơn một tháng để trở về Vô luật thành và thăm hỏi tình hình của Hà gia, mặc dù cậu chỉ có thể đứng nhìn từ xa nhưng cũng đủ để xác định mọi thứ vẫn ổn.

Trước khi căn nguyên của Hàn Tư Không cháy trụi, cậu cũng chạm đến cảnh giới Tâm nhân, thật tình thì cũng là quá mức khó tin.

Nắm chặt bàn tay mình lại, Hàn Tư Không nhìn về hướng Tử Nghiên đang không ngừng luyện hóa cỏ bốn lá.

Nàng váy áo bay bổng nhẹ nhàng, mái tóc trắng được thắt đuôi sam cũng đang khẽ chuyển động, hàng mi cong dài, cái mũi nhỏ cao và đôi môi một màu hồng hào tự nhiên. Đôi tai dài nhọn cũng không bị che giấu mà lộ rõ ra, lâu lâu lại khẽ động đậy nhẹ nhàng.

Cậu vô thức mỉm cười, một nụ cười dịu dàng.

“Chào cô nhé.”

Hàn Tư Không xoay người chui hang và biến mất, thanh âm của cậu vẫn còn vang lại một chút trong hang.

Cho đến khi không còn tiếng động nào, đôi mắt đang nhắm chặt của Tử Nghiên bỗng chốc mở ra.

“Lần nào ra ngoài cũng chào ta, nghĩ ta là vợ ngươi chắc?”

Nàng nói với chất giọng mơ hồ có sự tức giận, nhưng biểu cảm gương mặt lại dường như đang vui vẻ.

Suốt khoảng thời gian này, Hàn Tư Không đều sẽ ra ngoài một tuần hai lần để tìm kiếm thức ăn và tắm rửa, vệ sinh. Dù sao thì chưa tới cảnh giới đủ cao thì con người vẫn là con người mà thôi.

Và lần nào hắn cũng chào cô, kể cả khi ra ngoài và khi trở về.

Mặc dù chưa lần nào Tử Nghiên đáp trả Hàn Tư Không cả, chỉ đôi khi nàng đợi hắn rời đi xong rồi mới nhìn theo và giở giọng mắng chửi.

Đôi mắt màu tím pha lê khép lại và Tử Nghiên lại tập trung luyện hóa cỏ bốn lá.

Cái miệng nhỏ xinh của nàng lại hiện hữu một nụ cười vui vẻ.

Rừng Man Tiêu, đồng thời cũng là cách người dân Miqdeni gọi khu rừng Matic rộng lớn này.

Mặc dù cả một vùng rừng rộng lớn dồi dào tài nguyên, đất đai trù phú, nhưng cũng chẳng có đất nước nào xuất quân xâm chiếm cả.

Chẳng phải lý do nào cao siêu cả, chỉ là một việc quá nguy hiểm và không đáng giá để đầu tư.

Tuy nhiên đối với các tu tiên giả mà nói, đây cũng có thể tính là một cái màn che, hoặc một cái lá chắn tự nhiên để bọn họ có thể lịch luyện mà không lo sợ các thế lực khác.

Tu tiên giả tuy rằng là nguồn lực độc quyền của Miqdeni, nhưng cũng có không ít người đã từ bỏ quê hương, phản bội nước nhà để đầu quân cho các vương quốc khác.

Dù sao thì chỉ cần có được cảnh giới Tâm nhân hoặc Trí nhân mà thôi, cũng đã coi như là rất mạnh mẽ rồi.

Tôn Ngọc thở dài một hơi, nàng nhìn vào gốc thảo dược héo úa và có phần thất vọng.

Nàng đang lịch luyện tại một vùng bìa rừng Man Tiêu, khả năng của nàng hiện giờ không đủ sức để lấn vào sâu hơn.

Cảnh giới Chi nhân vẫn chưa thể khai mở, đan dược cũng chẳng có bao nhiêu.

Đôi mắt đẹp màu xanh lục có chút nheo lại, đôi môi hồng hào cũng bị cắn một cái mạnh.

Thâm tâm của nàng thực sự là rất cay đắng, chỉ là một cảnh giới đỡ đầu cũng chẳng thể đột phá lên thì làm sao có thể có tương lai tự quyết tự định được cơ chứ.

“Số thảo dược này không thể sinh trưởng được, hẳn là do môi trường ở bìa rừng hoàn toàn không phù hợp.”

Bỗng chốc có một ý nghĩa loé lên trong đầu nàng, đôi mắt hướng về phía rừng sâu tối tăm.

Tôn Ngọc đang có một dự định mạo hiểm.

Nếu bìa rừng này không thể giúp nàng nuôi trồng thảo dược và đột phá Chi nhân, thì liền vào sâu biết đâu có thể?

Cùng với suy nghĩ đó, ánh mắt của nàng có chút rung động.

Nhưng không lẽ cứ thế một mình đi vào?

Nhưng nếu là dẫn theo người bảo vệ thì cũng coi như lộ ra ý đồ tiến sâu vào rừng của nàng, bọn họ nhất định không cho phép nàng mạo hiểm.

Đôi tay thon gọn khẽ nắm chặt lại, nàng cần có sự quyết đoán.

Hơn bốn tháng ở bìa rừng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, có lẽ cho thêm vài năm nữa thì cũng không thể.

Tuổi của Tôn Ngọc cũng sắp phải kết hôn, nàng vẫn chưa muốn điều đó.

Bán đi như một công cụ, nàng chưa sẵn sàng làm thế.

Dứt khoát một hơi, xung quanh đây cũng không có ai đang giám sát nàng.

Cứ thế mà trốn thẳng, dù cho có chết trong đó đi chăng nữa, cũng coi như là nàng không có duyên số.

Đôi chân khẽ động, Tôn Ngọc bước nhanh vào mảnh rừng u tối.

...

“Có thu hoạch rồi!”

Tôn Ngọc gần như hét lên, nàng cười một cách vui vẻ và dường như đang nhảy cẫng lên.

“Hơn ba tháng cố gắng, cũng đã đột phá rồi!”

Kể từ ngày nàng bắt đầu vào sâu trong rừng một mình để tự rèn luyện, ba tháng đã nhanh trôi qua và mang lại một tin vui to lớn.

Gương mặt có chút lấm lem của nàng hiện rõ sự hạnh phúc.

Váy áo cũng đã rách đi không ít, các vết bẩn cũng đang lởm chởm vài nơi.

Mái tóc đen mặc dù đã không còn suôn mượt như trước, nhưng vẫn là rất đẹp đẽ.

Bằng vào những tài nguyên mà nàng mang theo khi vào đây, thức ăn, công cụ và quần áo... Tôn Ngọc đã gần như tự mình sinh tồn cả đoạn thời gian này.

Mặc dù vài ngày trước nàng có vô tình phát hiện một vài hung thú nguy hiểm, nhưng do bản thân Tôn Ngọc rất cẩn thận ẩn núp, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Đột phá thành công cảnh giới Chi nhân cũng là khiến cho nàng có thêm một bước tiến trong gia tộc, khả năng cao là sẽ không còn bị coi như là công cụ nữa.

“Người mình... hôi quá.”

Chân mày nhăn lại, tuy rằng nụ cười vẫn còn đó, Tôn Ngọc cũng nhanh chóng chuẩn bị để tắm rửa.

Dù sao thì việc giữ bản thân sạch sẽ nơi rừng thiêng nước độc cũng là rất khó khăn, hiện tại nàng cũng là hơn một tuần vẫn chưa tắm rửa.

Grừ!!! Grừ!!!

Trái tim Tôn Ngọc bỗng chốc giật nảy lên, thanh âm ma thú đang hiện diện rất gần nàng.

“Bình tĩnh... bình tĩnh... điều chỉnh hơi thở...”

Tự trấn an bản thân một cách im lặng, đôi chân Tôn Ngọc bắt đầu run rẩy cực độ.

Rõ ràng trong khoảng thời gian ba tháng qua, chưa từng có trường hợp nàng bị ma thú bắt gặp, hoạ may cũng chỉ là thấy dư động từ xa mà thôi.

Thanh âm hiện tại thì dường như nó đang cách nàng rất gần, Tôn Ngọc dựa lưng vào một gốc cây to gần đó, thu lại tiếng thở và nhịp tim của bản thân.

Đôi tay run rẩy của nàng bịt chặt miệng lại, tự hồ không gian trở nên im lặng một cách đáng sợ.

Tiếng chân của ma thú như tiếng bao tải đất nặng trịch bị quăng xuống nền đất, chỉ có điều nó mang theo một nguồn uy áp đến nghẹt thở.

Mặc dù vừa đột phá cảnh giới Chi nhân sơ kỳ, nhưng nàng chưa từng chiến đấu qua, cũng chưa từng muốn phải chiến đấu.

Tu tiên chẳng qua là hình thức duy nhất mà nàng có thể dùng để tăng cao giá trị cùng địa vị của bản thân mà thôi.

Thình thịch... Thình thịch...

Tôn Ngọc hạ một tay xuống đè mạnh vào ngực trái của mình, bàn tay lún vào một lớp áo mỏng và bóp chặt lại.

Nàng như thể đang cố để trái tim không phát ra bất cứ một thanh âm nào cả.

“Ma thú?”

Bỗng chốc có tiếng nói mang theo sự ngạc nhiên của ai đó vang lên phá vỡ tình cảnh căng thẳng hiện tại.

“Con này thịt không ngon đâu...”

Thanh âm lại lần nữa vang lên, Tôn Ngọc nhận ra đây là giọng của một người nam tử có độ tuổi cũng không quá già.

Mặc dù rất tò mò chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn như cũ nàng không di chuyển đi một li.

Thật sự hiện tại nàng đang rất sợ hãi.

Có vài góc nhỏ trong trái tim nàng đang mong rằng con ma thú kia sẽ đuổi bắt nam tử đó và để nàng có thể chạy thoát.

Dù rằng Tôn Ngọc không hề muốn nam tử ấy bị thương tổn, nhưng nàng đang rất sợ hãi.

Vút!!!

Rầm!!!

Tiếng xé gió vang lên và một âm thanh thứ gì đó đập mạnh vào nền đất.

Đôi chân Tôn Ngọc co nhanh lại và nàng dùng hai tay bịt kín lỗ tai mình lại, cố để không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nam tử kia.

Nhưng một giây... hai giây... ba giây...

Chẳng có tiếng động nào nữa.

Tôn Ngọc có chút sững sờ và bỏ hai tay xuống, nàng bám vào gốc cây và cúi người sát mặt đất nhất có thể.

Đôi mắt xanh lục nhìn về hướng âm thanh giao thoa, một cái xác mãnh thú trông như sư tử với cái bờm màu đen tuyền cùng cái đuôi dài quá khổ, mãnh thú to bằng cả một con trâu nước trưởng thành, hiện chỉ còn là một cái xác nằm đấy.

Cạnh bên nó là một nam tử đang cởi trần với cơ thể cao lớn và cơ bắp săn chắc, khoẻ mạnh.

Hắn chỉ mang mái tóc đen dài được cột gọn lên và đôi mắt cũng một màu đen, gương mặt cũng không phải quá điển trai, nhưng lại phảng phất một cảm giác chững chạc và nam tính.

Đôi tay dính đầy máu và gương mặt có chút nhăn lại.

“Đây là con cái a...”

Âm thanh quen thuộc vang lên, chỉ là hiện tại có mang theo một chút thất vọng.

...

Hàn Tư Không thở dài một hơi, là một con Sư Tinh cái.

Cấp bậc của nó cũng quá thấp, độ tuổi thì cũng chưa trưởng thành.

Cái loại thịt này thật sự khó nuốt a.

Cậu không khỏi than thở trong lòng, nhưng cũng nhanh chóng phủi đi cảm giác thất vọng đấy.

Hàn Tư Không đã săn ma thú nơi đây được bảy tháng tròn, cũng coi như là đã thuộc một phần đường đi, cậu biết rõ thu hoạch hôm nay cũng chỉ có nhiêu đây.

“Tay mình dính đầy máu rồi, phải đi tắm thôi.”

Hàn Tư Không đưa tay định vác theo xác Sư Tinh để hướng lòng suối mà tắm rửa, sẵn tiện làm thịt ma thú này, nhưng lại có gì đó thu vào ánh mắt cậu.

Một cô gái?

Mái tóc đen dài có phần rối bời, đôi mắt xanh lục cũng đã chứa chan nước mắt, nước mũi cũng đã chảy ra một ít. Gương mặt tuy rằng xinh đẹp nhưng lại đang có chút biểu cảm khá buồn cười. Váy áo có phần bẩn thỉu, cơ thể cũng có vài vết xước nhỏ.

Nàng đang gần như nằm trên đất và ngước nhìn Hàn Tư Không, một bên ngực trái cũng đã bị lộ ra do phần áo dường như bị càu mạnh.

Cậu có chút xót xa và lo lắng, dù sao thì bộ dạng này thật sự so với cậu năm đó lăn lộn trong rừng cũng không khác lắm.

“Cô không sao chứ? Có cần ta giúp gì không?”

Hàn Tư Không cất lên thanh âm mang theo chút lo lắng, cậu cũng thu tay lại và bước tới trước.

“K-Không... không có gì!”

Nàng cất tiếng và bật người dậy, nhưng do bật dậy quá nhanh mà dẫn đến mất đà ngã ngược ra sau.

Hàn Tư Không cau mày, một tiếng “bịch!” vang lên.

Có vẻ ngã khá đau.

Nàng loay hoay và đứng dậy thêm một lần nữa, đôi chân vẫn đang rất run rẩy.

“C-Công tử giết con ma thú đó?”

Dường như có chút giật mình, Hàn Tư Không xoa xoa cằm và nhìn nàng. Cậu vẫn chưa quen với việc bị gọi là “Công tử”.

“Rõ ràng là ta giết, không biết cô nương đây là ý gì?”

Thật tình thì có vẻ như cậu vừa gián tiếp cứu nàng một mạng, mặc dù cũng có khả năng là nàng sẽ an toàn thoát khỏi ma thú kia, nhưng cũng chẳng quan trọng lắm.

“Tu tiên giả? Công tử cũng là tu tiên giả?”

Tay nàng vẫn đang ghì chặt vào thân cây, cơ thể cũng đã tạm thời đứng vững.

Hàn Tư Không chỉ gật đầu nhẹ một cái và dự định quay đi, có vẻ như nàng ấy cũng là tu tiên giả, thế thì cũng không có gì phải lo rồi.

“Chờ đã!”

Bước chân của cậu dừng lại bởi tiếng hét của nữ nhân đang đứng phía sau kia, Hàn Tư Không quay đầu lại nhìn nàng.

“Công tử cũng là vào rừng Man Tiêu lịch luyện?”

“Có thể nói là như vậy.”

Cậu gật đầu.

“Đa tạ đã giúp tiểu nữ.”

Nàng cúi nhẹ đầu và có chút run run trong giọng nói.

Cũng đâu tính là giúp đỡ, cậu còn chẳng biết nàng đang trốn nơi đó.

“Không có gì, nếu cô cần giúp đỡ gì thì cứ nói, ta có thể giúp chút ít.”

Nàng cũng có trong mình khí tức của tu tiên giả, còn là cảnh giới Chi nhân sơ kỳ. So với Hàn Tư Không chỉ thua có một cấp bậc mà thôi, việc cậu có thể giúp cũng sẽ không nhiều.

“K-Không cần đâu, tiểu nữ chỉ muốn biết danh tính của công tử để sau này có thể trả lễ... Tiểu nữ tên gọi Tôn Ngọc.”

Tôn Ngọc cúi người nhè nhẹ, nàng có vẻ chẳng hề hay biết mình đã vô thức xé rách phần ngực áo trong lúc đang sợ hãi.

Hàn Tư Không bỗng chốc xoa cằm ra vẻ suy tư, trong đầu cậu vừa xuất hiện một câu hỏi.

Khi Tử Nghiên hoàn toàn tái tạo cơ thể thì cô ấy sẽ có cơ thể của nhân loại hay là cơ thể Elf?

Có lẽ cậu sẽ hỏi cô ấy sau vậy, giờ thì nên làm gì với cô nàng này đây.

“Tại hạ Hàn Tư Không, là một tán tu.”

Cũng không có gì mà cậu phải giấu diếm cả, cũng chưa chắc có khả năng sẽ gặp lại nhau.

Đôi mắt Tôn Ngọc bỗng chốc sáng rực lên, nàng nuốt nhanh một ngụm nước bọt.

Một tán tu tự thân lịch luyện nơi nguy hiểm đây sao, đã thế còn đủ mạnh để đánh bại ma thú một cách rất dễ dàng như thế nữa.

Rõ ràng người này đang ở một cảnh giới cao, hoặc là đã rèn luyện bản thân chiến đấu một cách không ngừng nghỉ.

Cho dù là như thế nào đi nữa, nàng cũng phải kết giao bằng hoặc được với Hàn Tư Không.

“Hàn công tử, không biết tiểu nữ có cơ may được kết giao với công tử hay không?”

Nói đoạn, Tôn Ngọc lấy ra một thẻ bài nhỏ cỡ lòng bàn tay, có điêu khắc hoa tiêu và một ít chạm trổ trên đó. Chất liệu thẻ bài cũng làm bằng ngọc thạch trông khá sang trọng.

Nàng ném nó về phía Hàn Tư Không và cậu nhanh chóng chụp lấy, nhìn qua một lượt và cất vào nạp giới.

“Nếu công tử hứng thú, có thể ghé qua Tôn gia ở Minh Sơn Môn, chúng ta cũng là Địa gia nhất tộc, có thể hỗ trợ Hàn công tử tu luyện, cũng coi như báo đáp ân tình hôm nay.”

“Nếu có đến, tại hại chắc chắn sẽ ghé qua.”

Hàn Tư Không đã rất lâu chưa nói chuyện với người dân Miqdeni, cậu tuy rằng chưa đủ vốn từ nơi đây nhưng cũng đã học hỏi được không ít từ Daint khi trước.

Lòng cậu bỗng chốc trở nên nặng nề.

Mã gia vẫn chưa có động tĩnh gì sau ngày hôm đó, cứ như thể bọn họ đã hoàn thành xong công việc được giao vậy. Kể cả khi đã giết được Daint và làm cho Hàn Tư Không căn nguyên cháy rụi thì họ vẫn chẳng làm gì tiếp theo cả.

Cậu cúi đầu chào Tôn Ngọc một nhịp và vác xác Sư Linh lên, quay người bỏ đi.