Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 40: Bốn Năm Khổ Tu



Hàn Tư Không đã bất tỉnh khoảng nửa giờ.

Nơi đây không phải trung tâm rừng Matic, nhưng cũng không phải vùng bìa rừng. Nhưng ma thú vẫn chưa tìm đến nơi Hàn Tư Không đang nằm yên, chỉ có không gian tĩnh mịch.

“Ma tâm của hắn vẫn chưa hình thành, tu vi hiện tại cũng không thể đột phá đến Chi nhân đỉnh phong.”

Chất giọng nhẹ nhàng du dương như tiếng chuông gió vang lên, không gian bỗng nhiên dao động kịch liệt và nhanh chóng bị xé toạc ra một lỗ lớn.

Thân ảnh nữ tử váy ngắn một màu tím xinh xắn đang đứng yên giữa bầu trời, nàng nhìn xuống Hàn Tư Không đang bất tỉnh với gương mặt hết sức bình thản.

Nếu là người từng sinh sống ở cung điện hoàng gia Serbia thì chắc chắn sẽ nhận ra cô gái này tên là Aria, nhưng hiện tại nàng lại đang xuất hiện tại rừng Matic.

Thân ảnh nàng bỗng dưng biến mất giữa trời, sau một khắc liền xuất hiện ngay gần Hàn Tư Không.

Đôi tay thon thả trắng nõn của nàng hướng về phía cơ thể Hàn Tư Không và một luồng năng lượng màu đen len lỏi tuôn ra từ tay nàng xuyên thẳng vào người vẫn đang bất tỉnh kia.

Đôi mắt màu tím thạch anh có chút u tối của nàng khép lại, một khung cảnh hoàn toàn mờ mịt hiện lên.

Không gian nơi đây có màu nhàn nhạt như thể bầu trời chiều, Aria có thể nhận thấy một quả cầu ánh sáng đang không ngừng xoay tròn, hấp thu năng lượng một cách điên cuồng.

Mặc dù quả cầu hấp thu rất nhiều năng lượng nhưng lại chẳng hề to lên được, ánh mắt Aria cũng dần chuyển qua một cái chấm nhỏ màu đen nằm ở ngay phía tâm của quả cầu.

“Hai căn nguyên, căn nguyên đầu tiên đã hình thành Đạo tâm, nhưng căn nguyên thứ hai lại đang hình thành Ma tâm.”

Aria có chút cười nhè nhẹ, gương mặt nàng cũng trở nên rạng rỡ hơn.

Nếu Hàn Tư Không đột phá lên cảnh giới Tâm nhân thì Ma tâm đang hình thành cũng sẽ nhanh chóng bị Đạo tâm phá vỡ, Đạo tâm cũ của hắn vẫn hoàn toàn bình ổn mặc dù trước đó căn nguyên đã bị thiêu rụi.

Lúc đó căn nguyên của hắn rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn bị thiêu huỷ, nó vẫn đang tái tạo dần dần.

Chỉ là...

Aria cau mày và chìm vào suy nghĩ.

Mảnh giấy bốc cháy, căn nguyên bị thiêu, dịch chuyển khu vực.

Tất cả đầu mối đều dẫn đến Atthy.

Khoé miệng của nàng khẽ nhếch lên, đôi mắt có chút mong chờ nhìn vào hai tâm niệm của Hàn Tư Không.

“Mặc dù không hiểu tại sao cô lại hành động như thế, nhưng cũng phải cảm ơn cô vì đã giúp tôi, Atthy.”

Aria nói với một chất giọng trầm ấm, cảnh tượng như thể ai đó đang nói chuyện thông qua nàng vậy.

Bàn tay Aria rút lại và đôi mắt mở ra, cảnh tượng rừng Matic lại lần nữa hiện lên.

Aria đứng thẳng người lên và búng tay.

Luồng năng lượng màu đen nhanh chóng tuôn ra từ cơ thể Hàn Tư Không và tụ lại giữa ngực như thể bị thứ gì đó hút thẳng vào trong đó.

Cơ thể Aria dần dần trở nên mờ nhạt và biến mất, để lại Hàn Tư Không nằm yên tại đây.

...

“Khặc!!!”

Hàn Tư Không nhổ một ngụm nước ra, cậu đút thằng đầu mình xuống dòng suối trong lành.

Cuộc chiến tuy rằng không kéo quá dài, nhưng cũng triệt để làm cậu uể oải.

Vết thương cũng đã lành lại sau khi cậu đột phá Chi nhân đỉnh phong vừa nãy.

Bản thân cậu cũng chẳng thể ngờ mình lại có thể thông qua đánh nhau mà đột phá, mặc dù việc đột phá diễn ra khi cậu bất tỉnh.

Cái xác ma thú này tuy rằng đã bị Hàn Tư Không thu vào nạp giới, nhưng do cậu cũng không thể thay một bộ đồ mới khi mà quần áo hiện tại đính đầy dịch não cùng máu của ma thú tinh tinh đó.

Cảm giác nhợn nhợn lại khiến Hàn Tư Không gục đầu vào dòng suối.

“Cái này, cũng quá gớm ghiếc rồi.”

Chỉ có thể thở dài, cậu nhanh chóng lau sạch và phóng thẳng một đường.

Mất thêm khoảng chừng hai tuần, Hàn Tư Không đặt chân được vào khu vực Tôn gia.

Một khu vực dường như chuyên dùng để trồng dược liệu của gia tộc, Hàn Tư Không ghé qua và hỏi về đại hội Duyệt pháp tiên giới. Cũng may là người của Tôn gia cũng rất thân thiện chỉ dẫn cho cậu.

Hàn Tư Không mặc dù cũng định hỏi về Tôn Ngọc, nhưng cậu cũng hiểu rõ sự rắc rối khi ghé thăm một gia tộc lớn.

Thay vì thế thì Hàn Tư Không vẫn ưu tiên nhiệm vụ mà Tử Nghiên đã giao cho.

Cậu đã đeo chiếc nhẫn lên ngón tay giữa để tiện lấy ra hơn.

Dựa theo chỉ dẫn của người Tôn gia, Hàn Tư Không nhanh chóng tìm được địa phận Lâm gia.

“To thật.”

Âm thanh có chút kinh ngạc phát ra từ miệng cậu, Hàn Tư Không đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một gia tộc quy mô lớn như thế này. Vô luật thành tuy rằng cũng tồn tại rất nhiều đại gia tộc, nhưng Hàn Tư Không căn bản là chưa từng nhìn qua.

Có khoảng bốn cánh cửa lớn ở giữ một thành trì dài ngoằn, Hàn Tư Không đi theo đường chính, lách qua hàng loạt xe ngựa cùng các loại xe kéo đầu ma thú đang chất đầy hàng hoá.

Lâm gia có lẽ cũng là gia tộc thiên về đan dược, có rất nhiều xe chở dược liệu đang không ngừng chạy ra chạy vào.

Hàn Tư Không cũng nhận thấy rất nhiều người hướng vào vùng trong, có lẽ là phường thị hay là một khu thương mại riêng của Lâm gia.

Miệng cậu bỗng có chút chua chua, Hàn Tư Không vẫn nhớ về những ngày đi chợ lúc trước, tiết kiệm từng đồng tiền một, không dám tiêu xài cá nhân quá đà.

Đôi chân Hàn Tư Không khẽ động và thân ảnh cậu phóng nhanh một đường, chỉ để lại một vệt đen dài.

“C-Cái gì?”

“Tu tiên giả?”

“Vị này cảnh giới ít cũng phải Tâm nhân hậu kỳ, còn trẻ như vậy.”

“Tôi thấy hắn cũng già rồi mà, ít nhiều cũng phải hơn 25 tuổi rồi.”

“Trước 30 tuổi cảnh giới Tâm nhân hậu kỳ, cũng là một người thiên phú cao đấy!”

“...”

Hàn Tư Không với tốc độ quá nhanh của mình hiển nhiên là không thể nghe được lời bàn tán của người khác, mặc dù cậu hiện tại chỉ là Chi nhân cảnh giới, nhưng cậu cảm nhận hiện tại tốc độ đã có thể so với Mã Khang thời điểm gia chiến với cậu.

Dù sau cảnh giới Tâm nhân và Trí nhân cũng chỉ tu luyện tâm niệm cùng trí lực, cơ thể tựa hồ là vẫn không có quá nhiều tiến triển về sức mạnh.

Hàn Tư Không lẩm bẩm lại thứ tự những cảnh giới tu tiên, Phàm nhân, Chi nhân, Tâm nhân, Trí nhân, Linh nhân, Khí nhân, Đạo nhân, Lý nhân, Chân nhân, Tiên nhân. Chỉ khi nào con người bước đến cảnh giới Khí nhân thì mới có thể được công nhận là cường giả, cũng sẽ được coi là một thế lực mạnh mẽ.

Những cảnh giới trước Khí nhân cũng chỉ là tiền đề, là nền móng để tu tiên giả xây dựng bản thân.

Nhưng lại có một hạn chế rất hiện hữu, tuổi thọ. Con người không thể kéo dài sinh mạng của mình trước khi chạm được cảnh giới Đạo nhân, cũng bởi vì thế mà số lượng tu tiên giả chết già thậm chí nhiều hơn cả số lượng người có thể tu tiên.

Lý do đó cũng đã gần như khiến cho việc tu tiên ở thế giới này trở nên cực kỳ mơ hồi đối với con người, họ tuy rằng vẫn biết về việc này, nhưng lại bất lực. Tu tiên giả cũng sẽ thoát ly khỏi giới hạn của pháp lực một khi họ đột phá đến cảnh giới đủ cao.

Nhưng đó là chỉ khi cảnh giới “đủ cao”, đội chấp pháp tại Minh Sơn Môn đang tồn tại một vị Đạo nhân cảnh giới trung kỳ toạ trấn, cũng là những người đại diện cho pháp luật nơi đây.

Hàn Tư Không gật đầu với một vị lão giả dẫn đường, mạch suy nghĩ của cậu cũng chẳng thể tiếp tục khi đã vào đến bên trong thành.

Trái với nơi rừng rậm cây cối chỉ mang theo một màu u tối ảm đạm, trung tâm thương mại nơi đây lại rất sầm uất, người người đi lại tấp nập và không khí cũng rộn ràng trông thấy. Những thương nhân đang vận chuyển hàng hoá và bàn chuyện mua bán với chủ thương, những khách hàng mặc cả giá bán của những món hàng lấp lánh, trẻ em chạy nhảy với những cây kẹo và đồ chơi trong tay,...

Đôi mắt của Hàn Tư Không bỗng chốc có chút cay cay, cậu nhớ về nhà mình.

“Đó cũng đâu phải nhà...”

Chất giọng của cậu lại có phần bình tĩnh, Hàn Tư Không đang nhớ về những ngày xưa, khi mà cuộc sống vẫn là những ngày làm lính vất vả.

Cậu từng là người không thể nói lời chối từ với mẹ mình, là người chỉ có thể làm theo lệnh của người khác, là người phải chạy trốn dù gặp bất kỳ ai khác.

Hiện tại Hàn Tư Không lại nhớ về hình ảnh một người con gái.

Đôi mắt pha lê một màu tím có phần tỏa sáng, mái tóc màu trắng muốt thuần khiết, cái mũi nhỏ cao, đôi môi diễm lệ hồng hào, làn da sáng cùng giọng nói thánh thót nhẹ nhàng.

Tuy rằng tính tình nàng thì thật là tệ.

Miệng cậu bỗng chốc nở một nụ cười tươi, gương mặt cũng trở nên ngốc nghếch thấy rõ.

Chẳng hiểu tại sao lúc trước Hàn Tư Không lại nói với nàng rằng cậu thích nàng, lúc đó cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi.

Nhưng khi thấy nàng mặc dù có để ý nhưng lại không đáp trả, Hàn Tư Không cũng có chút đau lòng.

Thà rằng cứ dứt khoát từ chối, đúng là ác độc.

“Đã đến nơi rồi thưa Hàn công tử.”

Tiếng nói già nua bỗng chốc kéo Hàn Tư Không trở về thực tại, dù rằng trước đó cậu luôn đi ninh rằng mình sẽ không chìm vào suy nghĩ và mất hồn thêm lần nào nữa. Tật cũ vẫn là khó bỏ.

“Cảm ơn lão.”

Cậu cúi đầu và bước nhanh vào hướng mà lão già giơ tay.

Ánh mắt của lão bỗng chốc sáng lên, đây cũng là một trong những lần rất lâu lão gặp qua một tu tiên giả, lại còn rất thân thiện và hiền lành. Mặc dù tướng mạo cũng không phải là quá xuất sắc, nhưng lại rất mang khí chất nam nhi.

Lão gật đầu và cười cười, chợt xoay người và bước nhanh đi.

Hàn Tư Không liếc nhanh qua những người đang cúi đầu chào cậu dọc đường.

Thật sự là nhiều người quá!

Cậu đang hướng đến một hồi trường lớn, trông bề ngoài như một rạp hát khổng lồ. Đây cũng là nơi mà lão già đã hẹn với người Lâm gia gặp cậu.

Đoạn đường đi tuy rằng không quá dài, nhưng lại rộng và mang theo cảnh vật cùng rất nhiều kiến trúc đẹp mắt.

Tường đá, hồ cá, cây cảnh được tỉa gọn gàng, những sân tập võ rộng lớn đang có đầy người luyện võ, những khu vực mang kiến trúc tổ ong mọc san sát nhau, trang viên có vài vị cô nương nhan sắc tuyệt mỹ,... Tất cả những ánh mắt của con người nơi đây tự nhiên là đặt trên người Hàn Tư Không.

Bộ dạng cậu hiện tại cũng thật là rách rưới, máu mủ tanh hôi cùng mái tóc dài cột chặt. Đôi mắt có vài phần mệt mỏi cùng buồn ngủ, gương mặt cũng chỉ là một cỡ nhan sắc tầm trung, chỉ được cái khí chất nam nhi hiện hữu rất rõ ràng.

Cơ thể Hàn Tư Không rất cao, hiện tại cậu cũng là cao hơn 1m9. Cơ bắp cũng rất săn chắc và cơ thể hoàn toàn cân đối, khỏe mạnh.

Dù sao hơn mười năm làm lính hộ vệ hoàng gia cũng không phải là để trưng.

“L-Là tu tiên giả?”

“Thật sao?”

Hai nam tử trẻ tuổi nghiêng đầu vào nhau và nói khe khẽ, bọn họ tự nhiên là cảm thấy có gì đó rất lạ ở người vừa bước vào Lâm gia.

“Dựa theo Mai lão đối đãi thì đối phương chắc chắn là tu tiên giả, tộc trưởng cũng là tự mình nghênh đón cơ mà.”

“Vậy sao? Thật sự là cảm khái nha, còn trẻ như thế.”

“Thì phải trẻ chứ, quá già thì tương lai cũng chẳng còn bao nhiêu.”

“Tuy không quá soái nhưng thân hình lại rất đẹp nha, còn rất cao to.”

“Quần áo thì có hơi...”

Những cô nàng trẻ tuổi cũng tụ lại bàn tán, họ không ngại chỉ trỏ về phía Hàn Tư Không. Có vài người cũng dần đỏ mặt khi nhìn vào cơ thể cậu.

Mấy cô này không thu lại được chút ánh mắt sao? Như sói đói vậy!

Tiếng lòng Hàn Tư Không có chút cay đắng, cảm giác này thật sự khá là khó chịu đối với cậu.

Cảm giác bị xem như vật lạ hay món hàng đắt giá tuy rằng không lạ với Hàn Tư Không khi vẫn còn tại Serbia, nhưng việc quen với nó không đồng nghĩa cảm giác này trở nên dễ chịu hơn.

Quen té ngã cũng không đồng nghĩa với việc không thấy đau, chỉ là quen rồi thôi.

Hàn Tư Không ánh mắt có chút lạnh lẽo hướng về những kẻ vẫn đang soi mói cậu, một nguồn uy áp bỗng trào ra mạnh mẽ. Không khí cũng vì thế mà trở nên lạnh hơn hẳn một tầng.

Cái gì?

Tiếng lòng của cậu lại lần nữa thốt lên hoảng hốt, cảnh giới Chi nhân đỉnh phong cũng không có khả năng tạo ra uy áp như thế này.

Nhưng tại sao cậu lại có thể?

“Chào mừng quý công tử đã ghé thăm Lâm gia!”

Hàn Tư Không bước vào hội trường bên trong và một giọng nói trung niên chào đón cậu rất nhiệt tình.

Hàn Tư Không cười cười, cậu nhìn kỹ về người đang ngồi trên vương tọa.

Thân hình không quá to nhưng cũng tính là đô con, cơ bắp ở mức ổn cùng gương mặt có chút bặm trợn nhưng lại có biểu cảm thân thiện thấy rõ. Hắn không quá già, chỉ khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi đổ lại, mái tóc cũng toàn đen mà không lẫn sợi bạc nào.

Bên cạnh hắn là một thân hình nữ tử váy trắng dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt nâu sẫm đẹp đẽ đang nhìn Hàn Tư Không như thể đánh giá cậu. Mái tóc thẳng ngang lưng mang theo một màu đen thuần không pha lẫn tạp chất, dáng người mảnh khảnh có ba vòng rõ ràng cân đối.

Nàng mặc dù đang đứng ở trên vị trí cao hơn hẳn Hàn Tư Không nhưng lại mang một biểu cảm dịu dàng và có phần hiền lành, cái miệng nhỏ cũng vẽ nên một nụ cười mỉm rung động lòng người.

Nơi đây bày trí và kiến trúc lại hoàn toàn không giống nhà hát hay hội trường, nó giống như phòng ngai vàng của quốc vương hơn. Cột nhà to lớn được mạ vàng và khảm chi tiết rồng phượng, ghế ngọc sáng bóng chi chít hình vẽ chìm, bàn nhỏ cạnh bên đặt những chậu hoa đẹp đẽ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Nơi chính diện là một vài bậc thang, dẫn lên ngay trên đó một vương tọa chạm trổ lộng lẫy chi tiết, phía sau là những bình phong họa tiết vàng choé và những kiện binh khí từ kiếm, gươm, giáo cho đến những đại đao to lớn.

Nơi đây trông cũng quá là khoa trương?

So với quê nhà Serbia thì hoàn toàn nằm trên một bậc, vương tọa của quốc vương Iruss cũng không hề hầm hố như thế này.

Xung quanh nơi đây tuy rằng cũng có rất nhiều lão già khác, nhưng các thành viên chủ chốt lại mang vẻ ngoài trẻ hơn hẳn. Cũng chính là những người đang an vị tại ghế ngọc phía dưới.

Hàn Tư Không khi quan sát kiến trúc một vòng cũng là tự động bỏ qua những thân ảnh này, cậu cũng không có ý định dây dưa gì với họ cả. Dù sao cũng chỉ đến đây làm giúp một việc rồi tìm cách tham gia đại hội Duyệt pháp tiên giới mà thôi.

“Không biết công tử đây tên gọi là gì? Ta gọi Lâm Quang, là trưởng tộc Lâm gia.”

Người đàn ông trung niên ngồi trên vương tọa khẽ khom người xuống và nói lớn, chất giọng của ông cũng mang theo vài phần kính nể.

“Hàn Tư Không.”

“Ra là Hàn công tử, không biết công tử ghé thăm Lâm gia là có việc chi.”

“Là có người nhờ việc.”

Nói đoạn, Hàn Tư Không giơ ngón giữa có đen nhẫn lên trước mặt tất cả mọi người.

Chiếc nhẫn một màu đen tỏa ra hào quang cũng hoàn toàn là một màu đen, một cỗ năng lượng dao động đột nhiên xuất hiện tại thời điểm này làm tất cả mọi người đều mang một nét mặt sợ hãi, chấn kinh.

Ủa? Lúc trước cái nhẫn này cũng tỏa ra ánh sáng đen như thế này à?

Hàn Tư Không có chút giật mình, lúc trước rõ ràng là nó chẳng khác gì chiếc nhẫn bình thường cả cơ mà?

Ngay tại thời điểm mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên không thôi, chất giọng của Lâm Quang cùng nữ tử bên cạnh đột nhiên vang lên.

“Kim Bạch Đắc Nhẫn!”

“Kim Bạch Đắc Nhẫn!”

Vài người cũng dường như nhận ra điều gì đó, trong ánh mắt bỗng trào lên một cảm xúc tôn sùng và sợ hãi.

Như thể có mệnh lệnh, tất cả mọi người đều đồng loạt cúi người, quỳ xuống một chân hướng về Hàn Tư Không và đồng thanh nói lớn.

“Kính chào thiếu chủ!”

“Kính chào thiếu chủ!”

“Kính chào thiếu chủ!”

Miệng Hàn Tư Không bỗng có chút đắng, dạ dày như thể bị co lại mang theo chút đau nhức. Tay cậu cũng hạ xuống và nhìn vào chiếc nhẫn.

“Thiếu chủ?”

Nhận bừa như thế thật sự là không vui đâu, tôi đây chức cao nhất từng làm cũng chỉ là người bảo hộ riêng cho công chúa mà thôi nha!

Tiếng lòng Hàn Tư Không lần nữa than vãn, cậu cố để không thở dài một hơi, tình hình hiện tại thật sự là khó hiểu.

...

Đôi chân Lâm Uyển Nhi hiện tại đang có chút run rẩy, chiếc nhẫn trên tay nàng cũng phát sáng ra một nguồn hào quang trắng thuần khiết, đối lập với chiếc nhẫn trên tay của người tên Hàn Tư Không kia.

Lâm gia nói chung và cá nhân Lâm Uyển Nhi nói riêng đều rất rõ ràng nhận thức được về sự việc này, người sáng lập ra Lâm gia và toạ trấn cả trăm năm, đưa một gia tộc nhỏ bé với rất ít tu tiên giả lên đến hàng ngũ đại gia tộc, cũng là người đã ước định về kẻ sẽ lãnh đạo Lâm gia trong tương lai.

Vương Tử Nghiên, Chân nhân cảnh giới đỉnh phong tiên giả.

Hai bàn tay nàng nắm chặt một lượt, người được ban tặng Kim Đắc Nhẫn sẽ là người được chọn trở thành chủ nhân Lâm gia, Kim Bạch Nhẫn cũng chỉ là một sự thay thế khi mà không ai được ban tặng Kim Đắc Nhẫn.

Nói cách khác, Hàn Tư Không thân phận trước đây là gì đều không quan trọng, hắn là người như thế nào cũng chẳng quan trọng, là phàm nhân hay tu tiên giả kỳ thực cũng chẳng quan trọng, Hàn Tư Không đã được chọn, đó chính là điều quan trọng.

“T-Thiếu chủ!”

Lâm Uyển Nhi có chút vui mừng trong lòng, không phải vì nàng có cảm giác đặc biệt gì với nam nhân này, mà vì nàng đã bỏ được tảng đá nặng trịch trong lòng mình suốt thời gian qua.

Nàng cũng là người được chọn Kim Bạch Nhẫn, theo ước định từ lâu thì sau khi đại hội Duyệt pháp tiên giới kết thúc, nàng sẽ trở thành người lãnh đạo Lâm gia.

Cái này thật sự là quá áp lực và nằm ngoài khả năng của Lâm Uyển Nhi.

Tính cách nàng tuy rằng thường thể hiện ra ngoài một bộ mặt băng lãnh kiêu ngạo, nhưng kỳ thật cũng là do nàng quá sức ngại ngùng và có phần nhút nhát. Thâm tâm của Lâm Uyển Nhi không biết cách nói chuyện với những người khác, nàng cũng không hề muốn giao thiệp với nhiều người, chứng sợ đám đông của nàng cũng rất nặng.

Sự xuất hiện của người được chọn Kim Đắc Nhẫn phần nào đã cho nàng một tin vui, tuy nhiên cũng chỉ là tin vui với cá nhân nàng mà thôi.

“Cái này... Hình như là có nhầm lẫn, ta chỉ đến đây để trả lại chiếc nhẫn theo lời nhờ vả của một người quen mà thôi.”

Chất giọng trầm ấm của Hàn Tư Không phá vỡ bầu không khí vẫn đang im lặng từ nãy giờ, đôi mắt cậu cũng có chút lúng túng.

“Trả lại?”

“Thiếu chủ có thể nói rõ hơn một chút?”

Lâm Quang và vài lão già cũng tỏ ra bối rối, người thanh niên này hoàn toàn không biết về ý nghĩa của Kim Đắc Nhẫn hay sao?

“Là một người tên gọi Tử Nghiên đã nhờ ta đưa lại vật này, nàng cũng nói chỉ cần đưa cho người đứng đầu gia tộc là sẽ rõ.”

“Tử Nghiên?”

Lâm Quang đôi mắt mở to một cách bất thường, gương mặt cũng dần xuất hiện biểu cảm hoảng hốt.

Bất kỳ ai thuộc Lâm gia chắc chắn không thể không biết đến cái tên này, người sáng lập và cũng là người đã chung tay đưa Lâm gia lên địa vị cực cao, tuy rằng nàng cũng không phải chảy xuôi dòng máu họ Lâm.

“Đây!”

Hàn Tư Không tháo nhanh chiếc nhẫn và quăng về phía Lâm Quang, cậu tuy rằng đang có chút khó hiểu nhưng cũng đang vội vàng hoàn thành công việc, cậu cần tắm rửa ngay.

“A...aaaa!”

Lâm Quang chụp nhanh chiếc nhẫn bằng hai tay như thể nó là đồ vật trân quý cực kỳ, ông cũng có chút oán trách nhìn Hàn Tư Không.

Đây chính là tạo tác của Chân nhân cảnh giới, làm sao lại quăng đi như thế được.

“Vậy... vậy thiếu chủ dự định làm gì tiếp theo?”

Lâm Quang đã rõ ràng sự việc hoàn toàn là sự thật, không hề có một lời oán trách của bất kỳ ai dành cho người có thể coi là tổ gia của họ được.

Vương Tử Nghiên đã chọn người này, chắc chắn nàng có chủ đích.

Nếu vậy thì Lâm gia sẵn sàng giúp sức, một cách thực tế không hề phô trương.

“À... Cũng là có vài thứ.”

Hàn Tư Không có chút cười cười, nói.

...

“Để tôi lãnh đạo Lâm gia trong hai năm?”

Tử Nghiên cau mày lại, âm thanh giọng của Hàn Tư Không có chút lớn, mặc dù hắn cũng chỉ nói chuyện thông qua truyền âm với nàng.

Trước khi hắn rời đi, nàng cũng đã kịp để lại ấn ký vào người, khi cần sẽ kích hoạt để thông tri những việc quan trọng.

Tử nghiên còn có chút ngạc nhiên khi Hàn Tư Không chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên khi nàng kích hoạt ấn ký, hắn cũng chỉ cười cười và bảo:

“Tôi lại lạ gì cô nữa, Vương Tử Nghiên nào sẽ nhờ tôi những loại việc này.”

Nàng có chút thưởng thức sự phản ứng này của Hàn Tư Không, nhưng khi sự việc được phơi bày thì hắn lại muốn từ chối.

“Lâm gia cũng là do ta và một người bạn đã sáng lập nên, tuy rằng người bạn đó đã đi đời rất lâu rồi, nhưng Lâm gia trước giờ cũng là ta bỏ rất nhiều tâm tư. Quyền thế và tài nguyên của họ không yếu, thời hạn khế ước truyền vị cũng sắp đến, ngươi chỉ là ở đó ăn no rồi tập trung tu luyện mà thôi. Có gì không tốt?”

Chất giọng của nàng cũng không mang quá nhiều cảm xúc.

“Cứ để yên cho đến khi khế ước truyền vị tới thời điểm thì Lâm gia cũng sẽ có người lãnh đạo mới mà thôi, tại sao lại còn cần tôi?”

“Coi như là ta trả ơn cho cậu đi, Tử Nghiên đây cũng không muốn nợ nần ai.”

“Chỉ vậy?”

Hàn Tư Không rõ ràng đang nghi ngờ, mọi chuyện thật sự chỉ đơn giản như thế?

“Đúng! Chỉ vậy.”

Tử Nghiên cũng không quá nhiều lời, nàng ngay lập tức ngắt truyền âm.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Hàn Tư Không cũng sẽ không làm hại gì quá to lớn tới Lâm gia, Tử Nghiên tuy rằng chưa từng thể hiện ra bên ngoài nhưng nàng kỳ thực khá coi trọng Hàn Tư Không, chỉ về phương diện làm người mà thôi.

Rất ít thanh niên trai tráng trong độ tuổi như Hàn Tư Không lại chẳng hề tham quyền thế, cũng không có tâm tư nhỏ mọn, thật lòng thì hắn cũng rất rộng rãi đối đãi.

Chỉ bất quá tài năng chẳng có, hai năm cũng sẽ làm sứt mẻ Lâm gia một tí đi, Tử Nghiên sẽ giải quyết tốt khi nàng trở về.

Truy Hồn Kiếm khẽ run và luồng sáng màu hồng đã dần dần phai nhạt đến mức gần như trở nên trong suốt.