Tam Thế Duyên

Chương 32: Nàng muốn tự thân đứng vững



Tác giả: Luna Huang

Sáng mai mọi người khởi hành, Nhữ Hinh ngồi cùng xe với Nhữ Dao nên thấy rõ gương mặt nhợt nhạt của nàng ta, dù cho có dùng bao nhiêu yên chi phấn nước cũng che không được. Chỉ là vết sưng trên mặt không còn nữa, chỉ là vì khóc nên mắt vẫn có chút sưng.

“Tứ tỷ ngủ không ngon giấc sao?” Vì Nhữ Hinh không hảo khóc nên nàng nào biết những dấu hiệu kia là gì. Mấy lần khóc lóc kia tâm trạng nàng cũng không ổn định, nên nào lưu ý đến những chi tiết nhỏ đó.

Mà chỉ là nghĩ nếu tứ tỷ không khỏe vậy thì chuyện kia nàng chỉ nói với mình tam ca thôi vậy. Thế nên nàng quyết đi không nói cùng Nhữ Dao nữa.

“Ân!” Như Dao cười gượng gạo đáp trả đưa tay sờ lên mặt mình.

Lúc này mành bên Nhữ Hinh bị gió làm bay lên, mắt lơ đãng đảo khiến nàng(ND) thấy được An Lam Ca cưỡi ngựa ở đó. Nàng nhìn đến thất thần, đến khi mành hạ xuống vẫn chưa từng rời đường nhìn.

Nhữ Hinh hiếu kỳ nhìn Nhữ Dao lại nhìn cái mành vừa trở về vị trí cũ. Thấy vốn không có gì đặc biệt vì sao sẽ khiến nàng ta nhìn đến nhập thần như vậy. Nàng quơ quơ tay đến trước mặt nàng ta, khẽ gọi: “Tứ tỷ, tứ tỷ...”

Nhữ Dao hồi hồn ‘a’ một tiếng, nhìn Nhữ Hinh cười gượng: “Ngũ muội gọi ta?”

“Tứ tỷ nhìn gì a?” Nhữ Hinh chớp chớp đôi mắt ngây thơ quan sát sự thay đổi trên nét mặt của Nhữ Dao.

Nhữ Dao lắc đầu: “Không có.” Nàng đưa tay mân mê túi thơm bên thắt lưng. Nghĩ không ra chỉ vài ngày ngắn ngủi nàng cũng có thể thích nghi với dung mạo của Nhữ Hinh rồi. Người bên ngoài đúng là thêu dệt thành văn, chỉ cần nhìn quen sẽ không thấy ác tâm nữa.

Nhữ Hinh thấy nàng ta không nói cũng không truy vấn đến cùng. Nàng đưa tay vén mành lên hỏi: “Biểu ca, sắp đến chưa?”

An Lam Ca bật cười nhìn nàng nói: “Ngũ biểu muội đang nằm mộng sao? Mới đi chưa được bao lâu đã hỏi câu này?”

Lạc Cách Quận ở bên kia nghe được cũng thêm miệng nói: “Còn hai ngày đường, Hinh muội tiếp tục nằm mộng thêm hai ngày nữa sẽ đến thôi.”

Nói xong hai nam nhân vô lương tâm bật cười ha hả.

Nhữ Hinh dỗi hạ mạnh mành xuống. Bên trong Nhữ Dao cũng che miệng cười khúc khích khiến nàng càng thêm không vui. Cầm chiếc quạt dệt bằng kim tuyến mỏng như cánh ve của mình lên liên tục quạt.

Thiêm Hương quỳ trong xe ngựa nhìn tiểu thư dỗi thành cái dạng này, muốn cười cũng không dám cười, khóe miệng cứ co rút liên tục.

Cứ như vậy Nhữ Hinh ngồi trong xe ngựa than lên than xuống, Nhữ Dao lại liên tục mân mê túi hương, Thiêm Hương cùng Ái Ái chỉ là nhân vật phụ nên không được nhắc đến, cho đến khi đến tự. Khi sắp đến tự Nhữ Hinh để Thiêm Hương giúp mình bới lại tóc.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Nơi này gọi là Linh Lung tự, bởi có tòa tháp cao bảy tầng gọi là Linh Lung tháp. Năm đó khai quốc hoàng đế đã ở nơi này cư trú đến khi đăng đế vị liền cho người tu sửa tháp còn xây thêm không ít thứ cho tự để tỏ lòng biết ơn.

Linh Lung tự nằm ở một vùng riêng biệt, mà muốn qua được đó chỉ còn cách phải đi qua một chiếc cầu treo thật dài bằng gỗ vì bao quanh tự là vực thẩm nhìn không thấy đáy. Xung quanh đều là sương mù, mơ hồ thấy được ngôi tự nguy nga bằng vàng ẩn hiện sau đám sương mù đó.

Mà cái quan trọng chính là chỉ có một cây cầu treo duy nhất đế thông đến đó.

Nhữ Hinh vừa bước xuống xe ngựa liền tiến thẳng đến cầu treo. Nàng nhìn xuống vực sâu nuốt một ngụm nước bọt. Nếu là ngã xuống...nghĩ đến đây nàng tự vả nhẹ vào miệng mình. Ăn nói linh tinh!

Nhữ Dao bước đến bên cạnh Nhữ Hinh, một mắt vừa nhìn đã không dám nhìn tiếp mà lui về phía sau, liên tục nuốt nước bọt. Đã rất nhiều lần thấy được cảnh đẹp nhưng đáng sợ như vậy, thế nhưng vẫn không thể thích nghi được, mỗi lần nhìn thấy đều là sợ hãi.

An thị từ sau bước đến nắm lấy tay Nhữ Dao, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Không cần sợ.” Sau đó giải thích mới Nhữ Hinh vẫn đang mang lòng có chút hiếu kỳ bên kia, “Mỗi năm mẫu thân đều cùng hoàng hậu nương nương đến đây tự đi qua cây cầu này, lòng không tạp niệm không làm chuyện xấu nhất định có thượng thiên phù hộ.”

“Mẫu thân cùng hoàng hậu nương nương năm nào cũng...” Âm thanh có chút run rẩy của Nhữ Dao vang lên: “Cũng cùng nữ nhi đi qua, thế nhưng nữ nhi thực sự...thực sự...!”

An thị gật đầu mỉm cười như đã hiểu được Nhữ Dao muốn nói gì lại nhìn Nhữ Hinh đang sợ đến hóa tượng ở gần đó, nhẹ giọng gọi: “Hinh nhi nếu cũng sợ liền đến đây mẫu thân cùng ngươi qua.”

Nhữ Hinh lui về sau hai bước, không nhìn về phía An thị mà nhìn về phía cây cầu treo dài không thấy đầu còn lại kia lắc đầu: “Nữ nhi có thể tự qua được.” Tuy trong lòng rất sợ nhưng nàng vẫn cứng miệng, khẩu khí thập phần không sợ hãi. Nàng muốn mẫu thân biết, mình không cần Nhữ Dao cùng Nhữ Tuân hy sinh vì mình và ca ca. Mọi chuyện nàng vẫn có thể tự làm được.

Nhữ Dao nhìn Nhữ Hinh một lúc mới nói: “Ngũ muội, ngươi...” có thực sự được không vậy?

Những từ sau không dám nói tiếp mà nuốt xuống bụng vì tay An thị nắm lấy tay nàng vừa nhẹ kéo một cái, ý bảo nàng không nên khuyên Nhữ Hinh.

“Được.” Nghe được khẩu khí của nữ nhi, An thị mỉm cười: “Vậy mẫu thân cùng Dao nhi qua đó trước. Ngươi từ từ theo sau.” Lúc này nàng nghĩ tính khí của nữ nhi là giống trượng phu nên đáp ứng.

Nhữ Dao run rẩy cùng An thị bước qua cây cầu. Chỉ là đi được một đoạn thân ảnh của bọn họ mờ dần rồi biến mất sau màn sương mù dày đặc.

Nhữ Nhiên ngồi trên ghế thái sư được hạ nhân nâng qua cầu, lúc lướt qua Nhữ Hinh, hắn nói: “Ngũ muội càng lúc càng gan dạ, để ta đây bội phục.”

Nhữ Hinh quay người chín mươi độ, dùng còn mắt độc nhất của mình nhìn hắn: “Tam ca đừng nói như vậy, chút nữa muội có chuyện tìm huynh.” Nàng biết, lúc này nàng không chỉ có một mình bản thân, nàng còn có tam ca nữa. Tam ca không thể không có người phục vụ, nàng phải nỗ lực hơn nữa.

“Ân!” Nhữ Nhiên gật đầu, mí mắt có chút nặng là dấu hiệu của sự mệt mỏi cần nghỉ ngơi, “Vậy ta trước qua đó đợi.” Dứt lời đám hạ nhân tự hiểu liền gật nhẹ đầu với Nhữ Hinh liền cẩn thận nâng kiệu qua cầu.

Nhữ Nhiên đi qua một lúc lâu, An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận cũng bước đến bên cạnh Nhữ Hinh.

“Biểu muội thực sự muốn một mình sang đó?” Giọng nói mang theo thập phần nghi vấn.

“Ta nghĩ Hinh muội không nên tự cường như vậy, chi bằng để ta cùng Lam Ca đưa muội sang đó.” Lại một giọng nói ôn tồn đề nghị vang lên.

Như Hinh khẽ lắc đầu cự tuyệt: “Muội nhất định có thể qua đó, hai người đi trước đi.”

An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận nhìn nhau lại nhìn Nhữ Hinh một lúc. Bọn họ thở dài một hơi cũng bắt đầu lộ trình của mình. Nhữ Hinh chính là mang tính cố chấp của võ tướng, đến An thị cũng không khuyên, bọn họ là cái gì đây, vẫn là sang đó đợi nàng.

Thiêm Hương cùng Ái Ái không ai tạo ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ lẳng lặng đứng sau Nhữ Hinh. Nhữ Hinh lại xoay người, xoa đầu Ái Ái: “Ngươi cùng Thiêm Hương qua đó, ta muốn đi một mình.”

Ái Ái vươn đôi mắt đáng thương nhìn chủ nhân. Nó vốn là vật nhỏ thông minh lại ở cùng Nhữ Hinh bao lâu đương nhiên hiểu được chủ nhân của mình muốn gì. Nó cọ cọ đầu vào váy của chủ nhân một lúc rồi ly khai, chân ngắn bước lên cầu treo cũng không quay lại nữa.

Thiêm Hương không tán thành lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ là được tướng gia mệnh bộ tiểu thư người an toàn, chỉ có thể theo sau không được đi trước.”

Nhữ Hinh nhếch môi cười khẽ: “Ta nói phía trước không an toàn muốn ngươi đi dò đường không được sao?”

“Không phải không được, nhưng đã có phu nhân bọn họ đi trước rồi.” Thiêm Hương vẫn không chịu đứng lên, khẩu khí đánh chết không chịu đi trước.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Nhữ Hinh cũng lười tiếp tục quản, nàng đảo mắt qua xe cùng ngựa của Nhữ gia rồi xoay người bước đến chỗ cầu treo. Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, nàng chậm rãi nhấc chân bước lên thanh gỗ đầu tiên của cây cầu.

Chân nàng chạm thanh gỗ, đã cảm giác được sự không chắc chắn. Lại e ngại Thiêm Hương phía sau nên không dám rút chân về. Nàng vốn để mọi người đi trước để không ai thấy được sự sợ hãi của mình, ấy vậy mà vẫn lộ trước mặt Thiêm Hương. Cũng may nàng ta là người của mình nếu không...ai.

Lắc đầu xua đi ý nghĩ kia, nàng lấy hai tay nắm chắc dây thừng ở hai bên, tiếp tục bước tiếp theo.

Chân còn lại vừa rời khỏi mặt đất, cả người lập tức mất thăng bằng. Hai tay của nàng cố sức nắm dây thừng không buông, móng tay giả cắm vài da thịt nhưng nàng cũng không thấy đau nữa rồi. Khẩn trương treo đầy mặt, sau lớp áo choàng lưng của nàng đã ướt đẫm một mảnh do mồ hôi lạnh thấm ra.

Tâm tuy phập phồng nhưng nàng vẫn cố hết sức để bản thân bình tĩnh nhất có thể. Nàng có thể cảm nhận rõ, chân của bản thân là đặt lên thanh gỗ nhưng dưới thanh gỗ lại rỗng, cái rỗng đó khiến nàng bất an, khiến nàng cảm thấy bản thân có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thiêm Hương ở phía sau định vươn tay đỡ lại rút trở về. Nàng biết lúc này nàng không được đỡ khi chưa cho phép. “Tiểu thư...” Thấy được đầu của tiểu thư động nàng biết nàng không nên lắm điều. Mắt dán chặt vào thân ảnh của tiểu thư không rời, để tránh bỏ sót bất kỳ cử động nào của tiểu thư. Thế nên nàng căn bản không phát hiện đôi tay của Nhữ Hinh đang chảy máu.

Nhữ Hinh chậm rãi thả từng bước chân vững chắc xuống thanh gỗ, cho đến khi sắp đến được giữa cầu. Nơi này thấp hơn đầu cầu rất nhiều, mà vì gió nên độ run lắc của cây cầu càng khiến người cảm thấy sợ hãi hơn. Gió lạnh trận trận thổi, dưới đáy sâu lại có những âm thanh ghê rợn như oan hồn đòi mạng.

Tuy hiện đang là tản sáng, nhưng ánh dương quang vẫn chưa tỏ rõ, mà sương mù lại dày đặc khiến tâm của Nhữ Hinh thắt chặt rất nhiều. Nàng đứng ở đó rất lâu, không biết là vì lạnh hay vì sợ mà hai chân run rẩy không thể thả bước.

Nàng liên tục hít không khí lạnh vào người trấn an bản thân. Mẫu thân cùng tứ tỷ qua được bản thân cũng phải qua được. Lấy được chút dũng khí nàng lại bước tiếp.

Đi được thêm vài bước nàng thấy có một bóng người. Mà lại tiến thêm vài bước nàng mở to mắt ra nhìn. Rất nhanh thấy được bóng người quen thuộc trong màn sương, nàng hô to: “Quận ca ca, vì sao lại đứng nơi này?”

Lạc Cách Quận không bước chỉ đứng đó đợi Nhữ Hinh bước đến chỗ mình. Hắn mỉm cười nhìn nàng nói: “Ta đi đến đây thì lại sợ, thế nên đợi Hinh muội dũng cảm đến đưa ta sang đó.”

Nhữ Hinh bĩu môi nhìn hắn đầy không cam lòng phản bác: “Nói dối không biết ngượng, huynh ở biên quan bấy lâu cũng sẽ sợ sao? Cho dù là thật lúc nãy cũng có biểu ca, huynh có thể đi cũng huynh ấy.”

“Hắn a!” Lạc Cách Quận khẽ lắc đầu chê trách An Lam Ca: “Hắn vô lương tâm ném ta ở lại một mình. Thế nên ta đành đợi Hinh muội nào dám bước tiếp.”

Dừng một lúc hắn lại nói: “Ái Ái lại càng quá đáng hơn. Để ta chạm vào một chút cũng không nguyện ý, đã vậy còn ngẩng đầu cao ngạo lướt qua ta. Ta gọi lại nó còn quát ta vài tiếng mới nguẩy đuôi rời đi.”

Thiêm Hương cùng Nhữ Hinh đều cảm thấy buồn cười.

Lúc này mùi tiên huyết nhè nhẹ trên tay Nhữ Hinh theo gió bay lượn, vô tình lọt vào mũi của hắn. Mày hắn khẽ cau lại ngửi kỹ hơn, rất nhanh liền phát hiện tiên huyết từ đâu ra. Mắt hắn không tự chủ rơi vào hai tay đang bám chặt dây thừng của Nhữ Hinh.

Hắn vươn tay hướng Nhữ Hinh nói: “Mau đến đỡ ta, ta đứng đây đã lâu nhỡ như sợ quá ngất xỉu lại làm phiền Hinh muội cùng Thiêm Hương rồi.”

Nhữ Hinh phì cười một tiếng, nàng vươn tay bám đến vào tay của Lạc Cách Quận. Đây cũng giúp nàng đỡ sợ hơn, nàng biết hắn không muốn vạch trần nàng nên mới cố ý làm như vậy. Nào có đại nam nhân nào lại sợ đến đi không được ngất xỉu như lời hắn nói chứ.

Lạc Cách Quận thấy Nhữ Hinh thỏa hiệp, hắn tùy ý nàng khoác tay mình, nhưng lại mở miệng trêu ghẹo: “Hinh muội đây là lạnh hay là sợ a?”

Nhữ Hinh khẽ cười thành tiếng, nàng không đáp chỉ đi song song cùng hắn. Thực sự mà nói nàng càng đi càng cảm thấy sợ, cũng may có hắn thôi không nàng cũng phải cậy vào Thiêm Hương rồi.

Ba người hai trước một sau cẩn thận cẩn bước.