Tam Thế Duyên

Chương 33: Linh lung tự



Tác giả: Luna Huang

Đến nơi, Nhữ Hinh kinh hỉ với cảnh sắc nơi này, liên tục đảo mắt nhìn mọi thứ, sợ hãi lúc ban đầu đã sớm bị nàng ném ra sau ót. Mọi người được tiểu hòa thượng rót cho một ly trà gừng uống để giữ ấm thân thể.

Chỉ là không để ai có phản ứng, nàng nhấp qua một ngụm đã mang theo sự cao hứng cùng hiếu kỳ chạy xung quanh tham quan. Ái Ái lạch bạch theo sau chủ tử rất sợ nó bị bỏ rơi. Thiêm Hương cũng chạy theo sau tránh Ái Ái lỗ mãng cắn người.

An thị thấy nữ nhi sinh long hoạt hổ liền vui mừng cười không ngậm được miệng. Quả nhiên rời kinh liền thay đổi thành một con người khác, chỉ là trượng phu không chịu để nữ nhi rời kinh, nàng cũng vô pháp.

Nhữ Dao ở bên cạnh An thị, mắt nhìn phương hướng Nhữ Hinh rời đi cười nói: “Mẫu thân, có lẽ đây mới là con người thật của ngũ muội.”

“Ân.” An thị gật đầu: “Chúng ta cũng vào thôi.”

Tự rất to, nhưng hôm nay không đông khách nên mọi thứ cũng rất tĩnh lặng, tiếng bước chân của Nhữ Hinh cùng Ái Ái cũng càng thêm rõ ràng, Thiêm Hương là tập võ chi nhân nên bước chân của nàng rất nhẹ không tạo ra âm thanh.

Chạy theo cảm tính rất nhanh Nhữ Hinh đến hoa viên thật to, xung quanh trồng một bồ đề, tán cây to rộng xanh mướt, thân cây to lớn, chừng năm đại nam nhân ôm mới xuể. Dưới tán cây, có một hòa thượng vận hôi y đang cầm chổi quét lá. Tiếng chổi quét xào xạc, lại thêm tiếng gió thổi lá cây lay động là âm thanh duy nhất lúc đó.

Nhữ Hinh tròn mắt nhìn hòa thượng đó rất lâu, nam tử đó chừng hai lăm hai sáu tuổi, hắn không nhìn thấy nàng, có lẽ là do chuyên tâm với việc quét lá nhàm chán kia. Sau lưng truyền đến âm thanh lạch bạch chạy của Ái Ái khiến hòa thượng đó ngẩng đầu nhìn ba chủ tớ.

Hắn ôm chổi vào người, chấp hai tay khẽ khom người chào, rồi lại mở thanh hỏi: “Chẳng hay thí chủ lạc đường muốn tìm đường về thiềm viện?”

Nhữ Hinh lắc đầu cười: “Ta mới đến nên muốn đi dạo, sợ sủng vật của ta làm ảnh hưởng đến thanh tu của sư phụ đây!” Nhìn mặt của hắn không vướn chút tạp niệm nào, quả nhiên là người bước vào cửa phật.

Thiêm Hương hướng hắn khẽ gật đầu nhưng không nói lời nào.

Lúc này chiếc chuông đồng to ở trên đỉnh cao nhất của Linh Lung tháp ngân vang, âm thanh to lớn tạo nên vọng thanh tại nơi hoang vu thanh tịnh này khiến hòa thượng đó lập tức nhìn về hướng đó. Nhữ Hinh thấy rõ sắc mặt hắn thay đổi sang khẩn trương, nàng hơi nhíu mày không hiểu vì sao hắn lại có biểu tình như vậy.

Nàng vừa định hỏi tiếng chuông kia vang lên là có ý gì thì đã thấy hòa thượng kia quay mặt trở về, hướng nàng chấp tay: “Tiểu tăng phải trở về thiềm viện, thí chủ từ từ tham quan.” Nói xong hắn lập tức xoay người cầm chổi rời đi.

Nhữ Hinh nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất rồi lại nhìn lên chiếc chuông đồng vừa cao vừa xa đến nhìn không rõ kia. Thiêm Hương ở bên cạnh lẩm bẩm: “Hòa thượng này thật lạ, tiểu thư xem, cước bộ của hắn rõ ràng là của thư sinh nhưng nhìn lại không giống.”

“Là do người ta vội, chẳng phải có lúc ngươi cũng thế sao?” Nhữ Hinh cúi người ôm lấy Ái Ái, vuốt ve bộ lông trắng mướt của nó, miệng không quên mát mẻ Thiêm Hương. Nàng biết cũng không phải nàng ta hiếu kỳ hay bát quái gì, mà là phụ thân từng dặn qua nàng ta phải để ý đến mọi người thậm chí là đồ vật nàng tiếp cận hoặc sắp tiếp cận.

Mặt Thiêm Hương bạo hồng nhưng cũng không phản bác, bởi nàng biết càng phản bác sẽ càng bất lợi mà thôi. Tiểu thư chính là như vậy, luôn không để cho nàng thắng bất kỳ trận đấu khẩu nào.

Nhữ Hinh bế Ái Ái trên tay, nặng nề cất bước, thân hình to lớn của vật nhỏ đối với nàng như quả cân nghìn vạn cân nặng vậy, nhưng không hiểu vì sao nàng lại vẫn cứ thích bế nó trên tay, nhất là vào lúc này. Ái Ái nằm trong lòng chủ nhân lại cực kỳ thích ý, tròng mắt đầy hưởng thụ.

Chỉ là lại dạo qua một lúc, Thiêm Hương thấy sắc trời có chút u ám, nàng vội giục: “Tiểu thư, có lẽ sắp mưa rồi, chúng ta mau trở về thiềm viện thôi.” Mắt nàng cũng không quen nhìn xung quanh, bởi nơi này đã cách thiềm viện khá xa rồi.

Nhữ Hinh nhìn trời rồi lại nhìn Ái Ái trong lòng, khẽ gật đầu đáp ứng, môi anh đào mấp máy nàng tự lẩm bẩm: “Ta cũng mệt mỏi rồi, trở lại tắm rửa nghỉ ngơi chút lại tìm tam ca thương lượng.”

Thiêm Hương vốn là tập võ chi nhân nên nghe được rất rõ. Nàng không biết tiểu thư có chuyện gì muốn thương lượng cùng tam thiếu gia, nhưng nàng cũng không có suy đoán mà là lựa chọn bỏ qua.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Trở về đến thiềm viện, Nhữ Hinh đặt Ái Ái xuống trước cửa đại điện, lúc này trời bỗng ầm một tiếng sấm, tiếp đó mưa như lũ cứ như vậy mà trụt xuống, sấm chớp kèm theo ầm ầm vang dội. Nhìn ra được hạt mưa to nặng, cũng đoán được trận mưa này sẽ lớn thế nào.

Trong tiếng sấm sét như vậy Thiêm Hương không sợ hãi cũng không nói, nhưng Nhữ Hinh lại vẫn cứ như bình thường, thản nhiên đẩy cửa đại điện tiến vào bên trong. Thiêm Hương theo sát nàng, đợi Ái Ái tiến vào cũng đóng cửa lại.

Bên trong đại điện chính là phật đường, tượng của phật tổ Như Lai được đúc bằng vàng to lớn hướng cửa điện, trước mặt của phật tổ là một bàn để lư hương, hoa quả cúng bái của khách vãng lai. Do trời mưa to khiến trời đất đều âm u nên bên trong sớm đã được thấp đầy nến, để bên trong lúc này rất sáng.

An thị cùng Nhữ Dao quỳ trên nệm tròn ở trước mặt phật tổ, do tiếng sấm mà Nhữ Dao sợ đến mặt xanh xao ôm lấy hai thị nữ thiếp thân, An thị lại ở bên cạnh nhắm mắt vừa gõ mở vừa lướt hạt châu trong tay miệng niệm kinh. Tuy không mở mắt nhưng như biết được Nhữ Dao sợ hãi nàng liền mở thanh: “Nếu là sợ liền trở về nghỉ ngơi, không cần tiếp tục bồi mẫu thân.”

Nhữ Dao quả thật rất sợ nhưng vẫn là hiếu thảo không muốn ly khai, vừa muốn mở miệng phản bác thì tiếng sấm lại lần nữa ầm lớn một cái khiến nàng ngã ngồi bệt luôn xuống nệm. Lúc này không thể làm gì khác hơn là đáp ứng ly khai.

Nhữ Hinh thấy Nhữ Dao được hai thị nữ thiếp thân đỡ bước ra, nàng hướng nàng ta khẽ gật đầu: “Có ta ở cạnh bồi mẫu thân, tứ tỷ trở về nghỉ ngơi đi.”

“Vậy làm phiền ngũ muội.” Giọng của Nhữ Dao có chút run, nàng nói xong liền cũng bước ra khỏi cửa điện.

Nhữ Hinh nhìn cửa đóng lại xong lúc này mới bước đến chỗ An thị. Miệng vừa mở còn chưa kịp chào hỏi đã loáng thoáng được nghe mấy câu trong miệng của An thị khiến sắc mặt của nàng đông cứng.

Lúc đầu thì là cầu cho quốc thái dân an, lúc sau lại đến an khang của phụ thân nàng, rồi lại cái gì mà nhi nữ an bề gia thất. Mẫu thân đây là đùa sao? Không được! Nếu mẫu thân đã quyết ý cho hôn sự của đại ca cùng tứ tỷ như vậy thì nàng cũng phải cũng tam ca mau chóng nói cho rõ rồi.

Thế là nàng bước đến quỳ bên cạnh mẫu thân, hướng phật tổ dập đầu ba cái lại nói: “Mẫu thân, người vừa đến đã thành tâm như vậy phật tổ gia gia nhất định tiếp thu lòng của người, chi bằng trở về nghỉ ngơi trước đi.”

An thị nghe được âm thanh của Nhữ Hinh mới chậm rãi mở mắt, quay sang. Khi nhìn thấy được nữ nhi liền hiền từ cười, nàng nhìn ra cửa điện, thấy được ánh sáng của sấm sét ngoài cửa điện lại nhìn nét mặt như thường của nữ nhi: “Dao nhi sợ đến xanh mặt Hinh nhi lại không chút sợ hãi sao?”

Nhữ Hinh chớp chớp con mắt thiên chân độc nhất của mình, phản vấn: “Vì sao phải sợ?” Không hiểu sao nàng không sợ những thứ này, cứ như thể đây là điều bình thường như đói là phải ăn vậy.

An thị lắc đầu cười khẽ: “Mẫu thân còn muốn ở lại đây một chút, ngươi trở về xem tứ tỷ của ngươi đi. Mẫu thân thấy nàng sợ như vậy nhất định là muốn có người ở bên cạnh.” Miệng nói mắt lại không tự chủ nhìn đến tay của Nhữ Hinh.

Nhờ ánh nến nàng thấy rõ màu sắc khác thường trên băng vải quấn tay của nữ nhi, mắt nàng mở to, vươn tay cầm lấy tay nữ nhi: “Sao lại bị thương như vậy?”

Nàng bị thương? Khi nào? Lúc này Nhữ Hinh mới có chút kinh ngạc nhìn xuống tay của mình. Quả nhiễn máu lan khắp trong lòng bàn tay đã sớm khô, mà nhìn màu máu cũng biết được vết thương này đã lâu.

An thị cũng không trách Thiêm Hương bởi biết Thiêm Hương sẽ không thể khuyên nhủ được nữ nhi tính tình cứng đầu này của nàng. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Mau trở về thượng dược đi.”

Nhữ Hinh máy móc gật đầu đáp ứng. Nàng đứng lên mang theo Ái Ái cùng Thiêm Hương rời khỏi đại điện trở về phòng dành cho khách nhân mà tự chuẩn bị cho mình.

Bước đến phòng nàng lại thấy Lạc Cách Quận từ phòng nàng đẩy cửa bước ra. Hắn đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy nàng liền ngượng ngùng cười: “Hinh muội, ta...”

“Thế nào?” Nhữ Hinh kéo một bên khóe miệng nhìn hắn đầy trêu chọc: “Đừng nói là Quận ca ca vào nhầm phòng nhé?”

“Không phải...” Lạc Cách Quận lúng túng, lại muốn há mồm thanh minh: “Kỳ thực ta...”

Không để hắn nói hết, Nhữ Hinh lại cướp lời trêu: “Là sợ sấm chớp nên cố ý đến tìm muội bồi?” Âm thanh còn cố ý kéo dài như sợ đối phương nghe không ra ẩn ý bên trong.

Biết Nhữ Hinh là nói về chuyện ở trên cầu lúc nãy, Lạc Cách Quận bật cười to, đến ngượng cũng quên mất.

“A! Nói vậy muội là đoán trúng rồi. Lại bảo là do biểu ca vô lương tâm bỏ huynh lại nữa sao?” Nhữ Hinh bước đến trước mặt hắn, nghiên đầu nheo con mắt lại quan sát sắc mặt hắn.

Lạc Cách Quận cười thêm một trận mới cúi đầu xuống nhìn nàng lắc đầu: “Lúc nãy ta thấy tay của Hinh muội dường như bị thương nên cố ý mang thuốc đến. Đợi lâu như vậy cũng không thấy muội trở về nên liền mang để vào.” Thật không ngờ hắn vừa bước ra đã thấy nàng xuất hiện. Hắn vốn muốn bổ sung thêm câu ‘Dược này rất tốt, chuyên được dùng trong quân doanh nên sẽ không để lại sẹo’, nhưng nhớ lại nơi bị thương là tay của nàng nên hắn chọn cách bỏ qua.

Nhữ Hinh cười đến khóe mắt cong loan: “Nguyên lai là như vậy, vậy liền tạ qua Quận ca ca rồi.” Tay nàng nắm lấy cạnh cửa còn chưa kịp khép lại.

Thiêm Hương khẽ cúi người hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Lạc công tử.”

Lạc Cách Quận khẽ gật đầu nhìn qua Thiêm Hương lại nói: “Dược ở bên trong, ta không ở lại trở ngại muội nữa, nghỉ ngơi tốt.” Nói xong hắn cũng rời đi.

Nhữ Hinh cao hứng chấp tay sau lưng bước vào trong phòng, khi thấy được bình dược, nàng cầm lấy rồi ngồi xuống ghế thưởng thức, thán: “Nghĩ không ra một nam nhân luôn ở trên sa trường như Quận ca ca lại chu đáo như vậy, đúng không, Thiêm Hương?”

Thiêm Hương còn đang bận rộn chuẩn bị hương liệu cùng y phục để Nhữ Hinh tắm rửa nên không để ý lắm. Khi bị điệm danh liền mở miệng qua loa đáp: “Vâng.”

Tắm rửa qua đi, Thiêm Hương vì Nhữ Hinh thượng dược rồi cẩn thận băng lại còn nàng thì không hề mở mắt nhìn đến tay của mình, bởi nàng sợ, nàng sợ bản thân nhịn không được sẽ chảy nước mắt. Mỗi ngày dùng vải băng lại tuy nhìn thấy cũng sẽ thương tâm nhưng lại không thương tâm bằng nhìn trực diện. Thế nên nàng chọn cách tránh né thực tại không nhìn đến, chỉ xem như bản thân không muốn để lộ da thịt kỳ nhân mà thôi.

Nằm ở trên giường đột nhiên mí mắt nặng nề trụy xuống, cơn buồn ngủ kéo đến khiến nàng rất nhanh liền vào giấc.