Tam Thế Duyên

Chương 34: Nguyên lai là vậy



Tác giả: Luna Huang

Đến khi mở mắt thì trời cũng đã chập tối, nơi nơi đã lên đèn. Thiêm Hương nói với Nhữ Hinh rằng An thị cùng Nhữ Dao đã đến phòng mấy lần để chờ nàng cùng dùng bữa, đáng tiếc, nàng cứ như heo vậy ngủ mãi không tỉnh thế là bữa trưa cùng bữa tối cũng bị bỏ qua.

Nhữ Nhiên cũng cho hạ nhân qua hỏi thăm, An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận cũng có cùng nhau đến nhưng mọi người đều công cóc trở về vì nàng vẫn còn say giấc nồng.

Nàng đưa tay ôm cái bụng đang đánh trống inh ỏi của mình, nhưng khẩu vị lại không có, thế nên nàng phân phó để Thiêm Hương đi ngủ, bản thân lại nằm trên giường trầm ngâm. Nhớ lại chính sự, nàng vội mang hài khoác áo choàng lên, tự tay châm một chiếc đèn lồng bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài mưa đã tạnh, không khí vừa ẩm ướt lại lãnh hàn khiến cả người nàng có chút run. Nhưng nàng khác với người khác, tay nàng luôn được dùng băng vải bọc lại nên lãnh hàn kia cũng không tác động được đến nàng bao nhiêu phần.

Phòng của Nhữ Dao ở ngay sát phòng nàng, nên khi kinh qua phòng của nàng ta, thấy bên trong không có thắp nến lại nên nàng cũng không bước vào mà lướt qua.

Nàng đi qua dọc hành làng treo đầy lồng đèn đỏ, bên trên mái ngói vẫn còn những hạt mưa nhỏ động lại, lâu lâu lại tích lạc xuống, vốn là muốn đưa tay ra đỡ lấy nhưng tay vươn được một nửa lại thu trở về, bởi có đỡ cũng vô dụng, nàng sẽ không thấy được giọt nước đó, vì nó sẽ bị dải băng dày trên tay nàng thấm hết.

Hít một hơi không khí lạnh điều chỉnh lại tâm trạng nàng lại tiếp tục bước. Nàng đã hỏi qua tiểu hòa thượng nên sớm biết được phòng của Nhữ Nhiên ở nơi nào. Tuy là đều là người cùng một nhà nhưng vẫn là nam nữ hữu biệt, thế nên phòng của bọn họ tuy vẫn nằm trong viện dành cho khách của tự nhưng là cách nơi nàng ở một cái hoa viên cực rộng.

Chân nàng bước xuống bậc đá tam cấp của hành lang để tiến vào hoa viên, những giọt nước mưa đọng trên lá cây bị gió thổi thay phiên nhau rơi xuống người khiến nàng thích thú xoay tròn một vòng cười khẽ.

Tâm trạng cao hứng trở lại, mang theo nụ cười nàng tiếp tục bước. Chỉ là khi đến gần trung tâm hoa viên nàng thấy có bóng người đứng dưới cây bồ đề to, vốn không thích thị phi nên nàng tính toán tránh đi, nhưng lại nghe được âm thanh quen thuộc vang lên khiến bước chân nàng chuyển hướng nhẹ nhàng bước đến gần nơi đó.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

“Tứ biểu muội vì sao đứng nơi này? Không sợ cảm nhiễm phong hàn sao?”

Người nói chuyện chính là An Lam Ca, hắn ngủ không được đi dạo không ngờ lại thấy được Nhữ Dao thất thần đứng tựa vào thân cây bồ đề, nên mới bước đến hỏi.

Nhữ Dao nâng mắt nhìn người trước mặt, sắc mặt lại bạo hồng, tay nàng đang mân mê túi hương, mà bên trong chính là chứa trang sức pháp lam hắn tặng nàng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của hắn, nghĩ không ra hiện hắn lại xuất hiện trước mặt mình.: “Biểu...biểu ca..?” Như không tin tưởng mà dùng giọng nghi vấn gọi đối phương.

An Lam Ca ha hả cười trong đêm thanh lãnh: “Không phải ta còn là ai? Tứ biểu muội là đang nghĩ đến người nào a?” Nói đến đây tim hắn bỗng nhảy lên một cái, thuận miệng bật ra mấy chữ không muốn nói nhất: “Thái tử điện hạ?”

“Không...không có.” Nhữ Dao lúng túng xoay mặt tránh né. Nàng làm sao sẽ đột nhiên nghĩ đến bộ mặt tê liệt của Trưởng Tôn Tề Duyệt được.

Tuy nhìn không thấy hồng sắc trên mặt Nhữ Dao nhưng thái độ của nàng lại để An Lam Ca hiểu lầm, hắn lại nghĩ do hắn đoán trúng nên nàng mới ngượng, tay hắn nắm chặt lại cố gắng áp chế cổ đố kỵ trong lòng xuống: “Ta tin chắc di mẫu chuẩn bị tốt cho hôn sự này, tứ biểu muội không cần lo nghĩ như vậy.” Miệng thì là trấn an Nhữ Dao nhưng tim hắn lại bị lời của mình tổn thương vạn lần.

Nhữ Dao nghe được lời đó, sắc mặt nhất thời đông cứng như bị cơn gió lạnh ở nơi này thổi qua vậy. Nàng nâng mắt không thể tin tưởng nhìn hắn, sóng mũi cay cay khiến nàng thanh tỉnh trở lại mạnh cúi đầu: “Muội biết rồi, đa tạ biểu ca, đêm đã khuya muội trở về nghỉ ngơi, huynh cũng sớm nghỉ ngơi.” Dùng một hơi nói thật nhanh xong nàng không đợi đáp trả mà cất bước thật nhanh trở về phòng của mình. Hắn nói như vậy chính là không có ý với nàng, trước đến nay cũng chỉ có mỗi mình nàng tự mình đa tình thôi.

Nhìn theo bóng lưng Nhữ Dao tiêu thất trong đêm, An Lam Ca buồn bực trong lòng một quyền đấm thẳng vào thân cây bồ đề to sần sùi. Một quyền thật mạnh kia vẫn không thể giải hết cổ tức giận trong lòng hắn, thế là lại một quyền hai quyền ba quyền nữa, thân cây chịu tác động lực vẫn vững chắc đứng ở đó, do đã là cổ thụ nên dù cho An Lam Ca từ nhỏ luyện tập võ thuật chăm chỉ, lại cộng thêm toàn lực hắn công đến cũng không chút động đậy.

Chỉ biết hắn đấm vào thân cây rất lâu, cũng không biết là lâu đến lúc nào nữa, rồi hắn cũng thất thiểu rời đi. Bởi hắn biết Nhữ Dao là nữ nhân hắn mãi mãi không thể với tới được, thậm chí đứng xa mà nhìn cũng không đủ tư cách.

Nhữ Hinh thu hết đoạn đối thoại cùng tràng cảnh của vào đáy mắt, nàng không thể tin tưởng càng không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì. Lúc nãy nhờ nguyệt quan nàng thấy được mắt của Nhữ Dao có lệ quang, lại tinh tường thấy rõ hành động của An Lam Ca, đây cũng là lúc nàng biết rõ chuyện của hai người bọn họ. Nàng nhìn hắn không hề chớp mắt, đến khi hắn rời đi, nàng vô lực ngồi xuống trên đất. Mặc kệ mặt đất hiện tại là có bao nhiêu dơ bẩn, có bao nhiêu ướt át, áo choàng cùng y phục của nàng đều bị lem bẩn, nước bên dưới do nàng nặng nề ngã xuống mà bắn tung tóe, bắn lên cả mặt của nàng.

Chiếc đèn lồng trên tay rơi xuống đất, nến chạm vào đèn cháy lên, nhưng đèn lại chạm vào nước để lửa tắt ngấm. Lồng đèn nửa bị cháy nửa lại bị thấm ướt nằm trên đất, bên cạnh Nhữ Hinh.

Không ai biết nàng ngồi đó bao lâu, chỉ biết mặt trăng lẳng lặng treo ở trên cao rọi xuống, sắc mặt của nàng không chút biểu tình cứ như một cái xác không hồn. Mái tóc xõa dài chưa hề có chải chuốt của nàng nương theo gió mà bay trong đêm, lúc phiêu hốt lúc lại chậm rãi hạ xuống nhẹ nhàng rơi xuống đất dính đầy nước mưa cùng bụi bẩn.

Nguyên lai, mọi chuyện chính là như vậy!

Mắt nàng mở to, nay lại có nước mắt ào ào như thác đổ chảy ra, lăn dài trên gò má trái, nước mắt theo mặt tích lạc xuống hòa lẫn cùng bùn đất và nước mưa rồi hòa tan mất.

Lúc này đây, nàng biết rõ nàng là tội nhân thiên cổ. Phụ mẫu vì nàng cũng vô tình bổng đả uyên ương, vô tình làm ra chuyện xấu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đến khi ánh dương quang dần dần xuất hiện ở hướng đông nàng mới chậm rãi đứng dậy. Lê thân thể nặng nề dơ bẩn trở về phòng, qua một đêm ngồi ở ngoài trời, gió đêm sớm làm khô hết nước trên y phục của nàng, chỉ để lại bùn đất bẩn mà thôi.

Lúc này Thiên Hương mang vẻ mặt hốt hoàng từ trong phòng chạy ra, không ngờ lại thấy người mình cần tìm, chạy đến quan sát qua một lượt mới mở miệng hỏi thăm: “Tiểu thư, người đi nơi nào vì sao không gọi nô tỳ? Vì sao người lại dơ bẩn như vậy?”

Nhữ Hinh khẽ lắc đầu, hất tay Thiêm Hương ra khỏi người mình rồi bước vào trong phòng. Cả người vô lực nàng ngã xuống giường, giờ đây đến khóc cũng không còn nước mắt nữa rồi. Nàng nghĩ cả đêm cuối cùng cũng hiểu vì sao lần đầu gặp Nhữ Dao sẽ có cảm giác có lỗi với nàng ta rồi, cả Nhữ Tuân cũng như vậy, chính là cảm giác có lỗi kia báo trước cho nàng biết nàng làm chuyện có lỗi với bọn họ.

Thiêm Hương chạy theo vào, nhìn tiểu thư như vậy nàng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là im lặng quan sát. Tiểu thư chưa từng như vậy, lúc ở biệt viện mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ cùng nàng lên núi hái thảo dược lại trở về biệt viện khảy đàn, không thì cũng thưởng trà trên sống hoặc trêu ghẹo Ái Ái, cuộc sống cực kỳ tiêu dao, như từ lúc hồi kinh đến nay nàng luôn thấy tiểu thư không còn như trước nữa.

Nàng ra ngoài phân phó qua người chuẩn bị nước nóng cùng trà rồi lại bước vào trong phòng. Đứng đợi phân phó không nói nửa lời.

Qua gần ba khắc, bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếp đó là âm thanh của nhũ mẫu truyền vào: “Tiểu thư có ở bên trong không?”

Thiêm Hương vội ứng tiếng, nhìn thoáng qua tiểu thư không chút động đậy nằm trên giường rồi điều chỉnh sắc mặt trở về bình thường xong mới bước ra ngoài mở cửa: “Nhũ mẫu, tiểu thư vẫn chưa thức giấc, không biết phu nhân có gì phân phó?”

“Phu nhân muốn để tiểu thư ra ngoài cùng dùng tảo thiện, tiểu thư lại còn chưa thức giấc?” Nhữ mẫu không tin tưởng nên âm thanh cũng có chút cao không tin tưởng, mắt không tự chủ từ người Thiêm Hương lướt qua nhìn vào phương hướng giường phía trong phòng. Lý nào ngủ lâu như vậy vẫn chưa tỉnh? Là có mờ ám sao? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui Thiêm Hương vẫn là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư lâu như vậy nhất định sẽ không nói dối. Nghĩ thế nên lại nói: “Nếu tiểu thư thức giấc truyền lại lời của phu nhân là được.”

“Vâng!” Thiêm Hương ứng qua tiếng, nhìn nhũ mẫu rời đi, nàng thở phào nhẹ nhõm đóng cửa lại. Không phải nàng muốn dối trên lừa dưới mà là chưa có lệnh của tiểu thư nàng không dám tự ý tiếc lộ, càng là nàng chưa biết tiểu thư đã phát sinh chuyện gì nên không tiện nói linh tinh tránh phu nhân lo lắng.

Lúc này âm thanh không mang theo chút biểu cảm nào của Nhữ Hinh đột nhiên vang lên: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.” Nói xong liền hắt-xì vài cái, nhất định một đêm ướt đẫm ở ngoài liền cảm nhiễm phong hàn rồi, trách không được lúc nãy nàng cảm thấy thân người mệt mỏi nóng như vậy.

Thiêm Hương ứng qua tiếng lập tức đi chuẩn bị.

Chốc lát sau, Nhữ Hinh ngồi trong thùng tắm mắt nhắm nghiền, miệng lại mấp máy hỏi: “Ngươi nói, tứ tỷ cùng biểu ca có phải cùng một chỗ sẽ tạo nên một bức họa đẹp không?” Dứt lại lại mấy cái hắt hơi liên tục, nước mũi cũng theo đó chảy xuống.

Thiêm Hương đang giúp tiểu thư kỳ lưng, khi nghe được câu hỏi động tác trên tay lại không chút ngừng, mà như thường đáp: “Nô tỳ cảm thấy tứ tiểu thư vẫn là phối cùng thái tử điện hạ mới đẹp mắt.” Tay còn lại cũng không quen lấy một chiếc khăn sạch khác giúp Nhữ Hinh lau qua mũi.

“Vì sao?” Nhàn nhạt lại một câu hỏi vang lên. Cả người nàng khẽ run vì lạnh, mà thân nhiệt lại có chút nóng, thiết nghĩ là sốt rồi.

“Cũng không phải biểu thiếu gia không đẹp mắt mà diện mạo của thái tử điện hạ vẫn là hơn người, vẫn là hợp với tứ tiểu thư hơn.” Thiêm Hương nói xong như có chút suy nghĩ, lại rất nhanh tự gật đầu: “Nô tỳ là cảm thấy như vậy!”

“Hắn không xứng với tứ tỷ, ta vẫn cảm thấy để nàng cùng biểu ca mới hợp.” Nói đến đây, tràng cảnh tối qua lại hiện lên trong đầu nàng, nước mắt đau lòng của Nhữ Dao, sự bất lực của An Lam Ca khắc sâu vào lòng nàng, không thời khắc nào loại bỏ được. Đáng tiếc Trưởng Tôn Tề Duyệt lại là thái tử, dưới một người trên vạn người, nàng vô pháp giúp bọn họ, chỉ có thể để tam ca xuất mã thôi.

“Nhưng thân phận thái tử phi vẫn tốt hơn là một phu nhân phó tướng.” Thiêm Hương lại không cho là vậy, nàng tiếp tục với khẳng định của mình.

Lúc này Nhữ Hinh lại bật thanh cười giễu: “Thái tử phi? Có gì tốt, gả cho một nam nhân sau nay thê thiếp còn không thể nhớ mặt thì làm sao bằng gả cho biểu ca ta.” Cho dù An Lam Ca có như phụ thân nàng tam thê tứ thiếp nhưng nàng tin Nhữ Dao gả cho hắn còn tốt gấp trăm lần so với Trưởng Tôn Tề Duyệt.

Thiêm Hương giờ đây mới hiểu tiểu thư nhà mình đang nói đến vấn đề gì. Nguyên lai nãy giờ là nàng suy nghĩ lệch lạc, tiểu thư là đang nói đến mặt tình cảm còn nàng thì lại đàm vinh hoa. Sau này nhất định phải suy nghĩ kỹ trước khi trả lời mới được.

“Tiểu thư người phát sốt rồi, có nên...”

“Không cần!” Nàng còn có có chuyện phải làm không thể chậm trễ hơn nữa, nhất định phải gặp tam ca gấp. “Thay ta căng y!”

“Vâng!”