Tam Thế Duyên

Chương 38: Nhất ngôn vi định



Tác giả: Luna Huang

Nhìn theo hướng nhìn của Nhữ Hinh, Nhữ Nhiên cũng thấy được đám người kia. Mà sắc quỷ trong miệng nàng, hắn tự nhiên cũng đoán ra được sắc quỷ trong miệng nàng là lão nhân kia. Hắn nhếch môi nhìn muội muội mình đầy bài xích.

“Người ta có nhiều cơ thiếp muội muội cũng không cần bày thái độ đó.” Chỉ là cơ thiếp nhiều liền bị nàng bảo sắc quỷ, vậy khác gì nói nam nhân trong thiên hạ này đều là sắc quỷ rồi. Nếu như nàng nói, vậy phụ thân thì sao, còn có đám người hoàng thất, chẳng phải đều là đại sắc quỷ sao?

Nhữ Hinh còn chưa kịp mở miệng phản bác đã thấy lão nhân kia cùng bốn cơ thiếp đi tới trước mặt nàng. Miệng cười hề hề đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm nàng: “Tiểu cô nương, thật trùng hợp, ngươi cũng dạo hoa viên sao?”

Dứt lời hắn thấy được Nhữ Nhiên thì chán ghét cũng hiện lên ba phần: “Vị công tử này là...”

Nhữ Nhiên ho khan vài tiếng mới chấp tay nói: “Tại hạ họ Nhữ, thứ cho tại hạ không tiện đứng lên.” Nhìn thấy ánh mắt hồ ly kia hắn đã hiểu vì sao muội muội hắn lại gọi lão nhân trước mặt là sắc quỷ rồi.

Lúc này lão nhân mới để ý đến sắc mặt tái nhợt cùng dáng người nửa ngồi nửa nằm trên ghế của Nhữ Nhiên, trong lòng liền khinh bỉ vài trận. Đang tuổi xuân sắc thế này là thể lực lại không tốt, còn thua cả một lão nhân tuổi đã cao như hắn.

“Không cần khách sáo như vậy, nếu là thân thể không tốt đương nhiên lão phu sẽ không chấp nhất. Lão phu họ Phạm, mọi người đều gọi là Phạm lão gia.” Ý hắn chính là hắn là trên hết, mọi người đều phải gọi hắn là lão gia.

Tay hắn vốn đang ôm lấy eo nhỏ của hai tiểu thiếp, lúc thấy Nhữ Hinh cũng là buông ra. Đôi mắt đầy nếp nhăn đảo vòng vòng trên người Nhữ Hinh. Nàng chỉ vừa cập kê, dáng vóc tuy chưa đẩy đà được như đám tiểu thiếp của hắn nhưng vẫn là rất hấp dẫn người nhìn.

“Tam ca, thân thể ngươi không tốt không nên ngồi ngoài này lâu.” Nhữ Hinh nói xong liền cao giọng hô: “Người đến, mau đưa tam ca vào trong.” Nàng chính là mượn Nhữ Nhiên làm cớ để sớm ly khai con sắc quỷ trước mặt càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt.

Khẽ gật đầu với hắn cùng đám tiểu thiếp rồi lướt qua hắn trở về viện của mình. Nàng thề với lòng từ đây đến lúc hồi kinh, Thiêm Hương cùng Ái Ái phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh nàng.

Nhữ Nhiên phì cười cũng không có phản đối sự an bài của nàng. Hắn hướng lão nhân nói: “Tại hạ trước cáo từ.” Đám hạ nhân nhanh chân nâng chủ tử về phòng.

Quả nhiên như An thị nói, không bao lâu đã thấy Nhữ Nhiên, An Lam Ca, Lạc Cách Quận dọn đến ở các căn phòng ở bên cạnh các nàng. Nhữ Dao an tâm bội phần, liên tục thở phào nhẹ nhõm.

Dùng qua vãn thiện, Nhữ Hinh sang phòng của Nhữ Dao, tay nàng nhẹ gõ trên ván cửa gỗ: “Tứ tỷ đã ngủ chưa, muội có tiện vào không?”

Nghe được âm thanh của Nhữ Hinh, Nhữ Dao vui vẻ ra ngoài mở cửa. “Ta vẫn chưa ngủ, ngũ muội mau vào đây.”

Nhữ Hinh vừa bước qua cửa, con mắt của nàng vô tình rơi ngay vài trang sức pháp lam được đặt trên bàn. Do hiếu kỳ, hành động nhanh hơn não, nàng nhanh chân bước đến đưa tay cầm lên xem: “Tứ tỷ, cái này thật lạ mắt, nhưng nhìn cũng rất đẹp.”

Nhữ Dao để hạ nhân lui xuống, nàng bước đến bên Nhữ Hinh, nhìn cài tóc trên tay nàng: “Ân, ta thích nhất là cái này nên luôn mang theo bên người.” Nàng luôn sẽ để trong túi thơm vì sợ nếu cài lên tóc nhỡ làm mất thì nàng tiếc hận đến chết.

Nhữ Hinh giơ cài tóc lên ướm thử lên tóc của Nhữ Dao, tiện miệng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Thủ công cũng rất tốt a, rất hợp với tứ tỷ. Thiết nghĩ tỷ chắc cũng chọn lâu lắm mới chọn được một cái thế này.” Cài tóc hình hồ điệp tung cánh, quả thực rất hợp với một dung mạo khuynh thành của Nhữ Dao.

Mặt của Nhữ Dao đột nhiên bạo hồng, tránh sang một bên không dám trả lời câu hỏi của Nhữ Hinh. Tim cũng đập nhanh đến nàng vô pháp không chế, thở cũng có chút không thông thuận rồi. Có thật là hắn đã chọn rất lâu không?

Nhữ Hinh nhanh chóng bắt được biểu tình kia, nàng hiểu ra vấn đề rồi, nhưng người ta không nói nàng cũng không bức ép. Dù gì nàng vừa trở về cũng người ta không quá thân làm sao người ta dám mang chuyện trong lòng ra tâm sự cũng nàng chứ.

“Chết, móng tay của muội lỡ làm sướt một chút rồi, phải làm sao bây giờ.” Nàng hoảng hốt hô to.

Nhữ Dao lập tức xoay người cướp lấy cài tóc trên tay Nhữ Hinh, mở to mắt tìm kiếm dấu viết làm hỏng cài tóc của mình. Chỉ nghe tiếng cười khúc khích của nàng ta truyền vào trong tai, nàng liền biết bản thân mình bị lừa.

“Vật quan trọng như thế sau này tỷ đừng tùy tiện cho người khác lấy được.” Nhắc nhở một câu, ngồi xuống ghế Nhữ Hinh tự châm trà uống: “Mẫu thân có nói với tứ tỷ khi nào hồi kinh không?” Thực sự nhớ đến gương mặt háo sắc lúc sáng của Phạm lão gia nàng quả thực không muốn lưu lại đây thêm bất kỳ giây phút nào nữa, buồn nôn chết được.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Nhữ Dao còn chưa gặp qua Phạm lão gia nên cũng không biết hắn trông thế nào. Bởi sau khi nghe Nhữ Hinh nói xong An thị liền mau chóng khởi hành trước dự định. Ngồi xuống bên cạnh Nhữ Hinh nàng đáp: “Mẫu thân bảo sáng sớm mai sẽ trở về.” Tay cũng không quên cẩn thận đặt lại cài tóc vào trong túi hương. Nhữ Hinh nói đúng, nàng sẽ không để ai chạm vào nữa.

Nhữ Hinh nghe xong vui như được cho phép đến biệt viện định cư luôn vậy. Chỉ là nàng lại thu nụ cười nghiêm túc nhìn Nhữ Dao: “Vậy chuyện của thái tử điện hạ lần trước, tứ tỷ có để trong lòng không?”

Nhữ Dao nghe vậy liền cũng thăm dò ý tứ của Nhữ Hinh. Nếu nàng ta kiên quyết với Trưởng Tôn Tề Duyệt vậy hôn sự của nàng nhất định sẽ được hủy bỏ, mà di nương cũng không còn cách nào làm khó nàng nữa.

“Không để trong lòng, nếu là người điện hạ để tâm là ngũ muội, ta cũng sẽ không có dị nghị gì.”

Nhữ Hinh ngửa đầu lên nhìn đỉnh thất cuồng tiếu một trận to. Trưởng Tôn Tề Duyệt để tâm nàng sao? Hắn là để tâm binh quyền của Nhữ gia thì đúng hơn.

“Tứ tỷ đang nói đùa cái gì?”

Nhữ Dao còn chưa kịp kinh ngạc đã nghe nàng nói tiếp: “Những lời này tỷ muội chúng ta nói với nhau thôi, đừng để người khác biết được, nhất là phụ mẫu đó.”

Tâm trạng của Nhữ Dao như rơi xuống vực sâu không đáy vậy. Vậy là Nhữ Hinh hoàn toàn không lưu tâm đến Trưởng Tôn Tề Duyệt, nàng xong rồi.

“Muội trở về nghỉ ngơi đây, tứ tỷ cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Nói xong Nhữ Hinh cũng rời đi. Bởi mục đích nàng sang đây đã đạt được, nàng biết được nàng ta thực sự có ý với An Lam Ca, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Nếu Trưởng Tôn Tề Duyệt muốn binh quyền, nàng sẽ nghĩ biện pháp, còn cọc hôn sự này, để Nhữ Hinh nàng tìm cách phá hoại xem sao.

Bước ra định trở về phòng lại thấy An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận sóng vai nhau trở về, nàng vốn không định gọi bọn họ nhưng bọn họ là trước một bước gọi nàng.

Bất đắc dĩ nàng dừng chân lại, tay đang định đẩy cửa phòng cũng thu trở về: “Tối như vậy hai người các huynh vẫn còn nhã hứng tản bộ sao?”

Lạc Cách Quận vội vờ bày thái độ bài xích tránh xa An Lam Ca: “Ta làm sao có thể cùng hắn tản bộ chứ, có muốn tản bộ cũng phải tìm mỹ nhân bồi. Tuy ở sa trường nhiều năm nhưng ta vẫn là thích nữ nhân a!”

An Lam Ca tức giận, một đấm vào vai Lạc Cách Quận: “Ngươi đừng nghĩ ta thích cùng ngươi tản bộ.” Bọn hắn vốn là theo lời di mẫu phân phó chuẩn bị hết tất cả sáng mai bái phật xong liền hồi kinh, nghĩ không ra lại bị nói thành ‘cùng nhau tản bộ’.

Nhữ Hinh thích thú với trò diễn của bọn hắn nên chỉ che miệng cười khúc khích. Mắt nàng lại vô tình đảo lên tay của An Lam Ca lại trêu: “Biểu ca cẩn thận, tay bị thương còn dùng lực như vậy, Quận ca ca sẽ thương tâm a!”

Lạc Cách Quận nhếch môi đầy xem thường, ném cho An Lam Ca cái nhìn xa lánh: “Ta mới không thương tâm hắn. Nhưng nếu đổi lại là Hinh muội thì...” Lúc này trên mặt lại hiện vẻ vô lại.

Thường nói, nam nhân không vô lại nữ nhân không yêu thích, trách không được nữ nhân gặp hắn liền sẽ bám theo. Nhữ Hinh thầm nghĩ xong, ánh mắt cũng có chút ngưỡng mộ, nàng hy vọng hắn sớm tìm được một thê tử tốt. “Quận ca ca không được nói đùa như vậy, muội không thích đâu.” Về phần nàng, đời này nàng không có phúc phận làm thê tử của bất kỳ người nào.

Lạc Cách Quận giơ tay lên đầu bày thái độ đầu hàng vô điều kiện, thỏa thuận: “Được được được, không đùa không đùa nữa.”

An Lam Ca ôm bụng cười ha hả: “Không ngờ ngươi cũng sẽ có mặt này. Đúng là chỉ có ngũ biểu muội mới trị được hắn.”

“Mai trở về rồi, chúng ta vẫn còn chưa tỷ thí xem ai leo lên Linh Lung tháp trước đâu.” Nhữ Hinh có chút tiếc nuối cúi đầu nói. Nàng rất muốn vẽ mực đen lên tuấn dung của bọn hắn.

An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận nhìn nhau dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ. Rất nhanh An Lam Ca liền nói ý kiến của mình: “Ngày mai để di mẫu cùng tứ biểu muội bái phật chúng ta cùng leo Linh Lung tháp.”

“Nhưng là...”

“Biết rồi, Phạm lão gia chứ gì.” Nhữ Hinh chu môi nói còn chưa xong Lạc Cách Quận đã cướp lời: “Để Thiêm Hương cùng Ái Ái ở lại với các nàng. Có ta cùng Lam Ca ở, biểu muội nhất định an toàn.”

“Được, nhất ngôn vi định. Muội trở về phòng đây, hai người cũng nghỉ ngơi sớm. Mai hẹn ở chân Linh Lung tháp.” Nhữ Hinh vui vẻ để lại một câu rồi xoay người vào phòng.

Hai nam nhân cũng không ai nói gì nữa, người nào về phòng người đó.

Nhữ Dao vốn là khi Nhữ Hinh rời đi nàng liền thổi nến đi ngủ, nghĩ không ra nghe được âm thanh của người trong lòng nên bước chân đến sau cửa lén mở một khe nhỏ ra nhìn. Nhờ ánh đèn lồng treo đầy trên mái ngói, nàng nhìn rõ được dáng vẻ tuấn tú của An Lam Ca tâm tình lại kích động.

Lúc này nàng tự trách mình vạn phần, vì sao lúc bọn họ nói đến chuyện leo tháp nàng lại không bảo mình cũng muốn tham gia. Tuy là nàng không hợp với những trò đó nhưng nàng cũng vẫn muốn chơi cùng bọn họ một lần, làm cho xong tâm nguyện lúc nhỏ.

Thấy được tiếu dung của An Lam Ca, nàng dùng hai tay ôm chặt gương mặt đỏ bừng của mình. Cũng vẫn như năm đó, nụ cười của hắn luôn luôn là đẹp nhất trong lòng nàng.

Đến khi bên ngoài không còn một ai nàng mở trở về giường nghỉ ngơi.