Tâm Tiêm Ý

Chương 2



“Mục Trường Châu?”

***

Bọn họ xuất phát lên đường từ đầu mùa xuân, hầu như đi mỗi ngày không nghỉ, nhưng vì mấy hôm trước tiết trời trở lạnh, hành trình bị hoãn kha khá.

Tới tận hôm nay mới xem là sắp sửa đến nơi.

Ban ngày dẫu sấm cũng không ảnh hưởng đến việc đi đường, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn nhiều, cứ như vừa đi vừa chạy.

Cũng bởi phiên đầu cố sức tăng tốc. Càng gần Lương Châu thì gã càng bớt làu bàu chửi bới, có lẽ do tâm trạng tốt, lúc này còn cao giọng nói giỡn: “Khéo có khi không phải trận sấm đó dọa chúng ta đâu, mà là ông trời thấy Lương Châu có tin hỉ nên đến góp vui đấy! Vậy đã đủ chứng minh đây là nhân duyên trời định chưa?” Trêu xong còn không quên lôi Phong Vô Tật vào, “Cậu nói đúng không Phong lang quân?”

Trả lời gã là tiếng hừ lạnh của Phong Vô Tật, khoảng cách âm thanh rất xa, có lẽ là ở tuốt đằng sau.

Giọng phiên đầu oang oang, muốn người ta không nghe cũng khó. Thuấn Âm ngồi trong xe, cảm thấy gã ồn ào đến phát phiền, nàng lườm ra ngoài cửa sổ, đoạn duỗi tay lấy ra một quyển tập rộng cỡ lòng bàn tay từ trong bọc gấm xanh bên cạnh.

Đường dài xa xôi, chỉ có thể đọc sách giết thời gian.

Nhưng đọc được vài trang rồi tâm tư nàng phiêu diêu chốn nào. Khi chùm tia nắng nhẹ xuyên qua ô cửa chiếu vào, đã nửa ngày trôi qua, Thuấn Âm gập sách, quay sang nói với người ngoài cửa sổ: “Dừng lại đi.”

Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng yêu cầu trong suốt chuyến đi này, có tì nữ nhanh nhảu thúc ngựa tới gần hỏi: “Phu nhân muốn uống nước hay nghỉ ngơi ạ?”

Thuấn Âm nói: “Không cần, quanh đây hẳn phải có đình nghỉ chân, đến đó dừng một lát.”

Phiên đầu vừa nghe, lớn tiếng hỏi: “Phu nhân từng tới đây rồi à, làm sao biết có đình nghỉ chân chỗ này?”

Thuấn Âm đáp: “Hồi trước ta từng đọc được trong cuốn du ký nào đó, chứ chưa tới bao giờ.”

“Nếu là đọc hồi trước thì e nhớ nhầm rồi, lúc tôi đến Trường An không thấy đằng trước có đình nghỉ chân nào hết!” Phiên đầu xem thường.

“Trừ phi viết sai.” Thuấn Âm nói.

“Hử?” Phiên đầu ngồi trên ngựa, bối rối ngoái nhìn xe ngựa, bụng nghĩ nàng ta nói thế là có ý gì, như kiểu tin chắc bản thân không nhớ nhầm vậy!

Một tùy tùng đi tới hạ giọng báo với gã: Hóa ra có một ngôi đình nghỉ chân thật, nằm ở đối diện núi, nhưng do tuyến đường chính đã đổi hướng từ lâu nên mới không còn nằm trước mặt.

Phiên đầu có cảm giác như bị vả mặt, quắc mắt với tùy tùng rồi lại nhìn xe ngựa, đoạn khoát tay nói: “Vậy cứ nghe theo phu nhân, đến đó dừng một lúc!”

Đội ngũ đi tới chỗ đối diện, dừng chân ở ngoài mái đình cũ kĩ xập xệ.

Xe vừa dừng bánh, Thuấn âm đã vén mành trúc, nhoài người ra ngoài.

Một tì nữ đi tới đặt bệ gỗ, nàng dẫm bệ bước xuống, vịn vành nón, đi thẳng ra sau xe ngựa.

Quả nhiên Phong Vô Tật đang ở đằng sau, đội ngũ càng đi càng nhanh, còn cậu càng đi càng chậm, cưỡi ngựa rề rà cách một quãng lớn, như có vẻ không muốn tiến tới trước.

Thấy Thuấn Âm xuống xe rồi đi về phía mình, cậu mới kẹp vào bụng ngựa, thúc ngựa chạy đến gần.

Thuấn Âm dừng bước trước đầu tuấn mã: “Đến lúc từ giã rồi.”

Phiên đầu nghe được, biết sắp phải chia tay cậu lang quân nhà họ Phong mặt mũi hằm hằm suốt chặng đường, quả đúng là cầu còn chẳng được, gã lập tức bảo mọi người cưỡi ngựa sang một bên, cho hai chị em họ nói lời tạm biệt.

Chứ ngày nào cũng có một lang quân sầm sì lạnh mặt đi cùng như thế, ai không biết tưởng bọn họ lừa cưới ấy chớ!

Phong Vô Tật liền trèo xuống ngựa, bất đắc dĩ gật đầu với Thuấn Âm.

Cậu không thể đưa dâu đến chặng cuối, âu là do phải đi nhậm chức.

Có lẽ vì tấu chương của Tổng quản Lương Châu nên Thánh nhân rất cảm kích, và dĩ nhiên cũng phải làm gì đó nhằm thể hiện “ơn thánh ban cho Tây Bắc”. Để Thuấn Âm xuất giá không đến nỗi nào, ngài không không chỉ ban thưởng đồ cưới mà còn cho Phong Vô Tật chức quan Tư binh Tham quân Tần Châu.

Tuy làm quan xa và chức vụ cũng không cao, nhưng vẫn còn tốt chán so với lúc trước. Bởi lẽ từ sau lần đó, người nhà họ Phong đã không còn cơ hội làm quan.

“Ủ ê cái gì,” Thuấn Âm nói, “Vốn dĩ Phong gia đã không còn gì để mất, nay lại có cơ hội xoay chuyển, đệ phải vui lên chứ.”

Phong Vô Tật buồn bã nói: “Nhưng nhìn kiểu gì cũng giống như đánh đổi a tỉ để lấy tiền đồ cho đệ vậy.”

“Làm sao đệ biết điều đánh đổi không phải là của tỉ?”

Phong Vô Tật ngạc nhiên.

Thuấn Âm thủng thẳng nói: “Lâu nay tỉ rất ghét bị cầm tù ở Trường An.”

Phong Vô Tật há miệng, nghĩ đến việc tỉ ấy sống ở Trường An mấy năm nay mà không có lấy một ký ức vui vẻ, cậu thật chẳng biết phải nói gì.

Thuấn Âm nhìn phiên đầu đang ruổi ngựa đằng xa, nén giọng nói nhỏ: “Trước khi đi tỉ có mấy lời muốn nhắn nhủ với đệ. Cả thiên hạ ai cũng biết đương kim thánh thượng coi trọng biên cương. Đệ đến Tần Châu, nếu có thể giám sát biên phòng giúp Thánh nhân, làm tai mắt cho ngài, ắt sẽ nắm được cơ hội chấn hưng Phong gia.” Dừng một lúc, nàng nói tiếp, “Tỉ sẽ giúp đệ.”

Phong Vô Tật ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ tỉ ấy lại nghĩ xa đến vậy, chẳng lẽ tỉ ấy không quan tâm đến hôn sự như thế là do nghĩ về chuyện này? Cậu lập tức hoàn hồn, vội dịch lại gần: “Đừng nói là tỉ... Đệ còn sợ tỉ sống ở Lương Châu không được tốt, giúp đệ kiểu gì chứ? Dù sao tỉ cũng...”

Không nhìn rõ nét mặt Thuấn Âm sau lớp mành sa, chỉ thấy nàng cười bâng quơ: “Không sao, đừng lo cho tỉ, đệ chỉ cần bảo đảm bản thân bình yên vô sự là được.”

Phong Vô Tật còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nàng đã nhấc tay ra dấu cậu lên ngựa.

“Đi đi.”

Ngựa của phiên đầu và các tùy tùng ở đằng xa hí hai liền hai tiếng, như lời thúc giục vô hình.

Phong Vô Tật đành nhắm miệng trèo lên ngựa, trong bụng vẫn tức anh ách vì đám người nọ, nhưng khi nhìn Thuấn Âm, trong mắt chỉ còn lại lo lắng đau buồn, cậu chợt siết chặt cương ngựa: “A tỉ yên tâm. Tần Châu cách Lương Châu không xa, sau này đệ sẽ tìm dịp đến thăm tỉ, nếu để đệ phát hiện tỉ sống không được tốt, thì dù đối phương có là ông trời đệ cũng sẽ tính sổ!” Nói đoạn, cậu chàng xoay ngựa phi nhanh, sợ nói thêm câu nữa viền mắt sẽ hoen đỏ.

Thuấn Âm im lặng, đứng trong cơn gió ngược chiều, đưa mắt nhìn cậu cưỡi ngựa rời xa, cho tới khi bóng dáng cậu bị cát bụi tung bay che khuất, nàng mới xoay người đi về xe ngựa.

Phiên đầu cưỡi ngựa đứng đằng xa nhìn từ đầu đến cuối, không rõ hai chị em họ nói gì, chỉ thấy lang quân Phong gia lao đi thật nhanh, như thể chực khóc đến nơi. Gã vội trợn mắt, đau lòng cái quái gì? Đi thành thân hay đi nhảy vào hố lửa hả! Chậc chậc chậc...

Gã sờ bộ râu quai nón, đôi mắt tròn dán vào Thuấn Âm đang bước tới, nhìn dáng đi uyển chuyển của nàng, lớp sa mỏng trên nón nhẹ bay trong gió, dáng vẻ yêu kiều khó nói nên lời, tuy không rõ nét mặt song vẫn cho đối phương cảm giác hờ hững, thể như không có chuyện gì xảy ra, khiến người ta không khỏi tò mò.

Ngay từ ban đầu gã đã thấy tân nương kỳ quặc thế nào.

Từ lúc bọn họ đi rước dâu, thế mà lại đến đạo quán ngoại ô Trường An, nghe bảo đấy là nơi ở của vị “quý nữ” này.

Rõ ràng mẫu thân trong nhà vẫn còn, vậy mà khi đội ngũ lên đường lại không tới đưa tiễn, chỉ có một đệ đệ đi đưa dâu. Bản thân nàng ta lấy chồng xa nhưng cũng không nức nở làm ồn; không có người hầu đi theo đã đành, mà thậm chí ngoài đồ cưới Thánh nhân ban tặng ra, hành lí cá nhân của nàng ta cũng chỉ vỏn vẹn một tay nải gấm xanh thường mang lên xe, nghe bọn tì nữ bảo hình như chỉ có vài bộ quần áo cùng giấy bút sách vở.

Xem ra cao môn thế tộc năm danh bảy vọng cũng chẳng ghê gớm gì, một khi suy tàn thì cũng thế thôi.

Trong lúc gã cảm khái, Thuấn Âm đã lên xe.

Con ngựa đang vui vẻ gặm cỏ, bồn chồn đá vó làm xe nghiêng ngả, khiến cuốn sách nàng đọc trước đó chưa kịp cất cũng trượt ra theo, rơi xuống đất.

Tì nữ nhanh nhẹn chạy đi nhặt lấy.

Phiên đầu đang sốt ruột lên đường, mất kiên nhẫn quát: “Sách chứ phải gì quý, Lương Châu cũng có, không cần nhặt!”

Thuấn Âm vén mành trúc nói: “Nhặt về đây, trong đó có bản nháp ta viết.”

Phiên đầu ngạc nhiên, giọng to hơn: “Ái chà chà, không ngờ phu nhân còn tự viết văn cơ đấy?”

Thuấn Âm xoay đầu, nhìn hắn qua lớp sa mỏng: “Giết thời gian những lúc rảnh thôi. Ta còn có sách khác đây, chi bằng cho phiên đầu mượn xem nhé, giải sầu dọc đường.”

Phiên đầu nhe răng cười: “Tôi biết có vài chữ à.”

Thuấn Âm cũng bật cười: “Trước đó ta nghe anh trả lời xá đệ rành mạch lắm mà, miệng lưỡi ghê gớm, còn tưởng đọc nhiều sách vở lắm chứ.”

“...” Phiên đầu tức khắc thôi cười, xụ mặt ho mấy tiếng. Hiểu rồi, nàng ta đã biết lần đó gã chọc tức em trai nàng ta, nên lần này mới trả đũa đây mà, hóa ra cũng biết giận đấy!

Tì nữ nhặt sách về, Thuận Âm đưa tay nhận, buông mành trúc xuống.

Cho đến khi cỗ xe rục rịch tiến về phía trước, nàng mới gỡ nón, cúi đầu vuốt ve làn váy nhăn nhúm – ban nãy đưa tiễn a đệ phải kìm nén cảm xúc, ngón tay siết quá chặt, xòe lòng bàn tay ra, đốt ngón tay hẵng còn trắng bệch.

Nàng nhắm mắt rồi lại mở ra, khe khẽ lẩm nhẩm: “Không sao, đáng giá...”

Có vẻ phiên đầu đã bị kích thích, quãng đường sau đó đi không ngừng nghỉ, luôn miệng giục “nhanh lên lẹ lên”, đi một mạch ba canh giờ liền, thậm chí vừa đi vừa dùng bữa, không trì hoãn một khắc nào.

Dầu sao nơi đây cũng là đất Tây Bắc, tà dương buông trễ. Khi mặt trời kéo theo tia nắng cuối cùng xuống núi, rốt cuộc đội ngũ cũng dừng chân.

Thuấn Âm chẳng buồn so đo với phiên đầu, mặc gã hành mình, suốt chặng đường nàng chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Bỗng cảm thấy gió bên ngoài nhẹ đi, nàng mở mắt nhìn ra cửa sổ, cách tấm rèm, thoáng trông thấy tường thành cao vút đằng trước.

Chẳng trách phiên đầu cấp tốc đến thế, ra là muốn qua cửa ô trong hôm nay, xem chừng đã vào địa giới Lương Châu rồi.

Đúng như dự đoán, phiên đầu ở bên ngoài cao giọng nói: “Phu nhân, đã đến Hội Ninh Quan, sau khi qua cửa ô thì nhớ cẩn thận, chỗ chúng tôi người đông hỗn tạp, không bì bằng hoàng đô Trung Nguyên!”

Thuấn Âm tưởng gã đang trả lễ chuyện trước đó nên không để tâm, vẫn vén rèm quan sát tường thành nguy nga và bóng dáng lính gác lờ mờ trên thành, nhìn mấy lần mới buông rèm.

Phiên đầu cũng thôi nhiều lời, quay đầu đi tới trước gõ cửa: “Thủ quan đâu? Mau mở cửa cho chúng tôi vào!”

Lính gác bên trên cao giọng trả lời: “Cửa ô đã đóng, không có chuyện gì thì mai hẵng vào!”

“Ai bảo không có chuyện! Chúng tôi đây phụng lệnh đi rước dâu!”

Lính gác vẫn lạnh lùng hỏi: “Rước dâu cho ai?”

Ngồi trong xe nghe cuộc hội thoại bên ngoài, Thuấn Âm nghĩ bụng, để xem lần này phiên đầu còn giả ngu tiếp được không.

Nháy mắt sau, quả nhiên phiên đầu hô to: “Cho Hành quân tư mã Lương Châu!”

Thuấn Âm nhướn mày, hóa ra người nàng sẽ lấy chính là Hành quân tư mã Lương Châu?

Chẳng trách đích thân Tổng quản Lương Châu can dự chuyện hôn nhân. Hành quân tư mã phụ trách quân sự, tham gia chính sự, là chức vụ quan trọng có thực quyền, là cánh tay trái tay phải của Tổng quản, địa vị cũng chỉ ngay dưới Tổng quản.

Bây giờ nàng lại tò mò không biết vì sao người ta lại chọn mình.

Lính gác bên trên vẫn không nhượng bộ: “Hành quân tư mã Lương Châu nào?”

Đã lấy ra cả thủ lệnh mà còn phải ngửa đầu hò hét nãy giờ, phiên đầu vô cùng mất kiên nhẫn, bây giờ còn nghe thế thì nổi máu xung thiên, mở miệng mắng lớn: “Mắt chó nhà ngươi mù à! Lương Châu còn có mấy Hành quân tư mã hả! Dĩ nhiên là Hành quân tư mã Mục Trường Châu!”

Gã dứt lời, bốn phía nhất thời lặng đi, bỗng đằng sau truyền đến tiếng hỏi nhẹ nhàng: “Ai?”

Phiên đầu cau mày, ngoảnh lui trừng mắt với xe ngựa, nghĩ bụng nàng ta chơi mình đấy hả, lớn tiếng như thế còn không nghe rõ? Thế là gã lại quát lần nữa: “Hành quân tư mã Lương Châu, Mục Trường Châu!”

Trong xe ngựa, Thuấn Âm ngồi vị trí bên phải, ghé sát cửa sổ, một tay nắm rèm vải, ngạc nhiên đến nỗi thất thần, tới lúc này mới tin chắc mình không nghe nhầm.

Mục Trường Châu?