Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 23



Trò chuyện vài câu đơn giản, Lâm Duật Ngôn vội vàng tắt video. Hôm nay cậu hơi bất thường, nhìn chằm chằm cái cốc không ở đầu giường, ngẩn ngơ xuất thần.

Nếu như lần trước tìm đọc tư liệu, có thể ép buộc giải thích là giúp bạn một tay, vậy lần này đối mặt với cơ thể của Cố Diệu Dương… sinh ra cảm giác khác thường, lại thể hiện cho điều gì?

Ghen tị? Thích? Ham, ham muốn tình dục?

Lâm Duật Ngôn không ngốc, tuy rằng rất nhiều chuyện không thể nhìn cái rõ ngay, nhưng nếu như thật sự bày ra trước mắt, cũng sẽ không trốn tránh quá mức.

Nhưng vô cùng khó hiểu.

Tạm thời không nói cậu có thật sự thích đàn ông hay không, Nếu như phải, đối tượng cũng không nên là Cố Diệu Dương, điều này căn bản không hợp lý mà.

Rõ ràng mấy ngày trước còn ghét hắn, vừa thay đổi một chút thái độ, liền, liền thích rồi? Vậy cậu cũng rất dễ dàng thích một người rồi đó? Mặc dù cậu không thể phủ nhận Cố Diệu Dương có đủ loại ưu điểm, nhưng cũng không thể lập tức nảy sinh tình cảm?

Bọn họ cũng không phải nhất kiến chung tình.

Khoan đã, nhất kiến chung tình… Lâm Duật Ngôn lưỡng lự cả buổi trên bốn chữ này, lại vội vàng lắc đầu.

Không thể nào không thể nào, nhất định là gần đây liên lạc quá thường xuyên, lại thêm Hứa Trạch cho cậu nhiều ảnh chụp tiêu chuẩn lớn như vậy. Lại trùng hợp, cậu rất ao ước dáng người của Cố Diệu Dương, cho nên mới dẫn đến cậu, có phần hướng tới?

“Hey?” Lâm Duật Ngôn đột nhiên nhếch môi cười, đúng, phải là vậy!

Đã như thế, vậy mấy ngày nay không được liên lạc với Cố Diệu Dương, liên lạc ít đi, tự nhiên sẽ không có những ý nghĩ lộn xộn này.

Ngày hôm sau, Lâm Duật Ngôn bò dậy từ sáng sớm, cậu muốn đi xem triển lãm tranh, cách nhà không xa, cưỡi xe đạp có thể đi tới.

Chiếc xe đạp để trong ga-ra đã được mua mấy năm trước, không đi nhiều lắm, hôm nay cố ý chuyển ra ngoài phơi nắng, lau bụi bặm.

Thân xe rất ngầu, trắng đen xen kẽ, bánh đà và líp đều là bộ phận limited, Lâm Duật Ngôn cảm thấy chiếc xe này rất hợp với Cố Diệu Dương, nếu như là hắn cưỡi, hẳn là trông đẹp trai hơn mình cưỡi rất nhiều, nghĩ rồi lấy điện thoại ra chụp tấm hình.

Vừa tìm đến số điện thoại của Cố Diệu Dương, lại nghĩ đến mấy ngày nay không liên lạc với hắn, cậu nhìn chằm chằm khung chát hơi sầu muộn, chần chừ trong chốc lát, gửi cho Trác Hàng.

Trác Hàng chưa nhắn lại, Lâm Duật Ngôn cũng không để ý, chạy lên lầu thay quần áo, đi đến triển lãm tranh. Lần này tổ chức cao cấp hơn lần trước rất nhiều, hội tụ không ít họa sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, còn có một tập tranh đem bán, Lâm Duật Ngôn mong đợi rất lâu.

Lúc cậu đến, trong sảnh triển lãm đã có rất nhiều người, đi theo vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng dừng trước bức tranh sơn dầu trường phái ấn tượng.

Bức tranh này hơi đặc biệt, có một bóng lưng gầy yếu đứng trên võ đài, đối diện là một con tinh tinh đen to lớn, con tinh tinh có kích thước gấp hàng chục lần thiếu niên, nhấn mạnh mà bố trí đầy toàn bộ nền, mặt mày dữ tợn, vô cùng đáng sợ. Tên của bức tranh là “Võ đài”, xung quanh con tinh tinh còn có vô số người xem vỗ tay khen hay.

Lâm Duật Ngôn không nhìn thấy gương mặt của thiếu niên, chỉ có thể nhìn thấy một vết sẹo không dồn hết tâm trí để miêu tả, loáng thoáng tồn tại trên lưng thiếu niên.

“Cậu rất thích bức tranh này?” Vào lúc này, có người đi tới bên cạnh cậu.

Lâm Duật Ngôn quay đầu, nhìn thấy một vị tiên sinh mặc âu phục giày da, đội một cái mũ hình chuông.

Thoạt nhìn ông hơn năm mươi tuổi, râu ria bên miệng được tạo hình, một bên đen một bên trắng, cắt sửa ngay ngắn, rất có thể nhận ra.

“Ngài là…” Lâm Duật Ngôn trợn to mắt: “Ngài là Tăng Nghị tiên sinh?”

Tăng Nghị tiên sinh là tác giả của bức tranh này, mỉm cười nói với Lâm Duật Ngôn: “Không ngờ cậu lại biết tôi?”

Lâm Duật Ngôn kích động nói: “Cháu rất thích tranh của ngài, cháu mua mỗi một tập tranh của ngài.”

“Ồ?” Tăng tiên sinh vuốt chòm râu dê nhỏ bên miệng cười ha ha nói: “Tôi nổi tiếng ở trong nước như thế rồi?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không, không phải vấn đề tiếng tăm lớn hay nhỏ, dù là ngài không có chút tiếng tăm nào, chỉ xem tranh của ngài, cháu cũng sẽ thích.”

Tăng tiên sinh lại nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Lâm Duật Ngôn, nhìn bức tranh trên tường nói: “Tôi ấy à, rất thích chiến đấu, nếu không phải sức khỏe không tốt, vào sai nghề, cũng muốn như cậu thiếu niên này, rơi mồ hôi trên võ đài.”

Lâm Duật Ngôn cảm thấy bức tranh này hơi quen thuộc, nhất là thiếu niên trên lưng có vết sẹo kia, muốn hỏi cặn kẽ, Tăng tiên sinh đã đi rồi, ngay cả bức ảnh chung cũng không xin được.

Nhưng như vậy cũng không thể cản trở tâm trạng vui thích của Lâm Duật Ngôn, xem hết triển lãm tranh hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài, muốn chia sẻ tâm trạng vui sướng với Cố Diệu Dương, vừa lấy điện thoại ra, lại dừng lại.

Nghĩ một lát, mặt mày ủ rũ mà gửi cho Trác Hàng.

Hôm nay Trác Hàng ngủ một giấc, trời đất tối sầm đến nửa đêm mới dậy, cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian, mười mấy tin nhắn nhảy ra, cậu ta còn tưởng rằng là chị kia nhớ cậu ta, chưa kịp vui vẻ, phát hiện là Lâm Duật Ngôn.

“Đây toàn là gì vậy…” Lông mày Trác Hàng bên cao bên thấp, cầm điện thoại mở ra, xe đạp, đại sảnh triển lãm tranh, con kiến nhỏ ven đường, hoa dại vừa nở rộ, đám mây hình hình thù quái dị, đèn xanh đèn đỏ bị hỏng, cơm tối là thịt kho tàu?

Còn không ăn ngon bằng tôi làm? Trác Hàng hoảng sợ nhắn lại: Tao biết nấu cơm lúc nào?

Lâm Duật Ngôn trả lời ngay: Ngủ ngon, tao ngủ rồi.

Trác Hàng đập đầu một cái, nghĩ thầm Lâm Duật Ngôn bị chập cái mạch nào, cũng không để trong lòng.

Ai nghĩ hai ngày kế tiếp, mỗi ngày như thế, còn ngày một thậm tệ hơn, tin nhắn ngày càng nhiều, câu cú cũng không hiểu nổi, Trác Hàng không kìm được, gọi điện thoại cho Lâm Duật Ngôn: “Mày gửi những thứ kia là có ý gì? Tao đã trèo cây lúc nào hả?”

Lâm Duật Ngôn đang vẽ tranh, thở dài với gương mặt của Cố Diệu Dương, nói: “Không có gì.”

Nghe giọng điệu không giống không có gì, Trác Hàng nghĩ ngợi, đột nhiên hiểu ra: “Có phải mày thất tình không?”

Lâm Duật Ngôn cầm bút vẽ viết vẽ lung tung, nhấn mạnh lần nữa: “Tao chưa yêu đương.”

Trác Hàng sớm đã quen cậu cãi bướng, tự an ủi: “Thất tình thôi mà, chuyện lớn cỡ nào, nhịn mấy ngày là qua, được rồi, mày muốn gửi cái gì thì gửi đi, làm bạn thân chính là phải đứng ra vào những lúc này, nhận lấy tất cả nhớ nhung của mày không có cách này kể ra với người yêu.”

“Ai, ai nói tao nhớ nhung cậu ta?” Giọng Lâm Duật Ngôn nháy mắt cất cao, mặt cũng nóng lên theo, có một loại ảo giác bị người ta chọc thủng tâm sự.

Cậu tắt cuộc gọi của Trác Hàng, phát hiện trong danh bạ có một cuộc gọi chưa nhận, vậy mà là Cố Diệu Dương.

Đang nghĩ ngợi có nên gọi lại hay không, điện thoại lại vang lên, Lâm Duật Ngôn xoắn xuýt hồi lâu, run run rẩy rẩy đặt điện thoại lên giường, mình thì trốn ở cửa.

Cậu không thể nhận, nhất định phải kiên trì lên. Đã qua hai ngày, hai ngày nữa chắc chắn sẽ không nhớ, nhớ hắn như thế.

“Bộp” một tiếng, Lâm Duật Ngôn đập lên cái tay muốn nhận điện thoại, đau tới nỗi vành mắt phiếm hồng, cậu thật sự không phải cố ý nhớ Cố Diệu Dương, nhưng cậu căn bản không kìm chế được, chỉ muốn nói chuyện với hắn, muốn biết hắn đang làm gì, muốn hỏi xem hắn ăn ngon không, muốn biết hắn đã quen nhiệt độ không khí bên kia chưa?

Mười mấy giây sau, tiếng chuông dừng lại, Lâm Duật Ngôn nằm nhoài ở cửa lại đợi chốc lát, cho đến khi Cố Diệu Dương không gọi tới nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, tùy theo mà đến lại là cảm giác mất mát khó giải thích, ngồi ở cửa tủi thân bĩu môi.

Rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì? Cậu sẽ không thật sự thích Cố Diệu Dương chứ?

Cơm chiều, cuối cùng mẹ cũng có thời gian rảnh, tranh thủ gọi video cho Lâm Duật Ngôn, hỏi cậu gần đây có khỏe không.

Lâm Duật Ngôn miễn cưỡng vui cười, nhiều lần mở miệng đều hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Mặc dù Từ Tĩnh Lan không thường ở nhà, nhưng cũng có thể phát hiện cảm xúc bất thường của con trai, dò xét hỏi thăm: “Ngôn Ngôn, sao vậy?”

Lâm Duật Ngôn đang thất thần, gọi mấy tiếng mới trả lời chậm nửa nhịp: “Không sao ạ.”

“Thật sự không sao?”

Lâm Duật Ngôn lắc đầu, không biết làm sao lại nói một câu: “Mẹ, con có thể ra ngoài chơi không?”

Từ Tĩnh Lan nói: “Có thể chứ, con muốn đi đâu?”

“Con… con muốn đi ngắm tuyết.”

Câu nói này vô cùng đột nhiên, giống như không hề suy nghĩ, đợi Lâm Duật Ngôn kịp phản ứng, cậu đã mặc áo lông thật dày, kéo vali, đứng ở cửa Light3.

Khoảng cách rất gần, chỉ cách một con đường cái, tuyết đã đọng dày trên mặt đất.

Lâm Duật Ngôn không thể hiểu được tại sao mình lại đưa ra quyết định như vậy, nhưng người đã tới rồi, liền muốn tiện thể làm rõ, cậu đối với Cố Diệu Dương… rốt cuộc ôm tâm tình như thế nào, khỏi phải suốt ngày suy nghĩ lung tung, cảm thấy ngủ cũng không ngon.

Nhưng không biết, Cố Diệu Dương có chào đón mình không.

Light3 là một trong những câu lạc bộ cao cấp nhất, cũng không có vẻ ngoài sang trọng, tòa nhà nhỏ ba tầng bình thường, hoàn toàn hòa vào trong thành phố tuyết này.

Ba giờ chiều, cửa câu lạc bộ mở rộng, bên trong có người lục lục đi ra, tất cả đều vừa cao vừa cường tráng, mặc áo khoác mỏng, một số nhe răng nhếch miệng, một số khắp người là vết thương, còn có vài người đi đứng không ổn, để đồng bạn đỡ, bọn họ mặc đồng phục đội giống nhau, có vẻ như là tuyển thủ huấn luyện ở đây.

Lâm Duật Ngôn nâng vali lùi nửa bước, nghe thấy một tuyển thủ sưng mặt sưng mũi mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tao đã nói, tao đã nói hắn căn bản không phải người, chính là ma quỷ! Lúc chúng mày về nước đặc huấn cũng không phải chưa từng đánh với hắn, hắn từng nhẹ tay chưa? Tao là bao cát hả? Tao đường đường là quán quân loại A cấp khu vực thành phố Lâm Châu tao không cần mặt mũi à? Cứ đánh tao như vậy, mẹ tao từ xa đưa tao tới đây là để tao bị đánh hả? Tao… tao không cần mặt mũi sao?” Nói xong lau nước mắt, người bên cạnh đỡ hắn ta cũng không tốt hơn là mấy, khóe miệng cũng rách, mắt nhỏ sưng to nói: “Rốt cuộc sao vậy? Hai ngày trước không phải vẫn là vẻ mặt ôn hòa sao? Tao còn nghĩ rằng làm huấn luyện viên có thể đối xử với chúng ta tốt một chút, sao ra tay ác vậy chứ?”

“Tôi nghi ngờ là vấn đề của điện thoại.” Một người nước ngoài da đen tóc hồng nói: “Hôm đó cậu ta gọi hai cuộc điện thoại, đối phương đều không nhận, lúc ấy khí áp đã không đúng, tôi sợ đến nỗi cũng không dám đi vệ sinh.”

“Thật sao? Ai dám không nghe điện thoại của hắn?”

“Này này này, đừng nói nữa, đi ra đi ra.” Bên này vừa dứt lời, mấy tên tuyển thủ chắn ở cửa ra vào nói thì thầm đều giải tán hết ngay lập tức, chạy còn nhanh hơn thỏ, căn bản không có dáng vẻ bị thương chút nào.

Lâm Duật Ngôn giương mắt theo tiếng quát, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong câu lạc bộ đi ra, mặt âm trầm, trên tay kẹp điếu thuốc.

Thật khó mà tin nổi, hình như cái nhìn đó, đã quét sạch sành sanh toàn bộ tâm tư hỗn loạn mấy ngày nay.

Lâm Duật Ngôn căn bản không chú ý đến chi tiết này.

Vui vẻ gọi một tiếng: “Cố Diệu Dương!”

Cố Diệu Dương rõ ràng khẽ giật mình, thuốc lá trên tay cũng rơi xuống đất, nháy mắt hắn bắt được ánh mắt của Lâm Duật Ngôn, híp mắt chần chừ hồi lâu, sải bước đi tới.

Lâm Duật Ngôn vẫn chưa chào hỏi hắn, đã cảm thấy lỗ tai lạnh cóng được được che trong lòng bàn tay nóng hổi, Cố Diệu Dương khẽ nhíu mày, thấp giọng nỏi: “Lạnh không?”

“Không lạnh.” Lâm Duật Ngôn cong mắt, cười nói: “Cậu… cậu không phải nên hỏi trước.”

“Tại sao tôi lại tới đây?”

(trường phái ấn tượng: là một trào lưu nghệ thuật bắt đầu tại Paris (Pháp) vào cuối thế kỷ 19. Trường phái ấn tượng đánh dấu một bước tiến quan trọng của hội họa. Cái tên “ấn tượng” do các nhà phê bình gọi theo một bức tranh nổi tiếng của Claude Monet: Impression, soleil levant (Ấn tượng mặt trời mọc). Những bức tranh thuộc trường phái ấn tượng được vẽ bằng những nét cọ mảnh, nhỏ, song vẫn có thể nhìn thấy rõ, bố cục thoáng, kèm theo sự pha trộn không hạn chế giữa các màu với nhau và nhấn mạnh độ miêu tả chính xác về sự thay đổi chất lượng của ánh sáng trong tranh (thường để làm nổi bật rõ ảnh hưởng của dòng thời gian),vật mẫu đời thường, và góc nhìn khác lạ. Hai ý tưởng đáng chú ý trong trường phái này là: bức tranh được vẽ rất nhanh với mục đích là ghi lại một cách chính xác tổng quan của khung cảnh.Tiếp theo sau là thể hiện một cái nhìn mới,nhanh và không định kiến; khác với trường phái hiện thực, tự nhiên.)