Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 38



Quá trình Cố Diệu Dương chuyển thành tuyển thủ chuyên nghiệp vô cùng đơn giản, hắn vốn cũng không phải huấn luyện viên chính quy, làm chuyện gì cũng là một câu nói của Tăng tiên sinh.

Nhưng nội dung công việc không có quá nhiều thay đổi, vẫn hướng dẫn tuyển thủ như cũ, thuận tiện tăng cường huấn luyện của bản thân, thời gian mỗi ngày về ký túc xá cũng muộn hơn.

Gần đây Lâm Duật Ngôn cũng bận, cậu trải qua một kỳ nghỉ hè phong phú nhất trước nay chưa từng có, mỗi ngày đi theo Tăng tiên sinh chạy trước chạy sau chuẩn bị triển lãm tranh, đến buổi tối còn phải chuẩn bị tác phẩm, chứng minh thành quả nỗ lực của mình với ba. Cậu vẽ càng ngày càng tốt, nền tảng gây dựng nhiều năm không phải vô dụng, thầy dụng tâm chỉ điểm một chút, là có thể tìm đúng phương hướng của mình.

“Chẳng cần đến mấy năm, trò cũng có thể tổ chức một triển lãm nhỏ của mình.” Tăng tiên sinh đứng sau lưng Lâm Duật Ngôn hài lòng gật gật đầu, cười nói: “Quả nhiên là đồ đệ thầy dạy, trình độ đúng là không tầm thường.”

Niềm cảm kích của Lâm Duật Ngôn đối với Tăng tiên sinh không kể xiết, cúi đầu mấy cái liên tiếp, mới rời khỏi nhà ông, đi đến câu lạc bộ.đọc truyenfull là đĩ chó

Khoảng mười giờ đêm, Cố Diệu Dương kết thúc huấn luyện, thay quần áo xuống lầu, nhìn thấy Lâm Duật Ngôn đang ngồi ở đại sảnh tầng một đợi hắn. Chị gái da đen ở quầy lễ tân vẫn chưa tan làm, hai tay nâng tim, nói chuyện phiếm với cậu: “G thật sự quá mạnh, nếu như cậu ấy tham gia thi đấu chuyên nghiệp, tôi nhất định trở thành fan hâm mộ trung thành nhất của cậu ấy.”

Lâm Duật Ngôn lắng nghe vui vẻ, ngốc nghếch gật đầu theo: “Anh ấy thật sự rất lợi hại, Tăng tiên sinh nói ở đấu trường chuyên nghiệp không có ai có thể đánh được anh ấy.”

Chị gái da đen nói: “Ông chủ nói đúng đó, thực lực tổng hợp của G chắc là mạnh nhất trong giới, mặc dù cậu ấy vẫn chưa tham gia thi đấu, nhưng tôi biết cậu ấy sẽ thắng. Nhưng mà đến lúc đó, cậu có thể phải cẩn thận nha.”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Cẩn thận cái gì?”

Chị gái da đen ái muội nháy mắt với cậu: “Đàn ông đẹp trai tràn đầy sức hấp dẫn, sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Tôi có thể nghĩ đến khoảnh khắc G leo lên võ đài, có thể làm say mê bao nhiêu người. Cậu ấy quá hoàn hảo, mỗi một tấc cơ bắp trên người, đều giống như dùng dao điêu khắc. Còn có đôi mắt thâm trầm kia của cậu ấy, là đá quý màu đen đẹp nhất tôi từng gặp, cậu ấy thật sự rất thích hợp đứng dưới ánh đèn để người khác thưởng thức.”

“Cho nên Lâm, cậu cũng phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể để cậu ấy bị người khác bắt đi.”

Lâm Duật Ngôn nhấp một ngụm cà phê, thoạt nhìn vô cùng tự tin nói: “Anh ấy thích tôi, anh ấy sẽ không bị người khác bắt đi.”

Lời này vừa khéo bị Cố Diệu Dương nghe được, vuốt vuốt tóc cậu, còn cảm thấy rất vui mừng, kết quả đến buổi tối, đã không phải chuyện như vậy.

Hai người trở về từ làng chài nhỏ, vẫn luôn tách ra ngủ, dù gì độ tuổi mười bảy mười tám, dễ dàng cọ súng ra lửa. Lâm Duật Ngôn vẫn chưa thành niên, Cố Diệu Dương cũng tôn trọng cậu, mỗi lần hôn đều chạm đến là dừng.

Hai người ngầm hiểu nhau, ngầm thừa nhận hành động này, đêm nay vẫn ôm hôn trong chốc lát, trở về phòng của mình đi ngủ. Cố Diệu Dương là thật sự nằm xuống nghỉ ngơi, Lâm Duật Ngôn lại lặp đi lặp lại lời nói của chị gái da đen, triệt để mất ngủ.

Cậu còn có hai, ba ngày nữa là khai giảng rồi, sau đó chính là lớp mười hai dài dằng dặc, nhanh nhất cũng phải nghỉ đông mới có thể gặp nhau, nhưng lúc nghỉ đông Cố Diệu Dương cũng bắt đầu thi vòng loại, chắc hẳn không có thời gian. Đợi cậu hoàn thành việc học, tốt nghiệp cấp ba, đến lúc đó, ngay cả trận chung kết Cố Diệu Dương cũng đánh xong rồi, nếu như giành được quán quân, chắc chắn sẽ một lần là nổi tiếng.

Như vậy chẳng phải lời nói đùa của chị gái da đen thành sự thật à? Vậy bọn họ làm thế nào nuôi thú cưng nuôi vẹt, làm sao thuê phòng ở chung?

Lâm Duật Ngôn nhảy xuống giường, xoa cằm đi tới đi lui, lại vén áo ngủ lên nhéo nhéo cái bụng khô quắt mềm mại của mình, cắn răng, đưa ra một quyết định to gan.

Từ trước đến nay Cố Diệu Dương nhạy cảm với âm thanh, vừa nhắm mắt lại, đã nghe thấy sát vách mở cửa, còn tưởng là Lâm Duật Ngôn đi vệ sinh, tiếp đó nghe được tiếng nước chảy “rào rào”, hình như chuẩn bị tắm rửa.

Không phải lúc về đã tắm một lần rồi à? Vả lại đã mười hai rưỡi đêm, dự định làm gì?

Cố Diệu Dương ngẫm nghĩ, không có ý định quản cậu, nằm trên giường ngậm một điếu thuốc không châm lửa có phần gian nan. Cai thuốc khó quá, nhưng gần đây hắn vẫn luôn duy trì một ngày ba, bốn điếu, hẳn là coi như nghe lời nhỉ?

Nghĩ đến vẻ mặt quản đông quản tây của Lâm Duật Ngôn, khóe miệng lại cong lên, vừa chuẩn bị ném điếu thuốc lá đi, lại nghe thấy có người đi ra từ phòng tắm, gõ gõ cửa phòng hắn.

“Có việc?” Cố Diệu Dương mở cửa, một mùi thơm nồng nặc nhào tới trước mặt, trong nhà không có nước hoa, trừ xà phòng ra thì là sữa tắm Lâm Duật Ngôn tự mang tới, nhớ không lầm chắc là vị cam, ngày thường thoang thoảng, hôm nay lại giống như chui vào đống cam, Cố Diệu Dương bị sặc đến độ híp mắt lại, ôm ngực đánh giá người trước mặt.

Tóc Lâm Duật Ngô ướt sũng, trên mặt hơi đỏ, mặc áo sơ mi đen mấy hôm trước cuộn đi từ chỗ Cố Diệu Dương. Trước kia áo sơ mi dùng để làm áo ngủ thay giặt, mặc trên người vốn lỏng lỏng lẻo lẻo, hôm nay còn cố ý mở hai khuy áo, lộ ra xương quai xanh nhô lên. Phía dưới cũng không biết có mặc hay không, chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân trắng nhỏ còn có bàn chân trần trụi đặt trên sàn nhà, ngón chân trắng hồng, không tự giác nhích tới nhích lui.

Trước đây cậu cũng từng mặc thế này, nhưng cổ áo cực kỳ chặt chẽ, khác biệt hoàn toàn với phong cách hôm nay.

“Anh, anh vẫn chưa ngủ à?” Lâm Duật Ngôn thò đầu nhìn vào trong phòng ngủ.

Cố Diệu Dương hỏi lại: “Tại sao em vẫn chưa ngủ?”

Lâm Duật Ngôn nghĩ ngợi, cúi đầu nói: “Em, em hơi lạnh.”

“Lạnh?” Cố Diệu Dương ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy nhiệt kế trên tường, nâng cằm hỏi: “Trong phòng hai tám độ.”

“À? Lâm Duật Ngôn quay đầu, ở nhiều ngày như vậy căn bản chưa phát hiện còn có thứ như thế, ho nhẹ một tiếng, đổi cái cớ, “Vậy, vậy em hơi sợ.” Vừa nói vừa muốn chen vào trong phòng, Cố Diệu Dương chắn ở cửa ra vào, không cho cậu một cơ hội nhỏ nhoi.

“Sợ cái gì?”tieuvandinh.wordpress.com

Lâm Duật Ngôn nói: “Sợ tối.”

Cố Diệu Dương nói: “Em ngủ một mình hơn mười ngày, bây giờ mới bắt đầu sợ?”

“Vừa nãy gặp ác mộng, đột, đột nhiên bắt đầu sợ không được à?” Lâm Duật Ngôn cứng cổ, thừa dịp một chút quay người xém tí nữa đột phá thành công, kết quả bị Cố Diệu Dương chặn ngang vây trong ngực, cười hỏi: “Nói, mặc thành thế này định làm gì?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Anh, anh không nhìn ra à?”

Cố Diệu Dương nói: “Không nhìn ra.”

“Đừng giả ngu nữa, em, em cũng biểu hiện rõ ràng vậy rồi.”

Mấy ngày trước cũng vì cơ thể thay đổi đỏ mặt xấu hổ, hôm nay lại đột nhiên chủ động, chắc chắn có nguyên nhân gì đó. Cố Diệu Dương nghĩ một lát, đoán chừng không thoát được liên quan với lời nói của chị gái da đen kia.

Cho nên chỉ là tự tin ngay trước mặt người ngoài, trở về đã sợ rồi?

Cố Diệu Dương biết trong lòng cậu muốn điều gì, ôm cậu ném thẳng lên giường. Quả nhiên Lâm Duật Ngôn không mặc gì ở bên dưới, ngồi trên giường có phần không che được, tay kéo vạt áo, lỗ tai cũng đỏ lên theo.

Rõ ràng cậu chưa chuẩn bị xong, nhưng vì mình có chút đập nồi dìm thuyền.

(đập nồi dìm thuyền: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)

“Là vì cô gái ở quầy lễ tân nói đến những lời kia?” Cố Diệu Dương đứng ở cuối giường, dựa vào tường.

Lâm Duật Ngôn do dự trong chốc lát, gật nhẹ đầu.

Cố Diệu Dương nhướng mày, không tự giác lấy ra một điếu thuốc đốt lên, “Cho nên em mặc thành thế này là vì quyến rũ anh, muốn bò lên giường anh trước, để anh chịu trách nhiệm với em?”

Lâm Duật Ngôn chớp mắt: “Anh, làm sao anh biết.”

“Ngớ ngẩn.” Cố Diệu Dương phun một vòng khói thuốc, cổ họng hơi khàn.

Hai cái đùi Lâm Duật Ngôn vẫn phơi ra, bị vạch trần có phần muốn độn thổ cho xong: “Vậy em phải làm gì? Em, em cũng không phải đặc biệt tốt, nếu như sau này anh thật sự được rất nhiều người theo đuổi, em sợ…”

“Lâm Duật Ngôn.” Cố Diệu Dương liếc mắt nhìn cậu, xoa ấn đường ngắt lời cậu: “Lời này anh chỉ nói một lần, hy vọng em có thể tìm sổ ghi chép ghi lại.”

Lâm Duật Ngôn cũng biết hành vi này không đúng đắn, nhưng lại không nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ có thể lắng tai nghe Cố Diệu Dương nói.đọc truyenfull thì ông nội mày bị ông ngoại mày chịch

“Anh muốn chịu trách nhiệm với em, dù chỉ là nắm tay em, hôn môi em, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng, thương em cả một đời.”

“Nhưng nếu như anh không muốn, cứ cho là anh đè em một vạn lần, anh cũng sẽ không sinh ra bất cứ tình cảm dư thừa gì với em.”

“Cho nên em không cần dùng bất kỳ cách gì, để ràng buộc anh hoặc là bắt cóc anh, thậm chí làm cho mình trở nên hèn mọn, sợ anh bị người khác bắt đi.”

“Bây giờ anh thích em, thì suốt đời thích em.”

“Không quan tâm em có tốt hay không, có ưu tú hay không.”