Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 7



Cậu chủ nhỏ họ Lâm nào biết chăm sóc người? Ngay cả bản thân cậu cũng chăm sóc không xong.

Nhưng mạnh miệng nói ra rồi, đành phải làm tròn lời hứa. Cố Diệu Dương đi tắm rửa, bảo cậu đến phòng bếp nấu cơm.

Đời này Lâm Duật Ngôn chưa bao giờ vào phòng bếp, ăn cơm cũng là dì bưng một bát một đôi đũa lên bàn, nếu hỏi cậu cái nào ăn ngon, có thể rõ ràng mạch lạc nói ra.

Bảo cậu tự xuống bếp, thật sự có độ khó nhất định.

Nhưng chưa từng ăn thịt lợn, cũng từng nhìn thấy lợn chạy, vẫn có thể phân biệt được những gia vị cơ bản như dầu muối tương giấm trắng đường cát.

Phòng bếp nhà Cố Diệu Dương cũng không lớn, một ô vuông nho nhỏ, bên trong để dụng cụ nhà bếp đơn giản, còn có một cái tủ lạnh nhỏ một cửa.

Lâm Duật Ngôn lượn một vòng bên trong, mở tủ lạnh ra thò đầu vào trong, phần lớn là bia, còn có mấy lọ dưa muối bịt kín, tương ớt, không giống như mua, chắc tự làm rồi để dành.

Chẳng lẽ là Cố Diệu Dương làm? Lâm Duật Ngôn não bổ hình tượng hắn đeo tạp dề xuống bếp, cảm thấy rất không có khả năng. Trong tủ lạnh không có rau quả gì, chỉ có một quả cà chua, và một túi mì sợi khô.

Mì sợi rất nhỏ, nếu như không đoán sai, bỏ thẳng vào nước nấu là được.

Cậu sợ mình đoán không đúng, lại lấy điện thoại ra kiểm tra một lát, kết quả gần giống vậy, đúng là làm như thế. Gần chín thì bỏ cà chua vào, làm phụ liệu.

Lâm Duật Ngôn búng tay một cái không kêu, bắt đầu thể hiện tài nấu nướng lần đầu tiên.

Rất đơn giản mà, đổ nước vào nồi, bật lửa, bỏ cà chua vào.

Khi nước sắp sôi, Lâm Duật Ngôn mới phát hiện chưa cắt cà chua, vội vội vàng vàng tìm được cái thớt gỗ và con dao thái thịt, bận rộn.

Cố Diệu Dương tắm xong đi ra từ phòng tắm, không sấy tóc, khăn mặt vắt lên cổ, người để trần đến phòng ngủ tìm cái áo thun đen mặc vào, trong phòng bếp vang lên “lạch cạch loong coong”, âm thanh nghe như có đồ gì đó rơi xuống.

Hắn nhíu mày đi tới, quả nhiên thấy Lâm Duật Ngôn đang cúi người nhặt thìa lên.

Nước trong nồi đã sôi, mì nước mất đi cà chua tràn ra ngoài theo nắp nồi, chảy đầy đất, Lâm Duật Ngôn luống cuống tay chân mở nắp nồi ra, Cố Diệu Dương lại trước cậu một bước, tắt lửa.

Mì sợi trong nồi luộc thành tảng, chỉ có một chút nước cũng chảy hết ra ngoài, Cố Diệu Dương hơi ghét bỏ, hỏi: “Đây là cho lợn ăn à?”

Lâm Duật Ngôn liếc con ngươi bốn phía, nhỏ giọng nói: “Cho cậu ăn.”

“Hử?” Cố Diệu Dương nhíu mày tới gần một bước, Lâm Duật Ngôn vội vàng xua tay: “Không không không, tôi không nói gì!” Còn chưa dứt lời, lại nhớ ra cái gì đó, vội vàng chắp tay sau lưng.

Nhưng vẫn chậm một bước, Cố Diệu Dương lập tức túm cổ tay cậu lại, kéo tay trái của cậu ra, trên ngón trỏ rách lớp da, vẫn đang chảy máu.

Cậu muốn rút tay về, lại bị Cố Diệu Dương lôi đến phòng khách, cứng rắn ấn xuống ghế sofa.

“Bị thương tại sao không nói.” Cố Diệu Dương lấy ra một hộp thuốc trong tủ, cồn i-ốt, băng gạc, thuốc cầm máu, băng dính cá nhân cái gì cần có đều có, giống như tiệm thuốc mini.

Miệng vết thương của Lâm Duật Ngôn không sâu, lúc Cố Diệu Dương khử trùng giúp cậu liếc cậu một cái, vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó, sợ tới nỗi muốn co vào trong ghế sofa, rắc thuốc bột lên chắc là hơi đau, rõ ràng nghe thấy cậu hít vào một hơi.

Dường như Lâm Duật Ngôn phát hiện tầm mắt của hắn, vội vàng cúi đầu xuống, kết quả Cố Diệu Dương ngồi xổm trước mặt cậu, cúi đầu nhìn càng rõ hơn, lại vội vàng ngẩng đầu.

Cố Diệu Dương lại hỏi: “Tại sao không nói?”

Lâm Duật Ngôn mím môi, do dự mấy giây: “Tôi nói, cậu lại muốn nói tôi là đồ yếu ớt.”

Cố Diệu Dương ngẩn ra, nhẹ nhàng dán lên miệng vết thương cho cậu, đợi mấy giây, vậy mà nói hai chữ.

“Xin lỗi.”

Lâm Duật ngôn cũng ngẩn người, vội vàng cúi đầu xuống, không thể tin nổi mà hỏi: “Cậu, cậu nói gì?”

Cố Diệu Dương nói mà không có biểu cảm gì: “Xin lỗi, tôi không nên trêu cậu, cũng không nên nói cậu yếu ớt.”

Thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, trái lại làm cho Lâm Duật Ngôn có phần trở tay không kịp, vội vàng nói: “Không, không sao, thật ra tôi cũng, cũng không để trong lòng.”

Cố Diệu Dương gật nhẹ đầu, nâng ngón tay của Lâm Duật Ngôn lên thổi thổi giúp cậu, hỏi: “Đau không?”

Lâm Duật Ngôn vốn sợ đau, dao đụng phải một cái là đau kinh khủng, lại nhịn rất lâu không dám nói, hơi tủi thân: “Đau lắm…”

Cậu nói xong câu đó, hối hận ngay lập tức, trên vẻ mặt bình thản của Cố Diệu Dương mang theo nụ cười, lại thổi thổi giúp cậu, thấp giọng nói: “Quả nhiên, đúng là đồ yếu ớt.”