Tàn Nô

Chương 6: Bị thương



Sau một trận tuyết nhỏ, đại thảo nguyên đã chính thức bước vào mùa đông. Tất cả khách nhân ở bộ tộc Mạc Hách đều không có cách nào rời đi, phải đợi đến mùa xuân năm sau khi tuyết tan mới có thể khởi hành. Thanh Lệ Na như vậy, mà nam nhân được Linh Mộc cứu về cũng như thế.

Thời gian này, số lần Linh Mộc tới ngày càng ít, hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều có vẻ không chút yên lòng. Tử Tra Hách Đức tựa hồ cũng không để trong lòng, ngược lại A La vốn thờ ơ lạnh nhạt lại có chút khó hiểu.

Bởi vì tuyết rơi nhiều, thời gian Tử Tra Hách Đức ở trong lều cũng tương đối nhiều. Nhưng hắn quả thật như lời hắn đã nói, không hề cưỡng bách A La, càng không làm ra bất kỳ hành vi nào quá đáng với nàng, giống như ngày đó chỉ là tâm huyết hắn dâng trào, cũng không phải là thật. Yên tâm rất nhiều nhưng A La mơ hồ như có mất mát.

Một ngày, trời hơi quang đãng, Tử Tra Hách Đức bị ngột ngạt lâu ngày cùng với một nhóm chiến sĩ Mạc Hách tổ chức một cuộc săn thú trên đất tuyết quy mô lớn. Thanh Lệ Na, Lam Nguyệt, Linh Mộc cùng nhiều nữ tử khác cũng tham gia.

Tử Tra Hách Đức vốn định kêu A La cùng đi, nhưng nghĩ đến thân thể suy nhược của nàng chỉ sợ chịu không nổi khí trời rét lạnh nên cuối cùng quyết định để cho nàng ở lại trong lều.

Thời gian săn bắn lần này so với trước dài hơn, tổng cộng hết bảy tám ngày. A La một mình ngây ngốc ở trong lều, trong lúc buồn chán cũng sẽ đem ít đồ ra thêu thùa. Trước đó vài ngày có người dâng tặng một tấm da dê thượng hạng, nàng tính thừa dịp Tử Tra Hách Đức ra ngoài nhanh chóng may cho hắn một cái áo choàng.

Ngoài mình ra, kỳ thực nàng chưa từng may y phục cho ai, nhưng hiện tại thân là nô lệ, tránh không được phải làm một số chuyện trước giờ chưa từng làm. Thật ra nàng cũng không ngại, chỉ cần không trải qua cuộc sống trước kia, kêu nàng làm cái gì cũng được.

Ở trong lều của Tử Tra Hách Đức những ngày này, tuy là địa vị thấp hèn, nhưng nàng lại cảm thấy sự yên bình hiếm có trong mấy năm qua, điều này làm cho nàng không khỏi từ đáy lòng cảm kích Tử Tra Hách Đức, người nam nhân Địa Nhĩ Đồ đã từng làm nàng sợ hãi này.

Bản thân khi đó vì sao lại sợ hắn? A La dừng kim trên tay lại, nhìn ngọn lửa cháy mạnh trong bếp lửa, hơi hơi xuất thần.

Đơn giản là vì thần thái hung ác của hắn lúc đó sao? Dù sao lúc đó hắn cũng không có ý tổn thương nàng. Bây giờ nghĩ lại, bản thân bất quá lại cũng là người nhìn mặt mà bắt hình dong thôi.

Lắc lắc đầu, nàng thở dài, tiếp tục công việc chưa xong.

Nhìn áo choàng sắp hoàn thành, A La nhịn không được tưởng tượng tới bộ dáng hắn lúc mặc vào khi đó. Thân hình hắn cao lớn cường tráng, cũng không biết có thích hợp hay không. Dừng một lúc, nàng đem cái kim có chút không bén gãi gãi lên mái tóc rồi mới tiếp tục.

Bờ vai hắn rộng lớn chắc chắn giống như có thể gánh vác toàn bộ, khiến người nhịn không được muốn dựa vào, để cho hắn đem một phần sinh mệnh của chính mình đeo lên lưng…

Nàng mờ mịt bất giác nghĩ đến những chuyện trước giờ không cho phép bản thân nghĩ đến, không ngờ tiếng kèn đột nhiên vang lên thức tỉnh nàng. Nhận thức được những suy nghĩ lúc nãy của mình, nàng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Tiếng kèn từng tiếng từng tiếng vang khắp thảo nguyên nơi bộ tộc Mạc Hách sinh sống, tiếng chó sủa cùng tiếng chim ưng vang lên từ vùng đất mênh mông xa xa truyền đến.

Bọn họ trở về rồi! Tinh thần A La không khỏi rung lên, nàng đứng dậy.

Lúc nàng đeo mạng che mặt, vén cửa lều lên đi ra, những người ở lại đều đã sớm chui ra khỏi lều của mình, vừa vui vẻ chạy về phía nhóm thợ săn trở về, vừa cao giọng hưng phấn suy đoán thu hoạch của lần này. Đám trẻ con còn cưỡi cả con ngựa nhỏ của mình phi như bay đến nghênh đón.

A La ngẩn ngơ cũng không tự chủ được đi sát theo sau đám người.

Đi một hồi, nàng đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người, là nam nhân Linh Mộc cứu kia. Nàng kinh ngạc nhìn nam tử dung nhan tuấn mỹ có chút tà mị, hắn khẽ cười với nàng sau đó vượt qua nàng đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng hắn, A La phút chốc dừng bước lại, nhíu mi suy xét.

Nàng đi làm gì? Nàng dựa vào cái gì mà đi nghênh đón hắn? Nàng chẳng qua chỉ là một nô lệ mà thôi, nào phải nhiệt tình đến như vậy. Nghĩ đến đây, nàng mờ mịt cảm thấy mất mát nhìn bóng người ở phía xa xa, rồi sau đó dứt khoát xoay người.

Trở lại lều, A La vừa mới đặt nước lên bếp lửa, một trận tiếng bước chân hỗn độn từ xa lại gần, trong lúc nàng chưa kịp phản ứng gì thì một đám người tràn vào. Nàng cảm thấy hơi bất an nhìn qua.

Tử Tra Hách Đức được Đặc Lan Đồ, Linh Mộc hai bên trái phải dìu đi ở đằng trước, đám người Thanh Lệ Na, Lam Nguyệt ở phía sau, sắc mặt người nào người nấy tối sầm lại.

Đã xảy ra chuyện gì? A La im lặng đi nhanh tới, lo lắng nhìn gương mặt trắng xanh của Tử Tra Hách Đức, tim đập thình thịch.

Tử Tra Hách Đức ngồi xuống bên giường, nhìn mọi người xung quanh một cái, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ hơi mệt chút thôi, trở về đi.” Giọng của hắn khàn khàn yếu ớt A La chưa từng nghe qua, nàng đột nhiên cảm thấy dưới chân không còn chút sức lực.

“Ta muốn ở lại chăm sóc ngài.” Thanh Lệ Na đột nhiên đi nhanh tới một bước, vội vàng nói, tựa hồ muốn bù đắp gì đó.

Nhìn nàng một cái, Đặc Lan Đồ trầm giọng nói: “Đệ cũng ở lại.”

Linh Mộc không nói gì, cũng không tính rời đi.

Tử Tra Hách Đức nhíu nhíu mày, nhìn thấy A La đang im lặng ở bên ngoài đám người, thở dài nói: “Đã không có gì trở ngại, có A La chăm sóc là được rồi. Hiện tại ta muốn nghỉ ngơi, các ngươi ngày mai hãy trở lại.” Nói xong nhắm mắt nằm xuống. Ngữ khí của hắn cũng không có chút thương lượng, đám người Linh Mộc cũng biết tính nết của hắn cũng không dám tiếp tục cố chấp. Thanh Lệ Na lại kiên trì lạ thường.

“Ngươi là do ta mới bị thương, ta không thể cứ vậy mà rời đi.” Nàng nhíu mi nói, lại nhìn A La đang không biết làm sao, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia địch ý, không vui nói: “Hơn nữa ta lo lắng ách nô không biết chăm sóc ngươi…”

“Đủ rồi.” Tử Tra Hách Đức mở mắt ra, cắt ngang lời nàng, có chút không kiên nhẫn. “Đặc Lan Đồ, đưa khách của đệ đi, ta mệt rồi.” Trong giọng nói của hắn mệt mỏi khiến cho lòng A La không khỏi căng thẳng, đối với Thanh Lệ Na đột nhiên có chút bất mãn. Loại bất mãn này liền khiến một người trước giờ không bao giờ muốn mọi người chú ý như nàng xúc động đẩy mọi người ra, đi đến bên người Tử Tra Hách Đức, nhẹ nhàng đắp chăn lông thú cho hắn.

Đặc Lan Đồ có chút xấu hổ nhìn Thanh Lệ Na, vì sự không khách khí trong lời nói của huynh trưởng mà âm thầm toát mồ hơi, nhưng khiến người ta ngạc nhiên là Thanh Lệ Na lần này vậy mà không tức giận. Lúc đầu nàng hơi ngẩn ra, sau đó lộ ra nụ cười yếu ớt. “Ngươi không vui sao? Được rồi, ta nghe lời ngươi rời khỏi đây là được.” Nói xong, quả nhiên không tiếp tục dây dưa, chỉ chờ theo mọi người cùng nhau rời đi.

Đặc Lan Đồ biết rõ là không nên, nhưng bởi sự dịu dàng và quan tâm hiếm thấy của nàng dành cho huynh trưởng mà lại nhịn không được dâng lên sự ghen tỵ dữ dội. Mà loại tâm tình này hắn không chút nào che dấu biểu lộ ra ngoài. Chỉ là Thanh Lệ Na không để ý đến chút nào.

“A La, đại nhân bị thương ở ngực, ngươi cẩn thận một chút.” Trước khi đi, Linh Mộc dặn dò. A La đáp lại, nhìn bọn họ rời đi, cảm thấy được chân tay mình có chút lạnh lẽo.

Vết thương của hắn… hẳn là không nghiêm trọng chứ.

———————

Lều lớn lại khôi phục sự an tĩnh trước đó, nhịp tim của A La đã rất lâu rồi mới đập hỗn loạn như thế, bàn tay trắng nõn khẩn trương nắm lấy vạt áo của mình, nàng yên lặng đi đến bên giường Tử Tra Hách Đức dường như đang thiếp đi.

Tử Tra Hách Đức từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt mệt mỏi mà trắng xanh, lông mày rậm như kiếm sắc nhíu chặt, tựa hồ đang chịu đựng đau đớn cực lớn.

Tại sao có thể như vậy? Lúc hắn rời đi hăng hái như vậy, giống như không gì có thể chinh phục được hắn, sao chỉ ngắn ngủi vài ngày đã…

Hắn giống như rất đau, đại phu đâu, bọn họ vì sao lại không gọi đại phu tới?

A La kích động xoay người muốn chạy đi tìm vu y trong tộc.

“Nàng đi đâu?” Giọng nói Tử Tra Hách Đức đột nhiên vang lên ở phía sau, ngăn bước chân vội vàng của nàng lại.

A La hoảng sợ, nhìn lại, thấy Tử Tra Hách Đức cố sức chống người ngồi dậy. Nàng khẩn trương chạy tới giúp hắn.

“Người sao rồi? Có phải rất đau không? Chờ ta một chút, ta đi gọi đại phu.” Đỡ lấy hắn, nàng lo lắng hỏi, giọng nói chưa dứt liền muốn chạy ra ngoài.

Tử Tra Hách Đức bắt được tay nàng, cậy mạnh cười nói: “Khi nào thì lại trở nên vội vàng hoang mang rối loạn như vậy rồi, không giống A La mà ta quen biết. Cũng không phải thương tổn đáng ngại gì, vu y sớm đã xem qua.” Trong ấn tượng của hắn, A La vẫn luôn là bộ dáng không nóng không lạnh, vội vàng xao động như bây giờ vẫn là lần đầu nhìn thấy, không khỏi cảm thấy thú vị.

“Thật sao? Nhưng mà…” A La bán tin bán nghi quay lại, cảm giác được bàn tay lớn của hắn đang cầm tay mình dường như đang run nhè nhẹ, rốt cuộc vẫn có chút lo lắng.

“Không có nhưng mà gì hết, miệng vết thương của ta đã rách ra rồi. Nơi này có dược, nàng đi lấy chút nước rửa cho ta, sau đó bôi thuốc là được rồi.” Tử Tra Hách Đức cắt lời nàng, không nhanh không chậm phân phó, khẩu khí bình tĩnh giống như nói người khác vậy.

Rách ra rồi! Trái tim A La giống như bị cái gì đâm vào, vội vàng ậm ờ đáp lời, nhẹ nhàng rút tay ra, quay lưng lại, bước chân có chút lảo đảo đi tới bên cạnh bếp lửa. Rời khỏi tầm mắt của Tử Tra Hách Đức, nàng căng thẳng cắn môi, cố nén nước mắt đau lòng. Nàng không thích bộ dạng hắn bị thương, tuyệt không thích chút nào.

Múc nước, bưng nước, A La vẫn cúi thấp đầu, cũng không liếc nhìn Tử Tra Hách Đức một cái.

“Đã nói ở trong lều không cần mang mạng che mặt, cũng không phải chưa thấy qua bộ dạng của nàng.” Lúc A La cởi ngoại bào cho hắn, Tử Tra Hách Đức tương đối gắng sức giơ tay kéo xuống mạng che mặt của nàng.

A La cúi mắt xuống, không có bất kỳ phản ứng gì.

Dưới ngoại bào là hộ giáp bằng da, cẩn thận từng chút cởi ra nhuyễn giáp làm người mặc vào không thấy thoải mái này, lộ ra áo bên trong màu trắng. Mà lúc này, trên màu sắc đơn thuần vốn rất sạch sẽ kia, bên phía ngực phải lại thấm ra vết máu hồng ẩm ướt.

Lông mày của A La không khỏi gắt gao nhíu lại, trước mắt đã có chút mơ hồ, tay nắm lấy y phục của hắn bắt đầu nhè nhẹ run lên. Nàng rất muốn hỏi hắn làm sao mà bị thương, vu y đã nói như thế nào, nhưng mà nàng không dám mở miệng. Nàng sợ nàng vừa mở miệng ra sẽ không khống chế nổi chính mình.

Tử Tra Hách Đức vẫn nhìn mặt nàng, cực kỳ nhạy cảm cảm nhận được cảm xúc dao động của nàng, nhưng vẫn chưa nói gì.

Cởi đi lớp y phục cuối cùng, A La nhìn thấy lớp vải băng bó tầng tầng lớp lớp thấm máu trong ngực hắn. Hít sâu một hơi, nàng cố gắng để cho chính mình bình tĩnh trở lại, để tránh cho tay run không nghe sai khiến, ngược lại làm hắn đau đớn thêm.

“Không phải là lần đầu bị thương, nhưng phải nói lần bị thương này là oan uổng nhất.” Cảm giác được sự khẩn trương của nàng, Tử Tra Hách Đức tự giễu để làm phân tán sự chú ý của nàng. Nhìn theo lớp băng quấn từng lớp được gỡ xuống, sắc mặt của nàng càng ngày càng trắng xanh. Bị thương đến nay đây là lần đầu hắn lo lắng, không phải cho chính mình mà cho nàng, thực sự sợ nàng sẽ đột nhiên té xỉu.

Hai mắt A La chú tâm vào động tác trên tay, mắt điếc tai ngơ đối với lời hắn nói, phải mất nhiều công sức mới hoàn toàn gỡ hết băng vải xuống. Lúc miệng vết thương bị rách hoàn toàn lộ ra, nàng không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, yết hầu không khống chế nổi phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Nhìn thấy miệng vết thương đáng sợ dài ước chừng cỡ bốn tấc vẫn còn đang rỉ máu, mùi máu tươi ập vào, A La cắn chặt răng khom lưng cúi xuống vắt khăn tính lau sạch cho hắn để bôi thuốc. Ai ngờ vừa mới khom người xuống nước mắt đã rơi lã chã vào trong chậu gỗ.

Nàng chưa bao giờ biết, vết thương trên người người khác so với vết thương trên người mình càng làm người ta thêm khó chịu. Nàng ghét trên người hắn có vết thương.

Mặc dù mắt đã đẫm lệ mơ hồ, động tác của nàng lại mềm nhẹ tới không thể mềm nhẹ hơn, sợ không cẩn thận lại làm cho đau đớn của hắn càng tăng thêm.

Nghe được tiếng nức nở kiềm nén của nàng, Tử Tra Hách Đức nheo mắt lại, bỗng dưng vươn tay trái ra nâng cằm của nàng lên, không nghĩ lại thấy một gương mặt toàn là nước mắt.

“Khóc?” Hắn nghi hoặc nhướng mày, “Sợ máu sao? Vậy nàng qua kia đi, ta tự làm, chờ một lúc giúp ta băng bó là được rồi.” Hắn không nghĩ tới lá gan nữ nô của mình lại nhỏ như vậy, có điều trước giờ nàng vẫn như thế cũng không có gì lạ.

A La lắc đầu, dùng tay áo loạn xạ lau nước mắt, lại tiếp tục lau rửa cho hắn. “Nếu… đau… thì người nói một tiếng…..” Nàng rốt cuộc mở miệng, lại nghẹn ngào không thốt nên lời, đành phải im lặng.

Nghe vậy, Tử Tra Hách Đức không cho là đúng cười cười, cũng không trả lời. Cả đời hắn trải qua vô số chiến tranh, bị thương vô số lần không thể đếm nổi, nếu như ngay cả vết thương nhỏ thế này cũng hô to gọi nhỏ, hắn cũng không cần phải lên chiến trường nữa rồi. Có điều… nàng nói như vậy… trong đầu hắn chợt lóe lên, mơ hồ hiểu được nguyên nhân thực sự nàng khóc sướt mướt, tâm tình không khỏi cực kỳ vui mừng.

“Nàng vì ta bị thương mới khóc sao?” Hắn cầm tay nàng, ngăn lại động tác của nàng, mắt sáng nhìn chằm chằm nàng bởi vì kinh ngạc mà giương đôi mắt dày hơi nước lên.

A La không được tự nhiên mở to mắt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Ta bôi thuốc cho người, đại nhân.” Thật lâu sau nàng mới tìm lại được giọng nói của mình, ý bảo hắn buông tay nàng ra.

Tử Tra Hách Đức cũng không ép nàng, hiểu rõ liền cười, buông tay ra.

Theo chỉ dẫn của Tử Tra Hách Đức, A La từ trong ngoại bào của hắn tìm thấy bình thuốc mỡ do vu y điều chế, cẩn thận bôi lên vết thương cho hắn, sau đó dùng mảnh vải sạch băng bó lại.

Trong lúc A La luồn miếng vải xuyên qua dưới cánh tay Tử Tra Hách Đức khi đó, mũi của hắn lại ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt từng được ngửi qua, làm trong lòng hắn xôn xao một hồi. “Nàng dùng cái gì mà thơm như vậy?” Mùi hương làm huyết mạch người ta bí trướng, sinh ra tạp niệm.

A La ngưng trọng, thần sắc trở nên cứng ngắc. “Không có.” Nàng thấp giọng trả lời, nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Mấy ngày nay bởi vì hắn không ở đây, mỗi ngày nàng đều tắm rửa, mùi thơm kỳ lạ trên người nàng không cách nào giấu được. Nàng kỳ thật cũng không phải sinh ra thân thể đã có mùi hương lạ, chỉ là từ nhỏ bị buộc phải ăn một loại hương hoàn, lâu ngày, thân thể bắt đầu tỏa ra mùi hương này, không cách nào bỏ đi được. Mà loại hương này – có tác dụng thôi tình.

“Vậy sao?” Tử Tra Hách Đức đương nhiên không tin, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn. “Hôm nay vì sao không đi đón ta?” Hắn nghĩ đến cảm giác mất mát lúc bắt đầu tìm trong đám người không thấy bóng dáng nàng, còn có chút tức giận.

A La nghe vậy dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục. Sau khi băng bó xong, vừa thay y phục mềm mại sạch sẽ cho hắn vừa trả lời: “Ta đang chuẩn bị nước nóng cho người…”

Nghe thấy lời ấy, Tử Tra Hách Đức không khỏi mỉm cười.

———————-

Hầu hạ Tử Tra Hách Đức ngủ xong, sắc trời đã tối, bên trong lều một mảnh mông lung. A La thắp sáng ngọn đèn, lại hầm thịt đà điểu trên bếp lửa, chuẩn bị cho Tử Tra Hách Đức sau khi thức dậy ăn.

Cầm lấy áo choàng da dê đang may, nàng đi tới bên giường Tử Tra Hách Đức ngồi xuống, dưới ngọn đèn mờ tiếp tục hoàn thành phần còn lại.

Lúc băng bó vết thương cho hắn, nàng nhìn thấy trên người hắn có bao nhiêu vết sẹo cũ lớn lớn nhỏ nhỏ không đếm xuể, cũng khó trách sau khi bị thương nặng như vậy, hắn vẫn có thể nói nói cười cười, giống như không có việc gì.

Thở dài, nàng nhìn gương mặt ngủ say mệt mỏi của hắn, ngơ ngẩn đến thất thần.

Nàng không biết bản thân vì sao lại khó chịu như vậy lúc nhìn thấy hắn bị thương, từ trước đến nay nàng không có cảm giác này. Có một khắc như thế, nàng thậm chí hi vọng chính mình có thể thay hắn nhận lấy những đau đớn này, dù sao nàng cũng đã quen rồi.

Người Địa Nhĩ Đồ là một dân tộc hiếu chiến, lịch sử của bọn họ chính là từ những cuộc chiến không đếm được mà viết thành, nhưng xét cho cùng bọn họ cũng chỉ vì sinh tồn. Cho đến nay hoàn cảnh sinh tồn của bọn họ đều cực kỳ ác liệt, bọn họ chỉ có thể không ngừng vùng vẫy cầu sinh, không ngừng chiếm lấy lãnh địa của dân tộc khác mới có thể kéo dài đến bây giờ, cũng trở nên vô cùng cường đại.

Nghĩ đến những chuyện này, nghĩ đến Tử Tra Hách Đức dựa vào sự ngoan cường và may mắn của bản thân từ trong vô số trận chiến tranh mới có thể tiếp tục sống, A La liền cảm thấy ngực co rút mạnh, trong miệng đắng chát.

Những gì bản thân trải qua khiến nàng thống hận chiến tranh vô cùng, nhưng lại không có năng lực ngăn cản, chỉ có lấy trốn tránh để giải quyết hết thảy. Nhưng hiện tại, chủ nhân của nàng, nam nhân này lại dựa vào chiến tranh mà sống, nàng nên làm thế nào bây giờ? Nàng không muốn nghĩ tới sẽ có một ngày lại nhìn thấy hắn toàn thân đẫm máu trở về, không muốn thấy hắn không còn sức lực bị người ta khiêng trở về. Mà trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề.

Lông mày của nàng từ sau khi hắn trở về vẫn không giãn ra được.

Một tiếng thở nhẹ, nàng không yên lòng bị kim đâm một cái. Nâng ngón tay lên, giật mình nhìn thấy ngón tay đã rỉ máu, thật lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Trong nồi truyền ra tiếng nước canh sôi, mùi thịt nồng đậm tràn ngập trong lều.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, hắn là ôm giận mà đến, hai mắt sắc bén giống như bắn ra tên vậy, cơ hồ có thể khiến người bị thương. Nhưng mà chính bởi như vậy, bộ dáng của hắn trong thời khắc kia liền khắc sâu trong tâm trí nàng. Khi đó đã cách hơn một năm, nàng vẫn không thể nào quên đi bộ dạng tức giận của hắn. Chỉ là hiện giờ dung nhan hắn vẫn như cũ, mà dung nhan nàng lại đã thay đổi rồi.

Chỉ sợ hắn không biết, là bởi vì sự việc kia, vì lời nói vô tình của hắn, khiến nàng lần đầu nghĩ đến việc nhìn lại chính mình, rồi sau đó mới nổi lên dũng khí phản kháng trước vận mệnh.

Ánh mắt rơi vào khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, A La không biết một khắc kia ánh mắt nàng có bao nhiêu dịu dàng. Nàng vươn tay ra, nghĩ đến muốn vuốt lại chân mày đang chau chặt của hắn, nhưng ngón tay cuối cùng dừng ở giữa không trung, không có đặt xuống.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng thu tay lại, rũ mắt, hàng mi dài dính lấy một giọt nước lóng lánh.

Đêm rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của Tử Tra Hách Đức, còn có tiếng canh thịt đà điểu sôi ùng ục. A La đột nhiên cảm thấy cực kỳ tịch mịch. Nàng trước giờ vẫn rất cô đơn, nhưng mà trước giờ cũng không thấy cô đơn đến mức như hiện tại, cô đơn đến mức rất muốn có chút gì đó.

Lắc đầu, nàng nhìn Tử Tra Hách Đức thật sâu, sau đó đứng dậy yên lặng đi tới bên cạnh bếp lửa, dùng thìa khuấy khuấy canh thịt. Rồi sau đó cứ như vậy ngồi xổm bên bếp lửa, hai tay ôm lấy chính mình, không hề nhúc nhích.

Thật lâu sau.

“A La…” Giọng nói Tử Tra Hách Đức từ bên giường truyền đến, có chút khàn khàn.

A La giật mình, cuống quít đứng lên, lại phát hiện hai chân chẳng biết lúc nào đã mất cảm giác, suýt chút nữa thì té ngã, mà lửa trên bếp cơ hồ cũng sắp cháy hết rồi. Nàng tùy tiện bỏ vào mấy cây củi, bất chấp bàn chân tê rần như bị kiến cắn, đi tới bên giường Tử Tra Hách Đức.

“Đại nhân?” Nàng hỏi, nhìn về phía hai mắt đang mở của Tử Tra Hách Đức.

“Nước.” Tử Tra Hách Đức nói.

A La khẩn trương xoay người lại lấy ấm trà đang nấu bên cạnh đống lửa. Nước vẫn còn ấm, nàng dùng bát đổ hơn nửa bát bưng qua. Tử Tra Hách Đức đã tự mình ngồi dậy, nhìn bộ dạng cẩn thận của nàng, trong mắt hiện lên ý cười.

“Nàng đang làm gì?” Uống nước xong, hắn hỏi, ánh mắt rơi trên tấm áo choàng da dê ở bên giường, nhịn không được vươn tay ra lấy.

“Cẩn thận…” A La đang đặt chén xuống nhìn thấy động tác của hắn, vội vàng lên tiếng nhắc nhở nhưng vẫn không kịp.

Tử Tra Hách Đức kêu đau một tiếng, rút tay về. Khéo lại không khéo, đụng ngay trúng chỗ cây kim, bị đâm một phen.

“Sao rồi? Không sao chứ?” A La khẩn trương tiến tới, đã quên kiêng dè mà nắm lấy tay hắn, cẩn thận kiểm tra tới lui. Ngược lại không sao, không bị chảy máu.

Hai mắt Tử Tra Hách Đức nheo lại, nhìn bộ dáng thân thiết của nàng, trong lòng khẽ động, trở tay giữ lấy tay nàng trong lòng bàn tay to của hắn.

“Quan tâm ta như vậy?” Trong lúc A La hoảng hốt giương mắt nhìn hắn, hắn dùng ngữ khí vui đùa hỏi. Sau đó, hắn lại ngửi thấy mùi hương khiến người ta chộn rộn trên người nàng, bàn tay không tự chủ được dùng lực kéo nàng vào trong lòng.

“Người…” A La kinh hãi, theo bản năng vùng vẫy, không nghĩ tới bàn tay cựa quậy lung tung lại đặt ngay tại vết thương của hắn, lập tức khiến hắn đau đến hít thở không thông. Nàng sợ tới mức khẩn trương đặt tay xuống, không dám nhúc nhích nữa.

Ai ngờ Tử Tra Hách Đức cũng không buông nàng ra, ngược lại vươn tay tới phía sau đầu nàng, gỡ xuống cây trâm gài tóc của nàng, cởi ra mái tóc dài xinh đẹp khiến người thương nhớ kia.

“Chỉ nhìn mái tóc dài của nàng,” ngón tay hắn xuyên qua mái tóc bóng mượt, sau đó giữ lấy một lọn tóc đặt dưới mũi hít sâu, đồng thời thì thầm nói mê, “là có thể câu dẫn dục vọng của nam nhân.”

Thân thể cứng ngắc của A La dựa vào trong lòng hắn, nghe được lời hắn nói trong lòng không khỏi khủng hoảng. “Đại nhân, mong người… nhìn mặt… A La.” Nàng run giọng nhắc nhở, không hi vọng nhìn thấy vẻ mặt ảo não chán ghét của hắn vào buổi sáng.

“Rồi sao?” Tử Tra Hách Đức theo lời nâng cằm nàng lên, không hề chớp mắt nhìn gương mặt bị hai vết sẹo xấu xí che đi, không cho là đúng hỏi. Hắn sớm nhìn thành thói quen rồi, hiện tại lại phát hiện da thịt của nàng trắng sáng như tuyết, đẹp đến khó tin.

Cảm nhận được ánh mắt cực nóng bắt đầu tràn ngập dục vọng của hắn, lòng bàn tay cùng phía sau lưng của A La toát mồ hôi lạnh. “Đại nhân, A La là..” Nàng nghĩ muốn nhắc hắn mình là nữ nhân Ba Đồ, ai ngờ lời còn chưa dứt đã bị hắn che lại đôi môi.

Nụ hôn của hắn cũng giống như con người hắn vậy, bá đạo mà cường hãn, làm cho người không cách nào kháng cự.

A La vẫn còn có rất nhiều lời muốn nói, tỷ như trên người hắn có thương tích, tỷ như hắn từng nói sẽ không ép buộc nàng, tỷ như trên bếp vẫn còn thịt đang hầm, tỷ như…

Chỉ là tất cả cái cớ ấy trước dục vọng thiêu đốt của hắn đều trở thành hư ảo, toàn bộ kháng cự đều vì sự đau lòng vô cớ mà không thể không buông tha.

Đêm dài trầm, gió lạnh gào rít đánh giật trên đỉnh màn trướng, bên trong lều lại ấm áp làm cho người ta nhớ tới mùa xuân.

————————-

Hắn mệt mỏi ngủ, miệng vết thương lại rỉ máu nhuộm đỏ tấm vải băng. Nhưng tay hắn lại như cũ ôm chặt lấy A La, giống như vẫn quyến luyến da thịt như ngọc ấm lạnh của nàng.

Sớm nên nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy. A La nhìn nam nhân bên cạnh, có chút ảm đạm, nhưng không hề trách hắn. Lúc hắn mới bắt đầu ngửi được mùi hương lạ trên người nàng, nàng liền biết khó có thể tránh được.

Chỉ là, nàng từng là Thu Thần Vô Luyến điên đảo chúng sinh. Một hồng nhan họa thủy trong nháy mắt có thể hủy diệt cả một bộ tộc, một nữ tử có thể dẫn tới chiến tranh cùng giết chóc.

Chủ nhân Băng thành, sinh ra đã định trước phải vì mưu cầu hòa bình yên ổn cho tộc dân của nàng. Băng tộc từ xưa đến nay đều là âm thịnh dương suy, nữ tử lấy mỹ mạo nổi tiếng thiên hạ, điều này rất dễ gây ra sự tranh chấp của các dân tộc do các nam nhân giữ vị trí thống trị. Vì tránh không vong tộc, các thế hệ trước giờ bọn họ chỉ có thể tìm kiếm cường giả che chở, mà cách duy nhất chính là lấy nữ tử dung mạo xinh đẹp nhất, huyết thống cao quý nhất trong tộc gả cho ngoại tộc.

Đến thế hệ của nàng, nàng cùng muội muội song sinh Thu Thần Băng Quân liền trở thành lựa chọn tốt nhất. Vì thế từ nhỏ các nàng đã được dạy dỗ tỉ mỉ làm sao để một người nam nhân quyết một lòng với các nàng. Trong đó đầu tiên chính là ăn hương hoàn, một loại dược vật có thể khiến thân thể tỏa ra mùi hương thôi tình.

Tiểu Băng Quân năm ấy tám tuổi đột nhiên mắc một tật lạ, từ đó ngủ say không dậy. Ngoại trừ nàng không ai biết, đêm khuya Tiểu Băng Quân sẽ tỉnh dậy. Nàng không nhắc đến với bất kỳ người nào, bởi vì nàng hi vọng Tiểu Băng Quân thích cười vẫn mãi thích cười. Cho nên, nàng, Thu Thần Vô Luyến là lựa chọn duy nhất để kết thành thông gia.

Vào năm kia, nàng mười bốn tuổi, kiệu ngựa Băng thành hoa lệ, nghi thức long trọng nhất đưa nàng hiến cho quân chủ tiền nhiệm của nước Ma Lan cường đại nhất.

Nàng không vui sướng cũng không ưu thương, chỉ là thuận theo ý trời. Nam nhân trung niên kia chính trực, nàng cho rằng hắn sẽ là chỗ dựa cả đời của nàng, của Băng thành. Khi đó nàng vẫn ngây thơ, ngây thơ đến không biết dục vọng đối với mỹ sắc và quyền lực có thể khiến người không còn là người.

Nam nhân đầu tiên của nàng bởi vì nàng mà bị một thủ lĩnh bộ lạc dã tâm bừng bừng ám sát, về sau huynh đệ của hắn lại vì danh nghĩa của hắn mà khơi mào chiến tranh, chỉ trong một đêm đã diệt sạch bộ tộc kia. Trong ba năm, nàng bị từng người lại từng người nam nhân đến tranh đoạt, bọn họ có khi thậm chí ngay đến tóc của nàng còn chưa chạm được đã ngã trong vũng máu. Mỗi người bọn họ đều muốn có được nàng, mỗi người đều nói những gì họ làm đều vì nàng, giết người cũng vậy.

Nàng chịu được khuất nhục vô cùng để sống, chỉ vì nàng là thiếu chủ Băng thành, mục đích duy nhất nàng còn sống chính là giữ gìn hòa bình yên ổn cho Băng thành. Nàng mặc kệ nam nhân bên cạnh mình là ai, nàng chỉ cần xác định tất cả những gì nàng làm có thể giúp nàng bảo hộ Băng thành, bảo hộ muội muội duy nhất của nàng là đủ rồi.

Cái nàng muốn đích thị là hòa bình, không phải chiến tranh.

Nhưng nàng không ngờ tới hòa bình mà nàng muốn phải dùng máu tươi dựng nên, nàng không nghĩ tới dục vọng của con người lại đáng sợ như vậy, nàng càng không nghĩ tới Tiểu Băng Quân nàng một lòng muốn bảo vệ vẫn không thể tránh được vận mệnh, bị dâng cho quyền lực khuynh cả thiên hạ, chủ nhân điện Hắc Vũ thần bí khó lường.

Ngày đó, nam nhân bên người này xuất hiện trước mặt nàng, lạnh lùng mà khinh miệt. Đêm đó, nàng tỉnh dậy trong cơn ác mộng, đột nhiên lúc đó nản lòng thoái chí. Các nàng vẫn muốn hòa bình, mà Băng thành lại luôn không đạt được hòa bình chân chính, vậy hết thảy những gì nữ tử thế hệ các nàng đã làm đều không có chút ý nghĩa gì ư? Đến cuối cùng cái đạt được bất quá lại là tội danh họa quốc ương dân.

Nếu không phải hắn…

A La nhìn gương mặt cương nghị của Tử Tra Hách Đức, thần sắc trở nên vô cùng dịu dàng, nàng thử ghé sát mặt mình vào lồng ngực dày rộng của hắn, chỉ là chạm nhẹ như thế lại rụt trở về.

Hắn ở bên nàng có lẽ không giống những nam nhân khác, nhưng lại như thế nào? Đến ngay cả Thu Thần Vô Luyến trước đây trong mắt hắn cũng chỉ là nữ nhân Ba Đồ dung nhan có phần xuất sắc, huống hồ gì A La của hiện giờ.

“Không phải thích phong trần, tựa như bị tiền duyên lầm lỡ…”

Nàng đưa tay cẩn thận đặt lên bàn tay to của Tử Tra Hách Đức đang đặt trên eo nàng, đôi mắt dịu dàng lóe ra lệ quang, gần như yên lặng thở dài.

Nếu như vẫn là Băng thành Luyến Nhi, nàng chắc chắn sẽ liều lĩnh đi theo hắn, toàn tâm toàn ý thương hắn, yêu hắn. Chỉ là A La thì không được, A La chỉ có thể đứng xa xa nhìn hắn, chỉ có thể chân thành khẩn cầu hạnh phúc an khang cho hắn.

“Đại nhân…” Nàng khẽ gọi, không biết hắn có ngủ say không, nếu như không, nàng nên xử lý vết thương lại một lần nữa cho hắn.

Tử Tra Hách Đức không đáp lại.

A La đợi một hồi lúc này mới lặng yên đứng dậy. Nàng không nên ngủ bên cạnh hắn.

Lửa trên bếp đã sớm tắt, canh thịt còn đang bốc hơi nóng, toả ra hương vị mê người. Nàng cùng Tử Tra Hách Đức đều chưa ăn cơm chiều, lúc này thật có hơi đói bụng, chỉ là không có tâm tình gì để ăn.

Bởi vì vết thương của Tử Tra Hách Đức, nàng không yên tâm đi ngủ, lập tức cầm lấy áo choàng da dê tiếp tục may vá, hi vọng đêm nay có thể làm xong, vậy ngày mai hắn có thể mặc được.

Nàng khâu rất chăm chú. Trong lòng nàng hiểu rõ, toàn bộ chuyện phát sinh vừa rồi có thể là do thôi tình hương trong người nàng gây ra, tự nàng hiểu rõ khoảng cách giữa nàng và hắn. Nàng không nghĩ tới muốn cái gì, nàng cũng sẽ không muốn gì. Nàng chỉ nghĩ muốn, chỉ nghĩ muốn…

Nhìn thấy hắn mặc y phục do chính tay mình làm, nhìn hắn uống trà do chính tay mình nấu, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt hắn. Chỉ cần có thể như vậy nàng đã cảm thấy đủ rồi, không dám hi vọng xa vời gì nữa.

Bởi vì lửa đã tắt, trong lều dần dần bị cái lạnh bên ngoài thẩm thấu. Ngọn đèn dầu lay động dưới tiếng gió bắc gào rít bên ngoài cánh đồng bát ngát càng làm nổi bật thêm sự vắng lặng của đêm đông.

Tay chân A La cũng theo nhiệt độ giảm xuống mà lạnh cứng, không thể không buông việc may vá xuống để cử động thân thể, chà nóng bàn tay cứng đến không nghe sai bảo kia.

Rốt cuộc, trước lúc trời sáng đã may xong áo choàng da dê cho Tử Tra Hách Đức. A La vui mừng đứng dậy, gấp xong xuôi áo choàng đặt cạnh bên gối Tử Tra Hách Đức đang ngủ say. Cổ họng hơi rát, nàng tính nhóm lửa lên chờ một lúc để làm điểm tâm.

Tiếng ho khan nhẹ làm Tử Tra Hách Đức giật mình tỉnh giấc, hắn mở mắt, mùi hương đọng lại bên gối vẫn còn nhưng không thấy A La đâu, không khỏi chống người dậy tìm kiếm bóng dáng của nàng trong lều.

Tiếng ho khan kiềm nén của A La từ bên bếp truyền đến, bóng dáng đơn bạc gầy yếu của nàng rọi vào trong mắt hắn.

Là cảm lạnh sao? Hắn nhíu mày, có chút lo lắng.

“A La, qua đây.” Hắn kêu một tiếng, sau một đêm nghỉ ngơi hắn đã cảm thấy tinh lực dư thừa. Miệng vết thương tuy vẫn còn đang thiêu đốt đau đớn nhưng hắn cũng không quan tâm chút nào.

Hắn nhìn thấy A La rõ ràng cứng ngắc một phen, sau đó mới chậm rãi đứng dậy từ từ đi về phía hắn. Nàng nhìn qua có chút tiều tùy, là vì đêm qua…

“Đại nhân, người nên mặc y phục trước.” A La cắt ngang phỏng đoán của hắn, bình tĩnh nói. Thân thể hắn trần trụi chỉ bọc băng vải cứ như vậy ngồi ở chỗ kia khiến nàng có chút không vui. Trời lạnh như vậy hắn lại bị thương, sao có thể không quý trọng bản thân như thế.

Tử Tra Hách Đức nắm lấy bàn tay nàng đang chuẩn bị mặc y phục cho hắn, lập lức giật mình vì bàn tay lạnh giá của nàng. “Sao lại lạnh như vậy?” Hắn khó hiểu, “Nàng thức dậy bao lâu rồi?”

Bàn tay hắn cực kỳ ấm áp, khiến cho A La cũng tựa hồ ấm lại, nhưng nàng lại không để lộ một chút tâm tư nào trên mặt. “Đại nhân, xin để A La hầu hạ người mặc y phục.” Nàng thử rút tay ra.

“Lại giống như trước đây sao?” Con ngươi đen của Tử Tra Hách Đức nheo lại, bàn tay lớn giống như vòng sắt không để cho A La có đường thoát. “A La nhu tình như nước của tối hôm qua đã đi đâu rồi hả?” Hắn chán ghét vẻ mặt làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra của nàng.

“Đại nhân, xin người…” A La cứng rắn tính xem nhẹ lời nói của hắn, đêm qua, nếu không phải lo lắng cho hắn, nàng nhất định sẽ không thất thường như vậy.

“Đủ rồi.” Tử Tra Hách Đức đột ngột cắt ngang lời nàng, một tay kéo nàng vào trong lòng, “Nàng cái người… nữ nhân không biết tốt xấu.” Vùi đầu vào cổ nàng, hít vào mùi hương kỳ lạ trên cơ thể nàng, hắn có chút mâu thuẫn thì thầm. Không rõ chính mình rốt cuộc muốn cái gì từ trên người nàng, nếu nói là thân thể nàng, vậy hắn cũng đã chiếm được, nhưng vì sao vẫn cảm thấy không cam lòng?

A La xuyên qua bờ vai hắn mờ mịt nhìn cây cung lớn treo ở phía trước màn trướng, có chút không biết phải thế nào. Lực trên tay hắn rất lớn, phảng phất như muốn đem nàng hoà nhập vào chính cơ thể hắn.

Thật lâu sâu, nàng mới vứt bỏ kiên trì, do dự giơ tay lên, thăm dò xoa lên tóc hắn.

Nàng đã không còn gì để mất, vì sao lại không cho hắn chút vui vẻ chứ?