Tân Nương Của Thần Linh

Chương 4: Xương ngón tay



Chuyển ngữ: Wanhoo

Từ bé đến lớn cô rất hay có ý tưởng kỳ lạ.

Mà giờ, khi những con chữ trong truyện biến thành hình ảnh trước mắt, cô có cảm xúc. Cô không sợ hãi mà cô... xót xa.

Sợ hãi khi nãy đã bị thay thế bằng liên tưởng hơi lỳ lạ.

Thần linh cao xa vời vợi bị tín đồ uống máu ăn thịt chỉ còn mỗi bộ xương.

Thậm chí sau khi an nghỉ vẫn bị con người lợi dụng hài cốt mưu cầu con nối dõi chỉ để đánh thức thần linh, điều khiển thần linh.

Thần linh mới đáng thương làm sao.

Nếu như là cô... Hử?

Vừa mới đó thôi, cô có cảm giác mình bị bộ xương nhìn chăm chú.

Phất Thần bị con người móc mắt nên bị mù, không nhìn thấy gì mà.

Đang nghĩ mà chợt mắt cô nhói đau, hốc mắt nóng bừng.

Phất Thần bên cạnh đã ngồi dậy, chuẩn bị quyết định sự sống chết của cô. Dù cô có đau mắt thế nào vẫn cố nhịn không được dụi, vẫn cố nhìn không chớp mắt.

Nhưng cô càng nhìn chăm chú, tầm mắt càng nhoè đi, nhoè đến mức xuất hiện ảo ảnh.

Cô hoảng hốt dụi mắt, dụi xong không thấy hình ảnh bị nhoè nữa nhưng cô nhìn thấy...

Cạch.

Một cái xương ngón tay của Phất Thần rơi ngay trước mặt cô.

Phất Thần: "..."

Thanh Hoà: "..."

Bốn bề yên lặng.

Không khí cũng như bị rút sạch do tình huống ngại ngùng.

[Wanhoo chuyển ngữ đăng tại wasateam.xyz]

Thanh Hoà nhớ ra hình như đây là cái xương bị cô lắp đi lắp lại.

Ai mà ngờ di hài của thần linh yếu thế?

Cô lấy hết can đảm nhặt cái xương ngón tay lên, vừa nhặt vừa nghĩ cách phá giải tình huống hiệu quả.

Nhưng tất cả câu từ của cô bay sạch ngay khi cô ngước mắt lên.

Trước mặt cô là một chàng trai lạnh lùng, đẹp không sao tả xiết.

Ai đứng trước mặt hắn cũng sẽ thấy sợ hãi, kính nể, vội vàng quỳ rạp ra đất khấu đầu cầu xin.

Cơ thể phàm trần hoảng hốt, bị cái uy chấn trụ bất động.

Nhưng đôi mắt có được tự do vẫn ngước lên cho đến khi nhìn thấy mặt của thần linh.

Mái tóc đen buông xoã mượt mà như thác nước dài đến mắt cá chân. Tay áo dài rộng, lớp áo màu đen bên ngoài thêu núi sông trời trăng bằng sợi chỉ vàng sáng lấp lánh, vừa trang trọng mà cũng uy nghiêm.

Rất hợp với khí chất của hắn.

Chỉ đứng một chỗ cũng mang đến cảm giác tượng trưng cho đất trời núi sông bao la ngút ngàn.

Có lẽ do chìm trong giấc ngủ sâu cả vạn năm, da của hắn có màu hơi tái, màu da góp phần trông ngũ quan đẹp đẽ sâu hơn.

Thật sự thâm sâu khó đoán.

Hắn từng có một đôi mắt xứng với khí chất lạnh lùng nhưng bây giờ nơi đó chỉ là hai cái lỗ trống không màu đen.

Phất Thần... không có tròng mắt.

Khuyết thiếu phá hỏng khuôn mặt điển trai, khiến hắn trông khủng bố đáng sợ.

Nhưng mà.

Vẫn rất đẹp trai.

Thanh Hoà công nhận khuyết thiếu ấy càng tôn lên phong thái của Phất Thần.

Một gương mặt như bức tranh thuỷ mặc chắp bút tỉ mỉ chỉ bởi hai màu đen trắng mà vẫn phô được vẻ đẹp khắc cốt ghi tâm.

"Hôn khế đã được thành lập." Phất Thần cất giọng điềm đạm, không có cảm xúc: "Ngươi muốn xin gì?"

Câu hỏi này lạ thật.

Lẽ nào hôn khế này khác với ý hiểu của cô?

Thanh Hoà không chút do dự bán đứng ông già họ Liễu: "Em bị họ Liễu ép hiến tế cho ngài." Và cũng lên án mạnh hành vi bỉ ổi của ông ta: "Họ Liễu ép em mang thai con của ngài để đánh thức ngài bằng máu của con ngài."

Cô kiên quyết tách mình ra khỏi những người lợi dụng, dối lừa thần linh: "Nhưng em cương quyết chống lại hành vi bẩn thỉu, hèn hạ đó. Em hổ thẹn khi cùng phe với họ."

Thực sự thì cô đến thế giới này để cứu rỗi Phất Thần.

Thế nên Thanh Hoà càng nói càng hiên ngang, rất có khí phách: "Mục đích thật sự của em là muốn cho ngài cảm nhận được chân tình luôn tồn tại trong nhân gian!"

Hình như giọng điệu chân thành đến đâu cũng không đủ để bày tỏ thành ý.

Bởi vì Phất Thần vẫn chỉ lạnh lùng.

Hay là... hắn không thích lời bộc bạch thật lòng của cô?

"Nếu là vậy thì cúng tế thất bại, ngươi có thể rời khỏi Địa Cung."

Thanh Hoà không kịp hiểu: "Tại sao ạ?"

"Muốn xin ta thì cần hiến tế vật có giá trị tương đương."

Thần linh hướng mặt về phía cô nhưng hốc mắt trống không tối đen, khoé miệng hơi nhếch nụ cười. Tương phản mạnh khiến khuôn mặt anh tuấn thêm vẻ đáng sợ.

Thanh Hoà sợ: "Hôn khế không đủ sao ạ?"

Cưới trước yêu sau không phải tình tiết bình thường à!

"Hiến tế xương máu khắp thiên hạ cũng không thể xin được "Cho ta cảm nhận chân tình"."

Đây là chuyện không thể nào xảy ra.

Hắn nói giọng bình tĩnh: "Tính mạng của ngươi cũng không đủ."

Thanh Hoà: "..."

Cô hơi lưỡng lự.

Không làm được chuyện lớn vậy thì cứ thực hiện mục tiêu nhỏ đã.

"Em muốn tá túc ở Địa Cung để được ngài phù hộ, có được không ạ?"

Phất Thần có nguyên tắc rõ ràng, hắn nhìn cô gái chăm chú: "Ngươi hiến tế cái gì?"

Thanh Hoà có mệnh cách đặc biệt, có thể thành lập hôn khế đánh thức thần linh. Muốn hắn giao tính mạng cho Thanh Hoà là ngang giá.

Nhưng hôn khế này không bao gồm những điều khác.

[Wanhoo chuyển ngữ đăng tại wasateam.xyz]

Muốn được hắn phù hộ cần hiến tế thứ khác.

Thanh Hoà tạm xem như tân nương của thần linh, được hắn ban cho mạng sống mới. Tất cả mọi thứ của cô từ ngũ quan, nội tạng, cơ thể đều thuộc về hắn.

Cô có gì để hiến tế?

Linh hồn chăng?

Phải biết rằng nếu hiến tế linh hồn, sau khi chết cô không có quyền tự do chuyển kiếp.

Thần linh vẫn đang nhìn cô.

Cô gái không hoảng sợ, con ngươi màu đen linh động có hơi do dự.

"Hiến tế cái gì cũng được ạ?"

"Ừ."

Xem ra cô sắp hiến tế linh hồn.

Phất Thần nghĩ đến trường hợp này, nếu là linh hồn vậy có thể phù hộ cô một vài ngày.

Xét theo thân phận tân nương của thần linh, có thể phù hộ...

"Em hiến tế vải liệm cho ngài được không ạ?"

Vải liệm và đai vải là đồ vật cô mang theo khi hiến tế và vẫn thuộc về cô.

?

Khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một chút biểu cảm ngạc nhiên.

Hắn nhíu lông mày.

Thanh Hoà vô cùng muốn sống xua tay ngay lập tức: "Em không có ý sỉ nhục ngài, ngài đừng hiểu nhầm em!"

"Tấm vải này không chỉ có mỗi giá trị bình thường." Cô gái giải thích: "Ngài nằm trong quan tài có lẽ hơi lạnh. Nên em muốn dâng nó cho ngài ạ."

Đây là suy nghĩ nảy ra khi cô đọc truyện.

Địa Cung trống trải lạnh lẽo, quan tài yên tĩnh, thần linh ngủ say vạn năm.

Nghĩ thôi cũng thấy lạnh.

Phất Thần nhăn trán.

Từ khi còn là Thiên Đạo hay sau khi sa đoạ, chưa từng có người đề cập vấn đề này với hắn.

Hắn có thấy lạnh không?

Thần linh biết bản thân hắn cũng chưa từng suy xét vấn đề này.

Phải ngốc nghếch không biết sợ nhường nào mới có dũng cảm nghĩ Phất Thần "yếu ớt" như thế?

Hốc mắt chuyển sang nhìn Thanh Hoà, khuôn mặt vẫn là vẻ lạnh lùng hờ hững nhưng hắn đang nhìn cô "chăm chú".

Câu chữ khó mà tả được đôi mắt mất đi đôi tròng.

Lạnh tanh hàng vạn năm, như núi tuyết sạt lở, như biển xanh mấp mô, tất cả gói gọn trong đôi mắt ấy.