Tân Nương Khó Làm

Chương 30: Văn phụ về kinh



Chuyển ngữ: Mic

Chuyện Ngô Quý Lễ rời đi hoàn toàn bị vùi lấp bởi sự náo động do Văn đại nhân hồi kinh. Trên dưới Văn phủ vì để nghênh đón Văn đại nhân hồi phủ mà hết sức hỗn loạn, hiển nhiên không ngờ rằng ông lại trở về vào thời điểm không phải năm mới cũng chẳng phải lễ lộc gì này.Hiển nhiên trong số họ cũng có ngoại lệ, chính là Văn phu nhân. Trong lúc mọi người đều như thể gà bay chó sủa bận bịu chạy tới cổng lớn thì bà lại khoan thai điềm tĩnh ngồi trong đại sảnh uống trà, yên lặng ngồi cạnh Thái phu nhân.

Thái phu nhân đã sớm quen với dáng vẻ này của bà, nên cũng để thuận theo bà.

Văn Chiêu Lăng dẫn Ngọc Chi, Văn Chiêu Dã đi cùng Kim thị, còn có Lý thị, A Cần đều tới cổng lớn của phủ, không bao lâu từ xa xa đã nhìn thấy một người một ngựa dẫn đầu mà tới, người trên ngựa mặc thường phục màu lam sẫm, vóc người anh dũng tráng kiện, tới gần mới nhận ra đó là gương mặt của một người trung niên, có chút tang thương dâu bể nhưng da lại trắng đến mức không cần thiết, tướng mạo đường hoàng.

Ngọc Chi vốn tưởng đây là người đến báo tin, nhưng không ngờ nghe thấy nhóm người Văn Chiêu Lăng đồng loạt gọi một tiếng “Phụ thân”, mới biết đây chính là Văn đại nhân người thật việc thật. Nàng nhìn nhìn sau lưng ông, không có lấy một tùy tùng hay cỗ kiệu nào, thầm nghĩ chẳng lẽ ông tự mình hồi phủ trước?

Đang suy nghĩ thì Văn đại nhân đã xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người một lần, rồi lại nhìn về cánh cổng, sau đó dừng trên người Ngọc Chi, “Bá Ngọc, đây là nương tử của con Đổng Tường?”

Văn Chiêu Lăng gật đầu đáp vâng, cha con hai người một hỏi một đáp giống như cấp bậc trên dưới giữa các quan viên.

Ngọc Chi sau khi nghe thấy ông hỏi thì lập tức hành lễ với ông, “Ngọc Chi tham kiến phụ thân.” (Nguyên văn là cha chồng nhưng mình để phụ thân cho xuôi tai hơn)

Văn đại nhân gật đầu, “Thời gian trôi qua nhanh thật, con cũng đã lớn như vậy rồi. Nếu đã gả tới đây thì hãy cùng Bá Ngọc sống thật tốt, nếu nó dám khi dễ con, con chỉ cần báo cho ta biết là được.”

Ngọc Chi vội vàng vâng dạ, không dám hàm hồ, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn ông một cái, nhưng thấy ông không hề có nét uy nghiêm vừa rồi, trái lại có chút hiền lành mỉm cười với nàng. Trong lòng Ngọc Chi liền thấy ấm áp, trước đây thấy thái độ ông đối xử với Văn phu nhân còn tưởng rằng ông cư xử hờ hững lạnh nhạt với người khác, xem ra cũng không phải như vậy.

Văn đại nhân quay sang hỏi một chút về tình hình của Văn Chiêu Dã. Khoảng thời gian trước náo loạn vì chuyện của Đại Mi, Văn Chiêu Dã nào dám kể cho ông biết, nếu không làm gì dễ dàng qua ải như vậy. Kế đó ông lại hỏi chuyện học hành của A Cần, A Cần bởi vì việc của Ngô Quý Lễ nên hãy còn buồn bã, khó khăn lắm mới trở nên lặng lẽ, trái lại còn được khen ngợi một phen. Cuối cùng lại hỏi tình hình Lý thị, có thể là nhớ tới đứa con thứ ba tuổi còn trẻ mà đã qua đời của mìn nên sắc mặt Văn đại nhân có phần không tốt.

Văn Chiêu Lăng nói với ông: “Phụ thân vẫn nên mau vào phủ đi, tổ mẫu đã chờ rất lâu từ sớm rồi.”

Văn đại nhân quay sang nhìn chàng, dường như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, “Được, vào phủ thôi.”

Bên cạnh đã có sai vặt sớm chạy lên dắt ngựa của ông tới hậu viện, mọi người đều đi theo sau ông trở vào trong phủ.

Thái phu nhân sớm đã không chờ nổi nữa, để La ma ma dìu mình tới cửa đại sảnh, trông thấy bóng dáng kia từ xa đi về phía mình thì liền vội vàng bước tới nghênh đón, “Yển Chi, cuối cùng con đã về rồi.”

Văn đại nhân tiến lên trước một bước quỳ xuống trước mặt bà, “Mẫu thân, con trai đã về, con trai không thể thường xuyên ở bên cạnh tận hiếu, mong mẫu thân thứ tội.”

Thái phu nhân bị lời này của ông đánh động, mắt liền rơi lệ, “Mau mau đứng dậy, nói mấy lời này làm gì cơ chứ, trong nhà đã có Vãn Tình lo liệu, mọi chuyện đều tốt, con không cần lo lắng.”

Vãn Tình chính là khuê danh của Văn phu nhân. Ngọc Chi vẫn là lần đầu tiên nghe thấy nên một lúc lâu sau mới nghiệm ra.

Văn đại nhân đứng dậy, nghe thấy câu này thì ánh mắt cuối cùng quét đến phía Văn phu nhân. Văn phu nhân rốt cuộc cũng đặt chung trà trong tay xuống, đứng dậy bước tới, dừng trước mặt ông, nhưng mắt cũng không hề ngước lên, chỉ bình bình thản thản nói một câu: “Phu quân một đường vất vả, nước nóng để tắm đã chuẩn bị xong, cơm canh cũng đã sẵn sàng, phu quân vẫn nên đi tắm rửa trước, sau đó liền có thể dùng cơm.”

Văn đại nhân mím môi nhìn bà chằm chằm hồi lâu, đột nhiên hừ một tiếng, “Rất tốt, phu nhân trước giờ sắp xếp mọi sự chu toàn, vất vả cho phu nhân rồi.” Dứt lời thì quay đầu cáo từ Thái phu nhân, để một hạ nhân dẫn mình về nơi ở.

Ngọc Chi liếc thấy dáng vẻ mới rồi còn tốt đẹp của Văn đại nhân nháy mắt trở nên lạnh lùng thì không khỏi hoảng sợ, quay đầu nhìn những người còn lại, nhưng tất cả đều không chút thay đổi, xem ra là đã quá quen rồi, ngay cả Thái phu nhân sắc mặt vẫn như thường, chỉ nói một câu: “Dù gì trước tiên cũng phải uống chén trà con dâu đã chứ.”

Ngọc Chi nhịn không được thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó hai người này mà hòa hợp tình cảm, trái lại không chừng chính là bất bình thường ấy nhỉ.

Chờ sau khi Văn đại nhân tắm rửa xong tới phòng khách thì mặt trời đã sắp lặn. Một nhà ai nấy đều yên tĩnh lặng lẽ ngồi trong đại sảnh chờ ông, thấy ông bước vào thì Văn phu nhân lập tức bảo Phúc Cầm đi phân phó phòng bếp dọn thức ăn lên.

Bữa cơm này ăn trong bầu không khí hết sức thận trọng, người nào người nấy đều nín thở tập trung, nhất thời trên bàn cơm chỉ nghe thấy âm thanh bát đũa khẽ chạm vào nhau. Qua một lúc lâu, Văn đại nhân cuối cùng lên tiếng, nhưng lại là nói với Văn Chiêu Lăng, “Bá Ngọc, nếu con đã thành thân thì có nghĩ tới sau này phải làm gì chưa?”

Đôi đũa trong tay Văn Chiêu Lăng dừng lại, “Phụ thân không cần khuyên con mưu cầu công danh nữa, nhi tử vô ý với quan trường.”

Văn đại nhân nhíu mày, sắc mặt có chút không vui. Thái phu nhân ở bên cạnh vội vàng hòa giải: “Được rồi, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, trên bàn cơm đừng nhắc mấy chuyện này, Bá Ngọc mới vừa thành thân, những chuyện khác cũng không gấp gáp.”

Sắc mặt Văn đại nhân hòa hoãn đôi chút, gật đầu, “Mẫu thân nói phải.”

Lúc này Ngọc Chi mới biết Văn đại nhân có ý định để Văn Chiêu Lăng vào triều làm quan, nàng nhớ tới chuyện Văn Chiêu Lăng bí mật kinh doanh, nếu để Văn đại nhân biết được, chẳng phải sẽ ầm ĩ ngất trời hay sao.

Văn đại nhân vốn còn định nhắc tới Văn Chiêu Dã, tiếc là Thái phu nhân đã lên tiếng nên cũng đành không nhiều lời nữa, chỉ chuyên tâm ăn cơm. Ngọc Chi để ý thấy lúc Văn phu nhân gắp thức ăn cho ông luôn luôn gạt sạch hành trong đồ ăn trước rồi mới gắp, trong lòng lại cảm thấy có hơi kỳ quái. Nếu ngoài mặt đã tỏ như không quá quan tâm đến ông, vậy tại sao còn săn sóc cẩn thận như vậy?

Ăn cơm xong, Văn Chiêu Lăng và Văn Chiêu Dã bị Văn đại nhân gọi hỏi chuyện, Thái phu nhân dạo trước sức khỏe không tốt, vừa mới hồi phục một chút, xong lại hỏi tới chuyện Quý Lễ nên Ngọc Chi cũng không tiện rời đi, đành phải ngồi ở bên cạnh yên lặng lắng nghe. Văn phu nhân chỉ nói trong nhà Ngô Quý Lễ có chuyện cần lo liệu, cho nên lúc này mới bất ngờ từ giã, Thái phu nhân nghe nguyên nhân thì cũng không truy cứu nữa, chỉ có A Cần từ đầu chí cuối bộ dạng vẫn luôn cúi đầu ủ rũ không vui.

Mấy người ngồi một lúc lâu, khi Thái phu nhân bảo mình mệt rồi thì Văn phu nhân liền đứng dậy đích thân tiễn bà về, trước khi đi còn bảo họ có thể về nghỉ ngơi. Ngọc Chi cũng cảm thấy mất tự nhiên khi ngồi cùng hai cô em dâu và A Cần não nề không lên tiếng, nên liền cáo từ ba người, đứng dậy quay về Bá Ngọc cư trước.

Trên đường đi cùng Thước Nha Nhi, lúc Ngọc Chi ngang qua một viện tử thì có hơi tò mò dừng chân lại, hỏi Thước Nha Nhi: “Nơi này từ khi nào lại có người ở thế?”

Thước Nha Nhi thuận theo ánh mắt nàng nhìn qua, phòng trong viện thắp nến, ánh nến sáng rực như thể rọi sáng cả ngoài viện. Thước Nha Nhi hồi đáp: “Có thể là nơi của Văn đại nhân chăng.”

Ngọc Chi nhíu mày, lẽ nào Văn đại nhân và Văn phu nhân phân phòng ở riêng?

Đang định cất bước thì trời bỗng rơi xuống hạt mưa, Thước Nha Nhi vội vội vàng vàng hô một tiếng: “ Sao lại mưa bất chợt vậy chứ? Tiểu thư, người ở góc viện bên kia tránh đi, em đi lấy ô rồi quay lại.”

Ngọc Chi thuận theo đứng ở cửa viện, để mái hiên bên trên che chắn hạt mưa, nói với Thước Nha Nhi: “Vậy em đi nhanh đi, ta ở đây chờ em, đi nhanh về nhanh, đừng để bị ướt.”

Thước Nha Nhi vâng lời, bước chân gấp gáp chạy về phía Bá Ngọc cư.

Ngọc Chi vốn cho rằng Văn Chiêu Lăng hãy còn ở trong viện này nói chuyện với phụ thân chàng, ai ngờ lại không nghe thấy động tĩnh gì, có thể là đã bàn bạc xong quay về rồi.

Tiếng mưa lớn hơn một chút, trời cũng tối đen, Ngọc Chi ở góc mái hiên co ro, lúc này cô độc đứng ở cổng viện của cha chồng mình, thật sự có chút không nói thành lời. Đang suy nghĩ thì trong viện truyền tới âm thanh của một người, Ngọc Chi sửng sốt, tâm trạng thả lỏng, thì ra Văn phu nhân đã tới đây, như vậy có đứng ở đây cũng không sao.

Giọng Văn phu nhân rất thấp, lẫn trong tiếng mưa ngày càng to dần nên nghe không rõ mấy. Ngọc Chi vốn cũng không muốn nghe lén người trong nhà nói chuyện, chỉ là nghe thấy tên Quý Lễ nên lại để ý.

Giọng Văn phu nhân đứt quãng, Ngọc Chi theo bản năng nhích gần về phía truyền ra âm thanh, chỉ nghe thấy bà nói với Văn đại nhân: “Đứa trẻ này đã mười chín rồi, chàng có muốn gặp mặt một lần?”

Văn đại nhân không trả lời, một lúc lâu chỉ hừ một tiếng: “Phu nhân thật hiền lành.”

Văn phu nhân không lên tiếng.

Qua hồi lâu, Văn đại nhân lại hỏi: “Phu nhân vừa nói nó tên gì?”

“Quý Lễ, Ngô Quý Lễ.”

“Quý Lễ………….” Văn đại nhân thì thào nhắc lại: “Đã vô Thúc, sao lại tới Quý chứ……”

Xung quanh ngoại trừ tiếng mưa thì không còn tiếng động nào khác, những âm thanh gián đoạn này truyền vào trong tai Ngọc Chi khiến nàng cảm thấy có phần kỳ quặc. Sao nghe được cuộc nói chuyện giữa phu thê Văn đại nhân bỗng thấy thân phận Quý Lễ hình như có chút không bình thường nhỉ?  Nếu không sao lại đột ngột nói muốn gặp huynh ấy, lại còn liên quan tới Tam thiếu gia đã qua đời?

Đang nghĩ ngợi thì trong viện phía sau truyền tới tiếng bước chân, Ngọc Chi cũng mặc kệ cơn mưa, hối hả nhấc chéo váy chạy về phía Bá Ngọc cư, bầu trời đen kịt nhìn không rõ đường cũng mặc kệ.

Cuống quít chạy được vài bước, lúc suýt vấp ngã thì một bàn tay vững chãi đón lấy nàng, kế đó một chiếc ô che trên đỉnh đầu nàng, sau nữa là giọng Văn Chiêu Lăng vang lên, mang theo một chút ý cười: “Nàng vội vã như thế làm gì?”

Ngọc Chi trông thấy chàng thì thở phào một hơi, “Sao chàng lại tự mình tới? Thước Nha Nhi đâu?”

Văn Chiêu Lăng nắm tay nàng đem nàng kéo đến bên cạnh, “Nàng ấy dính mưa, ta tự mình đi, nàng vậy mà không chờ nổi rồi? Vừa rồi còn chạy nhanh thế nữa.”

Ngọc Chi ôm cánh tay chàng cười cười, “Không có, chỉ là đó là nơi ở của cha chồng, thiếp không tiện ở lại lâu mà thôi.” Dứt lời nàng lại quay đầu nhìn viện tử sau lưng, phát hiện cửa đã đóng kín.

Văn Chiêu Lăng thuận theo ánh mắt nàng nhìn qua, giọng nói có hơi ảm đạm, “Chắc là phụ mẫu lại sắp cãi nhau rồi.”

Ngọc Chi sửng sốt, “Cãi nhau?” Nàng còn cho rằng đóng cửa nghỉ ngơi chứ.

Văn Chiêu Lăng mỉm cười, vẻ u buồn trong nháy mắt mới rồi sớm đã không còn, “Không có gì, họ vẫn luôn như vậy, nếu có tranh cãi cũng sẽ tuyệt đối không để người khác nghe thấy, cho nên chúng ta cũng làm như không biết là được.”

Ngọc Chi gật đầu, thầm nghĩ đây đúng là một đôi phu thê lập dị.

Hai người dìu nhau đi tới cửa Bá Ngọc cư, lúc sắp bước vào, Ngọc Chi ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Bá Ngọc, Quý Lễ huynh ấy………có quan hệ thế nào với Văn gia vậy?”