Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 39: Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển



Trong phòng 606.

Đường Tâm Quyết trải những mảnh tin tức cắt ra từ báo lên mặt bàn, đây là tin tức họ tìm hiểu được từ những sinh viên khác về án mạng trong trường học.

"Trên này viết, buổi tối một tuần trước, trong một phòng ngủ thuộc khu kí túc xá nam góc Tây Nam có một nam sinh nhảy lầu, một nam sinh tự tử trong nhà vệ sinh, hai người còn lại tinh thần bất ổn và xuất hiện các hành vi tự hại, hiện giờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện."

Lúc đầu nhà trường thông báo là sinh viên không chịu được áp lực học tập nên tự sát, nhưng nhanh chóng bị phủ nhận vì bốn người đó học tập khá gia cảnh tốt, quan hệ xã hội bình thường, không có vấn đề về tinh thần, tự dưng lại hẹn nhau tự sát tập thể, tỉ lệ xảy ra chuyện này nhỏ đến mức nào đây?

"Còn một chi tiết nữa không được đăng công khai lên mặt báo, theo những gì đám sinh viên lén lút đồn đại thì hiện trường cực kì đẫm máu, điện thoại và máy tính của bốn người này gửi đi đầy tin nhắn với mail cầu cứu, nhưng mãi đến tận ngày hôm sau bạn bè người thân của họ mới nhận được."

Đường Tâm Quyết vừa tổng kết vừa ghi chép lại các đầu mối: Tin đồn không rõ thật giả.

Trương Du bổ sung: "Cũng vì vậy nên cảnh sát mới đặt giả thuyết đây là án mạng giết người ngụy tạo hiện trường giả, những người có liên quan đang bị giám sát và điều tra, người nhà bạn bè của nạn nhân cũng đang trong quá trình điều tra, hiện chưa công bố kết quả."

Mấy chuyện này là tin tức từ bên ngoài các cô tra được bằng máy tính có kết nối mạng trong phòng máy của trường.

Dù bài báo không ghi cụ thể số phòng nhưng bọn cô vẫn tìm thấy được: Phòng 612 tòa nhà 19, bốn nạn nhân đều là thành viên của cùng một phòng ngủ.

"612..." Quách Quả hít sâu.

Đường Tâm Quyết: "Đúng vậy, đối diện phòng chúng ta, phòng ngủ của nhân vật chính Kim Văn, cũng là phòng 612."

Trùng hợp? Trong phim kinh dị, khả năng trùng hợp ngẫu nhiên là cực kì nhỏ, cho dù đây là một bộ phim hài kịch bất hợp lý theo đánh giá của hệ thống.

Đường Tâm Quyết ấn ấn giữa hai hàng lông mày: "Dựa theo lời nói và biểu hiện của mấy người bạn cùng phòng Kim Văn vừa rồi, hình như họ thực hiện trò bùa vàng đổi vận cũng từ một tuần trước."

Cùng đêm đó, bốn nam sinh phòng 612 tự sát, bốn nữ sinh ở phòng 612 khác không hay biết gì, viết tên và gói tóc của mình vào giấy vàng.

Khi những cái chết chấm dứt cũng chính là lúc tà thuật mới bắt đầu.

Mọi người rùng mình nhìn vào những manh mối vừa mới được sắp xếp xong, phát hiện mọi thứ vẫn ẩn giấu trong sương mù mờ mịt không thấy rõ.

Mà kì lạ nhất là rõ ràng trường học vừa xảy ra chuyện kinh dị như vậy, nhưng lúc các cô đi xem hiện trường thì tòa kí túc xá nam kia vẫn cho ra vào thoải mái, học sinh qua lại vẻ mặt cũng bình thường.

Bốn người giả vờ làm phóng viên báo trường phỏng vấn vài người, nói đến chuyện này bọn họ cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi, hỏi gì cũng trả lời không biết, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Ngay nơi xảy ra vụ việc còn quái dị như thế, bảo sao toàn trường chẳng có tí không khí căng thẳng nào cả, nếu không phải bọn cô cứ lượn lờ ở cổng trường thì cũng không phát hiện ra chuyện này.

"Biết thế tớ đã nghĩ cách trà trộn vào kí túc xá nam kia xem thử hiện trường vụ án rồi, có khi còn tìm được manh mối gì nữa cũng nên." Trịnh Vãn Tình nhíu mày.

Quách Quả không thể tin nổi: "Cậu điên rồi hả? Bốn người đối diện chúng ta còn chưa chết mà đã quái dị thế kia rồi, chết rồi chắc chắn oán khí còn nặng hơn nhiều, khéo khi đến đấy chúng ta phải đối mặt với 4 boss ấy chứ!"

Đến lúc đấy mà toàn thân trở ra được thì phải cảm ơn phó bản nương tay rồi.

Tạm thời dẹp vụ án mạng có liên quan này ra, bốn người tập trung chú ý vào Đường Tâm Quyết, cô gạch một nét nối từ "Phòng 612 (nam)" sang "Phòng 612 (nữ)", viết xuống dưới bốn cái tên: Kim Văn, Ngụy Tiên, Tào Nhu, Chu Hạnh.

Câu trắc nghiệm hỏi trong bốn người này người nào "Chết đầu tiên", đáp án Kim Văn đã bị hệ thống phủ nhận, chỉ cần tìm kiếm đáp án đúng trong ba người kia nữa thôi.

"Ngụy Tiên là người đề nghị chơi trò bùa vàng đổi vận, theo như cô ta nói thì phép này do sư phụ cô ta dạy cho cô ta, chỉ cần viết tên và cho tóc vào là có thể nâng cao vận may, tình duyên, tài lộc, vậy có khả năng cô ta là người chết đầu tiên. Nhưng còn hai người bạn cùng phòng làm nền không có chính kiến kia nữa, làm nền chết trước cũng có lý."

Chúa tể linh dị Quách Quả nghĩ không ra, chỉ có thể thở dài: "Cái bùa này mà cho vào trong tiểu thuyết thì đến tớ cũng cảm thấy thiếu não, rõ ràng là thứ tà thuật mà lại!"

Chưa nói đến chuyện rất có thể nó chỉ là mánh lới lừa bịp không mang lại kết quả, dù nó có mang lại kết quả thật đi chăng nữa thì tám chín phần mười là hại người hại mình.

Nhưng nhân vật chính phim kinh dị đương nhiên sẽ không nghĩ ra việc ấy sớm hơn rồi. Giờ gói giấy vàng đã treo trên cửa phòng 612 được một tuần, trừ Kim Văn ra, ba người còn lại đã bắt đầu có biểu hiện lạ.

Mới vừa rồi bọn họ xông vào, ngoài động mồm động miệng dụ dỗ đa cấp ra còn lén lút nhét lại không ít đồ vật để làm phép, bị Đường Tâm Quyết mò ra trả lại cho Kim Văn bằng hết rồi.

"May mà tống được mấy thứ đó đi, ban nãy tớ cảm thấy âm khí trong phòng ngủ nặng muốn chết, bọn họ vừa đi đã đỡ hơn nhiều." Quách Quả thở phào nhẹ nhõm.

Không chỉ mình cô ấy, Đường Tâm Quyết cũng dùng kĩ năng "Đánh giá", kết quả là cả bốn người bọn họ vẫn là người sống, không bị quỷ nhập, có lẽ chỉ bị ảnh hưởng tinh thần thôi.

Nhưng chính vì thế, trạng thái của bọn họ lại càng có phần giống bốn người trong phòng 612 nam.

"Nói vậy chỉ cần từ giờ trở đi chúng ta quan sát bốn người đó thật cẩn thận là sẽ tìm ra ai chết đầu tiên đúng không?"

Đề nghị của Trương Du chắc chắn có thể thực hiện được, chỉ có điều lại vấp phải một vấn đề khác: Làm cách nào mà vừa quan sát đối tượng vừa đảm bảo an toàn cho bản thân đây?

Quách Quả hối hận muốn chết: "Biết thế tớ giữ điểm tích lũy mua bùa đuổi quỷ cho rồi."

Bùa cao cấp thì không có, chỉ đành móc cái máy kiểm tra ác ý mua hồi trước ra dính lên cửa ra vào làm máy báo động.

"Tich tich tich tich..."

Gần như vừa mới dán lên cửa xong máy báo động đã kêu ngay lập tức, cứ như là... Cửa phòng đang bị tấn công vậy!

Mọi người hoảng sợ, Quách Quả bị dọa nổi cả da gà: "Chết rồi, chẳng lẽ phòng đối diện vừa xảy ra chuyện gì sao?"

Đường Tâm Quyết nhíu mày: "Để tớ xem thử."

Cô áp tay lên cửa, nhắm mắt lại.

Luồng khí lạnh buốt ngấm vào tận xương, không phải cái lạnh bình thường, mà là sự lạnh lẽo đặc biệt khi bị sinh vật bóng tối xâm lược. Đằng sau cảm giác lạnh lẽo ấy ẩn chứa đầy ác ý... Cuối cùng, khi cảm giác lắng xuống, tất cả ác ý đều chỉ về một hướng là ngọn nguồn của tội lỗi.

Cô mở bừng mắt: "Chính là gói giấy vàng trên cửa phòng ngủ đối diện. Nó đang tỏa ra ảnh hưởng xấu gì đó, không chỉ gây ảnh hưởng lên phòng 612 mà còn vươn đến phòng chúng ta nữa."

"Má!" Quách Quả cào tóc: "Chúng ta có nên gỡ nó xuống không? Nếu không nó mà ảnh hưởng đến chúng ta nữa thì phiền to."

Trương Du không đồng ý: "Lỡ gỡ xuống cũng khởi động điều kiện tử vong thì sao?"

Hiện giờ bọn cô có thể khẳng định cái trò bùa vàng đổi vận này chắc chắn là một loại tà thuật nào đó, thậm chí có lẽ nó có liên quan đến quỷ không đầu và án mạng phòng 612 kí túc xá nam, nhưng bọn cô vẫn chưa rõ nên giải quyết chuyện này thế nào.

Đường Tâm Quyết suy nghĩ một chút, cô bảo ba người còn lại chờ trong phòng, còn mình thì sang gõ cửa phòng ngủ đối diện.

Cửa phòng "Két" một tiếng hé ra, gương mặt trắng trẻo của Ngụy Tiên xuất hiện, cô ta thấy Đường Tâm Quyết thì toét miệng cười: "Các cậu muốn chơi rồi hả, đến lấy giấy vàng đúng không?"

"Không." Đường Tâm Quyết lắc đầu, nhíu mày: "Điều hòa phòng bọn tớ hỏng rồi, Kim Văn bảo cậu ấy biết cách sửa, nhưng mà mãi đến giờ cậu ấy vẫn chưa qua, cậu bảo cậu ấy ra đây hộ tớ được không?"

"..."

Ngụy Tiên nhìn cô đầy hoài nghi, cô ta nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết một hồi rồi từ chối: "Kim Văn không có trong phòng."

Cô ta đang định sập cửa thì Đường Tâm Quyết đã nhanh tay đè lại, dịu giọng thương lượng: "Vậy tớ xin cậu ít phút được không?"

"Thật ra..." Cô hạ giọng: "Bọn tớ có bí mật này muốn kể với cậu. Bạn cùng phòng cậu hồi trước toàn nhân dịp cậu không có trong phòng để đưa đàn ông về rất nhiều lần, còn có cả bí mật khác nữa, mỗi tội bình thường bọn cậu hay đi với nhau nên bọn tớ không tiện nói. Giờ cậu qua phòng bọn tớ đi, nhân lúc mấy người kia không có đây tớ sẽ kể hết cho cậu."

Đôi mắt lạnh lùng cứng ngắc của Ngụy Tiên dần dần tỏa sáng, cô ta há miệng vừa như sợ hãi vừa như muốn chất vấn Đường Tâm Quyết, nhưng lại chẳng tìm thấy lý do để cô nói dối về chuyện này.

Cuối cùng, Ngụy Tiên bị "Bí mật" lay động, ra khỏi phòng 612, sau lưng vang lên tiếng hỏi chuyện của Tào Nhu và Chu Hạnh, Ngụy Tiên qua loa lấy lệ với hai người đó cho xong rồi vội vàng đi theo Đường Tâm Quyết.

Chân trước cô ta bước vào phòng 606, chân sau Đường Tâm Quyết đóng cửa lại.

Cử động của Ngụy Tiên bây giờ rõ ràng cứng hơn người bình thường nhiều, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tinh thần hóng hớt của cô ta: "Giờ chỉ còn một mình tôi thôi, cậu nói nhanh lên."

Đường Tâm Quyết chặn cửa mỉm cười: "Đúng thế, hiện giờ chỉ còn một mình cậu, chúng ta có thể nói chuyện được rồi."