Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 47: Kiếm



Bước đi trong màn đêm, Tô Vũ cũng không cần thiết phải tìm cách lẻn vào trong doanh trại mà hắn có thể trực tiếp vào. Trên người hắn lúc này đã có một bộ đồ trang phục của nước Frank, mà hắn cũng gần như đã bị hủy dung, không ai có thể biết được hình dạng thật của hắn. Thêm nữa ai sẽ gửi một tên tàn tật vào trong doanh trại để làm gì.

"Vào đi" Người lính quân Frank cũng không hề cản hắn tiến vào phía trong.

Việc một vài binh sĩ bị bỏ lại cũng rất bình thường, cũng không ai có thể đi kiểm tra các binh sĩ còn sống hay chết. Nếu còn tỉnh sẽ được đi đưa về doanh trại. Nếu bất tỉnh nằm đó, may mắn có thể tự trở về, xui xẻo thì bị dã thú ăn thịt, những việc này đã quá bình thường đối với tất cả các binh sĩ tham gia chiến trường.

Một vài người chỉ dẫn hắn vào khu vực bệnh xá, hắn cũng muốn ở trong đó một thời gian. Trận chiến vừa mới kết thúc không lâu, chắc bây giờ Jehan vẫn còn đang nghĩ cách tấn công vào ngày mai.

Sau trận chiến cũng không phải thời gian nghỉ ngơi, bọn họ cần phải chuẩn bị lại trang bị, chăm sóc thương binh, báo cáo quân lực.

Khoảng thời gian này cũng không phải thời gian thích hợp để ám sát, nên Tô Vũ trốn ở trong bệnh xá là thích hợp nhất. Hắn bị thương nặng như vậy nếu còn biểu hiện lén lút sẽ càng dễ dàng bị phát hiện.

Một bệnh xá nhỏ, có rất nhiều thương binh đang được đặt trên giường, hắn cũng được phân công cho một cái giường để nằm. Trong bệnh xá vang lên từng tiếng kêu đau của đám binh sĩ, hình ảnh này hoàn toàn khác hẳn so với lúc những người này lao lên phía trước tiêu diệt quân thành Gdane.

Hắn được đưa đến một chỗ nằm nghỉ, một dược sĩ đã tiến lại kiểm tra tình hình cho hắn. Bên cạnh giường hắn cũng có một người chiến sĩ đang nằm đó, một tay của hắn cũng bị chặt đứt ngoài ra có thêm vài vết chém trên ngực.

Các dược sĩ sau khi băng bó cho bọn hắn xong thì cũng rời đi, chỉ còn lại trong phòng từng tiếng kêu đau của một vài binh sĩ bị thương nặng. Người nằm bên cạnh hắn ngước lên nhìn trần nhà trong đôi mắt có chút đờ đẫn.

Nước mắt trên khuôn mặt của anh ta bắt đầu lăn, có chút khổ sở, cũng có chút nghẹn ngào, đau thương nhưng nhiều hơn vẫn là bất lực.

"Sao ngươi khóc? Nhớ gia đình sao?" Tô Vũ cũng hơi tò mò về người lính bên cạnh này.

Tiếng nói của hắn cũng không lớn, nhưng trong bệnh xá này cũng để nhiều người nghe thấy. Họ cũng nhìn về phía người đàn ông này, cũng không vang lên tiếng cười nhạo, chỉ có một sự trầm mặc.

" Có lẽ chúng ta nên chết hết đi " Sau đó người đàn ông này cũng không nói thêm gì nữa.

Đây là cái gọi là mặc cảm tội lỗi sao? Tô Vũ cũng không nhận được câu trả lời chính xác. Mà những người nghe nói được câu nói đó cũng chỉ có trầm mặc không nói gì.

" Chúng ta không làm gì cả. " Một người đàn ông khác, đôi mắt đang được băng bó, kèm theo một vài vết thương ở phía trên đầu, tiếng nói hắn khàn khàn, tựa như muốn rống lên thành tiếng.

Cũng chỉ có một sự trầm mặc, không ai trả lời hắn.

" Không ra trận, các ngươi muốn nhìn người nhà các ngươi chết sao? " Hắn cũng không quan tâm ai trả lời hắn, hắn như muốn phát tiết mọi điều trong lòng ra bên ngoài.

" Ta đã trong thấy một người phụ nữ ôm lấy một thân thể người lính bên kia, ánh mắt oán hận đó nhìn về phía ta. Ngươi vẫn nghĩ chúng ta đúng sao? " Người đàn ông bên cạnh hắn cũng đã lên tiếng hỏi lại.

Lại là một sự trầm mặc trong bệnh xá này.

" Quê nhà ta đã bị phá hủy, gia đình ta đã không có gì để ăn. Chính mắt ta trong thấy mẹ già của ta nhảy xuống sông tự tử, để chúng ta có đủ thức ăn mà không bị đói chết " Một người đàn ông khác chân đã bị đứt, ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn về phía trần.

Trầm mặc

" Tất cả là tại bọn "chó chết" đó, nếu không có chúng. Chúng ta đã không phải như này " Một người trẻ tuổi, trên người tuy có vài vết chém nhưng cơ bản là vẫn hoàn hảo. Cất lên tiếng mắng chửi.

" Đúng vậy, tất cả là tại bọn chúng. Chúng phá hủy ruộng thóc của gia đình ta. Phá hủy cả quê nhà ta. Tất cả là tại bọn chúng " Nhiều người lúc này cũng lên tiếng chửi rủa về cái bọn "chó chết " đó.

Mà Tô Vũ cũng suy nghĩ những câu hỏi không có hồi đáp của bọn họ, bọn họ sai sao? Có lẽ vậy. Bọn họ đúng sao? Cũng có lẽ vậy. Không ai đúng, cũng không ai sai.

Nhưng Tô Vũ cũng không có cách nào, có lẽ hắn giết Jehan rồi cũng sẽ để những người này trở về. Nhưng sau đó thì sao, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, mà theo bọn họ nói thì có lẽ là chết đói mà chết. Bọn họ tới đây có lẽ cũng là muốn cướp bốc để đưa về quê nhà.

Hắn đang tự hỏi, liệu những người phụ nữ ở quê nhà bọn họ nếu ở đây chắc họ cũng vô cùng oán hận hắn. Chiến tranh rồi cũng phải kết thúc.

Việc hắn làm trước mắt cũng chỉ cố gắng cứu những người trong thành Gdane mà thôi.

Trời lờ mờ tối, tiếng bước chân di chuyển ngoài kia cũng đã ít đi dần. Tô Vũ đứng dậy rời bệnh xá.

Từ từ tiến vào trong màn đêm, hắn cũng rất dễ dàng tìm được vị trí của tướng Jehan. Hắn nhẹ nhàng đánh ngất hai người lính canh gác rồi chạy vào trong.

" Ngươi tới áp sát ta sao? " Tướng Jehan vẫn chưa ngủ, ánh mắt của ông ta rất sắc bén nhìn về phía Tô Vũ.

" Xin lỗi " Cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, hắn không muốn bên ngoài phát hiện ra được hành động này của hắn.

"Emeraline hóa" toàn bộ thân thể, hắn cũng sử dụng "Phong Ủng" để nâng cao lên tốc độ. Mà tướng Jehan ánh mắt rất sắc bén nhưng cơ thể ông ta chưa khôi phục được hoàn toàn, cũng không phải ai cũng có được năng lực khôi phục như Tô Vũ.

"Thiểm Ảnh kiếm"

【 Ngươi đã giết tướng quân Jehan - nước Frank】

【 Ngươi nhận được Tiềm Long Đai】

【 Nếu bị phát hiện ngươi sẽ liên tục bị truy sát ( Hảo cảm: -100)】

Ánh kiếm lóe lên trong phòng, một đầu người lăn xuống phía dưới sàn. Hơi cúi người trước tướng Jehan một chút, Tô Vũ cũng lặng lẽ rời đi căn phòng.

Để chắc chắn, hắn tiếp tục giết thêm vài người chỉ huy trong trại. Cũng vì vậy mà đã có người phát hiện ra rằng có kẻ đang ám sát.

Nhưng cũng không có ai để ý hắn, một tên tàn tật, nếu không tận mắt trong thấy cũng không ai tinh tưởng là hắn giết.

Bọn họ lùng sục một đêm không bắt được người, càng không có ai chạy ra, quan chỉ huy đã bị giết mất. Họ lúc này trở nên rất hoang mang không biết nên làm gì.

Tô Vũ cũng nhờ lúc bọn họ hoang mang mà lặng lẽ rời đi, không có ai chỉ huy công tác tuần tra đã lỏng lẻo hơn nhiều. Hắn dễ dàng tránh thoát được nhiều đội tuần tra rồi lặng lẽ từ xa đứng nhìn về phía đội quân này.

Theo kế hoạch hắn cũng không muốn đốt kho lương của họ, có kho lương ít nhất họ còn sẽ nghĩ trở về, nếu kho lương mất bọn họ khả năng cao sẽ tiếp tục tấn công thành Gdane để cướp lương.

Cũng có thể là hắn mềm lòng, hắn không nỡ ra tay đốt sạch kho lương của họ, có lẽ hắn có chút lương thiện, cũng có lẽ vì kiếp trước sống cô độc nhiều năm không hề có một bóng người, nên hắn không muốn thấy viễn cảnh đó phát sinh thêm một lần nữa.

Mà cuối cùng, khi không có ai chỉ huy, bọn họ cũng không nghĩ tiếp tục ở lại đây mà lui binh trở về thành trì nước Frank.