Tận Thế Tông Sư

Quyển 1 - Chương 13: Mổ cá



Yến Thừa Cựu một đêm không ngủ, chuyện này đối với cậu vốn không tính là gì, cho dù có ba ngày không chợp mắt thì tinh thần vẫn xán lạn như cũ, có điều hôm nay lại có chút tiều tụy.

"Buổi sáng tốt lành." Yến Thừa Cựu mở cửa phòng, quân nhân đối diện nhanh chóng nặn ra một nụ cười. Ngày hôm qua còn vừa giao thủ cùng Yến Thừa Cựu, vết thương trên người còn ẩn ẩn đau, nhưng nghĩ đến thực lực của người này lại cảm thấy hơi khâm phục.

"Buổi sáng tốt lành." Yến Thừa Cựu gật gật đầu nói.

"Cậu Yến cũng dậy sớm như vậy sao?" Quân nhân đối diện nhịn không được hỏi, "Trời chỉ vừa mới sáng."

"Tôi phải tập võ." Yến Thừa Cựu nhìn vết thương trên mặt hắn thì có chút ngượng ngùng, đêm hôm qua bọn họ đánh nhau, mình cũng không có cố kỵ điều gì, hiện giờ nhìn mặt người ta bị mình đánh thành như vậy, có chút ngại.

"Cái kia, anh đưa mặt cho tôi một chút." Yến Thừa Cựu chủ động nói, nếu dùng nội lực đẩy nội thương ra ngoài thì không chừng ngày mai vết thương sẽ tiêu tan. Nói xong, Yến Thừa Cựu nhịn không được nâng tay, muốn đền bù cho người ta một chút.

Quân nhân kia nào dám đưa mặt lại cho Yến Thừa Cựu? Đêm qua Yến Thừa Cựu đã trực tiếp được bọn họ gán cho danh hiệu "Kim cương thủ", nếu Yến Thừa Cựu còn tiếp tục ấn vài cái thì trên mặt hắn không phải là trọng thương nữa mà là bị hủy dung.

"Không, không cần." Hắn lui về phía sau hai bước, treo nụ cười trên mặt, "Tôi.... Ắt xì." Lời còn chưa dứt thì hắn đã ắt xì một cái, "Vết thương nhỏ này cũng không là gì, không dám chậm trễ thời gian của cậu Yến. Xin lỗi, tôi đang bị cảm nhẹ."

Yến Thừa Cựu nghe ra sự cự tuyệt trong giọng nói đối phương, trong lòng không khỏi có chút mất mát, là do cậu ra tay quá nặng.

"Tiểu Trần, cậu còn ở đó làm gì, thời gian sắp..." Đúng lúc hai người đang xấu hổ, một quân nhân từ trong phòng đối diện đi ra nói.

"Được, tới ngay đây." Thanh niên tên là Tiểu Trần âm thầm thở phào, "Cậu Yến, tôi đi trước đây."

"Được." Yến Thừa Cựu gật gật đầu.

Ngay sau đó, các quân nhân ở phòng khác cũng sôi nổi đi ra chào hỏi Yến Thừa Cựu, sau đó lập tức gấp gáp đi huấn luyện. Hiện giờ thời gian xuất hiện mặt trời ngày càng sớm, áp lực đặt trên người họ cũng rất nhiều. Đến nỗi có muốn lưu lại người giám sát Yến Thừa Cựu... Khụ, khụ, với thực lực của họ, tốt nhất vẫn nên lắp camera ở hành lang.

Nhìn bóng dáng rời đi của mấy quân nhân, cậu phát hiện họ không thèm dành một ánh mắt nào cho căn phòng của Lâm Ẩm Vô, hay là, họ không biết Lâm Ẩm Vô đã chuyển vào?

Yến Thừa Cựu nghĩ nghĩ, quyết tâm đi đến trước phòng Lâm Ẩm Vô nhìn kĩ rồi hẳn nói.

Cậu kìm hãm nội lực dưới chân, hận không thể bay khỏi mặt đất, hơi thở cũng đóng chặt, tức khắc đi đến trước phòng của Lâm Ẩm Vô, đặt lỗ tai trên ván cửa, hết sức chăm chú nghe động tĩnh bên trong.

Kỳ quái, sao lại không có tiếng gì?

Trong lòng Yến Thừa Cựu cả kinh, đêm qua cậu rõ ràng đã nghe thấy Lâm Ẩm Vô đi vào căn phòng này, nhưng hiện giờ ngay cả một tiếng động cũng không có. Chẳng lẽ Dương Tuyển giả không cần thở khi ngủ hay sao?

"Đang làm gì vậy?"

Đúng lúc Yến Thừa Cựu nghĩ trăm lần cũng không ra, phía sau cậu truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Yến Thừa Cựu bị dọa đến cả người run cầm cập, mũi chân cũng không biết từ khi nào mà dừng trên mặt đất. Nhìn lén người ta mà còn bị bắt gặp, năng lực thừa nhận của Yến Thừa Cựu cũng không chấp nhận được, cũng đừng nói đến chuyện từ nhỏ cậu đã hướng tới địa vị Cổ Võ tông sư mà người người kính ngưỡng, loại sự việc này căn bản chưa từng làm. Lập tức, mặt hồng tới cổ, nhìn Lâm Ẩm Vô không nói nên lời.

Lâm Ẩm Vô giống như là vừa từ bên ngoài trở về, bộ dạng cũng rất là thoải mái, không có tây trang nghiêm chỉnh mà là áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, thậm chí mắt kính cũng không mang, nhìn qua như trẻ đi bảy tám tuổi, nếu không có đôi mắt màu vàng tượng trưng cho thân phận của Dương Tuyển giả thì hắn tuyệt đối xứng với danh xưng mỹ nhân ôn hòa vô hại.

Tí tách tí tách.

Yến Thừa Cựu nhịn không được nhìn tới chỗ phát ra âm thanh.

Trên mặt đất là một con cá lớn chừng một mét, nửa chết nửa sống, thân thể không ngừng giãy dụa trên mặt đất, thông thường sẽ rơi xuống vài giọt nước. Con cá lớn như vậy thường sẽ tạo nên một cảm giác tồn tại rất lớn, nhưng đứng cùng Lâm Ẩm Vô thì chỉ có thể bị xem nhẹ thôi.

"Anh đi bắt cá à?" Yến Thừa Cựu đánh vỡ sự trầm mặc, nhịn không được hỏi.

Lâm Ẩm Vô nhìn chằm chằm Yến Thừa Cựu rồi liếc cậu một cái, thấy cậu cứng ngắt như thế cũng không có chọc sang chuyện khác nữa, "Đồ ăn bình thường chứa năng lượng quá thấp, chỉ có Dương Tuyển thú biến dị mới có thể thỏa mãn nhu cầu cơ bản của chúng tôi."

"À."

Yến Thừa Cựu không nói tiếp, hiểu biết của cậu đối với Dương Tuyển giả cực kỳ hữu hạn nên đối với sinh hoạt hàng ngày của họ cũng không biết nhiều.

"Nhà ăn ở đâu?" Lâm Ẩm Vô ẩn ý liếc Yến Thừa Cựu một cái, Yến Thừa Cựu lập tức hiểu rõ, ngoan ngoãn nhấc con cá lên, hiện tại cậu đang chột dạ, giúp đỡ hắn một chút cũng là việc nên làm.

"Tìm nhà ăn làm gì?"

Sắc mặt Lâm Ẩm Vô có hơi kỳ lạ, "Cậu tự nấu cơm à?"

".... Không."

"Tôi muốn nhà ăn làm con cá này." Lâm Ẩm Vô nói như lẽ đương nhiên, "Cậu khiêng con cá này tới nhà ăn đi, đầu cá thì nấu canh, còn dư lại phần thân nướng BBQ cũng được hấp cũng được, làm cho tốt rồi mang lại đây." Lâm Ẩm Vô xua xua tay với Yến Thừa Cựu, "Xong rồi thì tới đây tìm tôi."

Nói xong, Lâm Ẩm Vô vòng qua Yến Thừa Cựu mở cửa đi vào, thời điểm Yến Thừa Cựu phản ứng lại thì cửa đã đóng rồi.

....

Tôi còn chưa nói gì.

Yến Thừa Cựu trừng mắt gắt gao với cánh cửa, nhìn con cá trong tay, áy náy trong lòng cũng không biết làm cách nào mà biến mất sạch sẽ, rõ ràng là đối phương chạy tới muốn tìm cậu thực hiện giao dịch trước, giờ thái độ của người này nào có giống muốn hợp tác? Phật còn có kim cương nộ mục*, Yến Thừa Cựu vô cùng phẫn nộ, chất vấn nói, "Anh Lâm, anh sai khiến tôi thuận tay quá vậy?"

*Câu này mình không rõ nghĩa cho lắm, nhưng theo như mình tìm hiểu thì Kim cương nộ mục nghĩa là đồng tử Kim cương trợn mắt, hình dung cái uy thế của người, đầy vẻ phẫn nộ để hàng phục kẻ ác.

"Nếu tôi ra ngoài không khiến ai hoảng sợ thì tôi đi cũng được." Âm thanh của Lâm Ẩm Vô từ trong phòng truyền tới, tức khắc đem bao nhiêu lời muốn nói đổ ngược về trong bụng Yến Thừa Cựu.

Cư dân trong nhà an toàn thoạt nhìn bình ổn nhưng thật ra luôn trong thời kỳ căng thẳng, chỉ cần đưa thêm chút rơm rạ là họ lập tức suy sụp ngay. Nếu một Dương Tuyển giả quang minh chính đại xuất hiện ở nhà ăn thì sẽ loạn thành cái dạng gì, Yến Thừa Cựu không cần tưởng tượng cũng biết.

Cậu căn bản đã bị phía trên nhà an toàn đưa vào diện tình nghi, nếu Lâm Ẩm Vô thật sự đi vào nhà ăn thì nước bẩn trên người cậu có rửa bao nhiêu cũng không sạch nổi.

Yến Thừa Cựu đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, cậu phát hiện mình thế mà lại bị Lâm Ẩm Vô bắt chẹt?

Ông ngoại cậu thường cảm thán "Nhân tâm bất cổ*", nhưng hắn ta có phần nào giống với "Cổ nhân" trong lời ông ngoại cậu?

*Nhân tâm bất cổ -人心不古 – rén xīn bù gǔ: cổ là chỉ phong khí của xã hội ngày xưa; câu này có ý là lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa.

Không có biện pháp, đều là do cậu trước kia không có kinh nghiệm, lần này cũng chỉ có thể bóp mũi thừa nhận. Yến Thừa Cựu xoay người chuẩn bị mang cá đến nhà ăn, đúng lúc bắt gặp mấy người mặc áo blouse trắng đang cảnh giác nhìn cậu, nhìn bộ dáng của họ thì chắc là người của viện Khoa Học.

.... Xong rồi, tẩy không nổi.

Lúc Yến Thừa Cựu khiêng con cá đến nhà ăn bị một đống người vây xung quanh, trước kia mấy nhóm quân nhân bắt Dương Tuyển thú họ không dám lại gần, đa số mọi người sẽ trực tiếp đưa Dương Tuyển thú đến viện Khoa Học, còn Yến Thừa Cựu đơn thương độc mã xách theo một con cá lớn như vậy trên đường cực kỳ hiếm thấy. Nhà an toàn không có cái gì giải trí, mọi người đều vì sống sót mà nỗ lực, hiện tại bất thình lình nhìn thấy cảnh tượng như vậy lập tức không nhịn được hô bè dẫn bạn, chỉ chỉ trỏ trỏ cậu.

Ngẫu nhiên sẽ có một đám người muốn cùng Yến Thừa Cựu trao đổi thịt cá, người thường ăn chút thịt Dương Tuyển thú cũng có chút bổ dưỡng cho cơ thể, chỉ là không thể ăn nhiều. Yến Thừa Cựu nghĩ đến tính tình của Lâm Ẩm Vô, đành phải cự tuyệt những người tiến đến dò hỏi, còn phải không ngừng tăng tốc chạy đến nhà ăn.

"Đầu cá nấu canh, thịt cá nửa hấp nửa nướng BBQ, giá cả như thế nào?" Yến Thừa Cựu một đường đi thẳng vào phía sau nhà ăn, ném cá xuống đất, nói với mấy đầu bếp.

Mấy đầu bếp nhìn con cá trong tay Yến Thừa Cựu, mặt cắt không còn giọt máu, cuối cùng vẫn là một người đàn ông trung niên thập phần cường tráng tiến lên nói, "Chúng tôi có thể làm cá miễn phí cho cậu, chỉ là canh đầu cá thì cần phải chuẩn bị một cái tô thật lớn. Chúng tôi cũng không muốn gì nhiều, ba phần xương cá, không, một phần năm là được." Người đàn ông kia nói xong, thấy Yến Thừa Cựu không trả lời, vội vàng bổ sung, "Cá này của cậu lớn quá, mỗi cạo vẩy thôi cũng tốn rất nhiều công sức, muốn cắt thịt thì phải dùng dao phay có tính chất đặc biệt, chúng tôi lấy một phần năm xương cá kia đến viện Khoa Học đổi đồ vật đền bù tổn thất cũng không thừa lại bao nhiêu."

Xương của Dương Tuyển thú nếu có thể mài giũa hoàn hảo thì có thể biến thành một vũ khí kiên cố không gì phá nổi, hiện giờ đạn dược khan hiếm, muốn lấy xương của Dương Tuyển thú làm vũ khí thì quả thực cung không đủ cầu.

"Khi nào thì làm xong?"

"Hẳn là ngày mai, chủ yếu là phải tốn không ít công sức để giết nó."

"Quá chậm." Yến Thừa Cựu liếc mắt một cái, tùy tiện lấy một cây dao phay, "Tôi giúp mấy người mổ cá, mấy người nhanh chóng chuẩn bị những thứ khác đi."

"Được được được."

Cây dao Yến Thừa Cựu chọn rất nặng, bình thường dùng để chặt xương, không thể nghi ngờ đây chính là cây dao sắc bén và nặng nhất ở nhà ăn này.

"Đừng nhìn nữa, nhanh chóng đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi." Người đàn ông cũng coi như kiến thức rộng rãi, người này có thể có bản lĩnh đem một con cá lớn như vậy đến đây, nếu bọn họ cứ nhìn chằm chằm người ta thì chưa chắc là không xảy ra chuyện gì.

"Đi đây, đi đây."

Rất nhanh nhóm đầu bếp đều tiến vào vị trí của mình, không hề nhìn về hướng của Yến Thừa Cựu.

Yến Thừa Cựu đứng trước mặt con cá lớn, cây dao trong tay sinh động rạng rỡ lóe lên ánh sáng.

Phái Cổ Võ chủ yếu là nội công và ngoại công, ngoại công thiên về quyền chưởng, đao kiếm thương là chủ yếu. So sánh với nội công khổ luyện mấy chục năm cũng chưa chắc có kết quả, hiệu quả của ngoại công càng rõ ràng hơn, cũng được nhiều người ưu ái hơn. Theo thông tục, nội công phòng thủ, ngoại công tấn công.

Yến Thừa Cựu tuổi còn nhỏ, thân thể còn chưa hoàn toàn trưởng thành, học ngoại công quá sớm sẽ chỉ khiến cho thân thể tổn thương. Vậy nên đối với đao kiếm thương cậu chỉ biết mấy chiêu cơ bản, nhưng dùng để mổ cá thì vẫn dư dả.

Theo lời của nhóm đầu bếp, muốn mổ con cá này không biết phải phí bao nhiêu dao. Cũng may xương cá rõ ràng, mổ xương cá không cần nương quá nhiều lực.

Yến Thừa Cựu càng mổ càng hưng phấn, tốc độ hạ dao ngày càng nhanh.

Chỉ là dáng vẻ này của cậu trong mắt nhóm đầu bếp không khỏi khiến lòng người sợ hãi.

Người... Người này còn trẻ, sao lại có khả năng mổ cá thần sầu như vậy? Nhưng vừa cười vừa mổ, nhìn rất giống như ác quỷ phanh thây trong truyền thuyết.