Tận Thế Tông Sư

Quyển 1 - Chương 28: Năng lực của Môn Vương



Người trưởng thành là người không đói.

Lâm Ẩm Vô nhìn vẻ mặt như muốn ăn một bữa tiệc lớn của Yến Thừa Cựu, đành phải mang cậu dạo khắp thôn Y Sơn, cuối cùng cũng tìm được một quán ăn địa phương.

"Hai... Hai vị muốn ăn gì?" Chủ quán là người thường, vóc dáng không cao, thời điểm ông nhìn thấy Lâm Ẩm Vô, đồng tử co rụt, nhưng nhìn sang Yến Thừa Cựu bên cạnh, thái độ lại hòa hoãn hơn không ít. Trước tận thế, mắt đen ở nơi nơi, không có gì đặc biệt. Nhưng sau tận thế, ông ở thôn Y Sơn này dựa vào mấy phần tai nghề mở một quán ăn, cũng miễn cưỡng bỏ qua cửa chết. Chẳng qua nếu khách là Dương Tuyển giả thì đa số sẽ tự mang theo nguyên liệu, ít có người thường. Thế nên thời điểm ông thấy tóc đen mắt đen lập tức cảm thấy yên lòng theo bản năng.

Tuy rằng mặt mày Yến Thừa Cựu vô cùng xa lạ, nhưng chủ quán vẫn không khỏi có chút vui vẻ.

"Chủ quán, ở đây trả tiền thế nào vậy ạ?" Yến Thừa Cựu quan sát quán ăn, phát hiện quán tuy rằng đơn sơ, nhưng bên trong rất sạch sẽ, có thể thấy được ông lão đã dành rất nhiều tâm tư cho quán ăn này. Chỉ là trời đã tối, trong quán cũng không còn ai.

"Nếu hai vị mang theo nguyên liệu nấu ăn thì tôi sẽ lấy một phần mười nguyên liệu. Nếu không mang thì tôi lấy một ít da lông gì đó của Dương Tuyển thú, nếu là vật dụng sinh hoạt thì cũng có thể xem xét." Chủ quán cười tủm tỉm nói.

Yến Thừa Cựu nhịn không được nhìn về phía Lâm Ẩm Vô, phát hiện hắn cũng đang nhìn cậu.

"Tôi không có khả năng đem theo những thứ đó." Lâm Ẩm Vô hợp tình hợp lý nói, "Bẩn lắm."

Yến Thừa Cựu:.... Thật ra tôi cũng không trông cậy vào anh.

"Tôi đi xem gần đây có con mồi nào không." Yến Thừa Cựu bất đắc dĩ nói, hiện tại cậu không có đồ trả cho người ta thì không thể ăn cơm. Chỉ là trễ thế này rồi, không biết còn tìm được con nào không.

"Không cần phiền toái như vậy." Lâm Ẩm Vô có chút không vui, "Cậu từ từ." Nói xong, Lâm Ẩm Vô lập tức ra ngoài.

Chủ quán nhìn hai người họ, nhịn không được nhỏ giọng nói, "Này... Thật ra, tôi cho nợ một bữa cũng được."

Nhưng Lâm Ẩm Vô vẫn không quay đầu lại. Trong từ điển của hắn không có hai chữ ăn thiếu.

"Ngài còn ăn phải không?" Thấy Lâm Ẩm Vô rời đi, chủ quán lập tức đánh bạo đi lên hỏi Yến Thừa Cựu, "Bình thường ở đây cũng có gà vịt cá."

"Vâng." Yến Thừa Cựu gật gật đầu, "Cho cháu một phần xào, nhiều ớt một chút."

"À, được." Chủ quán lên tiếng, lập tức đi vào nhà bếp làm việc.

Ngoài đường.

Vài Dương Tuyển giả khiêng một con thỏ khổng lồ tiến vào, khuôn mặt có chút vui mừng. Lần này bọn họ không đi đâu xa, đột nhiên tìm thấy một con thỏ mập béo như vậy, không tốn bao nhiêu công sức đã có thể bắt được. Tuy rằng bọn họ ở thôn Y Sơn cũng không thiếu ăn, nhưng phần lớn đều là gà vịt cá heo tương đối dinh dưỡng, muốn đổi khẩu vị thì phải tự mình đi săn.

Thịt thỏ chỉ cần chế biến một chút là có thể ăn với cơm, chưa kể con thỏ này lớn như vậy.

Thế thì thời gian kế tiếp cũng không cần ra khỏi nhà, bọn họ nhặt được không ít máy chơi game, hiện tại còn một đống trò chơi chưa chơi lần nào!

"Ha ha, vận khí của chúng ta thật tốt, chưa từng thấy con thỏ biến dị nào ngu như vậy." Một Dương Tuyển giả mặt mày hớn hở, "Vậy mà trực tiếp lao vào cây, ai ai ai, nếu giờ mà có vé số thì tôi nhất định phải mua."

"Đúng vậy, con mồi ngu ngốc thế này cũng không dễ tìm." Mấy người khác cũng sôi nổi phụ họa, trong lòng đã nghĩ tới những cách chế biến thịt thỏ.

Lâm Ẩm Vô cũng cảm thấy vận khí của mình không tồi.

Đang nghĩ xem nên đi đánh cướp ai thì lập tức có dê béo dâng tới cửa.

"Quý khách ăn ngon miệng." Chủ quán mang một phần vịt kho và một chén cơm lên, miễn để cậu đói bụng. Tuy rằng đối phương là người thường, nhưng người bình thường có quan hệ tốt với Dương Tuyển giả cũng rất hiếm thấy, có thể không đắc tội thì không đắc tội.

"Cảm ơn ông." Yến Thừa Cựu lễ phép nói lời cảm ơn, lại không động đến đồ ăn trên bàn, ánh mắt thường liếc ra ngoài cửa.

Chủ quán thấy thế cũng không nói gì thêm, xoay người đi vào nhà bếp.

"Chủ quán, làm thêm một phần thịt thỏ." Thanh âm Lâm Ẩm Vô truyền vào từ ngoài cửa.

"À, chỗ tôi không có thịt thỏ." Chủ quán ló đầu ra từ nhà bếp, vẻ mặt mờ mịt.

"Không phải, tôi có." Lâm Ẩm Vô chỉ chỉ phía sau.

Chỉ thấy ba Dương Tuyển giả cùng nhau ôm một con thỏ khổng lồ, vẻ mặt khổ hề hề đứng trước cửa. Cẩn thận quan sát còn phát hiện trên mặt bọn họ đều có mấy vết thương hồng hồng, vẫn còn mới.

"Yên tâm, chúng tôi ăn một cái chân thỏ là đủ rồi." Lâm Ẩm Vô nói với ba Dương Tuyển giả kia, "Các người chặt một chân của nó rồi đi đi, đừng làm phiền tới tôi."

"Vâng vâng vâng, chúng tôi lập tức đi ngay." Ba Dương Tuyển giả kia ngoan ngoãn đáp, không hề cảm thấy hành vi đoạt con mồi còn bảo họ xử lý cho mình của đối phương có bao nhiêu không ổn. Tình thế so người cường, đối mặt với sát thần Lâm Ẩm Vô mà còn có thể toàn thân trốn thoát, lại chỉ tổn thất một cái chân thỏ, quả thực là do bác sĩ phù hộ!

Chủ quán thấy bộ dạng cúi đầu khom lưng của mấy Dương Tuyển giả kia, nhịn không được xoa xoa hai mắt.

Nếu ông không nhìn lầm thì ba người này còn không phải "ác bá" nổi danh thôn Y Sơn sao? Bọn họ có năng lực hỗ trợ lẫn nhau, ăn ý mười phần, tính cách cũng không tốt lắm, đừng nói người thường, cho dù là Dương Tuyển giả nhìn thấy bọn họ cũng muốn tránh đi.

Chính là hiện tại, nhìn ba người bọn họ biểu hiện thái độ chân chó ngoan ngoãn nghe lời, chủ quán không khỏi cảm thấy hình như mắt mình hỏng rồi. Nhưng kiêng kỵ trong lòng với Lâm Ẩm Vô lại tăng thêm một bậc.

Có thể làm cho ba ác bá này nghe lời, chỉ sợ Dương Tuyển giả thoạt nhìn văn nhã này mới là mạnh nhất!

Chủ quán âm thầm đề cao cảnh giác, đợi một chút nữa chế biến thịt thỏ phải trổ hết tài hoa ra mới được.

"Ừm, được rồi, ăn cơm đi." Lâm Ẩm Vô ngồi đối diện với Yến Thừa Cựu, mỉm cười nói.

Yến Thừa Cựu gật gật đầu, gọi chủ quán lấy thêm một chén cơm.

Bữa cơm này ăn rất sảng khoái, dưới ánh mắt kinh ngạc của chủ quán, phần ăn dành cho mười người đã bị hai người này tiêu diệt sạch sẽ. Ông mở quán cũng được một thời gian rồi, biết lượng cơm Dương Tuyển giả ăn nhiều hơn người bình thường, nhưng cũng sẽ không gấp mấy lần như hai người này.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

"Cái kia, Lâm tiên sinh." Dương Tuyển giả hỗ trợ xử lý chân thỏ chờ Lâm Ẩm Vô ăn xong, cẩn thận tiến lên hỏi, "Không biết ngài còn gì phân phó không ạ?"

Lâm Ẩm Vô lau lau miệng, rất hài lòng với bữa cơm này.

Mùi vị của Dương Tuyển thú ngon hơn nhiều so với thịt cá bình thường, con thỏ này còn tươi, tay nghề chủ quán cũng không tồi, cũng làm cho kiến thức ăn uống của Lâm Ẩm Vô được mở rộng một phen.

"Chúng tôi đã được bác sĩ đồng ý cho ở lại rồi, chẳng qua trời tối quá không có chỗ ở..."

"Lâm tiên sinh đừng lo lắng, nhà chúng tôi rất lớn, tầng hai còn chưa có ai ở, nếu Lâm tiên sinh không ngại thì mong ngài đến chỗ chúng tôi." Không cần suy nghĩ đến những người bạn đi cùng đã bị Lâm Ẩm Vô đánh tới sưng mặt. Đừng giỡn, sống cùng một mái nhà với Lâm Ẩm Vô thì ai ngủ cho nổi?

"Nhưng mà Lâm tiên sinh, vị bên cạnh ngài chỉ sợ có chút phiền phức." Dương Tuyển giả kia tiếp tục cười nói, "Nhà chúng tôi không có phòng ngự, nên ngài xem xét coi sao, hay là chúng tôi đi tìm một căn nhà khác cho ngài?"

Lời này vừa nói ra, hai Dương Tuyển giả khác lập tức hiểu được ý tứ của lão đại.

Bọn họ không biết Lâm Ẩm Vô nói lời này là có ý gì, vì tránh đắc tội hắn nên cứ dứt khoát đáp ứng trước, sau đó lại tìm một lý do khác cự tuyệt, thuận tiện đưa ra kiến nghị tìm một căn nhà khác cho hắn, vì thế, Lâm Ẩm Vô sẽ không thể ở nhà họ nữa!

Vẫn là lão đại thông minh!

Lâm Ẩm Vô liếc mắt đánh giá người đang nói chuyện, nhìn bộ dạng cao lớn thô kệch của hắn như vậy, thật ra vẫn có vài phần tâm tư.

"Không cần." Lâm Ẩm Vô đáp, "Ở lại tầng hai đi, chuyện khác ba người không cần lo lắng."

Nụ cười trên mặt Dương Tuyển giả kia lập tức cứng đờ, rõ ràng Lâm Ẩm Vô nguyện ý ăn cơm chung với người này, theo lý thuyết thì địa vị của cậu ta trong lòng hắn không thấp, nhưng sao sự tình lại phát triển khác xa với tưởng tượng của hắn ta như thế?

Nói cũng đã nói rồi, sao có thể thu lại được nữa?

"Vậy... Để chúng tôi về nhà dọn dẹp một chút." Dương Tuyển giả cầm đầu vừa nghe, vội vàng nói.

"Được, lát sau chúng tôi tới." Lâm Ẩm Vô nhìn ba Dương Tuyển giả, hiếm khi tặng một nụ cười, "Vừa lúc có thể vận động tiêu thực một chút, khi nãy ăn hơi no."

Nhóm Dương Tuyển giả đều cảm thấy miệng vết thương trên mặt mình ẩn ẩn đau đau.

Hậu quả của sắc trời quá tối không thể kịp thời nhận ra Lâm Ẩm Vô là những vết thương trên mặt bọn họ. Hiện tại người ta đã ăn uống no đủ, không chừng còn lợi hại hơn khi nãy.

Ba Dương Tuyển giả ủ rũ cụp đuôi rời đi, bước chân nặng nề như đi vào cửa tử.

Yến Thừa Cựu nhìn Lâm Ẩm Vô không khỏi có chút tò mò, "Anh có ý gì với bọn họ không?"

"Cũng không phải là ý gì." Lâm Ẩm Vô nhún nhún vai nói, "Chỉ là chúng ta đã tính toán ở lại chỗ này, không tránh khỏi việc phải đi tìm vài tên cu li. Hiện tại mặt trời xuất hiện rất lâu, cậu cũng chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm. Nếu trực tiếp sống ở nhà bọn họ thì sai khiến cũng dễ dàng hơn."

Yến Thừa Cựu bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp mặt Lâm Ẩm Vô, cậu cũng bị hắn bắt làm cu li.

Người có thể sai khiến người khác làm việc cho mình hợp tình hợp lý như thế cũng rất hiếm thấy.

Trước kia Yến Thừa Cựu còn cảm thấy năng lực của Lâm Ẩm Vô trong tập thể Dương Tuyển giả vô cùng không bình thường, hiện tại ngẫm lại thật sự quá sức bình thường. Nếu Lâm Ẩm Vô không có thực lực này thì với phong cách làm việc của hắn đã sớm bị người ta đánh chết rồi.

Aiz.

Yến Thừa Cựu bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi trong lòng.

Đều nói áp lực khiến người ta trưởng thành, hành động cùng Lâm Ẩm Vô mấy ngày nay đại khái là quá trình trưởng thành nhanh nhất của cậu.

Ba Dương Tuyển giả kia vẫn dọn phòng sạch sẽ lưu loát. Biết được sau này Yến Thừa Cựu cũng sẽ sống chung với mình, họ đã cố ý tìm một ít da Dương Tuyển thú, làm thành một cái túi ngủ.

Chỉ là bọn họ đại khái đã hiểu lầm quan hệ của Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, chỉ chuẩn bị một căn phòng, một chiếc giường.

Không khí cực kỳ xấu hổ.

"Mỗi người một nửa." Lâm Ẩm Vô liếc chiếc giường đôi một lát, dùng bài tây phân thành hai nửa, biến thành hai chiếc giường đơn. Vết cắt tinh tế, hai bên đối xứng, giống như là cố ý dùng thước đo tiêu chuẩn.

Yến Thừa Cựu vốn định nói với Lâm Ẩm Vô là cậu chỉ cần một chiếc ghế để ngủ mà thôi, nhưng Lâm Ẩm Vô hành động quá nhanh, giường đã chia rồi. Yến Thừa Cựu cũng chỉ có thể nuốt lại lời nói đã ra tới miệng, tự giác dời giường của mình đi.

Cũng may trước kia bọn họ hành động đã từng ngủ chung nên không phải kiêng dè, tuy hơi xấu hổ, nhưng Yến Thừa Cựu vẫn ngủ rất ngon.

So sánh với Lâm Ẩm Vô thản nhiên tự đắc, tình hình của bác sĩ bên đây không tốt cho lắm.

Chuyện Lâm Ẩm Vô đến thôn Y Sơn đã bùng lên một cơn sóng, những Dương Tuyển giả nắm được tin tức lập tức tụ tập tới nhà bác sĩ, hy vọng bác sĩ cho họ một câu trả lời khẳng định. Chẳng lẽ về sau bọn họ phải sống cùng một thôn với Lâm Ẩm Vô?

"Hắn cúi đầu không thấy ngẩng đầu không thấy, thân thể tôi ốm yếu, tôi chịu không nổi." Người nói chuyện là một Dương Tuyển giả già nua.

Hơn phân nửa Dương Tuyển giả đều là người đang độ thanh xuân tuổi trẻ phơi phới, tỷ lệ thức tỉnh của trẻ con và người già thấp tới mức như không tồn tại. Nhưng một khi bọn họ thức tỉnh, năng lực đều trở nên thượng thừa, không có bao nhiêu người dám cả gan trêu chọc.

"Trương Lão, ông chưa gặp qua Lâm Ẩm Vô mà đã sợ hắn tới mức này rồi à?" Vài Dương Tuyển giả bên cạnh nhịn không được nói, bọn họ cũng không trông cậy Trương Lão thật sự có thể đánh bại Lâm Ẩm Vô, nhưng cũng không cần nhanh chóng hủy diệt uy phong của bản thân như vậy.

Chẳng lẽ thôn bọn họ lớn tới mức này mà còn không giải quyết được một mình Lâm Ẩm Vô?

"Ít nhất là tôi không thể lấy một địch một trăm." Trương Lão thản nhiên nói, "Chẳng lẽ các cậu có thể?"

Đám đông Dương Tuyển giả lập tức không lên tiếng.

Nếu có bản lĩnh đó thì họ còn phải đợi ở đây làm gì?

"Được rồi, không cần lo lắng." Bác sĩ duỗi duỗi người, chẳng hề để ý nói, "Lâm Ẩm Vô không phải kẻ địch của chúng ta, ngược lại, tôi còn cần hắn giúp tôi một vài việc."

"Việc?" Mấy Dương Tuyển giả sửng sốt một lúc, "Bác sĩ, có chuyện gì chúng tôi làm không được mà để anh phải đi hợp tác với Lâm Ẩm Vô?"

"Giết Môn Vương, làm được không?" Bác sĩ không chút lưu tình phản bác.

"......"

Bác sĩ ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn những Dương Tuyển giả đang có mặt, giọng nói tuy rằng không lớn, nhưng lại rất có khí phách, "Hiện giờ thời gian mặt trời xuất hiện càng ngày càng lâu, số lượng Dương Tuyển giả cũng ngày càng nhiều, thái độ của người bình thường đối với Dương Tuyển giả cũng xảy ra chuyển biến rất lớn. Tất cả mọi người đều biết, chỉ có trở thành Dương Tuyển giả mới có thể sống sót ở tận thế này. Môn Vương từ lúc tận thế sơ khai đã bắt đầu ẩn nấp, phát triển tới bây giờ thành Dương Minh nói một không nói hai. Sau khi Lâm Ẩm Vô một hơi đánh bại một trăm Dương Tuyển giả đã không còn ai dám đối nghịch với hắn, nhưng hiện giờ, Môn Vương vừa ra lệnh một tiếng, ngay cả Lâm Ẩm Vô cũng không thể không chạy tới nơi này của chúng ta." Bác sĩ ý vị thâm trường nhìn đám người đang đứng ở đây, "Có ai biết việc này đại biểu cho cái gì không?"

Đương nhiên biết, chỉ là không ai dám nói ra.

"Môn Vương đang bài trừ những kẻ khác biệt."

Bác sĩ đem lời mà tất cả người ở đây không dám hé mồm hết thảy nói ra, "Lâm Ẩm Vô độc lai độc vãng, không muốn kết minh với bất kỳ ai, uy hiếp lại quá lớn, nên gã muốn diệt trừ. Mà thôn Y Sơn chúng ta cũng không qua lại với bọn họ, trong mắt gã, chúng ta đều không xứng trở thành Dương Tuyển giả. Người đầu tiên là Lâm Ẩm Vô, vậy người tiếp theo sẽ là chúng ta. Nhưng hiện tại, người có thể giết được Môn Vương cũng chỉ có Lâm Ẩm Vô."

"Bác sĩ, anh có thể đừng quá để mắt tới hắn được không?" Một Dương Tuyển giả nhịn không được nói, "Dương Minh không chỉ có một trăm người, cho dù là xe tăng cũng có thể làm cho Lâm Ẩm Vô phải mệt chết."

Vì mọi người ở đây đều là Dương Tuyển giả, nên họ biết rõ sự chênh lệch giữa Dương Tuyển giả với Dương Tuyển giả lớn tới mức nào.

Người thường còn sẽ vì xuất thân, vì tính cách, vì năng lực mà trở nên bất đồng với nhân sinh, điều này đặt trên người Dương Tuyển giả càng hơn cả thế. Có một vài Dương Tuyển giả, lợi hại một chút đã không thể được xem như bình thường.

"Vậy các người biết năng lực của Lâm Ẩm Vô à?" Bác sĩ khinh thường hỏi.

"... Không phải gió sao?"

"Hắn thường dùng bài tây làm vũ khí, chỉ có gió mới có thể khiến một lá bài vô hại trở thành vũ khí giết người sắc bén như vậy, hơn nữa vết thương trên người Dương Tuyển giả chết trong tay hắn cũng tương tự với lưỡi dao gió."

"Tôi cũng nghe nói thế."

"Chẳng qua bác sĩ đã nói như vậy, hẳn không đơn thuần chỉ là gió." Trương Lão chậm rãi nói, "Hơn nữa trước giờ Lâm Ẩm Vô chưa từng thừa nhận phỏng đoán này. Dương Tuyển giả có năng lực phong hệ cũng không ít, nếu Lâm Ẩm Vô thật sự dùng gió thì chưa hẳn có thể an ổn sống tới bây giờ." Cùng một hệ năng lực, cho dù cách vận dụng của mỗi người có chút khác biệt thì cũng có thể tìm được phương pháp khắc chế.

"Tuyệt đối không thể là gió." Bác sĩ nghiêm túc nói, "Trước kia tôi chữa trị cho hắn, vết thương trên người hắn đủ để một Dương Tuyển giả chết một trăm lần, nhưng hắn vẫn còn có thể vui vẻ trò chuyện. Mà nếu thật sự là phong hệ thì sao hắn luôn dùng bài tây để chiến đấu? Bài tây cũng không thể xem như vũ khí, hắn có thể dùng dao, dùng châm, những vũ khí này ắt hẳn thực dụng hơn so với bài tây."

Bác sĩ nhìn những người đang có mặt, trong lòng nhịn không được thở dài một hơi.

Thật ra y đã hối hận vì nhất thời bồng bột tạo nên thôn Y Sơn. Ngay từ đầu, y chỉ đơn thuần muốn thành lập một "bệnh viện" thuộc về chính y, thuê người thường hỗ trợ làm việc, đồng thời cũng thuê Dương Tuyển giả làm bảo vệ. Nhưng sự tình lại phát triển ngoài tầm khống chế của y, chờ đến lúc y kịp phản ứng thì nơi này đã trở thành một tổ chức độc lập.

Vì suy xét đến an toàn, y không thể không dời thôn Y Sơn tới nơi này, hơn nữa cố ý không để ai động tới khu rừng Dương Tuyển thực vật kia. Nếu nơi này thật sự bị tập kích thì khu rừng nghiễm nhiên sẽ trở thành lá chắn lớn nhất của bọn họ.

Con người sẽ luôn có cảm tình với những thứ đã hao tổn tâm huyết.

Tồn tại của thôn Y Sơn không thể rời khỏi y, y cũng đồng thời không thể rời khỏi thôn Y Sơn. Để thôn có thể tiếp tục phát triển thì y không thể chỉ lo cho bản thân mình nữa, cũng phải suy xét đến lợi ích của thôn Y Sơn.

Căn bản không thể so sánh tố chất của Dương Tuyển giả ở thôn Y Sơn và Dương Tuyển giả Dương Minh.

Giống như học viên được huấn luyện ở trường quân đội và quân nhân đã chân chính bước lên chiến trường, cùng là binh lính, nhưng kết quả đánh trận lại nằm trong dự tính của mỗi người. Thôn Y Sơn tuy cách biệt với bên ngoài, nhưng cũng là nơi nguy cơ tứ phía. Số lượng Dương Tuyển giả ở nơi này tuy rằng không ít, nhưng mấy ai có thể đứng lên chiến đấu? Dương Minh kiêng kỵ y là vì kiêng kỵ năng lực trị liệu độc nhất của y, nhưng năng lực này nói lợi hại thì lợi hại, nói không lợi hại thì không lợi hại. Nếu Dương Minh thật sự dùng thủ đoạn uy hiếp thì ngoại trừ mất cả chì lẫn chài thì y còn có cách nào khác?

Ngay lúc này, Lâm Ẩm Vô xuất hiện.

Bác sĩ vẫn nhớ rõ vẻ mặt kinh ngạc của mình khi lần đầu chữa trị cho Lâm Ẩm Vô.

Đôi lúc y vẫn nghĩ, lẽ nào trước tận thế Lâm Ẩm Vô đã có sẵn năng lực vượt mức bình thường? Mọi người đều vừa mới thức tỉnh, chỉ có Lâm Ẩm Vô biểu hiện ra bản lĩnh cao nhân nhất đẳng. Như thể hắn đã biết cách lợi dụng năng lực vượt mức bình thường này từ lúc còn nằm trong nôi, sống trong tận thế vô cùng tốt. Cho dù hiện giờ hắn đang trốn tránh người khác thì y cũng không nhìn được bao nhiêu sợ hãi trong mắt hắn.

Bác sĩ dám cá chắc, tầm quan trọng của Môn Vương trong lòng Lâm Ẩm Vô còn lâu mới bằng thiếu niên đi bên cạnh hắn.

Hơn nữa thiếu niên bên cạnh hắn cũng rất quỷ dị.

"Đám Tam Ngôn đã tới gặp tôi trước mọi người." Bác sĩ tiếp tục nói, "Hắn đã kể cho tôi một việc rất thú vị. Hắn nói, thiếu niên đi bên cạnh Lâm Ẩm Vô là người bình thường, tên Yến Thừa Cựu, chỉ với một nắm đấm đã thu thập được Dương Tuyển giả nuôi dưỡng diều hâu ở thành phố D."

"Không có khả năng!" Bác sĩ vừa mới nói xong, lập tức có một Dương Tuyển giả phản bác, "Con diều hâu kia không dễ dàng bị đánh bại như vậy."

Rất hiển nhiên, hắn trốn khỏi con diều hâu kia đã phải hao tổn không ít sức lực.

Thành phố D cách thôn bọn họ khá gần, người từng gặp diều hâu cũng không ít. Hiện giờ nghe nói con diều hâu cực kỳ khó thu phục đó bị người bình thường đánh bại bằng một nắm đấm, việc này không khác gì tát thẳng vào mặt bọn họ. Nếu người bình thường có thể làm việc mà họ không thể, thì đám Dương Tuyển giả tự cho mình là cao hơn người khác bọn họ còn đứng ở đây làm gì?

"Đó là chỗ thú vị đấy." Bác sĩ nhướng mày, "Tam Ngôn nghi ngờ cậu ta là người cải tạo quốc gia, tôi cũng từng nghiên cứu qua về phương diện này. Nhưng Lâm Ẩm Vô luôn ở bên cạnh cậu ta, rất khó đến gần. Lấy thanh danh và phiền toái hiện tại của Lâm Ẩm Vô, mà Yến Thừa Cựu đó vẫn tình nguyện ở bên cạnh hắn, chứng tỏ cậu ta cũng không đơn giản."

"Thế bác sĩ cảm thấy bây giờ nên làm gì?"

"Cứ trấn an bọn họ trước." Bác sĩ cười nói, "Ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội bàn lại chuyện này với Lâm Ẩm Vô, chúng ta thống nhất trước, mọi người không được tìm hắn gây chuyện. Nếu hắn có yêu cầu gì, chỉ cần không quá khác người, cơ bản đều có thể đáp ứng. Nếu nói nhất định có người có đủ tư cách để giết chết Môn Vương thì người đó chính là Lâm Ẩm Vô. Môn Vương phải chết thì thôn Y Sơn của chúng ta mới có thể tiếp tục phát triển. Còn Môn Vương mà sống, thì tới lượt chúng ta chết."

"Được rồi, nếu mọi người có gì phản đối thì có thể nói ra." Bác sĩ bổ sung một câu.

Trong sân lặng ngắt như tờ.

"Trương Lão, bác ở lại một chút, còn những người khác có thể đi trước." Bác sĩ vẫy vẫy tay, trực tiếp giải tán hội nghị lần này.

Chờ đến lúc chỉ còn một mình Trương Lão ở lại, trên mặt bác sĩ mới hiện ra vài phần mệt mỏi.

"Trương Lão, bác cảm thấy việc này thế nào?" Bác sĩ mở miệng hỏi.

"Nhân tâm của người ở đây đã không còn." Trương Lão trầm mặc suy nghĩ, vuốt râu nói, "Trước kia bọn họ đến thôn Y Sơn là vì không muốn đấu tranh quyết liệt với người thường, muốn có một cuộc sống bình thường, không muốn cả ngày phải giấu đầu lộ đuôi lo người ta đuổi giết. Nhưng hiện tại địa vị của Dương Tuyển giả đã được thừa nhận, thậm chí đồ vật có thể lấy được khi ra ngoài cũng nhiều hơn. Vừa rồi nếu có người đưa ra ý kiến thì thật sự là chuyện tốt, nhưng lại không có ai..."

Đây không phải là không có ý kiến, mà là không thể có.

Bác sĩ vội vàng giết chết Môn Vương, thật ra cũng là một loại thủ đoạn để bảo vệ thôn Y Sơn.

"Lúc này cháu ngược lại tình nguyện tin tưởng Lâm Ẩm Vô, ít nhất hắn vẫn còn bình thường." Bác sĩ che mặt lại, muốn che giấu những cảm xúc mệt mỏi kia, "Chỉ có Dương Tuyển giả mới tai họa ngập đầu còn muốn đi gây chuyện thêm."

"Bác sĩ, nếu không thì mai cứ đi xem thử đi." Trương Lão mỉm cười nói, "Mai là thứ bảy."

Bác sĩ nháy mắt hiểu được đề nghị của Trương Lão, suy đi nghĩ lại vẫn gật đầu đồng ý.

Rạng sáng hôm sau, mặt trời còn chưa kịp mọc, bác sĩ đã tìm tới trước cửa phòng Lâm Ẩm Vô.

Nơi này là thôn Y Sơn, chỉ cần bác sĩ hỏi một câu Lâm Ẩm Vô đang ở đâu thì lập tức sẽ có người chạy tới trước mặt nói cho y biết. Thôn Y Sơn này tồn tại vì bác sĩ, ở trong thôn, bác sĩ chính là người được toàn thể tín nhiệm nhất.

"Bác sĩ tới nhanh thật." Lâm Ẩm Vô mở cửa phòng, nhìn bác sĩ cười nói, "Xem ra bác sĩ ngủ không ngon lắm."

"Chuyện hôm qua còn nói chưa xong, sao tôi có thể ngủ ngon được?" Bác sĩ không lộ dấu vết nhìn thoáng qua căn phòng, nhìn thấy một cái gáy đen tuyền, trong lòng nổi lên vài suy đoán.

Chẳng lẽ Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu thật sự là loại quan hệ đó?

Là bác sĩ, đương nhiên y có hiểu biết sâu hơn người bình thường về chuyện này, lại nói đang ở tận thế, vấn đề tính hướng cũng không còn quá quan trọng. Chỉ là y khó có thể tưởng tượng được Lâm Ẩm Vô thế mà lại ở bên một người bình thường?

Chỉ suy nghĩ một chút mà bác sĩ đã cảm thấy da đầu mình tê dại.

"Tôi đồng ý." Lâm Ẩm Vô không có ý muốn mời bác sĩ vào, ngược lại sau khi phát hiện tầm mắt của y ngay lập tức đóng cửa lại, "Đúng lúc giữa tôi và A Phàm cũng có vài ân oán muốn giải quyết, bác sĩ nguyện ý giúp thì tốt rồi. Thừa Cựu đang ngủ, không tiện mời cậu vào."

Đáp ứng sảng khoái như vậy, nhất định có chuyện.

Bác sĩ cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tiếp tục hàn huyên với Lâm Ẩm Vô, "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, sau tận thế Môn Vương rất ít khi xuất đầu lộ diện trước mặt người ngoài, nhất định năng lực của gã có không ít chênh lệch so với lúc trước. Không biết Lâm tiên sinh có tin tức gì của Môn Vương không?"

"Việc này thì bác sĩ không cần biết." Lâm Ẩm Vô mỉm cười trả lời, "Nếu bác sĩ muốn hợp tác thì nên có thành ý một chút. Tin tức của Môn Vương đặt ở đâu cũng vô cùng quý giá, muốn biết năng lực của gã thì không bằng bác sĩ đưa ra vài tin đồng giá đi."

"Ba tháng trước có một cao tầng phản bội Dương Minh." Bác sĩ lẳng lặng nhìn Lâm Ẩm Vô hồi lâu, vẫn lựa chọn nói ra tin tức của mình, "Trụ sở của Dương Minh rất lớn, nghe nói là cố ý kiến tạo thành mê cung, có rất nhiều cơ quan. Hơn nữa ngày nào cũng có các Dương Tuyển giả khác nhau canh gác, muốn đi vào khó càng thêm khó. Nhưng trong tay cao tầng phản bội kia lại có bản đồ và danh sách phân chia Dương Tuyển giả bên ngoài. Hắn vẫn có thể sống sót sau khi bị phát hiện phản bội, chưa kể trong Dương Minh còn có tâm phúc của hắn, nếu có thể tìm được hắn thì kế hoạch giết Môn Vương sẽ đơn giản hơn rất nhiều."

Mắt thấy tin tức của mình đã gợi lên hứng thú trong mắt Lâm Ẩm Vô, bác sĩ không khỏi ngừng lại, "Trong tay tôi có địa chỉ tỉ mỉ của vị đó và bản sao chép tư liệu, nếu anh có thể tìm được hắn thì mọi việc sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều."

Nói đơn giản vậy, chỉ sợ bản thân vị cao tầng đó cũng không dễ đối phó.

Nếu đối phương chỉ nói một nửa thì cũng không thể trách hắn giấu.

"Tuy rằng A Phàm vẫn luôn che che giấu giấu, nhưng thật ra năng lực của gã cũng rất dễ đoán." Lâm Ẩm Vô như đang khiêu khích bác sĩ, "Năng lực của gã, là môn."

"... Lâm tiên sinh không cảm thấy mình nói hay không nói cũng giống nhau hay sao?" Bác sĩ cảm thấy tính tình của mình đã tốt hơn rất nhiều, nếu đặt y ở trước kia, Lâm Ẩm Vô mà dám nói chuyện với y như thế thì chỉ sợ đã sớm bị đuổi thẳng cổ.

"Bác sĩ không cần phải sốt ruột, tôi còn chưa nói xong." Lâm Ẩm Vô cười như không cười nhìn bác sĩ, "Cái gọi là môn, thực chất là liên tiếp mở và đóng cửa. Tồn tại của nó là một không gian phân cách với bên ngoài, đem những vị khách không mời chặn ngoài cửa, bảo vệ những người mà mình muốn. Mà Môn Vương A Phàm, năng lực lớn nhất của gã là không gian bảo hộ. Hoặc là nói, cậu có thể tưởng tượng năng lực của gã thành một không gian tùy thân, vậy thì dễ hiểu hơn."

A Phàm sau khi thức tỉnh đã quyết định giết chết những chủ nợ hại gã phá sản.

Nhưng đại bộ phận chủ nợ của gã không giàu thì cũng có địa vị, muốn tới gần không hề dễ dàng, muốn thần không biết quỷ không hay giết chết họ thì càng không dễ dàng.

Nhưng A Phàm vẫn như cũ thuận lợi giải quyết hết 99% chủ nợ, mấu chốt việc này nằm trên năng lực của gã.

Tất cả đối tượng trả thù của A Phàm đều sẽ mất tích một cách ly kỳ, sau đó thi thể sẽ được phát hiện ở một góc hẻo lánh, nhưng lúc ấy A Phàm lại có rất nhiều bằng chứng ngoại phạm. Một chốc cũng không ai nghĩ là do gã gây ra, thằng đến lúc gã luôn có quan hệ với những người tử vong, nhóm chủ nợ sợ chết mới đặt ánh mắt trên người A Phàm.

Năng lực của A Phàm ngay từ đầu đã là không gian tùy thân.

Theo căn cứ của Lâm Ẩm Vô, không gian tùy thân đó ban đầu không lớn, nhưng đủ để nhốt một người sống bên trong. Trong không gian đó, A Phàm là chúa tể. Chỉ cần gã nhốt chủ nợ vào không gian, mặc kệ gã dùng phương thức giết người nào cũng không để lại dấu vết. Chờ đến khi chủ nợ chết rồi, vẫn có thể thông qua không gian tùy ý ném ở một góc nào đó.

Chờ đến lúc gã giết người ngày càng thuận tay, ngày càng hiểu biết về năng lực của mình, thì gã gặp phải Dương Tuyển giả Lâm Ẩm Vô.

Nếu không phải A Phàm tại thời điểm mấu chốt trốn vào trong không gian né lá bài trí mạng đó, thì vết thương mà Lâm Ẩm Vô để lại cho gã tuyệt đối không chỉ là một vết sẹo nho nhỏ trên mắt. Tuy rằng lúc ấy A Phàm còn chưa sử dụng năng lực thành thục, nhưng gã đã bắt đầu học được cách dùng không gian để chặn đòn tấn công của Lâm Ẩm Vô.

Hiện tại ngẫm lại, A Phàm có thể kỹ áp quần hùng leo lên vị trí lão đại của Dương Minh, hẳn là có liên quan tới không gian tùy thân đó.

Đừng nhìn tiểu thuyết miêu tả không gian tùy thân bá đạo cỡ nào, nhưng trong tận thế nó chỉ đơn giản là một kho hàng di động.

Lâm Ẩm Vô không thể giải thích hoàn toàn, thậm chí năng lực này còn đến từ phán đoán của hắn, nhưng bác sĩ hiển nhiên đã tin phán đoán này.

Năng lực không gian.

Đây là năng lực phiền toái nhất trong vô số những năng lực mà bác sĩ từng phỏng đoán.

Nếu thật sự là vậy thì những hành động từ trước tới nay của A Phàm đều có thể giải thích.

Chỉ cần gã đem đa số vật tư của Dương Minh đặt trong không gian, như vậy người phía dưới tự nhiên sẽ trung thành và tận tâm với gã, không dám cãi lời, Dương Minh cũng sẽ trở thành tổ chức nói một không nói hai.

"Anh có chắc là sẽ giết được gã không?" Bác sĩ nhìn về phía Lâm Ẩm Vô hỏi.

"Đương nhiên." Lâm Ẩm Vô trả lời vô cùng sảng khoái, "Gã không dám một mình chiến đấu với tôi, vì gã biết gã đánh không lại. Tôi đã phỏng đoán ra năng lực của gã, còn gã vẫn không biết gì về năng lực của tôi."

"Vậy năng lực của anh là gì?" Bác sĩ theo bản năng hỏi.

"Giá trị tin tức này cao gấp mấy lần tin tức cậu vừa nói." Lâm Ẩm Vô vươn tay về phía bác sĩ, "Bác sĩ, cậu hẳn phải đưa tin về kẻ phản bội đó cho tôi."

Bác sĩ móc ra một tờ giấy trong túi, trực tiếp đưa tới tay Lâm Ẩm Vô.

"Hoá ra là ở đây." Lâm Ẩm Vô lướt qua tin tức trên mặt giấy, cảm thán nói, "Đúng là hắn sẽ trốn."

"Từ từ, bác sĩ, giờ cậu không thể đi." Lâm Ẩm Vô gọi bác sĩ đang muốn rời đi lại.

"Sao vậy?" Bác sĩ hỏi ngược lại.

"Tờ giấy này là để trao đổi tin tức." Lâm Ẩm Vô lắc lắc tờ giấy trong tay, "Nếu tôi nhớ không lầm thì bác sĩ từng bảo là sẽ giúp chúng tôi. Nhưng tôi vẫn chưa nhận được sự trợ giúp của bác sĩ."

Bác sĩ chôn chân tại chỗ, một lần nữa nhận thức được Lâm Ẩm Vô vẫn là Lâm Ẩm Vô, trong lòng cảm thán tại sao hắn có thể nói ra một câu không biết xấu hổ như thế.

Nhìn bộ dáng văn nhã lịch sự của hắn, nhưng lời nói ra đúng là đáng giận.

Đặc biệt là ngữ khí đó, như thể bác sĩ thiếu hắn 800 ngàn vạn.

Cao cao tại thượng, khiến người khác cực kỳ khó chịu.

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Tôi muốn mang một người đi tìm tên này." Lâm Ẩm Vô lần thứ hai giơ tờ giấy trong tay lên, "Nhưng cậu ấy chỉ là một người bình thường, không có biện pháp tránh được ánh mặt trời."

... Không phải Yến Thừa Cựu vẫn có thể đi vào thôn Y Sơn sao?

Đường tới thôn Y Sơn có khác gì đường đi tìm Dương Tuyển giả kia đâu!

Trong lòng bác sĩ lập tức phản bác Lâm Ẩm Vô, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì phong độ, ôn hòa hỏi, "Vậy anh muốn gì?"

"Tất nhiên là hy vọng bác sĩ có thể đưa ra một ít thuốc khôi phục thân thể trong thời gian ngắn." Lâm Ẩm Vô nhìn bác sĩ nghiêm túc nói, "Có thể nhanh chóng khôi phục thể lực, thuốc giảm bớt nguy hại của mặt trời tới mức cao nhất."

"Anh có biết giá của loại thuốc này không?" Bác sĩ lạnh lùng nói, "Cho dù là tôi cũng không có nhiều."

"Nếu giá của nó thấp thì tôi cũng không cần đi tìm bác sĩ." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu, "Yêu cầu của tôi đối với bác sĩ không cao, cũng không mong bác sĩ có thể đi với chúng tôi đối phó Môn Vương. Tôi chỉ hy vọng bác sĩ có thể chuẩn bị đủ thuốc cho chúng tôi, miễn cho tới lúc chúng tôi giết được Môn Vương, lại vì không được chữa trị mà chết, đúng là quá oan uổng."

Lâm Ẩm Vô một xướng tam than, như thể hôm nay là ngày giỗ của hắn.

Cho dù Môn Vương đã chết một ngàn lần thì người này chắc là cũng không chết lần nào.

Người tốt chết sớm, kẻ xấu sống nghìn năm!*

*Hoạ hại di thiên niên, cổ nhân thành bất khi ngã (禍害遺千年,古人誠不欺我): người tốt chết sớm, người xấu chết rồi nhưng tai tiếng lưu lại nghìn năm lịch sử.

Bác sĩ miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười tươi rói, "Tôi sẽ thức suốt đêm để làm các loại thuốc mà anh nói, chỉ hy vọng anh có thể nhanh chóng xuất phát, tốt nhất là sáng mai."

"Được, thời gian không đợi ai." Lâm Ẩm Vô đáp, "Không chỉ có tôi muốn đi tìm gã, Dương Minh chắc là cũng không đợi được."

"Anh biết là tốt rồi, tôi về chuẩn bị thuốc mà các anh cần đây."

"Mong chờ lần xuất hiện tiếp theo của bác sĩ." Lâm Ẩm Vô thoả mãn nói.

Chờ đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của bác sĩ nữa, nụ cười trên mặt Lâm Ẩm Vô lập tức biến mất, đôi mắt cũng trở nên sâu thẳm, gần như không thấy rõ bất cứ cảm xúc gì trong đó.

Thời điểm đi vào phòng, Yến Thừa Cựu đã thức.

Tất nhiên cậu đã nghe rành mạch cuộc nói chuyện của Lâm Ẩm Vô và bác sĩ.

"Bác sĩ quá sốt ruột." Yến Thừa Cựu nghe xong cuộc nói chuyện của hai người họ, gần như đều do Lâm Ẩm Vô nắm vững tiết tấu cuộc trò chuyện, ngược lại bác sĩ bất tri bất giác tự rối loạn quân mình.

"Chắc là thôn Y Sơn cũng có vài vấn đề." Lâm Ẩm Vô không có ý kiến, đưa tờ giấy trong tay cho Yến Thừa Cựu, "Cậu cũng xem đi, đây là người mà chúng ta muốn tìm."

Yến Thừa Cựu nhận lấy tờ giấy trong tay Lâm Ẩm Vô, càng xem sắc mặt càng khó coi.

"Sao chỉ vừa thức tỉnh Dương Tuyển giả mà lại biến thành thế này? Lộn xộn quá đi mất!" Yến Thừa Cựu buông tờ giấy trong tay ra, không biết là tức giận hay khổ sở. Trách không được người này đang an an ổn ổn ở Dương Minh, đột nhiên lại phản bội, nhưng hắn cũng không tránh khỏi nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản như thế!

"Thế giới này luôn có những người như vậy." Dường như Lâm Ẩm Vô biết lý do Yến Thừa Cựu tức giận, "Đã có Dương Tuyển giả từ người tốt biến thành người xấu, thì cũng có ngược lại."

Chỉ là người đã phạm phải sai lầm, cho dù muốn đền bù như thế nào thì cũng không thể đền bù những hậu quả thiết thực mà hắn đã gây ra.

"Sáng mai, chúng ta sẽ xuất phát."