Tặng Phẩm Giá Rẻ

Chương 2: Người bạn đầu tiên



Phương Quốc Minh hút thuốc trong phòng ngủ, Phương Kiều chơi game phòng bên cạnh.

Chỉ có Phương Dịch là cúi đầu quỳ trong phòng khách. Cả cơ thể mập mạp của Dương Quyên đang run lên, ngón tay trỏ chỉ thẳng vào Phương Dịch mà đay nghiến:

"Mày muốn ép chết mẹ mày đúng không? Sao lại đi giày của người khác? Bây giờ tao có mười cái miệng cũng không nói được gì rồi. Phương Kiều chọc đến mày? Phương Quốc Minh bây giờ giận đến cơm tối cũng không ăn. Mày cố tình không biết hoàn cảnh của chúng ta ở trong cái nhà này sao? Ăn cũng là dượng mày, uống cũng từ dượng mày, tới khi lên tới đại học cũng phải bám dượng mày đấy, động vào Phương Kiều làm cái gì? Thậm chí nếu mày thực sự oan ức, tao cũng có thể làm cái gì? Mày nhìn xem, Phương Kiều là con ruột của Phương Quốc Minh, còn mày là cái gì?

Phương Dịch cúi thấp đầu lắng nghe mà không có lời giải thích nào, cậu biết mẹ mình sống trong căn nhà này cũng không dễ dàng gì, bà vẫn luôn phải cẩn trọng từng li từng tí, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng cao. Nhưng hôm nay Phương Kiều xác định muốn lấy cho bằng được đôi giày này, cậu nhất quyết không đưa cho hắn.

Lần này, Phương Kiều bỗng giở tính trẻ con đùa giỡn lợi hại, những lời khó nghe đều hướng tới Dương Quyên, câu sau lại nặng hơn câu trước. Ngay cả khi Phương Dịch đã giải thích rõ lí do được cho mượn giày cũng không thể tháo bỏ nút thắt trong lòng cha dượng mình. Phương Quốc Minh cho rằng Dương Quyên sau lưng ông lén lút lấy cắp tiền cho Phương Dịch.

Dương Quyên tức giận vô cùng, chỉ có thể đem toàn bộ trút lên Phương Dịch, bắt cậu quỳ gối tại phòng khách, không cho ăn cơm.

"Ngày mai con phải mang đôi giày này trả lại cho bạn học, thật sự là không thể đưa nó cho Phương Kiều. Phiền mẹ giải thích cho dượng một lần nữa, đêm nay con sẽ quỳ ở đây, cơn giận của dượng ngày mai sẽ nguôi ngoai bớt, nhưng đôi giày này nhất định phải trả lại!"

Dương Quyên hiếm khi thấy con trai mình bướng bỉnh đến như vậy. Mặc dù rõ là Phương Kiều rất vô lý nhưng thái độ lần này của Phương Quốc Minh khiến bà ấm ức đến cực điểm. Lau nước mắt, không để tâm đến Phương Dịch nữa, bà về phòng cầm lấy giấy bút viết rất lâu, trích ra từ số tiền dự định mua quần áo mới cho cả nhà vào mùa xuân, khẽ cắn răng đem tiền ăn uống ngày thường của Phương Dịch trừ đi một nửa, miễn cưỡng lắm gom được hơn năm ngàn tệ, liền tìm Phương Kiều.

Phương Kiều nằm dựa vào đầu giường, thấy Dương Quyên đi vào cũng chỉ nhướn mi, chăm chăm chơi điện thoại chẳng thèm động đậy lấy một chút.

Dương Quyên vén lại mái tóc, đi tới trước mặt Phương Kiều, mở miệng lấy lòng: "Kiều Kiều, dì biết là con thực sự thích đôi giày của Phương Dịch, nhưng thật sự không phải là đồ của nó. Con cũng nói là đôi giày đó rất đắt, như vậy không trả cho người ta thì không thể xem được. Dì không có nhiều tiền, đây là năm nghìn tám trăm tệ, cầm trước đi, ngày mai chúng ta liền đi chọn đôi giày mà con thích. Cái đó của người khác, tốt xấu gì cũng đã qua sử dụng cả rồi. Vẫn nên là mua một đôi mới, có được không?"

Phương Kiều liếc mắt nhìn xấp tiền đặt bên cạnh giường, thản nhiên nói: "Tôi hiểu rồi, không muốn đôi giày đó nữa, dì ra ngoài đi!"

"A được được! Con nghỉ sớm chút đi!"

Dương Quyên như trút được gánh nặng bèn lui ra. Coi như đã trấn an được tiểu tổ tông này.

Phương Kiều ngồi dậy cầm lấy sấp tiền đếm đếm, khẽ nhếch mép tạo thành một điệu cười khẩy. Hai mẹ con các người muốn sống an ổn trong cái nhà này còn phải xem tâm trạng của tôi!

Phương Dịch quỳ đến nửa đêm, bụng đã đói đến mức chịu không nổi, cậu nửa dựa vào ghế sô pha nhìn bức tường tối đen mà xoa xoa bụng. Đói quá! Mặc dù đã qua nhiều lần bị đói nhưng đến mức như này thì là lần đầu tiên. Hiện tại cậu đang rất chóng mặt, có chút buồn nôn nữa.

Hai chân quỳ đã lâu có cảm tưởng như đã tê liệt, từ bên dưới truyền đến cơn đau dữ dội.

Thời điểm nửa đêm đưa Phương Kiều Lam vào nhà vệ sinh, Dương Quyên mới hoảng hồn nhìn cảnh tượng trong phòng khách. Bà quên mất rằng Phương Dịch vẫn quỳ ở đây.

Đem con gái đặt lên giường, Dương Quyên quay lại: "Đứng dậy đi ngủ đi, Phương Quốc Minh đã ngủ từ lúc nào rồi."

Phương Dịch đỡ lấy ghế sô pha từ từ chuyển thành tư thế ngồi, hướng Dương Quyên nói: "Mẹ ơi, con đói..."

Dương Quyên sững sỡ trong giây lát, sau đó hướng về phòng bếp lấy một cái bánh nướng và ít khoai tây vụn còn thừa trong tủ lạnh đưa cho Phương Dịch.

Phương Dịch đưa bánh vào miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, cảm thấy như chính mình đã sống lại rồi!

Ngày hôm sau, Phương Dịch tỉ mỉ gói lại đôi giày thể thao sau đó bỏ vào trong cặp sách mang đến trường.

Giữa trưa, tất cả học sinh đều đã xuống căn-tin để ăn trưa, trong phòng học không còn người nào, Phương Dịch quay đầu lại thì nhận ra Thẩm Trác Dương không có ra ngoài, một người nằm nhoài trên bàn, cũng không thể biết người này đang suy nghĩ gì.

Phương Dịch cầm giày thể thao đi tới, có chút sốt sắng gọi Thẩm Trác Dương.

Thẩm Trác Dương ngồi dậy, nở ra nụ cười ôn hoà.

"Là cậu à"

"Này, đây là giày của cậu! Tôi đã giặt sạch, kỳ thật là rất sạch sẽ, tiện thể cảm ơn cậu vì chuyện hôm qua!"

Phương Dịch vốn đã suy nghĩ trong đầu rất nhiều lời nói cảm ơn nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong trẻo kia thì một chút cũng không nặn ra được nữa. Trước mặt Thẩm Trác Dương, cậu bỗng trở nên dè dặt.

Thẩm Trác Dương nhìn qua một chút, cười nói: "Rất sạch sẽ, không cần khách khí như vậy"

"Cậu không đi ăn trưa à?"

"Tôi hôm nay thấy không ngon miệng, không muốn ăn. Cậu thì sao? Sao cũng không đi?"

Phương Dịch chỉ chỉ vào hộp cơm trên bàn: "Tôi mang cơm trưa theo."

"Ồ, vậy thì tốt, mau mau đi ăn đi!"

"Được!"

Cậu là lần đầu tiên cùng người khác tán gẫu nhiều như vậy, cảm giác hơi hấp tấp lại mang theo chút cao hứng.

Phương Dịch ngồi vào chỗ của mình, miệng nhỏ bắt đầu ăn cơm. Lớp học rất yên tĩnh, từa hồ có thể nghe thấy tiếng Thẩm Trác Dương xoay xoay bút phía sau.

"Cái đó là gì vậy?"

Thẩm Trác Dương không biết từ lúc nào đã đến sau lưng cậu, tò mò chỉ vào những thứ trong hộp cơm hỏi làm cậu hết hồn, suýt nữa nghẹn luôn rồi.

Phương Dịch thuận theo hướng ngón tay Thẩm Trác Dương đang chỉ "Ý cậu là cái này?"

"Đúng rồi, là gì thế?"

"Đậu hũ, cậu chưa thấy sao?"

Hộp cơm của Phương Dịch bên trong có hai cái bánh bao lớn cùng một ít đậu phụ, đây là tất cả bữa trưa của cậu. Trước đây nó vốn tốt hơn thế này nhiều, nhưng bây giờ tiền ăn đã bị cắt đi phân nửa, muốn no cũng chỉ có thể ăn bánh bao, mà bánh bao cũng chỉ làm cho cậu no được phân nửa.

Thẩm Trác Dương lắc lắc đầu: "Bữa trưa ăn cái này sao?"

"Ừ, cái này ngon đấy, cậu có muốn thử không?"

Nói xong Phương Dịch cẩn thận xé một miếng bánh bao trắng nhúng qua một lớp đậu phụ rồi đưa đến bên Thẩm Trác Dương.

Thẩm Trác Dương không từ chối, trực tiếp từ tay cậu cắn vào miệng. Bàn tay Phương Dịch khẽ run lên. Cậu chưa bao giờ ngồi cạnh ai, tiếp xúc gần gũi đến mức như này lại càng không. Họ luôn nói cậu bẩn, dĩ nhiên sẽ không ai ăn thức ăn từ cậu.

Thẩm Trác Dương nhai hai lần ánh mắt liền sáng lên: "Rất ngon!"

"Thật sao?"

Phương Dịch trên mặt loé ra ánh hào quang: "Cậu thích thì tôi sẽ cho cậu!" Vừa nói vừa đẩy hộp cơm của mình cho Thẩm Trác Dương.

Thẩm Trác Dương nở nụ cười, trở về chỗ ngồi, lấy ra một hộp sữa cùng một hộp bánh pizza nhỏ.

"Vậy thì chúng ta trao đổi đi! Buổi sáng tôi có mang theo nhưng chưa có ăn, lúc này vẫn không tính là nguội, cho cậu!"

Phương Dịch nhìn Thẩm Trác Dương mở hộp giấy, một miếng pizza to phủ đầy thịt gà, trên mặt bánh còn phủ đầy dăm bông, rau củ trông ngon đến mê người, thật khiến cho người ta không thể nhịn được.

"Cái đó... của cậu so với của tôi thì tốt hơn! Cậu cứ ăn đi!"

"Nhưng mà tôi không muốn cái này nữa! Hiện giờ chỉ muốn bánh bao hấp với đậu phụ của cậu thôi!"

Thẩm Trác Dương đem pizza cùng sữa đẩy đến trước mặt cậu, chính mình lại học theo bộ dáng Phương Dịch xé bánh bao nhúng qua đậu phụ, ăn một cách thích thú.

Phương Dịch thật sự nhìn thấy cậu ta yêu thích bữa ăn của mình, lúc này mới có chút ngốc nghếch lấy bánh pizza ra bắt đầu ăn.

Cả hai ngồi đối diện, chia sẻ đồ ăn cho nhau. Thẩm Trác Dương cả buổi sáng tâm tình không được tốt. Hiện tại nhìn người trước mắt như chú sóc con ăn đồ ăn lại mang theo nét thoả mãn trên mặt, đột nhiên cảm thấy vui lên rất nhiều.

"Những ngón tay của cậu đẹp thật!"

Thẩm Trác Dương nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm pizza của cậu, không chút che giấu mà khen ngợi.

Phương Dịch dừng động tác, nhìn xuống tay mình, nó có được tính là đẹp không?

Nghĩ đoạn lại nhìn đến tay của Thẩm Trác Dương. Bàn tay đang cầm bánh bao, màu giống như đúc. Tay trắng, mười ngón tay thon dài đầy đặn, móng tay sạch sẽ, hồng hồng, đây không phải là đẹp, mà là đẹp quá mức cho phép!

Thẩm Trác Dương chỉ chỉ vào tay mình giải thích: "Tôi thường chơi đàn nên thích nhìn tay người khác. Ngón tay cậu rất đẹp, tỉ lệ cực kỳ tốt!"

Phương Dịch mặt có hơi nóng, đã đến tuổi như này mới lần đầu tiên được người khác khen ngợi, lại được một người ưu tú như vậy khen. Mặc dù không hiểu tay mình tỷ lệ tốt như thế nào, nhưng những lời nói của Thẩm Trác Dương khiến cậu cảm thấy bị thuyết phục, mặc dù không thể giải thích.

"Của cậu... đẹp hơn!"

Thẩm Trác Dương cười to, Phương Dịch cũng theo đó cũng thấy phấn chấn hơn đôi chút. Cậu cảm thấy tựa hồ như chính mình có một người bạn. Mặc cho chỉ đơn phương mỗi cậu nghĩ như vậy thì vẫn là rất hạnh phúc.

Thẩm Trác Dương đứng dậy rời đi, nhưng vẫn "đặt trước" cơm trưa cho ngày mai: "Ngày mai cũng mang theo đi, tôi cũng mang theo để trao đổi."

Đây là một thoả thuận sao? Phương Dịch vui vẻ đáp ứng.

Dạo gần đây Thẩm Trác Dương không vui, nếu không muốn nói là buồn rầu đến cực điểm, bởi vì trong lúc vô tình cậu đã phát hiện bí mật của cha mình, cái thứ bí mật ấy khiến mọi hình ảnh tốt đẹp của cha trong mắt cậu vỡ tan tành.

Cha của cậu, Trầm Hạo bên ngoài có nuôi một người, nhưng đó không phải là vấn trọng điểm. Điều khiến cậu đau lòng nhất chính là cha cậu đang nuôi nấng một người đàn ông!

Thẩm Trác Dương có gia cảnh rất tốt, từ nhỏ đã không phải lo về cơm ăn áo mặc. Mẹ cậu là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, cha lại là trưởng đoàn kịch, mọi người đã đặt lên đầu cậu rất nhiều kỳ vọng, cậu được cho theo học nhiều loại hình nghệ thuật, từ nhỏ đã giành được nhiều giải thưởng danh giá. Một đứa trẻ ngoan với nhân cách tốt cùng thành tích học tập xuất sắc, quãng đường trưởng thành của Thẩm Trác Dương sẽ là thứ mà tất cả mọi người đều ngưỡng mộ.

Thẩm Trác Dương luôn nghĩ rằng cuộc sống của mình nên suông sẻ như vậy. Gia đình của cậu là ước ao của biết bao người.

Thế nhưng, mấy ngày trước trong một lần ngoài ý muốn cậu bắt gặp cha cùng một diễn viên đoàn kịch trẻ tuổi vụng trộm trong phòng đạo cụ. Quá kinh hãi trước cảnh tượng đó, cậu lập tức bỏ chạy. Cha cậu cùng người đàn ông kia căn bản là tập trung quá mức nên cũng không phát hiện ra.

Những ngày sau đó, cậu cố ý theo dõi cha mình và phát hiện ra ông đã mua một ngôi nhà cho người đàn ông đó ở phía đông thành phố, ông cũng thường xuyên tới đây.

Đầu Thẩm Trác Dương như muốn nổ tung. Bí mật che giấu của cha cậu đã đánh gục cậu hoàn toàn, cậu không thể ăn ngon, cũng không ngủ yên. Đặc biệt mỗi lần nhìn thấy cảnh cha mẹ tình cảm với nhau, cậu không thể khống chế nổi, muốn trực tiếp bổ nhào lên trước chất vấn.

Nhưng cậu không dám, chỉ buồn người mẹ xinh đẹp dịu dàng vẫn đang dựa dẫm vào cha mà không hề biết rằng người đó rất khôn ngoan mang theo một bộ mặt đạo đức giả, đang hết mình đóng vai một người chồng, một người cha tốt trước mặt bà.

Thẩm Trác Dương buồn chán vô cùng, lại không nói được với bất kỳ ai nên mấy ngày trời cứ như trong trạng thái bị thôi miên. Có suy nghĩ đến đâu cũng không thể hiểu nổi: Tại sao cha lại thích đàn ông?

Lại nghĩ về người đàn ông kia, nghĩ đến cảnh hắn ta một thân trần truồng dựa vào vòng tay cha mình mà thở hổn hển, lông mi dài rũ xuống, hai tay ôm lấy cổ cha mình phát ra những âm thanh khiến cậu sởn gai óc. Nghĩ đến đó Thẩm Trác Dương thực sự thấy sợ hãi, muốn chạy trốn ngay lập tức.

Thẩm Trác Dương thấy mình như sắp điên rồi, tự mình suy diễn ra viễn cảnh tình tứ kia cũng đủ khiến cậu điên rồi! Đột nhiên cậu thấy hận Thẩm Hạo cực kỳ! Hận ông! Hận tất thảy những thứ thuộc về ông

Thẩm Hạo đã luôn nói rằng muốn trở thành một người nghệ sĩ thành công, nhất định phải thật tao nhã, không nhuốm màu thô tục, không được học theo những thói quen xấu, không ăn đồ ăn vặt và không làm những điều kém thanh lịch...

Không bụi bẩn, thô tục?

Tất cả những gì Thẩm Hạo dạy dỗ cậu suốt mười bảy năm đã tan tành trong vỏn vẹn một đêm. Thật chỉ muốn đem tất cả những lời bẩn thỉu nhất mà mắng ra! Như thế nào là không bụi bẩn? Không thô tục? Dạy dỗ rằng cậu phải ngoan, trong khi bản thân ông lại thối đến tận xương, ông có tư cách gì dạy cậu những điều đó?

Thẩm Hạo, ông nhất định sẽ hối hận khi đối xử với mẹ và tôi như thế!

————————————————-

Đôi lời editor:

Edit tới đoạn Thẩm Hạo thì mới chợt nhận ra mình ăn vặt 24/7, tao nhã- không, thói quen xấu- tùm lum🥹.

Ây da, buồn đời nhiều chút....