Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 14: Điều tra



- Sao rồi, có manh mối gì chưa?

Alissa nôn nóng hỏi Kiều Phương khi nó vừa mới từ "hiện trường" vụ thứ ba về. Nó nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp, vì điều tra vụ bắt cóc này mà thâm quầng vào, khẽ thở dài. Alissa buồn rầu nói:

- Kì lạ thật! Rõ ràng con hẻm đấy là ngõ cụt, sao hai ngày rồi vẫn không thể tìm ra lối đi bí mật nào?

Kiều Phương chẳng buồn nói năng gì, chiều hôm đó liền kéo Lãnh Hàn tới phòng mình, khóa chặt cửa lại không cho Alissa vào. Trong căn phòng nhỏ được kéo rèm kín mít, rõ là đang ban ngày như nơi đây lại là một bóng tối bao trùm. Kiều Phương ngồi trên giường, Lãnh Hàn thì kéo ghế học của nó ra bên cạnh, ngồi ngay bên nó.

- Sao rồi?

Kiều Phương lên tiếng hỏi Lãnh Hàn, giọng nói không nhìn rõ được cảm xúc gì. Lãnh Hàn mệt mỏi ngước nhìn lên trần nhà, mãi mới chịu mở miệng:

- Đúng là có một cánh cửa bí mật, nằm ở ngay đoạn tường chắn. Thiết kế khá tinh vi, có vẻ mới làm gần đây.

Kiều Phương trầm tư suy nghĩ, Lãnh Hàn liền nói tiếp:

- Phía sau bức tường chắn đấy là đoạn nhà bỏ hoang. Chẳng ai rõ căn nhà lớn đấy là của ai, nhưng không dám vào dỡ bỏ, vì từng có nhiều người vào rồi không thấy quay về!

- Á!

Kiều Phương bắt đầu sợ hãi, chùm chăn lên kêu lớn. Cũng may bây giờ Alissa và Kiều Phong đều đã ra ngoài, bà Diệp cũng đi qua nhà Lãnh Hàn ngồi buôn dưa lê, chứ nếu không, nghe được nó hét như vậy chắc chắn sẽ có người đạp đổ cánh cửa xông vào ngay tức khắc.

- Mày kêu cái gì con kia?

Lãnh Hàn giật mình bởi tiếng hét của Kiều Phương, giật nảy mình kêu lên. Không khí đang vô cùng yên tĩnh và nghiêm túc, đều bị tiếng hét của con nhỏ này phá hết cả!

- Tao sợ..

Kiều Phương vẫn chui trong chăn, nghe thấy Lãnh Hàn gắt lên mới nói được hai chữ. Hắn bực mình đến kéo chăn nó ra, nó vẫn cứ đánh đu theo chăn, bám chặt không chịu buông. Truyện Khoa Huyễn

Giằng co một hồi, mãi Kiều Phương mới chịu rời cái chăn ra, giận dỗi ngồi trên giường. Lãnh Hàn tiếp tục câu chuyện. Đến khi nghe thấy giọng của Alissa từ ngoài vọng vào, Kiều Phương mới lên tiếng:

- Tối nay, mày ở lại đây, phòng riêng cho mày vẫn còn, để đêm tao với mày lén đi, không để Ali theo.

- Tại sao?

- Nó chắc chắn sẽ bị kích động!

Kiều Phương nói chắc như đinh đóng cột, sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng để chào đón Alissa.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, Kiều Phương cùng Lãnh Hàn âm thầm hành động, lén lút trốn ra khỏi nhà mà không gặp chút trở ngại nào.

* * *

- Mở được rồi!

Lãnh Hàn khẽ nói với Kiều Phương đang đứng bên cạnh, mới chợt nhận ra con bạn đã co rúm lại từ lúc nào, hai tay nắm chặt vào áo hắn tới mức đỏ lên, khuôn mặt sợ hãi tới trắng bệch.

Hắn nhìn nó mà đau lòng. Rõ là sợ ma từ bé, bây giờ còn dám lấy hết can đảm bước vào nhà hoang trong đêm khuya như vậy, nó quả thật vì anh em bạn bè mà có thể làm tất cả.

Kiều Phương đang sợ hãi bám lấy áo Lãnh Hàn, đột nhiên có một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay nó khiến nó giật mình. Hắn nhìn nó cười vui vẻ, tay vẫn nắm lấy tay nó, cùng đi vào trong.

Không ai để ý tới, một bóng người bước ra từ phía sau hai đứa, lặng lẽ đi theo.

- Có vẻ trong này chẳng có ai cả.

Kiều Phương không còn sợ hãi, tay còn lại cầm đèn pin, bình tĩnh quan sát khắp nơi. Lãnh Hàn thì chẳng hề chú tâm gì cả, không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.

Màn đêm yên tĩnh lạnh lẽo bao trùm lên căn nhà bỏ hoang, mùi mốc khắp nơi bốc lên vô cùng khó chịu. Đồ đạc trong nhà tuy đều nguyên vẹn, nhưng những đồ gỗ đều đã mọt, không khí ảm đạm đến không thở nổi. Kiều Phương nắm chặt bàn tay Lãnh Hàn, hắn còn có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của nó đang rất lạnh.

Hai đứa đi một vòng trong căn nhà rộng lớn, không tìm ra được thứ gì bất thường. Đến trước cửa phòng ngủ, một mùi gì đó vô cùng ghê tởm bốc lên khiến hai đứa nôn khan. Bịt mũi lại, Lãnh Hàn từ từ mở cánh cửa ra..

Bên trong phòng ngủ, mọi thứ đều khiến Lãnh Hàn cùng Kiều Phương kinh ngạc một phen.

Cả ngôi nhà mốc meo cũ kĩ là vậy, nhưng phòng ngủ này lại vô cùng sạch sẽ, đồ vật cũng rất mới như thể có ai đó thường xuyên dùng qua.

Càng tiến lại gần chiếc giường đơn giản đặt giữa phòng, cái mùi kinh khủng đến phát ói kia lại càng nặng hơn. Lãnh Hàn nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó không ổn trong căn phòng này, sự cảnh giác đã lên đến cực hạn. Kiều Phương chẳng quan tâm đến có gì không ổn hay không, điều bây giờ nó muốn biết, chính là nguồn gốc của mùi kia.

- Cẩn thận.

Lãnh Hàn ghé sát tai nó nói nhỏ, đôi mắt lạnh lùng quan sát xung quanh để bảo vệ cả hai người. Kiều Phương ném cho Lãnh Hàn ánh mắt đã hiểu, cũng chẳng thể khiến hắn bớt cảnh giác.

Con dao nhỏ lóe sáng dưới ánh trăng le lói được vào căn phòng, lao vụt đến.