Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 15: Đang giả vờ đau bụng



Con dao nhỏ lóe sáng dưới ánh trăng le lói được vào căn phòng, lao vụt đến.

Trong tức khắc, không khí như nén lại, Lãnh Hàn với tốc độ cực nhanh lao về phía Kiều Phương, ôm chặt lấy nó lăn qua chỗ khác. Con dao cực kì dứt khoát cắm sâu vào chân giường.

Kiều Phương giật mình, sau một giây liền hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn quanh phòng, nói lớn:

- Ai?

Không có tiếng đáp trả. Lãnh Hàn sớm đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, bước đến cạnh chiếc vali to dưới gầm giường, kéo ra, thành thạo mở nắp vali ra.

Chưa kịp mở xong, một bóng người từ trên trần lao vụt đến, chặn hành động của hắn lại. Kẻ vừa xuất hiện có dáng người to lớn, mặc đồ đen từ đầu đến chân, đeo mặt nạ thần bí, sau lớp mặt nạ ấy, đôi mắt kẻ đó hiện rõ sự hoảng sợ.

Kiều Phương nhanh chóng chạy tới chỗ Lãnh Hàn, một cước toàn lực đá trúng eo kẻ bí ẩn kia khiến hắn ngã ra đau đớn.

Một hồi vật lộn, cuối cùng phần thắng cũng thuộc về Lãnh Hàn và Kiều Phương.

- Há há há chính nghĩa tất thắng!

Kiều Phương vui vẻ giơ tay lên. Lãnh Hàn vẫn dồn sức vào cánh tay để chèn ép tên kia. Lúc này, nó mới nhớ đến việc xem mặt tên kia.

Động tác nhanh gọn, chiếc mặt nạ bí ẩn tên kia luôn đeo đã bị gỡ bỏ. Quả thật, chuyện tối nay điều gì cũng khiến chúng nó ngạc nhiên, đến khuôn mặt của gã này cũng gây ngạc nhiên không kém. Truyện Huyền Huyễn

- Mày..

Kiều Phương kinh ngạc lên tiếng. Nhân lúc hai đứa nó đang ngạc nhiên mà nới lỏng tay, gã kia lập tức vùng dậy, mang theo chiếc vali rồi biến mất không dấu vết.

* * *

- Tao.. không thể tin được..

Kiều Phương còn chưa tin vào hiện thực mình nhìn thấy và biết được, về tới nhà rồi mà vẫn còn run sợ, hai tay trong vô thức mà xoa vào nhau. Đêm đông lần này, thực sự rất lạnh.

- Tao cũng đâu thể tin nổi.

Hắn lại có vẻ bình tĩnh hơn nó nhiều, nhưng ba chữ "không tin nổi" vẫn hiện rõ trên mặt cả hai. Kiều Phương nói tiếp:

- Mai tao sẽ bảo Ali bỏ vụ này đi, tan học tao với mày đến chỗ cảnh sát, điện thoại tao có chụp vài ảnh, chỉ là không có ảnh chụp mặt..

- Thôi được rồi, mai tính, ngủ đi mày.

Lãnh Hàn đột ngột cắt ngang, kéo Kiều Phương về phòng rồi tắt điện đi ngủ. Nó thuộc dạng không quá quan tâm nhiều tới chuyện ngoài lề, hoặc không quan tâm lâu, nên vừa đặt lưng xuống giường liền chìm vào giấc ngủ.

Alissa – Bóng đen đi theo bọn nó, cũng lặng lẽ về phòng..

* * *

Chào cờ, chính là nỗi khiếp sợ lớn gần như nhất của Kiều Phương, đang diễn ra!

- A, đau bụng, Hàn, mày xin nghỉ hộ tao tiết chào cờ nhá!

Nó bắt đầu sử dụng sự lươn lẹo của mình để trốn chào cờ. Lãnh Hàn thừa biết con bạn mình giả bộ, nhưng hắn vẫn vô cùng phối hợp nghe theo. Bạn tốt có khác..

Đến giờ chào cờ, như dự đoán, cô giáo hỏi Lãnh Hàn:

- Kiều Phương đâu, sao không thấy ra chào cờ.

Lãnh Hàn không biểu lộ cảm xúc, lập tức thật thà trả lời:

- Phương nó giả đau bụng, đang ở trong lớp ạ.

Kiều Phương rất muốn, rất rất muốn đập cho hắn một phát méo sọ!

* * *

Trên đường đi học về, theo kế hoạch đã đề trước, hai đứa nó cùng thong dong đi đến sở cảnh sát. Vì bố Kiều Phương, trước khi mất cũng là một cảnh sát, nên Kiều Phương từ nhỏ đã được cảnh sát ở sở biết đến, và chính nó cũng ước mơ làm một cảnh sát.

- Ồ Phương với Hàn, lâu lắm chú mới thấy.

Đồng nghiệp thân thiết của bố nó, thấy hai đứa chúng nó liền cởi mở chào hỏi. Chú ta cũng quen cả Lãnh Hàn, vì từ nhỏ xíu hai đứa này đã như hình với bóng.

- Chú ạ!

Kiều Phương cùng Lãnh Hàn đều lên tiếng chào ông chú kia, rồi liền thuật sơ qua cũng như cho chú ta xem mấy bức hình chụp được trong căn nhà hoang kia, cùng với việc thứ mùi ghê tởm phát ra từ phòng ngủ - khả năng là của xác chết – nhưng vì chiếc vali đã bị đem đi nên chưa biết được.

Nghe đầu đuôi câu chuyện, dù không có những tấm hình kia, chú ta cũng đã tin rằng hai đứa không hề nói dối. Dù vậy, khi nghe đến chuyện có xác chết vẫn phải sửng sốt một phen. Kẻ dám giết người, nguy hiểm như vậy, cũng may Lãnh Hàn cùng Kiều Phương đều được bố của nó huấn luyện từ nhỏ, chứ không bây giờ chưa chắc đã an toàn trở về.

- Được rồi, chú sẽ thay hai đứa báo cáo lên. Từ giờ không được mạo hiểm nữa, nghe chưa?

Chú nghiêm giọng nhắc nhở, Kiều Phương cùng Lãnh Hàn vui vẻ gật đầu đồng ý.

Vụ việc không quá khó khăn, dù đồng ý không tiếp tục mạo hiểm truy cứu, nhưng bọn nó vẫn tiếp tục điều tra về "tên kia"..

Vì, kẻ che giấu, kẻ đã đấu với bọn nó đêm hôm ấy, chính là trùm của băng đảng không đội trời chung với Nhật Nguyệt!

Vì, bọn nó không hiểu nổi, chỉ là một học sinh cấp 3, mới lớp 11, tại sao lại liên quan đến giết người?

Hắn ta dù cũng là trùm trường như Kiều Phương và Lãnh Hàn, nhưng chắc chắn không phải dạng đi giết người, dù có thù hận đến thế nào đi nữa, cũng không bao giờ!