Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 18: Chị Phương có bạn trai, nhưng không phải là anh!



- Chị Phương!

Lãnh Thiên Minh – cậu em trai họ của Lãnh Hàn, vui vẻ chào hỏi khi thấy Kiều Phương đi dạo phố. Nay là Chủ nhật, vậy mà ông anh họ kia của cậu cứ ở lì trong phòng, chẳng chịu bước chân ra ngoài, gọi cũng không thưa, hại cậu – con sâu đang "ở nhờ" nhà Lãnh Hàn, bị bác Lãnh kêu đi mua đồ.

- Ồ Minh, lâu quá mới gặp.

Kiều Phương nở nụ cười tươi rói chào cậu bé. Thiên Minh vui vẻ đi theo Kiều Phương, tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, sẵn tiện kể luôn chuyện của Lãnh Hàn. Gì chứ, để ông anh kia buồn như vậy, chắc chắn chỉ có chị Phương đây chứ chả có ai nữa.

* * *

Về tới nhà, Thiên Minh lập tức chạy xộc vào phòng Lãnh Hàn. Cậu không nói lung tung mà vào thẳng vấn đề chính:

- Thái độ của anh mấy hôm nay, là do chị Phương có bạn trai, nhưng không phải là anh, đúng không?

Lãnh Hàn vẫn như cũ, ngồi im lặng trên chiếc ghế cạnh bàn học, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận lời nói chắc chắn kia của Thiên Minh.

Cậu cũng chẳng nói gì, lặng lẽ ngồi trên chiếc giường được đặt ngay cạnh bàn học của Lãnh Hàn. Thiên Minh cậu, duy trì cái không gian yên lặng ấy mãi, như thể đang thi xem ai nhịn nói lâu hơn vậy.

Im lặng bao trùm, mãi một thời gian lâu sau, Lãnh Hàn – kẻ luôn im lặng từ đầu tới giờ, lên tiếng trước:

- Anh không biết cảm giác lúc này là như thế nào nữa, khi nghe tin Tom có người yêu, anh thấy như.. mất mát. Nó khẽ với khi Alissa thân thiết với Tom, thấy có chút giống, mà nhìn lại lại thấy khác. Có lẽ do anh với Tom đã chơi thân với nhau từ nhỏ, nên khi Tom đi chung với người khác nên mới cảm giác không thoải mái. Anh còn cáu lên khi Tom nói rằng đã chấp nhận tình cảm của hắn ta.. Anh.. không hiểu nổi chính mình nữa..

Thiên Minh im lặng ngồi nghe ông anh nói. Trước giờ vẫn vậy, khi có chuyện gì, ngoài Kiều Phương ra, cậu chính là người mà hắn tâm sự hết thảy. Hắn luôn coi cậu như em trai ruột.

Nghe Lãnh Hàn nói một đoạn dài, Thiên Minh cũng hiểu ra vấn đề khúc mắc của "chị Phương" với "anh Hàn", cười đểu nhìn ông anh. Khứa khứa khứa, thích người ta rồi mà còn không biết.

Ai rảnh mà nổi cáu khi nghe bạn thân mình nói có người yêu làm gì? Kể cả là người có tính sở hữu cao, không chịu nổi khi bạn thân bị cướp, cũng sẽ chẳng bao giờ đau buồn như thế này. Nếu không thích chắc chắn cảm giác khi nghe in "chị Phương" có bạn trai phải giống với cảm giác khi người ta thân thiết với "chị Ali" chứ, sao lại khác cho được.

Và đoạn trên, chính là suy nghĩ đã đưa Thiên Minh tới kết luận, "anh Hàn" đã thích "chị Phương" mất rồi!

- Anh Hàn à, nghe em nói..

Thiên Minh cố tình nói lấp lửng, còn bày ra bộ mặt nghiêm trọng như thể ngày mai chính là tận thế khiến Lãnh Hàn đột nhiên hơi.. lo lắng. Ban nãy chắc chắn thằng nhóc này đã gặp Tom, không lẽ Tom nói gì với Thiên Minh về hắn?

- Anh, thích chị Phương rồi đấy!

Lãnh Hàn đứng hình trong năm giây..

Cái gì cơ? Thích?

Sau cuộc nói chuyện với Thiên Minh, Lãnh Hàn đã dừng công cuộc tránh mặt nó. Một phần vì lời Thiên Minh nói, phần khác vì Kiều Phương đột ngột nói chia tay với bạn trai sau cuộc tình dài.. ba ngày!

Chỉ là, không thể thoải mái như thể trước kia – thân thiết như thể không có chút phân biệt giới tính.

* * *

- Hàn, mày lề mề quá đấy!

Kiều Phương nhanh chóng giục Lãnh Hàn như bao lần hai đứa lẻn vào nhà người khác để bày trò chọc phá. Khi đã trèo được vào trong, Kiều Phương không chịu được mà nắm tay Lãnh Hàn kéo vào trong.

Hắn, nếu như mọi lần thì sẽ rất bình thường, vậy mà bây giờ lại đỏ mặt, tốc độ "làm việc" cũng chậm hơn nhiều, mặt thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ khiến nhiều lần hai đứa suýt bị phát hiện.

* * *

Thanh Yến Nhi, Lãnh Hàn cùng Kiều Phương đi dạo quanh trường. Trước thì hầu như chỉ có hai đứa nó, bây giờ Lãnh Hàn luôn lấy cớ để kéo thêm người, lúc thì Thanh Yến Nhi, lúc lại là là nhóm Kiều Phong với Chi Chi khiến Kiều Phương có chút bực bội, thỉnh thoảng đi quậy phá mới kéo được hắn đi mà không còn ai cả.

Vì sao lại bực mình ư? Vì trước giờ hắn chẳng bao giờ như vậy cả, bây giờ nó cảm giác như đang bị xa lánh, khó chịu muốn chết!

* * *

- Lãnh Hàn, mày làm cái trò gì vậy hả?

Kiều Phương đã chịu không nổi, tức giận quắc mắt lên với Lãnh Hàn. Hắn liền quay mặt đi, tính kiếm gì đó để lảng sang chuyện khác. Kiều Phương nhìn rõ ý định của Lãnh Hàn, lập tức dồn hắn vào chân tường, dùng tư thế Kabe – don*.

(Kabe – don: Cảnh tượng một người dồn người kia sát vào tường, dùng tay hoặc chân của mình để đặt lên tường, chặn người kia lại. Và đương nhiên trong trường hợp này, Kiều Phương nhà chúng ta dùng tay rồi)

Vậy là cảnh tượng bi hài diễn ra ở cuối lớp học. Một cô gái nấm lùn (nó không lùn đâu, chỉ là tại hắn cao quá mà thôi), ép một chàng trai cột điện vào tường, dùng tư thế Kabe – don để giữ chàng trai lại.

Hắn không thể trốn tránh, chỉ đành kiềm chế lại nhịp tim đang đập dồn dập, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, hỏi lại Kiều Phương:

- Sao là sao?

Kiều Phương càng thêm tức giận trước câu hỏi ngược lại của Lãnh Hàn, chuyển sang chế độ lạnh lùng giết chóc:

- Mày tránh mặt tao! Trước tao có bạn trai thì đã đành, sao bây giờ lại tránh né tao? Mày ghét tao à?

- Không ghét mày, chỉ là tao..

Lãnh Hàn không trả lời, hay nói đúng hơn là không thể trả lời.

Con tim đã nói cho hắn biết rằng, Thiên Minh nói đúng, có lẽ hắn thích con nhỏ bạo lực này mất rồi!