Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 19: Đứa nào đối đầu với Tiểu Phương nhà tao, chính là kẻ thù ngàn kiếp của Lãnh Hàn này!



Đang chuẩn bị ra về, một thanh niên lạ mặt đột nhiên chạy tới trước mặt Kiều Phương, vẻ mặt vô cùng khẩn trương. Tên đó đưa cho Kiều Phương một mảnh giấy, vừa đến tay nó thì hắn ta liền vội vã rời đi, như thể chỉ cần ở gần Kiều Phương thêm một giây là có thể giảm mộ năm tuổi thọ vậy.

Nhân lúc Lãnh Hàn đang đi phía trước, Kiều Phương nhanh tay mở tờ giấy ra. Bên trong, nội dung là: "Tan học gặp nhau ở lớp 11A1 trường Khương Thành, ân oán giải quyết tại đây, không gặp không về!"

Không khó để Kiều Phương nhận ra, nét chữ trong tờ giấy là của phó băng bên trường Khương Thành – đàn em của tên đã giết chú mình rồi bị bọn nó phát hiện ra. Hừm, ân oán, có vẻ hắn ta muốn trả thù cho đại ca đây mà!

Không muốn kéo thêm phiền phức cho Lãnh Hàn, dù sao tên phó băng kia cũng không phải đối thủ của Kiều Phương nó, nên cứ giấu hắn là trên hết.

- Ê Hàn, mày về trước đi hén, tao đột nhiên nhớ ra có việc gấp!

Kiều Phương vội vàng bịa chuyện, rồi bỏ mặc Lãnh Hàn bơ vơ mà chạy đi. Hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, con nhỏ này đi chơi chỉ có hại người, chứ chả phải lo người hại nó, nên hắn cũng ung dung về trước.

Vậy nên, Lãnh Hàn hoàn toàn không nhận ra, nó là đi về phía trường THPT Khương Thành.

* * *

- Tao đến rồi!

Vừa đặt chân vào sân trường THPT Khương Thanh, Kiều Phương lập tức lên tiếng. Cả sân trường vắng lặng như tờ, không một bóng người, khiến lời nói của nó vang dội.

Nơi hẹn nhau là phòng học 11A1. Dù chưa tới trường này bao giờ, Kiều Phương cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm ra nơi hẹn. Cửa không khóa. Nó đẩy cửa, bước vào phòng học rộng lớn, yên tĩnh khiến nó thấy có chút đáng sợ. Không một bóng người, tên phó băng kia cũng mất dạng.

Hay hắn ta biết rằng không địch nổi nó, nên đã co giò bỏ chạy trước khi nó tới?

Không thể có chuyện đó, vì nếu sợ bị Kiều Phương đánh, tên đó đã không gửi giấy tới. Vậy thì thật lạ!

"Lạch cạch"

Tiếng khóa cửa đột ngột vang lên khi Kiều Phương không để ý, đã cắt ngang mạch suy nghĩ của nó. Kiều Phương giật mình nhìn ra ngoài. Tên phó bang đã tới, đang cười vô cùng âm mưu, trên tay còn tung tung chùm chìa khóa!

Kiều Phương đập mạnh cửa, tính làm vỡ kính để thoát khỏi đây. Trời đã nhá nhem tối, nó lại bị nhốt một mình trong phòng kín, khiến Kiều Phương không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Còn vì sao lại sợ ư? Đơn giản lắm, nó vốn sợ cô đơn một mình trong bóng tối, nơi đây lại là trường học, mà trường học là nơi xây dựng nên rất nhiều những câu truyện ma đáng sợ.

Nó đập cửa trong vô vọng, rồi quyết định tìm đường khác để thoát thân. Phá kính cửa dày như vậy không phải là dễ, mà dù có phá được, lỗ trên cửa cũng không đủ để nó leo ra. Cửa sổ thì lại có chắn song, nói chung khả năng tự thoát thân hiện tại của Kiều Phương, là 0%!

Nó nhanh nhẹn móc điện thoại ra, đang tính gọi cho Lãnh Hàn thì.. Bực dễ sợ, máy lại sập nguồn đúng lúc quan trọng mới chết chứ! Pin dự phòng cũng không có, nói chung giờ đây Kiều Phương chỉ có thể qua đêm tại đây, chờ sáng mai học sinh tới mở.

Mà khoan, từ ngày mai là tất cả đều được nghỉ Tết cơ mà!

Vậy giờ, nó phải làm sao?

Trong cơn sợ hãi vô thức vì phải ngồi trong bóng tối cô độc, Kiều Phương dần dần ngất đi.

"Ầm!"

Tiếng va chạm mạnh đột ngột vang lên ngoài cửa lớp khiến Kiều Phương giật thót tim! Kèm theo sau đó là tiếng ai đó gọi tên nó. Cửa phòng bật mở, Lãnh Hàn mang khuôn mặt lo lắng kèm theo tức giận, đạp cửa lao vào. Hắn liếc mắt liền thấy Kiều Phương đang mệt mỏi, dựa vào tường mà ngất đi, cơn tức giận lập tức xông thẳng lên não!

Tên phó băng – kẻ đã nhốt nó trong căn phòng kia, đi ngay sau hắn cùng với đám đàn em trong băng của trường Khương Thành. Đứa nào đứa nấy đều mặt mày thâm tím, đầu sưng u, đôi mắt đỏ lên vì vừa khóc. Lãnh Hàn đau lòng cúi xuống, bế Kiều Phương lên, đôi mắt lạnh lùng quét qua đám người kia một lượt.

Hắn nói, giọng đầy sát khí, tức giận đe dọa đám kia:

- Đứa nào đối đầu với Tiểu Phương nhà tao, chính là kẻ thù ngàn kiếp của Lãnh Hàn này!

Nói rồi, hắn nghênh ngang mang Kiều Phương rời đi, bỏ lại cho đám người to gan kia nỗi sợ tràn ngập.

* * *

- Anh, chị Phương sao rồi!

Thấy Kiều Phương vẫn cứ hôn mê bất tỉnh trong phòng Lãnh Hàn, Thiên Minh lo lắng hỏi han. Lãnh Hàn vẫn còn đang bực tức, liền trả lời ngắn gọn:

- Không sao.

Câu trả lời ấy không khiến Thiên Minh, Kiều phong cùng mọi người bớt lo, tất cả đều muốn chạy vào xem Kiều Phương thế nào, chỉ là bác sĩ nói rằng, nó bị chấn động tâm lí, không thể bị làm phiền.

Kiều Phong cũng không có ý trách Lãnh Hàn không đi theo em gái bảo bối, vì nếu Kiều Phương đã muốn đi một mình, không ai có thể đi theo. Hơn nữa, với trình độ đánh người của nó, quả thật chẳng ai phải lo lắng.

Nhưng Lãnh Hàn lại tự trách mình không thể bảo vệ tốt cho Kiều Phương, khiến nó ngất đi như vậy. Hắn thề, từ giờ sẽ không rời Kiều Phương nửa bước!

Thiên Minh nhân cơ hội "anh trai" đang lo lắng cho "chị dâu", cậu nhanh chóng giúp "anh trai" nhận ra tình cảm của mình.

- Anh à, anh yêu người ta đến phát điên rồi!

Lời nói rất nhỏ, chỉ đủ để cậu và Lãnh Hàn nghe được. Hắn không mấy phản ứng, vì việc hắn thích nó, có lẽ hắn đã phát hiện từ lâu rồi!

Thiên Minh không đợi chỉ thị, nhanh nhẹn tranh công, hiến kế cho hắn:

- Muốn theo đuổi cô ấy, anh có lợi thế là chơi thân từ nhỏ, nhưng cũng đừng để bị xếp vào hàng best friend alone.

Nói rồi, cậu chạy nhanh tới chỗ Kiều Phong cùng Chi Chi đang ngồi, ngoan ngoãn đứng im.