Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 2: Lễ Khai Giảng



Toàn trường lục tục lấy ghế, xếp hàng ngay ngắn. Sau hơn tiếng đồng hồ ngồi phơi lưng giữa trời nắng nghe từng thầy cô một nói này nói nọ, phát biểu toàn chuyện tận đâu đâu, Kiều Phương ngồi phía dưới cũng gà gật ngủ như rất nhiều người khác.

Ánh nắng oi bức chiếu lên thân hình nhỏ nhắn của cô bé 17 tuổi, khiến nó không nhịn được mà than thở một tiếng:

- Hầy, năm học mới thì nhận lớp luôn đi, làm ra cái trò khai giảng này làm gì không biết?

Khổ thân Kiều Phương, đơn giản vì lùn nên bị mọi người dồn lên hàng đầu ngồi, song lại còn gà gật ngủ, bày ra vẻ mặt "tao hận cả thế giới", rồi còn lẩm bẩm than thở, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để cô hiệu phó nghiêm khắc, khó tính đang thao thao bất tuyệt nói linh tinh trước trường để ý đến.

- Bạn nữ lớp ngồi đầu hàng kia, đứng dậy!

Kiều Phương đang gà gật ngủ bỗng thấy có tiếng mic vang lên to đột ngột, cộng thêm ai đó đập đập vào lưng nó, khiến nó giật nảy mình. Ngước nhìn lên chỗ cô hiệu phó, cảm giác như cô đang nhìn mình, nó không tự chủ nuốt nước bọt.

- Bạn nữ kia, đứng dậy!

Thấy cô như đang nói mình, Kiều Phương nghệt mặt ra, đưa tay lên tự chỉ vào mình như muốn hỏi "Em á?". Đáp lại câu hỏi không lời của nó, bà cô quả quyết gật mạnh.

Kiều Phương nhanh nhẹn đứng lên, nhìn xung quanh để lườm lại những ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng, sẵn tiện ném cho thằng bạn thân đang ung dung ngồi cuối hàng ánh mắt như muốn nói:

"Trẫm không vui, lát nữa ái phi phải bồi trẫm!"

Lãnh Hàn nhanh chóng quay mặt đi, tránh ánh mắt của con hổ cái nhà hắn.

Cô hiệu phó thấy nó quay ngang quay dọc, tức giận quát:

- Em kia! Đã đứng lên rồi còn quay ngang quay dọc hả? Bước lên đây cho tôi!

- Dạ..

Kiều Phương ủ rũ bước lên, quay mặt xuống nhìn toàn trường. Cô hiệu phó bắt đầu chất vấn:

- Em tên gì?

- Diệp Kiều Phương ạ.

- Tại sao vừa nãy cô nói em lại ngủ gật? Cô nói không hay sao?

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại hiện rõ vẻ tức giận. Kiều Phương chẳng mảy may quan tâm mình đã đắc tội với ai, chỉ biết rằng, lúc này nó đang rất buồn ngủ và mỏi chân, không có thời gian mà đứng đây đôi co với bà cô này.

- Dạ.. em..

Nó giả bộ ngập ngừng, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi lạnh, hai hàng lông mày khẽ chau lại, thể hiện rõ sự khó chịu và mệt mỏi.

Trong lúc cô đang lo lắng cho sức khỏe của nó, hỏi han này nọ thì bé Kiều Phương lén nhìn về phía Lãnh Hàn.

Hiểu được ý của ánh nhìn "sâu xa" ấy, cậu ta cười cười gật đầu:

- Thưa cô, Phương bị ốm từ hôm qua, hôm nay vẫn chưa khỏe hẳn nên mới mệt mỏi như vậy.

Cô giáo hơi nghi ngờ nhìn về phía Lãnh Hàn. Ai chẳng biết hai cô cậu này, khi ở trường cũ là một đôi bạn thân quậy phá có tiếng, chuyện này cô không thể nào dễ dàng tin được.

Nhưng khi nhìn dáng vẻ chật vật khổ sở của Kiều Phương, cô lại mủi lòng. Chắc lần này là sự thật, dù có quậy phá đến đâu cũng không tránh được những lúc ốm như vậy.

Cô hiệu phó lập tức cười nhẹ, nói bằng mic cho Lãnh Hàn nghe:

- Trò Lãnh Hàn, em đưa bạn đến phòng y tế đi!

Lãnh Hàn đã chán ngấy ngồi nghe thầy cô nói vòng vo tam quốc, giờ nghe thấy cô nói như vậy, chẳng khác nào tù nhân bị bắt giam 10 năm giờ mới được giải thoát, vội vàng tuân lệnh cô, kéo Kiều Phương vô phòng y tế.

Vì đang trong giờ khai giảng nên giáo viên y tế cũng ra ngoài. Dù trước đó cô hiệu phó cũng định gọi cô y tế vô phòng khám cho, nhưng nó lại phản đối với lí do: "Em chỉ hơi mệt thôi, nằm nghỉ chút là được, có Lãnh Hàn chăm sóc cho em rồi, không cần làm phiền cô y tế làm gì ạ!"

Cô hiệu phó thấy nó hiểu chuyện như vậy, tâm trạng đương nhiên vui vẻ, gật đầu nghe theo nó. Bà rất muốn trường cũ của hai đứa thấy rằng: "Trường này của bà có thể trị được cả hai học sinh siêu cá biệt này!"

Nhưng bà không ngờ, sau lưng bà, Kiều Phương cùng Lãnh Hàn thoải mái nằm trong phòng y tế, trong đầu nói bà thật quá ngu ngốc!

Lễ khai giảng kết thúc, nó với hắn mới kéo nhau ra ngoài, đứng trước bảng tin hồi lâu để tìm lớp. Lãnh Hàn thì khỏi nói, kiểu gì cũng vào được lớp 11A1, còn Kiều Phương là lo lắng thôi.

Nó truy tìm tên mình, lẩm bẩm:

- Lớp 11A1.. Số báo danh.. 208.. Diệp.. Kiều.. Phương..

Lãnh Hàn đứng bên cạnh nhìn vào chỗ ngón tay nó đang chỉ, thản nhiên cười như chuyện này quá bình thường.

- Mày vào lớp 11A1 cùng tao rồi kìa!

- Tao.. Tao.. Lớp 11A1. Aaa, mày ơi tao thành công rồi! Tao vào được lớp 11A1 rồi! Mày ơi tao đang điên!

- Mày có lúc nào không điên không?

"..."

Mày có thể đừng ngắt mạch cảm xúc của tao giữa chừng như vậy được không?

Thật ra thì, đối với Lãnh Hàn, chuyện Kiều Phương có thể vào được lớp 11A1 là chuyện rất bình thường. Nguyên một kì nghỉ hè dài 2 tháng liền, hắn đã làm gia sư không lương cho con bạn thần kinh này, thì làm sao nó có thể vào lớp linh tinh khác?

Hai đứa, một đứa vui vẻ như điên, một đứa lạnh lùng im lặng, cùng tiến vào lớp học mới tại một môi trường mới.