Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 5: Trộm! Kéo nhau báo thù!



Mất ba tuần liền để làm quen với ngôi trường mới, Diệp Kiều Phương đã cùng Lãnh Hàn đưa ra kết luận: "Nó chả khác quái gì trường cũ!".

Và đây, cũng chính là kết luận đưa đến sóng gió mới cho ngôi trường.

* * *

- Nhanh nhanh, vô nhanh, bị tóm bây giờ!

- Rồi rồi, mày vô trước đi!

Kiều Phương cùng Lãnh Hàn lén la lén lút trèo tường vô vườn trường giữa buổi trưa nắng gay gắt. Cả hai cùng nhẹ nhàng tiến lại gần cái cây cao và to nhất trong đây – cây xoài!

- Mày trèo lên hay tao?

Lãnh Hàn thì thầm hỏi Kiều Phương. Nó lườm lườm nhìn thằng bạn, vênh mặt lên tự đắc:

- Mày đã bao giờ thấy tao ở dưới chưa?

Nói dứt câu, nó liền thoăn thoắt trèo lên cây, điệu bộ vô cùng chuyên nghiệp. Chẳng mấy chốc, nó đã tiếp cận cành cây có nhiều trái nhất. Vặt vặt, ta vặt!

- Này, đỡ lấy, cấm để rớt!

Nó ra lệnh cho Lãnh Hàn. Với kinh nghiệm bao năm đi vặt trộm xoài, cậu ta chẳng để quả nào rớt xuống đất, cứ điêu luyện chụp từng quả mà nó ném xuống.

Chỉ 15 phút sau, hắn thấy có vẫn còn ý định vặt tiếp, liền nói:

- Thôi, xuống đê, vậy đủ rồi mày!

- Nhiêu rồi?

Kiều Phương nghe hắn nói, lập tức hỏi lại. Lãnh Hàn liếc qua đống xoài dưới đất, lòng thầm thương xót cho các thầy cô. Bao công chăm sóc, kết quả lại chẳng được quả nào!

- Cả chục quả rồi! Thôi xuống đi!

- Rồi rồi..

Kiều Phương chán nản nhảy xuống, hạ cánh một cách an toàn.

* * *

Lúc vặt trộm đoàn kết là thế, nhưng đến khi ăn, thì lại chẳng thể nào đoàn kết cho nổi..

- Này này, sao ăn hết bột canh của tao?

- Đâu có, vẫn còn mà!

- Mày nhìn lại đi, ăn sao đủ? Ơ này này, phần của tao mà!

- Phần của mày cũng là của tao!

- Logic củ chuối gì vậy? Trả đây!

- Méo, mày chia phần không đều.

Lãnh Hàn cùng Kiều Phương trực tiếp biến thành chó với mèo, cãi qua cãi lại không biết mệt, thậm chí đám xoài còn bị ném sang một bên và chả ai thèm ngó tới.

- A!

Một cậu bé chừng 10 tuổi tiến lại gần chỗ chúng nó, cái tay hư hỏng chỉ thẳng vào hai đứa rồi kêu lên một tiếng.

Kiều Phương với Lãnh Hàn nhìn cậu bé, và ngay lúc này đây, hai đứa biết chắc chắn hai điều:

Thứ nhất, cậu bé này là con giáo viên!

Thứ hai, chúng nó đã bị con giáo viên phát hiện vặt trộm xoài của trường!

Điều này quá dễ xử lí đối với hai đứa chúng nó, nhất là khi đây lại là một thằng bé.

Kiều Phương nở nụ cười nham hiểm tiến lại gần cậu bé. Thằng bé sợ hãi, ngồi hẳn xuống đất, định khóc toáng lên thì bị Lãnh Hàn bịt miệng từ phía sau.

- Ngoan nào, chị đây không hại em đâu..

Từ "không làm hại" phát ra từ miệng của con nhỏ này thật sự không đáng tin, một chút cũng không a.

Kiều Phương nhìn biểu cảm không thể tin nổi của thằng bé cũng không tức giận. Nó nháy mắt với Lãnh Hàn.

Hắn bỏ tay ra, ngay lập tức Kiều Phương nhét miếng xoài vào cho thằng bé ăn.

Tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc!

- Rồi nhé, bây giờ em đã là đồng phạm, không thể tố cáo bọn chị!

Thằng bé khóc lóc, hét toáng lên. Từ phía sau, một cô giáo tiến lại gần!

* * *

Trong căn phòng điều hòa mát rượi, hai học sinh một nam một nữ đang ngồi, cúi mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi. Ngay phía đối diện, bà cô chủ nhiệm lớp 11A1 đang ngồi thản nhiên, bên cạnh là cậu bé nhỏ mà hồi nãy chúng nó bắt nạt!

Ai thấm nỗi đau này, bắt nạt con giáo viên thì thôi đi, lại còn là con trai của cô chủ nhiệm, và ai ngờ được người ta đã đứng quan sát một màn "bắt nạt trẻ con" kiêm "ép trẻ con thành tòng phạm", vậy là hai đứa trực tiếp bị lôi đi uống nước chè đàm đạo a!

Chết mất, không ngờ lần đầu làm việc xấu trong trường lại xui xẻo tới vậy, lần sau nhất định phải làm nhiều hơn nữa để giải hạn!

- Các em đã biết tội của mình chưa?

Cô giáo bực mình hỏi tội, giọng nói vô cùng đáng sợ. Kiều Phương và Lãnh Hàn đồng thanh trả lời:

- Dạ rồi..

- Được rồi, lần này cô tha cho, cấm tái phạm lần sau!

Hai đứa nó vui vẻ đứng dậy, "vâng" một câu rồi nhanh chóng chạy biến đi. Vấn đề chính, lại nằm ở khuôn mặt ghi thù của Kiều Phương. Bà cô già, cứ đợi đó, bọn này sẽ sớm "cảm ơn" cô vì dám chọc vào bọn này!

* * *

Sáng sớm hôm sau, hai đứa nó kéo nhau tới trường sớm hơn thường ngày rất nhiều, nói đúng hơn là sớm tới mức ông bảo vệ mặt thần chết vẫn chưa cả mở cổng trường, chúng nó phải vào bằng cách trèo tường và mở cửa lớp với cái chìa khóa mới chôm được.

Lãnh Hàn cùng Kiều Phương rón rén tiến về lớp học. Vô cùng ăn ý, đứa mở cửa, đứa đứng canh ông bảo vệ mặt thần chết. Bước vào lớp, chúng nó bật điện sáng trưng. Cùng với nụ cười đầy đáng sợ trên môi, cả hai cùng cẩn thận chuẩn bị kinh hỉ cho cô giáo.

Từ ánh mắt muốn giết người và ghi thù hận hôm qua của Kiều Phương, giáo viên chủ nhiệm – người đã mắng nó với hắn hôm qua sẽ phải trả giá!