Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 7: Năm năm không gặp



Như thường lệ, Kiều Phương cùng với Lãnh Hàn đi đến trường. Hôm nay đột nhiên nó thấy thật khác lạ, đến chính nó cũng không thể hiểu nổi cảm giác lạ này, như thể có điều gì đó sắp xảy ra với nó.

Vẫn đến trường như thường lệ, vẫn học, vẫn ngủ như bao ngày khác. Kiều Phương cố ném cảm giác lạ lẫm này đi, nhưng lại không thể. Linh tính mách bảo cho nó biết, ngay trong hôm nay, nó có thể gặp niềm vui hoặc nỗi buồn nào đó.

Là bạn thân với nhau, Lãnh Hàn không thể nào không phát hiện ra sự khác lạ của Kiều Phương. Hắn lo lắng, hỏi chuyện thì nó lại cứ im lặng miết khiến hắn thực sự lo lắng. Trước giờ, chẳng khi nào Kiều Phương giấu hắn chuyện gì, thậm chí cả kỳ sinh lý của con gái!

Tan học, Lãnh Hàn đang tính kéo Kiều Phương ra công viên chơi cho khuây khỏa, thì lại bị nó trực tiếp kéo đi. Đi được một quãng, hắn liền nhận ra nó đang hướng thẳng tới khu đất trống mà nó với hắn phát hiện được. (Có ở chương 4)

* * *

[ Từng ngày trôi qua, chỉ còn lại nỗi nhớ,

Và giờ chỉ riêng em một mình nhớ anh

Từng giọt lệ trên mi, giờ chỉ còn là ngày chia ly..]

Tiếng chuông điện thoại đã lâu lắm rồi không nghe thấy bất thình lình vang lên khiến Kiều Phương đang tựa đầu vào vai Lãnh Hàn ngủ bừng tỉnh. Lãnh Hàn cũng mang chút kinh ngạc trên gương mặt vốn lạnh băng. Nhạc chuông điện thoại đặc biệt này, Kiều Phương đã cố ý để cho một người, mà trong điện thoại của nó, không một ai khác nó để nhạc chuông này.

Kiều Phương run run lấy điện thoại từ trong cặp ra, ánh mắt chợt nhòa đi khi nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại. Bốn chữ này, đã lâu lắm rồi nó không được nhìn thấy..

Thấy ánh mắt không thể tin nổi của con bạn, Lãnh Hàn có vẻ bình tĩnh hơn, véo má Kiều Phương cho nó tỉnh hắn. Kiều Phương run run xúc động nhấc máy.

Một giọng nói ấm áp, trầm trầm vô cùng quen thuộc nhưng lại là rất rất lâu không nghe thấy vang lên qua điện thoại:

- Tom ngốc, anh đây..

Kiều Phương nãy còn rưng rưng nước mắt, thì giờ đây òa khóc. Cô bé mạnh mẽ, cá tính thường ngày không còn nữa, nó đã để lộ ra con người thật yếu đuối của bản thân. Lãnh Hàn đưa tay ra vỗ vỗ lưng Kiều Phương, ý muốn nó ngừng khóc, nhưng nhận được sự quan tâm của "nửa vũ trụ" – Bạn thân Lãnh Hàn, nó lại càng khóc dữ dội hơn.

Người bên kia dù biết nó đang khóc, vẫn chẳng hề tỏ ra khó chịu chút nào, ngược lại còn im lặng một lúc lâu để nó khóc.

Một lát sau, Kiều Phương đã kiềm chế lại được thứ cảm xúc vỡ òa, đôi mắt đỏ hoe vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Lãnh Hàn với tay ra, bật loa ngoài lên cho nó.

- Anh.. Anh trai..

Kiều Phương khẽ nói qua điện thoại. Nghe được giọng nói có chút khàn đi vì vừa khóc xong, người thanh niên kia nở nụ cười ấm áp như gió xuân:

- Tom, anh trai yêu quý của em về rồi đây..

Nghe được giọng nói quen thuộc đang ở rất gần mình, Kiều Phương giật mình ngước nhìn lên. Chàng trai với mái tóc ngắn đen óng, đôi mắt phượng đầy âm trầm nhưng luôn toát ra vẻ cưng chiều, ấm áp với nó, dáng người cao, trên gương mặt anh tuấn vẫn nở nụ cười tuyệt đẹp.

Diệp Kiều Phong – anh trai yêu quý của Kiều Phương, người đã bị đám xã hội đen kết án tử vào năm năm trước, bị kết luận lệch tay lái rơi xuống đèo và mất tích, chắc chắn không thể còn sống.

Anh cưng chiều nhìn bảo bối của mình đang ngồi cạnh cậu bạn thân dưới gốc cây, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là những dòng lệ đã khô.

Cứ ngỡ, năm năm không gặp, cô bé với biệt danh Tom trước kia luôn chạy theo anh và cậu bạn Lãnh Hàn đã thay đổi.

Cứ ngỡ, khi gặp lại, cô bé Tom ấy sẽ trách mắng anh, tức giận lên.

Cứ ngỡ, tình cảm con bé dành do người anh trai này, đã phai mờ theo quãng thời gian dài đằng đẵng.

Nhưng không! Thấy anh, nó liền lao tới ôm lấy anh, đôi tay siết chặt lại, như thể muốn giữ chặt lấy anh, không để anh rời xa mình lần nào nữa. Nước mắt vốn đã nén lại được, giờ đây lại lăn dài trên má.

Kiều Phong khẽ đẩy Kiều Phương, để nó đứng đối mặt với anh. Đau lòng xoa lên đôi mắt đỏ hoe đã có chút sưng lên của bảo bối, anh nhẹ giọng:

- Không được khóc! Nếu biết anh về khiến Tom của anh khóc đến như vậy, anh chẳng về còn hơn!

Kiều Phương nghe được anh nói không về, chẳng cần hiểu toàn bộ nội dung câu nói của anh, vội trả lời:

- Em không khóc, không khóc, em sẽ không bao giờ khóc!

Nó vui vẻ cười thật tươi, tiếp tục ôm chặt lấy anh, lẩm bẩm;

- Anh.. em nhớ anh..

Lãnh Hàn cũng đứng dậy, tiến lại gần phía hai anh em đang sum họp, khẽ cười.

Con nhỏ luôn tỏ ra mình mạnh mẽ, chỉ duy nhất trước mặt hắn và anh trai, con nhỏ ấy mới lộ ra con người thật của mình.

Con nhỏ luôn nở nụ cười tươi rói, nhưng ẩn sâu trong đó là nỗi đau vô hạn. Nỗi đau mất cha khi tròn 5 tuổi, mất đi người anh trai mà nó coi là "nửa thế giới" còn lại khi 12 tuổi, thật sự là một mất mát to lớn không thể bù đắp.

Con nhỏ luôn cố an ủi với mẹ mình rằng, anh trai sẽ không sao cả, cố gắng tự lừa dối bản thân mình là anh trai vẫn còn sống, bây giờ đã không cần phải tự lừa dối nữa..

* * * Vì, anh trai của nó – Diệp Kiều Phong – thực sự vẫn còn sống!