Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 8: Trình độ nấu ăn siêu Việt



Lãnh Hàn bước tới bên cạnh anh em nó. Diệp Kiều Phong thấy hắn, liền nở nụ cười vui vẻ:

- A Hàn, Tom, năm năm qua hai đứa sống tốt không?

Kiều Phương vội vàng trả lời:

- Tốt, em và mẹ đều sống rất tốt!

Lãnh Hàn liền xen vào, bác bỏ luôn câu nói của Kiều Phương:

- Tốt thì tốt thật, mà cứ mỗi năm vào ngày anh biến mất, con nhỏ này lại nhốt mình trong phòng, chẳng đi đâu cả, đến em nó còn không gặp. Còn nữa, ngày anh bị hại, nó nhất quyết không cho xây mộ cho anh, luôn miệng nói anh còn sống, chắc chắn anh còn sống, có người còn muốn ném nó vào trại tâm thần luôn cơ.

- Ha ha..

Kiều Phong cười vui vẻ, nhìn xuống Kiều Phương đang đỏ mặt, rất muốn đánh thằng bạn nhưng vẫn cứ ôm chặt lấy anh, chỉ sợ anh lần nữa biến mất.

- Hàn nó nói điêu đấy anh! Hôm anh biến mất, em tin anh vẫn còn sống, không để người ta xây mộ thì là thật, nhưng ai cũng thương em hết, chẳng ai muốn ném em vào trại cả!

- Có tao là người muốn ném mày vào trại nhất này!

Hai đứa lại bắt đầu cãi qua cãi lại. Đến khi đuối lý, Kiều Phương vội vàng núp sau lưng Kiều Phong như năm năm trước, ló đầu ra chọc tức Lãnh Hàn rồi kêu:

- Aaa, anh, Hàn bắt nạt em kìa!

Kiều Phong bất đắc dĩ xoa đầu cô em gái. Năm năm, từng ấy thời gian rồi, mà con bé chẳng chịu lớn gì cả!

* * *

- Phương đã trở lại và lợi hại hơn xưa!

Vừa về tới nhà cùng "hai nửa thế giới" – Kiều Phong và Lãnh Hàn, liền kêu gào ầm ĩ chẳng khác nào con thần kinh. Bà Diệp vui vẻ nói vọng ra:

- Về rồi hả con gái!

- Con mang đến bất ngờ cho mẹ đây!

Kiều Phương vội vã kéo anh trai Kiều Phong đi vào, bắt anh đứng chờ ở cửa phòng. Kiều Phong cười, để mặc con bé thích làm gì thì làm.

- Mẹ biết ai đây không?

Kiều Phương hào hứng kéo "nửa thế giới" của mình tới trước mặt mẹ.

"Choang!"

Chiếc ly sứ tuột khỏi tay, rơi xuống nền đất lạnh, vỡ tan tành.

* * *

- Này, em không định làm thật chứ?

- Em đương nhiên làm thật!

- Phương, mày hại người cũng vừa phải thôi chứ, có thể nhập viện đấy!

- Thằng tự luyến kia, mày có tin bà đây đấm một phát liền biến mày thành gấu trúc không?

Chẳng là, ngôi nhà nhỏ của Kiều Phương có thể sẽ chẳng nhộn nhịp và ồn ào thế này nếu nó không nổi hứng xắn tay áo xuống bếp làm đồ ăn mừng ngày ông anh trai Diệp Kiều Phong trở về.

Sau một hồi khuyên can, từ mềm đến cứng, đủ các thể loại dỗ dành, vậy mà con nhỏ Kiều Phương này vẫn rắp tâm hại người, còn nhìn Lãnh Hàn với Kiều Phong bằng ánh mắt "Ta nấu khó ăn vậy sao?"

Ai chẳng biết, chỉ cần dám khẳng định, người đó chắc chắn gặp tai họa.

* * *

- Cơm đến rồi, cơm đến rồi đây!

Tiếng nói lanh lảnh tràn đầy vui vẻ của Kiều Phương vang lên từ nhà bếp, tiếp đó là thân hình mảnh mai cùng mẹ của mình nhanh chóng chuyển đồ ra bàn ăn.

Lãnh Hàn cùng Kiều Phong có dự cảm vô cùng xấu, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi xuống. Hai người họ trước đây đã từng lãnh ngộ tài năng nấu ăn siêu đẳng của Kiều Phương khi bà Diệp cùng bà Lãnh rủ nhau đi du lịch.

Nhìn đống đồ ăn trước mặt, cả hai đều không muốn đụng đũa!

Thực sự, quá khủng bố rồi!

- Ăn đi ăn đi, ăn một lần sẽ nhớ cả đời đó!

Kiều Phương vui vẻ quảng cáo rất chi là thành thạo.

Lãnh Hàn và Kiều Phong: "..."

Đúng, đã thấy ai phải miễn cưỡng ăn đồ ăn rồi bị ngộ độc mà không nhớ cả đời bao giờ chưa?

Theo quảng cáo đồ ăn của đầu bếp tài ba Diệp Kiều Phương, hôm nay nó trổ tài nấu vài món ngon để mừng cho Kiều Phong trở về! Có trứng rán, nước rau luộc, rau xào tỏi, thịt kho, cá hầm, gà luộc nguyên con.

Nhưng theo cách nhìn nhận của Lãnh Hàn và Kiều Phong, có thể đi đến kết luận cần cấp tốc đổi tên cho số thức ăn này.

Thực đơn bữa ăn, chính xác gồm có: Trứng hắc ám rán cả vỏ; canh rau có 10% nước rau và 90% màu thực phẩm đủ các loại màu sắc; rau xào tỏi ngọn non mơn mởn màu vàng úa mềm nhũn không cả gắp lên nổi; thịt kho quá giờ đã biến thành cháo; cá hầm nguyên con nhũn từ xương đến thịt, còn nguyên lòng mề; gà luộc nguyên con không.. cạo lông!

Lãnh Hàn cùng Kiều Phong kinh sợ nhìn đám đồ ăn, rồi lại nghe được nó thốt lên:

- Ối, quên mất chưa vặt lông gà!

Vậy là một món được đem đi, còn năm món nữa, bọn hắn tha hồ thưởng thức..

- Aa, tao đau bụng quá mày! Thôi tao lên phòng mày nghỉ lát!

Lãnh Hàn gắp mãi mới được cọng rau, chưa đưa lên miệng thì vội vàng ôm bụng kêu lên. Bà Diệp tính dễ tin người, thấy hắn ta bị đau bụng liền vội vàng hỏi han:

- A Hàn, cháu có sao không? Đau lắm không? Cần đi khám không?

Kiều Phương và Kiều Phong: "..."

Thằng này khá!

Lãnh Hàn được bà Diệp kéo lên lầu để nghỉ ngơi ở phòng nó, trước khi đi còn không quên quay đầu lại tặng cho Kiều Phong ánh mắt vô cùng gợi đòn.

Và cuối cùng, bằng sự lươn lẹo của mình, Kiều Phong đã thoát chết, đồng nghĩa với việc tâm trạng của con bé kia vô cùng tệ vì món ăn nó làm ra hoàn toàn chẳng ai ăn miếng nào!