Tập Cảnh

Chương 3



Ding dong

Cửa thang máy mở ra ở tầng thứ bốn mươi tám.

Nam Thiên mặc một bộ âu phục mới tinh, tinh thần hăng hái từ trong thang máy đi ra.

Năm ngày sau khi bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ nằm vùng, cậu cũng đã kiến thiết tâm lý đầy đủ cho bản thân.

Đầu tiên, nằm vùng là một chuyện hiếm mà có được, là niềm vinh quang, sau khi thành công thì rất dễ có cơ hội được thăng cấp, đối với một cảnh sát anh dũng như cậu cũng là một cơ hội lớn cần phải quý trọng.

Thứ hai, lão đại đã nói qua rồi, cậu chỉ là một viên chức nho nhỏ căn bản không có cơ hội được gặp chủ tịch (chăc hông đó ‘_’). Như vậy nói cách khác, nỗi lo lắng duy nhất khi cậu chấp hành nhiệm vụ lần này có thể bỏ qua được rồi.

Cuối cùng, a, điểm cuối cùng này là cậu rút kinh nghiệm xương máu mới nghĩ tới, Mạc Vấn Chi tuy rằng không phải là người tốt, nhưng dù sao cũng là một mỹ nam (đánh chết cái nết hám trai cũng không chừa XD~), điều này có một chút ý nghĩa với cậu, lấy việc công làm việc tư, vừa công tác vừa rình một chút mỹ sắc (‘_’), lão ba trên trời có linh thiêng nhất định sẽ tha thứ cho hắn về tư tâm nho nhỏ này, dù sao thì nam nhân cũng còn một nửa bản chất của động vật, mà cậu cũng là một nam nhân vĩ đại mạnh khỏe đó nha.

Cho nên cuối cùng cho ra được kết luận, cậu cần phải vui sướng tiếp thu nhiệm vụ đầu tiên sau khi tiến nhập tổ trọng án này, đồng thời kiên quyết chấp hành.

Cậu mỉm cười sáng lạng như ánh dương quang, quan sát địch tình bốn phía.

Tầng 48 tập đoàn Hồng Hưng quả là danh bất hư truyền, trang trí vô cùng lộng lẫy. Những vật trang trí vàng kim rực rỡ cùng với lạc địa song (cửa sổ kéo dài tới tận sàn nhà) phi thường hòa hợp, được thiết kế khảm hợp cùng một chỗ vô cùng kỳ diệu, mang vẻ phú quý mà không tầm thường chút nào.

Phía cuối hành lang là một mỹ nữ đang ngồi đánh máy, xem ra đại môn đang đóng kín sát bên nàng, chính là địa phương mà một chút nữa hắn sẽ phải vào.

“Tiểu thư, ta…”

“Trần Chính của phòng in ấn phải không?”. Mỹ nữ trang điểm cẩn thận tỉ mỉ thoạt nhìn bề bộn nhiều việc, nói trực tiếp với cậu, đọc rõ ràng từng chữ. Nàng cũng không liếc mắt nhìn Nam Thiên một cái, không đợi Nam Thiên trả lời, hướng một ngón tay ngọc nhỏ dài về phía đại môn, “Trực tiếp đẩy của vào đi, đi vào rồi nhớ đóng cửa”.

Oa, ngữ khí thiệt là máy móc mà.

Nam Thiên đẩy cánh cửa nặng trịch ra, nghe theo lời mỹ nữ phân phó thuận tay đóng cửa lại, ngầng đầu lên.

Một gian phòng làm việc siêu đại bày biện những dụng cụ hiện đại hiện ra trước mắt, ở giữ nên đá hoa cương trơn tuột phô ra một lớp thảm dày, sạch sẽ đến mức làm cho không dám giẫm lên, từ lạc địa song có thể quan sát toàn bộ cảnh quan của thành phố.

Nam Thiên tấm tắc lắc đầu, “Xa xỉ quá a, phòng làm việc của phó tổng tài hành chính sao có thể đẹp như thế?”. Nếu không thì nhân cơ hội này lục lọi ngăn tủ gì đó, nhìn xem có thể tìm được số liệu hữu dụng nào hay không?

“Ngươi nói không sai, phòng làm việc của phó tổng tài hành chính không có khả năng đẹp như thế này”, phía sau bỗng nhiên phát ra một giọng nam dễ nghe, “Bởi vì nơi này là phòng của chủ tịch”.

Sống lưng của Nam Thiên đột nhiên cứng ngắc.

Cái này…Lẽ nào thực sự bất thị oan gia bất tụ đầu (ý chỉ oan gia ngõ hẹp)? Ô oa! Bại lộ rồi!

Cậu nhận ra được thanh âm này.

Êm tai, dễ nghe, hơn nữa lại siêu cấp gợi cảm, cậu còn nhớ rất kỹ chỉ một tiếng “Ân” yên ả kia, đã từng thiếu chút nữa làm hại tiểu đệ đệ của cậu đứng chào cờ =)).

Tất cả đều tốt đẹp như vậy, không, cái tội ác chết tiệt như vậy —— nam nhân kia chính là kẻ tình nghi số một!

Xong đời rồi!

“Không dự định xoay người đối mặt với hiện thực à?”, Mạc Vấn Chi ưu nhã giương cao khóe môi.

Hắn tuyệt đối không sốt ruột, quá trình để ăn một thứ đáng giá thì phải thong thả thưởng thức, đem một nam nhân sắp bị người áp đảo đồng thời hung hăng xen vào (xen vào cái gì và như thế nào thỉnh độc giả tự hiểu XD~),sự vùng vẫy là một món khai vị rất đặc sắc.

Đương nhiên, trong tư tưởng thì vừa hưởng thụ sự cọ sát chặt chẽ ấm áp của nơi ẩm ướt đó, tiếp đó vừa nhớ lại ngày hôm qua được người ta ân cần tương đãi, đồng thời cảm giác được người ta ôn nhu mà cởi áo khoác cảnh phục khoác cho mình, đối với Mạc Vấn Chi mà nói, người càng đáng giá thì hắn càng sung sướng mong chờ.

Lưng của Nam Thiên cứng ngắc đến mức muốn co quắp lại.

Cậu kiên trì, thong thả, mà xoay người lại, rốt cuộc phải đối mặt với nam nhân đứng sau lưng.

Chết tiệt, ta biết ta quả là một con lợn mà.

Cái gì mà tiểu viên chức không có khả năng gặp mặt chủ tịch? Cái gì mà tận lực tránh ta cho ta tiếp xúc trực tiếp mà? Ta quả là con lợn!

Lão ba chết tiệt! Tổ trọng án chết tiệt! Chết tiệt, hắn rõ ràng đẹp như thế…Xuống địa ngục đi, ta đang nghĩ cái khỉ gì vầy nè.

“Ha ha, nếu chạm mặt rồi, thì chúng ta đều thẳng thắn thành khẩn một chút mới được. Xin chào, Mạc Vấn Chi tiên sinh, trước tiên ta tự giới thiệu một chút, ta là cảnh sát”. Nam Thiên dùng thái độ trấn tĩnh nhất, miễn cưỡng làm cho thanh âm không run rẩy.

“Ta biết”

“Ta biết là ngươi biết”. Bằng không làm gì có thằng ngu nào đang nằm vùng lại đi chạy tới trước mặt hắc bang lão đại tự lột trần thân phận.

“Được rồi, cảnh quan, xin hỏi ngươi vì sao lại gặp ngươi trong phòng làm việc của ta, hơn nữa lại sửa tên thành Trần Chính? Ta nhớ rõ ngươi họ Nam, đúng không?”. Mạc Vấn Chi thần thái ngày càng tà khí, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt vô cùng chuẩn mực trên cổ ra.

“Sự tình không phải rất rõ ràng sao? Ta đang chấp hành công vụ”. Nam Thiên nỗ lực bảo trì sự nghiêm túc, biểu tình nghiêm nghị bất khả mạo phạm.

Thế nhưng…lão ba a, cái dáng ngồi tựa ghế sofa của hắn thiệt là đẹp siêu cấp mà.

Ánh mắt của Nam Thiên không chịu nghe sự sai bảo của đại não, cứ nhìn chăm chăm vào hầu kết vô cùng gợi cảm của kẻ tình nghi kia mà không chịu di dời.

“A, chấp hành công vụ gì vậy”.

“Ách”…Chung quy thì cũng đã bị xuyên thấu thân phận, cũng không có việc gì phải e ngại nữa, Nam Thiên nâng cằm lên, vẻ mặt như bất cần, “Chính là nằm vùng hay gần như thế đó”.

Ngươi sẽ không giết người diệt khẩu đó chớ?

Mạc Vấn Chi bị biểu tình khẩn trương của cậu chọc cười, “Đừng căng thẳng, cảnh quan, ta sẽ không giết người diệt khẩu đâu, ta thế nhưng lại là công dân lương thiện đó”.

“Vậy là tốt rồi. Ta còn có công vụ phải làm, không quấy rầy nữa”. Nam Thiên vừa nói vừa lui về phía đại môn.

Lúc này mà không chuồn đi thì quả là thằng ngu.

“Nam cảnh quan”, thanh âm của Mạc Vấn Chi lại vang lên.

Chỉ biết sự tình không đơn giản như vậy, Nam Thiên cảnh giác quay đầu lại.

Khi tầm mắt cậu lần thứ hai tiếp xúc với đôi mắt thâm sâu khó dò của Mạc Vấn Chi thì không tránh khỏi bị phân tâm. Chết tiệt, nam nhân mà có cặp mắt xếch thiệt là một tội ác mà.

“Nếu Nam cảnh quan phải về cảnh cục, có thể giúp ta mang một món đồ đến đó hay không?”. Dáng tươi cười ưu nhã của Mạc Vấn Chi ẩn tàng đầy sự âm hiểm.

“Mang đồ về cảnh cục? Không phải là bom đấy chứ? Hay là vật phẩm bị cấm?”

“Chỉ là một phong thư cảm ơn mà thôi”.

“Thư cảm ơn?”. Cẩn thận! Đối với kẻ bị tình nghi trọng điểm mà nói, cái gì mà có vẻ tốt đẹp thì thường thường ẩn phía sau lại tràn ngập tà ác. Nam Thiên thập phần cảnh giác. “Thư tạ ơn gì ở đây?”. Ánh mắt cậu lại không cẩn thận đảo qua đảo lại trên đôi môi của Mạc Vấn Chi.

Cánh môi hơi mỏng phác nên một đường cong xinh đẹp, làm cho tim cậu nhịn không được mà đập gia tốc.

Ông trời ơi! So với những nam nhân mà Nam Thiên đã từng quen thì hắn đẹp hơn bất kì kẻ nào.

“Đương nhiên là để cảm tạ một vị cảnh quan tận trung công tác, giải cứu ta ra từ hiện trường hắc bang sống mái với nhau, đồng thời hộ tống ta đến tận nơi ta cần đến. Thành thật mà nói, đấy là lần đầu tiên ta được cảnh sát đích thân hộ tống đấy”. Mạc Vấn Chi giương cao khóe môi tự đắc.

Quả tim của Nam Thiên như bị đấm một cú cực đau.

Ta biết mà! Cái gì mà bề ngoài nhìn tốt đẹp thì luôn tràn ngập tà ác!

“Ta phi thường cảm kích ngươi mà, Nam cảnh quan”.

“Không phải khách khí!”.

“Ta tin tưởng rằng sau khi thủ trưởng cùng đồng liêu của ngươi nhìn được thư cảm ơn, nhất định sẽ hảo hảo biểu dương tình cảm cao thượng của ngươi”.

“Cái này đương nhiên”.

Bọn họ nhất định đem ta băm thành thịt vụn, làm thành bánh bao chiên nhân thịt người, sau đó quăng cho cẩu gặm, nói không chừng còn chừa lại hai ba cái gì đó đem tặng cho ngươi.

“Hơn nữa, ở đây ta còn có một cuốn băng ghi hình…”

Băng ghi hình!

Nam Thiên không thể tin được vận xui của mình còn chưa đạt tới cực điểm.

“Hiện tại có rất nhiều cửa hằng ở trên đường đều có gắn camera, nơi mà hôm trước ngươi đưa ta đến cũng có, ta hỏi xin chủ tiệm một bản phim. Hình ảnh rất rõ ràng sắc nét, ta khoác cảnh phục của ngươi, cái đoạn ngươi nhiều lần dặn ta có việc thì cứ tìm ngươi nhờ hỗ trợ thì phi thường cảm động, thực là khắc họa được mối quan hệ cảnh dân tốt đẹp khó có được. Ta dự định đem một bản phim đến đài truyền hình, gần đây bọn họ đang phát sóng một chương trình bình luận về mối quan hệ cảnh dân đấy”.

Những câu nói ngữ khí vô cùng ôn nhu kia, rốt cuộc, rốt cuộc, quả thật là, khiến cho Nam Thiên cảnh quan tràn ngập tinh thần trọng nghĩa kia phải trợn tròn mắt.

Sửng sốt vài giây, Nam Thiên mới có thể vất vả chớp chớp mắt, trong đại não xuất hiện một tin tức vô cùng quan trọng và trầm trọng — Mạc Vấn Chi muốn đem cuộn băng phát trên TV, mà cậu, xuất thân là tam đại cảnh sát thế gia, là cảnh viên Nam Thiên coi vinh quang của cảnh sát như sinh mệnh, sắp trở thành cảnh giới sỉ nhục.

Tự mình ân cần dìu một phần tử tội phạm nghiêm trọng hộ tống ra khỏi hiện trường vụ án.

Nếu như sau đó thị dân mất lòng tin với cảnh sát, một trăm phần trăm là trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Nam Thiên.

Nỗi ô nhục của cảnh giới!

Trời ơi! Khiến cho ta chết đi còn hơn.

“Không cần phải làm cái bộ dạng muốn tự sát như vậy, việc gì cũng luôn có phương pháp vãn hồi mà”. Ác ma lại bắt đầu mở miệng nói rồi. Tuy rằng dáng dấp đó vô cùng tuấn mỹ, nhưng mà Nam Thiên càng đối với tiếng cười của hắn đã thấy sởn gai ốc.

Nam Thiên cảnh giác chờ đợi hắn nói ra phương pháp “vãn hồi”.

Nhất định không phải là chuyện gì tốt đẹp.

“Yên tâm, là một chuyện cực kỳ tốt”. (Ừ, tốt lắm đó a XD~)

“Phải không đó? Nói ta nghe thử xem”.

“Ta rất thích ngươi”

“Hả?”.

Ách, kỳ thực ta cũng rất thích ngươi, chẳng qua ngươi là kẻ bị tình nghi

“Cho nên, ta muốn mời ngươi ăn lạp xưởng”. =)))))

“Cảm tạ, ta không thích ăn đồ thừa”. Nam Thiên trả lời theo phản xạ, nhưng sau đó mặt bỗng dưng biến sắc.

Chờ một chút! Lạp xưởng? Hắn không phải nói là nói đến cái kia chứ…

Cậu hoài nghi quan sát Mạc Vấn Chi. Từ đầu tóc cho đến tận ngón chân đếu tản ra loại khí tức quý tộc công tử mỹ nam, cái miệng đẹp như vậy sao có thể phun ra những ngôn từ dâm đãng đến thế chứ?

Tuyệt đối sẽ không, nhất định là ta nghĩ sai lệch.

Mạc Vấn Chi nhìn vẻ mặt đang biến hóa của cậu, tiếp tục mỉm cười tao nhã. “Của ta rất lớn đó a”. Biếng nhác tựa trên sofa, khéo tay xả cà vạt xuống, đầu ngón tay thon dài chậm rãi tháo từng cái nút áo.

Khuôn ngực trắng nõn rắn chắc dần dần lộ ra, tròng mắt của Nam Thiên gần như rớt xuống đất.

“Ngươi đây là…dự định hối lộ cảnh viên phải không?”. Thanh âm uy nghiêm, cuối cùng cũng hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.

Cậu căn bản vô pháp hô hấp rồi.

Trong mắt cậu hiện ra một cơ thể với những đường cong ưu mỹ khêu gợi, mỹ nam bày ra một tư thái ra vẻ thưởng thức một cách quý phái, nhãn thần đẹp đẽ có khả năng câu hồn đoạt phách, khiến chàng cảnh viên ưu tú nhạy cảm như bị điện giật, rất không chịu nổi những khiêu khích ảnh hưởng đến thần kinh thế này.

Không thể bị mê hoặc.

Không thể…

Không để ý tới màn cảnh cáo của đại não, bộ phận ở bụng dưới ngay ngắn đứng nghiêm chào =)), thấy được dưới quần đang bắt đầu phồng lên. Hại Nam Thiên phải chật vật dùng hai tay yểm trụ ở giữa hai chân. =))

“Đến đây đi”, ánh mắt của Mạc Vấn Chi bỡn cợt đánh giá cậu, động tác thoải mái mà kéo khóa quần. (XD~ máu mũi phun)

Có tiếng thở dốc mạnh mẽ tiến vào lỗ tai hắn.

Hắn ngẩng đầu, thú vị nhìn bộ dạng gần như muốn nổ tung của Nam Thiên.

Con mắt đen thui của chàng cảnh sát trẻ như tỏa sáng, toàn bộ cơ thể đều bị sự mê hoặc của hắn làm cho căng cứng, nhưng vẫn còn lắc đầu một cách vô vọng, kiệt lực chống đỡ lại hành động của Mạc Vấn Chi.

Chỉ cần một chút nữa thôi, chàng cảnh sát có khí tức như ánh dương quang này có thể nằm trong tầm tay rồi.

Mạc Vấn Chi lộ ra nụ cười khêu gợi nhất của hắn, hai tay dang rộng, gác lên lưng tựa của sofa, cố ý cường điệu cơ thể ưu mỹ của hắn, giọng uy hiếp, “Cảnh quan, ngươi sẽ không thực sự không muốn cuốn băng ghi hình này được truyền bá khắp các phương tiện truyền thông ở thành phố này chứ? Ta thấy không có gì quan trọng nhỉ?”

Cái đầu đang đong đưa không ngừng của Nam Thiên đột ngột dừng lại.

Đúng rồi, thế nào lại quên cái chuyện liên quan đến danh dự của cảnh giới này?

Vinh dự của cảnh giới mới là trọng yếu, về phần thân thể cá nhân…cậu nhìn cái tên mỹ nam khiến cả người cậu phát nhiệt đang ngồi trên sofa kia, hắc, hy sinh cá nhân một tí đã là cái quái gì? =))

Vì đại cục, quân pháp bất vị thân, không, phải gọi là “đại nghĩa thượng sàng”, đúng là tuyệt đối không có gì đáng trách. (‘_’ chỉ được cái giỏi ngụy biện)

Huống hồ, tiểu đệ đệ đáng thương của cậu đang lớn tiếng kháng nghị muốn phóng thích thật nhiệt tình.

“Thế nhưng làm như thế này…”

“Ngươi thực sự không chịu thì ta cũng không miễn cưỡng”

“Chịu! Chịu! Đương nhiên là chịu a!” >”<. Nam Thiên sợ Mạc Vấn Chi đổi ý cho nên vội vã chứng tỏ lập trường, đang muốn nhịn không được mà nhào về phía con mồi thi triển hùng phong (uy phong của nam giới), sự cảnh giác cao độ của cảnh sát bỗng nhiên khiến cậu nghĩ tới một vấn đề vô cùng trọng yếu.

Cái tên đang bị tình nghi này, sẽ không thiết lập bẫy rập cho cậu nhày vào chứ?

Nhỡ ra sau khi thực sự thỏa mãn hắn, hắn lại bảo bị mình cường bạo, thì tình huống càng to tát hơn nữa.

Không được, nhất định phải có dự phòng.

“Khụ khụ, chỉ cần ngươi đáp ứng không đem cuốn băng này công bố ra ngoài, chuyện này ta có thể đáp ứng ngươi. Thế nhưng”, Nam Thiên dùng sự nhẫn nại gần như của cả cuộc đời cậu, kiềm chế tiểu đệ đệ đang xao động bất an, cùng Mạc Vấn Chi thương lượng lần cuối, “Phải viết một văn bản thanh minh, trên giường là đôi bên tình nguyện, ta cũng không có đem thân phận cảnh sát ra mà cưỡng bức lợi dụ ngươi cái gì cả, lại càng không phải là ta cường bạo ngươi. Sau này hai bên đều không thể truy cứu trách nhiệm. Không thành vấn đề chứ?”.

Mạc Vấn Chi suýt nữa thì lăn ra cười.

Chàng cảnh sát nhỏ này khả ái quá.

“Đương nhiên là không thành vấn đề”. Hắn nín cười mà trả lời, nghiêng người về phía bàn trà để lấy giấy bút, viết lên bằng nét bút hành vân lưu thủy (mây trôi nước chảy).

[Bản thanh minh]

[Mạc Vấn Chi cùng Nam Thiên tính giao (giao hợp ý XD~) là hành vi tự nguyện hai bên, người tình ta nguyện, tình đầu ý hợp. Sau này hai bên không được mượn cớ mà truy cứu trách nhiệm đối phương

Đặc biệt nghiêm chỉnh lập bản thanh minh.]

Mạc Vấn Chi thuận tiện ở trên tờ giấy ký một chữ rồng bay phượng múa đại danh của mình, sau đó đưa cho Nam Thiên, “Ngươi cũng ký tên đi”.

Nam Thiên ký không chút do dự, chữ viết có chút run rẩy.

Không có biện pháp, vì kích động quá mà. Trăm năm khó có được một lần gặp gỡ với mỹ nam mà mình yêu thương nhung nhớ, ngay cả bản thanh minh người tình ta nguyện đều được viết rạch ròi ra cả rồi. Điều này không chỉ nói rõ được kinh nghiệm cùng cường tráng khí lực và mỹ cảm mê người dụ nhân mà cậu rèn luyện được, song song cũng nói rõ được vận may hiếm có của cậu.

Khi Mạc Vấn Chi nghiêng người đem bản thanh minh đưa cho cậu thì trên người toản ra khí tức nam tính đặc biệt, khiến bụng dưới của cậu gần như nhanh chóng trướng bạo.

“Bây giờ…”

“Dài dòng cái gì, cởi ra”. Một khi thực sự quyết định muốn làm, sự tích cực của Nam Thiên hoàn toàn triển khai.

May mà hôm nay không phải mặc cảnh phục, mà là mặc theo kiểu tiểu viên chức thông thường là áo sơ-mi trắng, cà vạt cùng quần tây, rất thuận lợi để thoát y (chỗ này là cố ý dịch bậy đó XD~). Nam Thiên một phát tháo ngay ra cà vạt, cởi quần áo trong, dùng thủ pháp cực kỳ đẹp mắt từ xưa tới nay, cởi cái quần tây mà cậu vừa mua hôm nay ra. =))))))))

Tiếp đó…

“Chờ một chút”. Tiếng kêu khẩn cấp bỗng nhiên vang lên.

“Làm sao vậy?”

“Ngươi thích kiểu kỵ mã?” (Cái này tớ chém gió, nguyên bản là “kỵ thừa thức”:-“)

“Không”

“Thế sao ngươi lại ở trên ta?”

“Ngươi thích ở phía trên?”, Mạc Vấn Chi cười tà mị, “Lẽ nào ngươi thích kiểu kỵ mã?”

Nam Thiên nhận ra được nhãn thần bí hiểm từ hắn, chợt lạnh run.

Không…Phải…Chứ…Rõ ràng ngươi ngon miệng mê người như vậy, ta dương cương suất khí thế này…

Cái vấn đề trọng đại như thế này thì không thể thỏa hiệp được.

Cậu chăm chú cùng cái tên Mạc Vấn Chi đang ngồi trên người bắt đầu thương lượng. “Huynh đệ, từ trước tới nay ta thuộc loại chủ động tiến công mà”.

Mạc Vấn Chi dùng ánh mắt thông cảm từ trên cao nhìn xuống cậu, “Huynh đệ, đã gặp ta, ngươi đã định trước là phải thay đổi rồi”. Trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra một tia cười quỷ dị.

Nam Thiên cuối cùng cũng biết là đại sự không ổn, quát to một tiếng, dùng một cước đã qua huấn luyện đem Mạc Vấn Chi từ trên người đá văng ra, nhảy xuống sofa.

Đi chết đi! Ta thế nhưng chân chính vĩnh cữu là nằm trên! Vào quán bar nhiều ít các em bottom khả ái nhu thuận nhìn thấy bản cảnh quan lập tức lộ ra ánh mắt thèm khát.

Đầu ngón chân vừa chạm tới sàn nhà, một lực đạo mạnh mẽ từ phía sau phóng tới, hung hăng kéo cậu đặt lên tấm thảm lông trắng vừa dày vừa ấm.

“Lúc này mà hối hận không quá muộn rồi sao? Ta sẽ tức giận đó.”. Từng chữ uy hiếp theo nhiệt khí cùng nhau đánh vào màng tai của Nam Thiên.

“Buông tay! Còn không buông tay ta sẽ tố cáo ngươi!”.

Mạc Vấn Chi ngăn cậu giãy dụa, bỗng nhiên lật người cậu lại, dùng một bên đầu gối đặt lên ngực phải của cậu, áp lực thật lớn khiến trái tim cậu sinh ra một trận tác nghẽn đau đớn.

“Tố cáo ta cái gì?”

“Ngươi tập cảnh”

“Cảnh quan à”, trên đỉnh đầu xuất hiện âm thanh của một tờ giấy đang được đưa qua đưa lại, Mạc Vấn Chi đắc ý dào dạt mà nói, “Ngươi tình ta nguyện, không được truy cứu bất cứ trách nhiệm gì a”.

Nam Thiên tựa như lần đầu tiên nhìn thấy tờ giấy này, trừng mắt thiếu điều muốn rớt ra ngoài. A a a a…Bị lừa rồi!

Vừa rồi đứa nào nói ta có tí vận may! Tha ra ngoài bắn chết ngay đi!

Hai chân bị Mạc Vấn Chi thô lỗ kéo ra xa nhau, Nam Thiên gắng sức chống lại, thở hồng hộc nói “Bản thanh minh lập tức trở thành phế thải! Ta đâu có nói nguyện ý để ngươi thượng, ta thượng ngươi thì không thành vấn đề ”.

Mỹ nam bị người yêu mến, bị người ta ôm, điều không phải là bình thường sao? Cậu nam tính như vậy mà lại bị thượng, thiệt là không có thiên lý mà! (Thiên lý cái khỉ gì ở đây ‘_’)

“Trước khi viết bản thanh minh ta đã nói với ngươi mà, là ta thượng ngươi mà”.

“Căn bản là không có nói”.

“Đương nhiên là có, ta có nói cho ngươi ăn lạp xưởng của ta đấy”.

“A? Cái kia…cái kia”.

“Đừng có mà cái này cái kia nữa, lạp xường của ta vừa thô vừa lớn, ngươi ngoan ngoãn ăn thì tốt rồi, bảo đảm ngươi sẽ ăn no, không cần ra ngoài ăn bậy bạ”.

“Ngoan cái đầu ngươi! Muốn ta nghe lời, nằm mơ đi!”.

“Vừa rồi lúc ngươi chủ động cởi quần áo cũng rất ngoan đó thôi”.

“…”

Nam Thiên nhất thời câm nín.

Ta là lợn, con lợn của cảnh giới mà!