Tạp Đồ

Chương 35: Tạp ảnh {sư sĩ}



Điều này cũng có nghĩa rằng việc chế tạo huyễn tạp của Trần Mộ phải ngừng một thời gian. Lúc này, kiếm tiền là quan trọng nhất, còn huyễn tạp thì vẫn có thời gian khác.

Tả Đình Y gặp Vương Trạch trong trường học, cùng đi với hắn còn có vài tên trao đổi sinh của Tinh viện. Mọi người đối với Tả Đình Y đều vô cùng quen thuộc, chào hỏi sôi nổi.

Vương Trạch nhìn thấy Tả Đình Y, mừng rỡ: “ Ta đang buồn bực vì không tìm được người đâu, Đình Y lại được đưa đến tận cửa.”

Tả Đình Y nhìn thấy trang phục của đoàn người Vương Trạch, có chút kinh ngạc: “ Các ngươi tính đi đâu vậy?”

Vương Trạch sang sảng cười: “ Đúng a, trong trường học nhàn rỗi đến phát sợ, mấy người chúng ta chuẩn bị đi ra hoang dã dạo chơi, nhưng vẫn không tìm được người quen dẫn đường, Đào ca hôm nay hình như hẹn cùng nữ sinh nào đó, chuồn đi cực nhanh, ta muốn bắt lại cũng không bắt được.” Mấy người chung quanh không khỏi vang lên vài tiếng cười nhẹ.

Nếu như trước kia chưa được phụ thân nói qua, Tả Đình Y nhất định không có gì để hoài nghi. Nhưng lần này nghe được Vương Trạch nói như vậy, liền không khỏi cẩn thận thêm vài phần.

Trên mặt hiện ra vẻ do dự: “ Hoang dã là nơi nguy hiểm, ta lại là trói gà không chặt a, có muốn ta mang theo vài tên tạp tu hay không?”

Một vị học viên bên cạnh Vương Trạch ngắt lời nói: “ Đình Y không cần lo lắng, mấy người chúng ta mặc dù không tính là cao thủ, nhưng tuyệt đối sẽ không kém tạp tu bình thường, sự an toàn của Đình Y đương nhiên đặt ở trên người chúng ta.” Người này nói chuyện bình thường, nhưng trong lời nói lộ ra tự tin cùng ý chí làm cho người khác chú ý. Tên học viên này Tả Đình Y biết, hắn tên là Âu Giang.

“ Nếu như vậy, sự an toàn của ta phải trông cậy vào các vị rồi.” Tả Đình Y thản nhiên đáp ứng.

Dọc theo đường đi, bọn họ đều sử dụng khí lưu tạp để phi hành. Vượng Trạch một tay kéo Tả Đình Y, mặc dù mang theo một người, nhưng thần sắc tự nhiên, không thấy một tia gượng gạo. Tả Đình Y hơi giật mình, thực lực của học viên Tinh viện quả nhiên bất phàm, nhóm học viên này không có người nào là tầm thường.

Khi bọn họ hành động, hỗ trợ lẫn nhau, trận hình phối hợp chặt chẽ, khó thấy được đặc điểm ngây ngô cùng liều lĩnh của học viên. Ánh mắt mỗi người đều bình tĩnh, hành vi lão luyện. Tùy tiện chọn ra một trong những người này, đặt ở Đông Vệ học phủ đều là xuất sắc nhất.

Mở đường chính là Âm Cửu Trần. Tướng mạo của hắn cực kỳ nhã nhặn, mang kính mắt, nhìn qua trông giống như một học viên ngoan ngoãn. Nhưng lực chiến đấu lại phi thường cường hãn. Lần trước khi Hồng Đào nói với hắn, hắn còn có vài phần không tin. Lần này tận mặt nhìn thấy, thật là cực kì rung động.

Ánh mắt Âm Cửu Trần bình tĩnh, phi hành đằng trước đội ngũ, từng lưỡi đao màu trắng không ngừng xuất hiện trên tay phải. Toàn thân lưỡi đao có màu bạc, tốc độ nhanh như điện, tiếng rít cắt không khí xa gần đều có thể nghe thấy.

Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không gặp được trở ngại mạnh mẽ nào, đại khái tính toán một chút, bọn họ đã cách Đông Thương Vệ thành tầm ba trăm km.

Tả Đình Y nhìn thấy có một gã học viên không ngừng ghi chép lại địa hình. Tựa hồ chứng kiến thấy sự nghi ngờ của Tả Đình Y, Vương Trạch cười giải thích: “Khi vào học năm đầu tiên, giáo viên yêu cầu chúng ta mỗi khi đến chỗ nào đều phải ghi chép lại địa hình.”

Tả Đình Y lộ ra vẻ chợt hiểu, than thở: “ Đây thật là thói quen tốt!” Trong lòng lại cười lạnh, hắn hiện tại cảm giác được từng hành động của trao đổi sinh từ Tinh Viện đều cực kì khả nghi.

Đánh giá địa hình xung quanh một chút, Tả Đình Y đề nghị: “ Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, dã thú lợi hại phía trước bắt đầu xuất hiện nhiều hơn rồi, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Vương Trạch vui vẻ gật đầu: “ Đình Y quen thuộc nơi này như vậy, ngươi nói thế nào chúng ta làm thế ấy.”

Mọi người nghỉ ngơi một hồi, liền tiếp tục xâm nhập. Nhưng không lưu lại lâu lắm, Vương Trạch liền đề nghị trở về, cái này làm cho Tả Đình Y cảm thấy kinh ngạc phi thường.

Chẳng lẽ mình đoán lầm sao?

“ Lôi Tử, ngươi xác định tên người sắt to lớn này có thể được yêu thích?” Trần Mộ rất nghi ngờ chỉ vào cái gọi là quang giáp trong tạp ảnh {Sư sĩ truyền thuyết}, theo hắn nhận định cái tên người sắt to lớn vụng về này thật sự không đẹp một chút nào.

Lôi Tử vẻ mặt tràn ngập ao ước, giọng nói như đang mơ mộng: “ Ngươi không biết sao, trong lòng mỗi thiếu niên đều có một giấc mộng bay vào vũ trụ…”

Da gà của Trần Mộ dựng thẳng lên, vội vàng cắt đứt Lôi Tử: “Ừ, ngươi thấy được là được rồi, ta tin tưởng ngươi.” Hắn lại chợt hỏi: “ Một trăm bộ đã được chưa, buổi chiều ngươi có muốn vào thành phố không?”

Lôi Tử khôi phục thanh tỉnh gật đầu: “ Đúng, bán sớm đi một chút thì có thể lấy được tiền sớm hơn một chút, ngươi muốn đi cùng ta không?”

“ Ta muốn đi mua một ít tài liệu, tài liệu trong nhà đã dùng gần hết rồi.”

Khoảng cách từ trấn Pha Lâm Đốn đến thành phố khá xa, tuy vậy cũng may là có thể bắt được xe chở khách, mỗi người tốn 30 audierne, ước chừng hai giờ là có thể đến thành phố.

Sau khi đến thành phố, hai người liền chia nhau hành động. Lôi Tử muốn đi bán bộ tạp ảnh này, mà Trần Mộ thì tự mình đi mua sắm nguyên liệu.

Một số nguyện liệu chế tạp có thể được bồi dưỡng bởi con người, nhưng tuyệt đại đa số còn lại phải lấy từ hoang dã. Từ thuở ban đầu tạp phiến được phát minh, đại đa số nguyên liệu của nó đều lấy từ một ít động thực vật cùng quặng mỏ. Hiện giờ, phương pháp bồi dưỡng nguyên liệu chế tạo tạp phiến vẫn được chú ý nhất cũng như khó khăn nhất, mà nan đề chính là dùng tài liệu gì do con người bồi dưỡng có thể thay thế tài liệu do thiên nhiên bồi dưỡng.

Nếu như nói, công nghiệp hóa sản xuất là một lằn ranh trọng yếu nhất trở ngại tạp phiến thông dụng hóa, vậy thì nguyên liệu chính là chướng ngại ngăn cản công nghiệp hóa. Đến khi nào vấn đến này không được giải quyết, vậy thì công nghiệp hóa sản xuất tạp phiến không thể nghi ngờ là đang nói mơ. Điểm này từ năng lượng tạp cấp một liền có thể nhìn ra được, bởi vì vài loại nguyên liệu của năng lượng tạp cấp một đã được con người bắt đầu bồi dưỡng, nên bây giờ mới khiến năng lượng tạp cấp một được công ngiệp hóa hoàn toàn.

Cái này cũng khiến cho giá của năng lượng tạp cấp một giảm một cách thảm hại. Trước kia, giá của năng lượng tạp cấp một không phải người bình thường có thể chịu được.

Tại thành Đông Thương Vệ, có khá nhiều cửa hàng bán tài liệu. Trần Mộ đã quen thuộc, nên rất nhanh liền mua được hết những tài liệu cần thiết.

Vốn là hắn muốn mua xong tài liệu rồi trở về luôn, đột nhiên hắn nghĩ tới cửa hàng nhỏ của Hoa thúc. Cái ý niệm đột nhiên toát ra từ đầu hắn như có sức mạnh nào đó, hai chân Trần Mộ không tự chủ đi về hướng cửa hàng nhỏ của Hoa thúc.

Cách cửa hàng nhỏ của Hoa thúc ngày càng gần, tim của Trần Mộ không khỏi bắt đầu đập mạnh. Hoa thúc đã mất, mình căng thẳng làm gì? Trần Mộ tự giễu mình hai câu, song hình như cũng không có tác dụng.

Tim đập phanh phanh phanh, càng ngày càng gấp gáp, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Phía trước đúng là một khúc quanh cuối cùng, chỉ cần đi qua đó là có thể thấy cửa hàng của Hoa thúc.

Đi tiếp một cách vô ý thức, trong đầu trống rỗng, Trần Mộ hoàn toàn không biết chính mình đang làm gì.

Đến khi chứng kiến cửa hàng vẫn đóng cửa như trước kia, hắn đột nhiên liền phục hồi lại tinh thần, trong lòng bùi ngùi than nhẹ, trong miệng hơi đắng đắng.

Hôm nay cái dây thần kinh nào của mình đặt nhầm chỗ rồi? Trong lòng cười khổ, Trần Mộ liền chuẩn bị cất bước rời đi, đột nhiên lại thoáng thấy bên cạnh cửa hàng của Hoa thúc một cái tiêu đề vô cùng bắt mắt.