Tạp Đồ

Chương 48: Kiếm Điểm cống hiến



Trần Mộ đưa danh sách trên tay mình ra.

Lam Phong cầm lấy danh sách, xem qua vài lần, tim của nàng chợt đập nhanh hơn. Mạnh mẽ ép cơn kích động trong lòng xuống, nàng hỏi dò: “Đây đều là tài liệu cao cấp a! Chỉ sợ cao cấp chế tạp sư mới có thể dùng đến. Chẳng lẽ Trần tiên sinh là cao cấp chế tạp sư?”

Chẳng lẽ người này thật sự là một con cá lớn?

Cũng khó trách Lam Phong kích động đến thế. Số cao cấp chế tạp sư ở thành Đông Thương Vệ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà trong câu lạc bộ cũng chỉ có hội trưởng mới có chức danh như vậy. Cho dù là người phụ trách cũng chỉ là trung cấp chế tạp sư.

Trần Mộ hơi ngạc nhiên, tài liệu ghi trên danh sách này đều tương đối ít gặp, rất nhiều chủ cửa hàng chuyên bán tài liệu đều không thể nhận biết toàn bộ, người phụ nữ này vậy mà lại biết tất cả? Bất quá đối với phán đoán mình là cao cấp chế tạp sư của nàng, thực khiến hắn thấy có chút hoang đường.

“Không phải.” Trần Mộ rất chắc chắn lắc đầu, lập tức hỏi lại: “Vậy ở đây có bán các tài liệu này không?”

Lam Phong càng thêm nhiệt tình, vội nói: “ Để tôi hỏi giúp ngài một chút, đỡ cho ngài mất công đi tìm từng loại một.” Lúc này trong lòng nàng mừng như hoa nở, dù cho Trần Mộ có phải cao cấp chế tạp sư hay không thì cũng có thể xác định, hắn là một vị chế tạp sư xuất sắc.

Nàng mở thông tin tạp trên cổ tay, một lát sau liền có kết luận. Trần Mộ nhìn Lam Phong, chờ kết quả.

“Vừa rồi tôi đã hỏi giúp ngài, rất may trong kho câu lạc bộ có số tài liệu ngài cần. Bởi vì ngài là hội viên của tổ cao cấp cho nên ngài có quyền mua sắm. Nhưng mà…” Lam Phong liếc nhìn Trần Mộ, nhanh chóng nói: “Nhưng nếu muốn mua tất cả tài liệu ghi trên danh sách, ngài cần 800 điểm cống hiến, mà số điểm cống hiến hiện tại của ngài chỉ có 453. Nói cách khác ngài còn cần 347 điểm cống hiến nữa.”

Trong lòng Lam Phong không khỏi than thở sự lợi hại của hội trưởng! Bởi vì tài liệu khá quý hiếm cho nên nàng mới cố tình hỏi ý kiến hội trưởng. Sau khi hội trưởng biết sự việc của Trần Mộ, liền lộ ra vẻ hứng thú khác thường với hắn. Hội trưởng còn vài đề tài cần một vị chế tạp sư có năng lực xuất sắc đảm nhiệm.

Ngoài miệng Lam Phong lại đầy giọng tiếc nuối: “Còn kém 347 điểm cống hiến thôi, chỉ cần ngài làm một hai đề tài…”

Không đợi nàng nói xong, Trần Mộ liền cắt ngang: “Còn thiếu 347 điểm cống hiến? Chỉ cần 800 điểm cống hiến là ta có thể mua?”

“Đúng vậy!” Lam Phong thẳng thắn nói: “Chỉ cần ngài có thêm 347 điểm cống hiến nữa, ngài có thể lập tức mua được. Đương nhiên, chỉ trong hôm nay, bởi vì nếu có hội viên khác muốn mua thì chúng tôi cũng không thể ngăn cản.”

Một ngày kiếm được 347 điểm cống hiến, nói thì dễ nhưng làm được sao! Nàng nghĩ không ra sao hội trưởng lại thật sự cần người này giúp đỡ? Phải biết rằng cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy nhiệm vụ nào vượt qua 200 điểm cống hiến. Bây giờ hội trưởng mở miệng ra là hơn 300 điểm cống hiến, nhìn thế nào cũng không thấy hội trưởng giống một người rộng rãi a!

Bất quá nàng tin tưởng đối phương sẽ không chút do dự nhảy vào trong cái hố này. Hơn 300 điểm cống hiến, ngoại trừ tham gia loại nhiệm vụ khổng lồ này, thì trong thời gian ngắn không có cách nào lấy đủ điểm cống hiến. Hơn nữa nàng đã tìm hiểu kỹ, Trần Mộ không có người quen nào trong câu lạc bộ, muốn mượn cũng không có ai để mượn.

Trừ phi đối phương không muốn các tài liệu này!

Nhưng nhìn ánh mắt của hắn có thể khẳng định trăm phần trăm, thiếu niên này khát vọng các loại tài liệu này đến cực điểm!

“À.” Trần Mộ đáp một tiếng rồi xoay người rời đi.

Động tác hoàn toàn ngoài dự liệu này của Trần Mộ khiến Lam Phong đứng ngây tại chỗ, nàng còn chưa kịp phản ứng lại.

Chờ nàng tỉnh táo lại thì Trần Mộ đã đi xa hơn mười mét.

“Trần tiên sinh! Trần tiên sinh!” Nàng vội vàng theo sát đằng sau, gấp giọng hỏi: “Ngài không cần những tài liệu này sao?”

“Tại sao lại không cần?” Trần Mộ thắc mắc nhìn Lam Phong.

Lam Phong cảm giác suy nghĩ của mình càng thêm lộn xộn, lúng túng nói: “Vậy ngài….ngài đi?”

“Kiếm điểm cống hiến!” Trần Mộ không quay đầu lại mà bỏ lại một câu trả lời hiển nhiên.

“Kiếm điểm cống hiến….” Lam Phong trợn mắt.

Trần Mộ đi đến đại sảnh, ngồi xuống trước một màn hình. Chứng kiến một hàng dài các yêu cầu trợ giúp bên trên, hắn rốt cuộc thở dài một hơi. Cầm lấy bút trên màn hình, hắn bắt đầu xem xét điều thứ nhất.

……Điều thứ hai…..

Chỉ thấy Trần Mộ khi thì cau mày vắt óc suy nghĩ, khi thì múa bút thành văn. Hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái quên cả bản thân mình, không hề chú ý đến vẻ mặt đầy màu sắc của Lam Phong ở đằng sau.

Song lúc này trong đại ảnh lại đầy tiếng la hét, giống như một quán trà, chỉ là trên vẻ mặt mọi người đều lộ ra sự hưng phấn. Thỉnh thoảng lại có người mở thông tin tạp của mình.

“Lão Uông à! Mau đến trung tâm đi, mau lên!”

“Đi làm gì? Nhất định là gạt ta.” Đối phương rõ ràng có chút không tin.

“Hắc hắc, còn nhớ rõ cái tên kiếm điểm cống hiến một đoạn thời gian trước không?” Người nói chuyện ra vẻ thần bí.

“Kiếm điểm cống hiến? A, ngươi nói là cái tên biến thái kiếm hơn 400 điểm cống hiến một ngày sao?” Thoáng chốc tinh thần của lão Uông liền tỉnh táo, giọng nói cũng to hơn vài phần.

“Đúng là tên đó! Hôm nay hắn lại đến nữa! Bây giờ đang ở trong đại sảnh, lão Uông ngươi còn không lại đây? Yêu cầu trợ giúp về hồi hình kết cấu mà ngươi phát ra lần trước đã được hắn giải rồi! Ngươi mau kiểm tra kết quả xem có đúng hay không. Bọn ta đều đang chờ đây.”. Truyện Tiên Hiệp

“Cái gì? Ta lập tức đến ngay! Lập tức đến ngay!” Lão Uông liên tục không ngừng nói chuyện, lao lên toa xe của mình, bay nhanh về phía câu lạc bộ.

Đã hai giờ trôi qua, Trần Mộ đã giải quyết thành công mười hai đề tài, nói cách khác, hắn đã thu được 85 điểm cống hiến. Nhưng xem bộ dáng thì hắn cũng không có ý dừng lại.

Chăm chú nhìn kỹ màn hình, nhanh chóng động não, mỗi vấn đề ở đây cũng không đơn giản. Nhưng may mà kiến thức lý luận của hắn khá vững chắc, lại có kinh nghiệm chế tạo tạp ảnh phong phú. Song lần này hắn phát hiện điểm mấu chốt nhất, vẫn là việc chế tạo mười hai tấm tạp phiến kia.

Trong mười hai tấm tạp phiến đó có mười một tấm là huyễn tạp cấp thấp, nhưng độ phức tạp và khó khăn của mười một tấm tạp phiến này có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.

Lúc đầu vì có thể chế tạo mười hai tấm tạp phiến này mà Trần Mộ không biết tốn bao nhiêu tâm tư, phá bao nhiêu vấn đề khó khăn. Mà một số ý nghĩ lúc đó được sử dụng vào hôm nay, đây cũng là lí do hắn có thể giải quyết yêu cầu trợ giúp của người khác.

Huyễn tạp cấp thấp bao gồm huyễn tạp cấp một và cấp hai, độ khó khăn khi chế tạo chúng mặc dù không cao, nhưng học vấn bên trong rất sâu. Hơn nữa huyễn tạp cấp thấp được sử dụng càng ngày càng rộng rãi, trình độ tinh vi của nó cũng ngày một cao, yêu cầu đặc thù càng ngày càng đa dạng phong phú. Ở điểm này, cao cấp chế tạp sư xa xa không bằng hạ cấp chế tạp sư.

Hành vi của Trần Mộ ở lần trước cũng không khiến người khác chú ý. Nhưng sau đó mọi người mới ngạc nhiên phát hiện, không ngờ một người trong thời gian một ngày có thể kiếm được hơn 400 điểm cống hiến, giải quyết mấy chục yêu cầu trợ giúp. Loại sự việc như thế này kể từ lúc câu lạc bộ được thành lập, chưa bao giờ xảy ra.

Ai mà mạnh mẽ như thế? Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu mọi người.

Đáng tiếc từ đó về sau, vị kiếm điểm cống hiến trong truyền thuyết này thoáng cái biến mất mà không hề có chút tin tức nào. Dù cho đối phương là ai, có thể kiếm được 400 điểm cống hiến không phải cao thủ thì cũng là thiên tài, đủ để mọi người trong câu lạc bộ tôn trọng.

Đến khi Trần Mộ giải quyết yêu cầu trợ giúp thứ ba, hắn cũng không biết người yêu cầu trợ giúp đang ở câu lạc bộ. Vị chế tạp sư vừa nhận được cách giải quyết của Trần Mộ, trong lòng vừa vui vừa mừng, liền phát hiện người trả lời dĩ nhiên là Trần Mộ.

Lúc đó hắn kích động đến mức run cả người, thật vất vả mới trấn định lại thì hắn liền vội vàng truyền tin tức này ra ngoài. Hắn không giống Trần Mộ, hắn là hội viên hơn ba năm, có rất nhiều người quen trong câu lạc bộ.

Trong chốc lát, tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, không chỉ truyền khắp đại sảnh mà rất nhiều chế tạp sư ở tại nhà đều ào ào tạm ngừng công việc đang làm, khẩn cấp chạy đến đây.

Vì vậy mọi người bắt đầu tìm kiếm trong đại sảnh xem ai là người kiếm điểm cống hiến.

Rất nhanh, mục tiêu của bọn họ liền tập trung lên người Trần Mộ. Ấn tượng đầu tiên là Trần Mộ nhìn qua có vẻ rất lạ mặt, không ai biết tên hắn. Về mặt khác, Lam Phong như người hầu đứng ở phía sau hắn, vẻ mặt khiếp sợ đủ để bọn họ đoán ra Trần Mộ là ai.

Mặc dù mọi người cảm thấy đi tới như vậy thì có chút bất lịch sự, nhưng vẫn có người mặt dày gan lớn đến gần.

Đám chế tạp sư đến gần chỉ cần thấy thiếu niên ngồi trước màn hình, liền giống như hóa đá, đứng ngây người ra. Những người quen biết với bọn họ cũng có thể nhìn ra, bọn họ xem đến mức nhập thần.

Những người không đến gần như có trăm ngàn móng vuốt đang cào trong lòng, ngứa ngáy khó chịu, không nhịn được cũng tiến lại.

Cứ như vậy càng có nhiều người đến, trong chốc lát đã có một đám người vây sau lưng Trần Mộ. Nhưng bọn họ không hề phát ra chút tiếng động nào, mọi người không hề nói một tiếng nào, say mê nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt màn hình lớn.

Lâm Phong bừng tỉnh lại, nhìn thấy tình trạng như vậy chỉ có thể cười khổ trong lòng. Nhìn cảnh này thì biết ý định của hội trưởng đã thất bại. Nhìn qua kết quả mà nàng thống kê, Trần Mộ đã thu được gần hai trăm điểm cống hiến. Nếu cứ tiếp tục tốc độ như thế này, đừng nói là hơn 300 điểm cống hiến, cho dù 400 điểm cống hiến cũng đạt được.

Quan sát đám chế tạp sư phía sau đang nhìn không chớp mắt, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ đi qua một bên. Bấm số thông tin tạp của hội trưởng rồi giới thiệu sơ qua tình huống, thỉnh thoảng lại vâng dạ vài tiếng, sau đó thần sắc của nàng khôi phục bình thường.

Theo thống kê sau này, số thành viên đến câu lạc bộ vào ngày hôm nay đã đạt kỉ lục đông nhất trong hai năm qua. Càng về sau, đám người vây phía sau Trần Mộ càng đông đến mức cả con kiến cũng chui không lọt, chen lấn cũng không nổi. Những chế tạp sư đến sau nóng ruột đến mức dậm chân ở bên ngoài, còn chế tạp sư nào từng đưa ra yêu cầu trợ giúp vội vàng chạy đến trước màn hình, kiểm tra xem vấn đề của mình có được giải quyết hay chưa.

Mà một ít chế tạp sư thông minh khác, vội vàng nhân cơ hội này đưa ra tin tức xin giúp đỡ, thừa dịp có thể giải quyết thắc mắc đã để lâu trong lòng. Trong khoảng thời gian ngắn, số lượng tin tức cần giúp đỡ được phát ra trong đại sảnh điên cuồng tăng lên, trong chốc lát đã dài đến mức không thấy đầu đuôi.

Chế tạp sư may mắn có vấn đề được giải quyết ngoài than thở, cũng không chút do dự xuất ra cống hiến của bọn họ để làm thù lao.

So với lần trước, tốc độ kiếm điểm cống hiến lần này của Trần Mộ nhanh hơn nhiều. Bởi vì người đưa ra yêu cầu trợ giúp hầu hết đều ở đại sảnh, chỉ cần hắn vừa giải đáp xong, sau khi đối phương xác nhận độ chính xác thì sẽ lập tức trả điểm cống hiện cho hắn.

Do đó tốc độ tự nhiên tăng cao, nhưng Trần Mộ không có chú ý tới điều này. Thật ra trong lòng hắn hoàn toàn không có khái niệm 300 hay 400 điểm. Theo suy nghĩ của hắn, lần trước tốn cả ngày mới được hơn 400 điểm, vậy hôm nay cũng phải tốn một khoảng thời gian xấp xỉ như vậy.

Vì có ý nghĩ này nên hắn vẫn không để ý đến điểm cống hiến của mình, chỉ tập trung tinh thần suy nghĩ giải đáp.

Nhìn đám người chật như nêm, Lam Phong hơi choáng váng, mình vừa đi ra báo cáo cho hội trưởng một chút thì đã khó trở vào đến vậy.

Đúng lúc này, đột nhiên phía sau có người gọi lớn: “Chị Lam….Chị Lam…”

Lam Phong quay đầu lại thì thấy An Tiểu Du đang thở hồng hộc chạy về phía này.

Không đợi Lam Phong mở miệng, An Tiểu Du vội hỏi: “Chị Lam, Trần Mộ hôm nay tới phải không, hắn ở đâu, hắn ở đâu?”

Lam Phong lầm bầm: “À, ở bên kia kìa.”

Đám người đông nghẹt làm An Tiểu Du trợn mắt, thì thào: “Sao đám người này còn nhanh hơn mình?” Nói xong liền lộ ra vẻ mặt hùng hồn chịu chết, cắn răng nói: “xxx, ta liều mạng!” Nói xong, liền chen lấn vào trong đám người mà đi vào.

Lam Phong thấy vậy liền vội vàng theo sau An Tiểu Du, có người đi trước mở đường, có lợi ích không chiếm lấy, vậy thì nàng cũng không phải Lam Phong.

Dốc hết sức bình sinh, chịu vô số ánh mắt căm tức cùng khinh bỉ, rốt cuộc An Tiểu Du và Lam Phong cũng chen vào được.

Mấy trăm người đen nghịt, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, An Tiểu Du sợ đến mức không dám mở miệng. Nếu chọc giận đám chú bác này, vậy thì cuộc sống sau này của mình sẽ không tốt.

Mà khi ánh mắt của nàng rơi vào màn hình, cũng không có rời ra.

Lam Phong thấy vẻ mặt tập trung tinh thần của Trần Mộ, trong lòng vô cùng bội phục. Không nói đến thực lực của hắn, chỉ sự chuyên chú này thôi đã rất ít người có thể làm được. Nhưng lúc này… liên tục suy tư với cường độ cao suốt vài tiếng, có thể tưởng tượng tiêu hao thể lực cùng đầu óc ra sao.

“Ngài muốn ăn chút gì không?” Lam Phong đến cạnh người Trần Mộ, nhỏ giọng quan tâm hỏi.

“Các ngươi còn phụ trách cơm ăn sao?” Ánh mắt Trần Mộ không rời đi màn hình, miệng vô thức hỏi.

Lam Phong liền dở khóc dở cười, nhưng chỉ ừ một tiếng, rồi hỏi: “Ngài muốn ăn gì đây chứ?” Ngàn vạn lận đừng quá kén chọn, phòng ăn trong câu lạc bộ dù cũng có đồ ăn cao cấp, nhưng không có nhiều loại.

“Nước, bánh bao.” Ánh mắt Trần Mộ vẫn không rời khỏi màn hình.

Không biết sao vừa nghe câu trả lời của Trần Mộ, Lam Phong liền sửng sốt, mũi đau xót, ừ nhẹ một tiếng rồi lùi lại cạnh An Tiểu Du.

Lam Phong vỗ đầu An Tiểu Du một cái. An Tiểu Du liền bừng tỉnh, định mở miệng ra mắng nhưng nàng phản ứng rất nhanh, thấy Lam Phong liền vội vàng đổi thành vẻ mặt tươi cười: Chị Lam có yêu cầu gì?

Lam Phong nhìn ra ngoài lầm bầm: “Đi mua chút bánh bao với nước lại đây.”

Nhìn đám người đông nghịt phía sau, vẻ mặt An Tiểu Du lập tức khổ não: “Không phải vậy chứ, chị Lam, chị giết em đi. Ô ô, sau này chị sẽ không còn gặp được tiểu Du Tử của chị nữa…”

Lam Phong lập tức cau mày trừng mắt: “Em đi hay không?”

“Chị xem….này….này ….” An Tiểu Du lưu luyến nhìn màn hình lớn, ấp a ấp úng.

“Nếu em làm xong, chị liền giới thiệu Trần Mộ cho em làm quen, thế nào?” Lam Phong dụ dỗ.

Hai mắt An Tiểu Du sáng ngời: “Thật sao?” Ngay sau đó nàng đầy hào khí vỗ mấy cái trên ngực không mấy cường tráng: “Chị Lam cứ an tâm, đừng nói là bánh bao, cho dù là bánh bao kết hôn với nhau, sinh ra đứa con, em cũng mua về cho chị.” Nói xong liền xoay người, dùng khí thế từ trước đến nay chưa từng có chen vào đám người đi ra ngoài.