Tay Mang Không Gian, Mãn Cấp Lão Đại Mang Ta Phi

Chương 1: Đại lục Thanh La



Tiên giới, Tịch Dao Chí Tôn ngã xuống, bốn vị Chí tôn khác vẻ mặt mê man, chỉ là Tịch Dao chí tôn quản lý bốn giới rất tốt, cho nên bốn vị chí tôn khác cũng không lo lắng, chỉ cần bốn giới bình an vô sự là được, nhưng là vị Tịch dao chí tôn này có thật sự an toàn không?

Đông Thương Quốc ở đại lục Thanh La, đứng đầu bốn gia tộc lớn nhất là Chu gia ở thành Tây, lúc này ở bên ngoài nhà tranh, một thân ảnh nhỏ bé gầy guộc bẩn thỉu đang nằm trong vũng máu, không nhúc nhích.

Mà trong viện truyền đến thanh âm bén nhọn của một thiếu nữ, cùng với tiếng roi vọt.

"Đồ ngu ngốc này, chỉ vì ngươi làm hại Chu gia chúng ta mất mặt, sao ngươi không chết đi!" Thiếu nữ toàn thân váy áo màu hồng nhạt, khuôn mặt non nớt nhưng vẫn có thể thấy được sau khi lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân, chỉ là bị dáng vẻ hung ác lúc này, cùng với sự ác độc trong đôi mắt khiến cho khuôn mặt có chút dữ tợn đáng sợ.

"Tiểu thư, đồ ngốc này hình như chết rồi!" Nha hoàn chứng kiến nử tử không còn động đậy vì vậy vội nói.

"Ngươi qua đó nhìn xem."

"Tuân mệnh."

Nha hoàn Liên Thúy đi lên phía trước, thật cẩn thận xem xét hơi thở của bé gái bị đánh cả người đầy máu trên mặt đất, vội vàng rút tay quay lại nói với thiếu nữ áo hồng đang cầm roi "Tiểu thư, đồ ngốc này không còn thở nữa rồi."

Trên mặt thiếu nữ áo hồng hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại "Đã chết rồi thì thôi." Nói xong khóe miệng cong lên một chút tươi cười làm người khác sởn tóc gáy "Người đâu, ném ngũ tiểu thư vào sau núi đi, ma thú sau núi thật lâu rồi chưa được nếm vị máu tươi." thanh âm mềm mại, nhưng lời nói ra lại tràn đầy ác độc.

"Rõ, nhị tiểu thư." Tuy rằng bọn hạ nhân (người hầu) có chút lo lắng, nhưng đến địa vị của Nhị tiểu thư ở Chu gia cũng yên tâm.

Mấy người tiến lên, nhưng còn chưa chạm tới nữ hài trên mặt đất, đã thấy người đã chết đột nhiên động đậy, điều này làm cho mấy đại nam nhân sợ hãi.

"Tiểu thư đồ ngốc này không chết!" Một tên gia đinh (người hầu nam trong nhà) run rẩy kêu lên, bị dọa ngã phịch xuống đất, hai chân run rẩy.

Sao lại ồn ào vậy, là ai đang nói chuyện?

Nàng muốn đứng dậy, nhưng là mới động đậy thân thể một chút, lại bịch một tiếng ngã vào trong vũng máu.

Đau!

Cả người đau đớn xé rách, làm Tịch Dao đau đến hô hấp cũng khó khăn.

Chỉ là nghe thấy hai chữ ' đồ ngốc ' thân thể nàng dừng lại, ký ức của nàng còn dừng ở thời điểm đang luyện đan, nhưng cuối cùng lò luyện đan lại nổ.

"Đồ ngốc nhà ngươi cũng dám giả chết, xem bổn tiểu thư dạy dỗ ngươi như thế nào."

Lại lần nữa nghe thấy hai chữ ' đồ ngốc ' Tịch Dao cảm thấy có chút không đúng, bỗng nhiên, đầu óc đau đớn, những ký ức cũ xa lạ mạnh mẽ tiến vào trong đầu óc nàng, Tịch Dao chỉ cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra.

Sau một lúc đau đớn biến mất, nhưng Tịch Dao lại choáng váng.

Linh hồn của cô.... xuyên qua?

Lúc này Tịch Dao thật sự ngu rồi, chẳng lẽ Lam Lam nói một kiếp chính là thời điểm luyện đan bị đan lô (lò luyện đan) nổ chết, sau đó hồn xuyên sao?!!! Đây không phải là trêu đùa nàng sao?

Nhớ mang máng Lam Lam từng nói, rơi vào tuyệt lộ lại có sinh cơ (rơi vào đường cùng lại có đường sống hay là tìm được đường sống trong chỗ chết), chính là cái này sao?

Nàng còn chưa kịp tiêu hóa hết tin tức hoang đường, "Vù vù......" lại nghe thấy tiếng roi xé gió mà đánh tới.

Tịch Dao mở bừng hai mắt, lăn một vòng tránh thoát khỏi roi này.

Chu Tiểu Tiểu thấy Chu Tịch Dao có thể tránh thoat khỏi roi của mình, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, đồ ngốc này còn còn dám trốn.

Ánh mắt của nàng ta như bị trúng độc, hung ác nhìn nguyên thân, bởi vì dùng sức, tay cầm roi trở nên trắng bệch, có thể thấy được nàng ta hận không thể làm cho nguyên thân chết ngay lập tức như thế nào.

Nhưng khi lấy lại tinh thần càng làm cho nàng ta khiếp sợ chính anh mắt của Tịch Dao lúc này, trong mắt nàng không còn mơ màng, ngược lại lộ ra vẻ lạnh lùng, bị nàng nhìn chằm chằm, như là bị con sói hung ác nhìn chằm chằm, làm cả người Chu Tiểu Tiểu như đang ở trong hầm băng, lạnh thấu xương.

Ánh mắt sắc bén như vậy!

Nàng là một đứa ngốc, sao có thể có ánh mắt như vậy?!

Người này thật sự vẫn là ngũ muội ngu ngốc kia của nàng ta sao?

"Không ngờ mệnh của cái đồ ngốc như ngươi lại lớn như vậy, không chết càng tốt, bổn tiểu thư còn chưa đánh đủ đâu!" Tức giận giơ roi trong tay đánh về phía Chu Tịch Dao "Lần này xem ngươi có chết hay không!"

Mắt thấy roi sắp đánh tới Tịch Dao khó khăn tránh được, miệng vết thương trên người rách toạc máu chảy không ngừng, bụi đất cùng máu tươi hòa quyện nhuộm đỏ y phục, Tịch Dao khó khăn đứng lên, chỉ một động tác đơn giản như vậy đã khiến nàng gần như dùng hết sức lực cả người "Suýt, thân thể này thật đúng là yếu đuối."

Mái tóc rối xù, Tịch Dao yếu ớt chậm rãi ngước mắt lên nhìn.

Nhìn người vừa gọi mình là đồ ngốc, còn nói những lời muốn đem mình làm thức ăn cho ma thú, chính là đều xuất phát từ miệng nữ tử trước mắt.

"Đồ ngốc, ta xem ngươi có thể tránh thoát bao nhiêu lần!"

Chu Tiểu Tiểu còn chưa kịp vung roi, lúc này Tịch Dao đã động, không ai thấy nàng đi đến trước mặt Chu Tiểu Tiểu như thế nào, chờ Chu Tiểu Tiểu lấy lại tinh thần Tịch Dao đã đi tới trước mặt nàng ta.

Tịch Dao duỗi tay bóp cổ Chu Tiểu Tiểu, Chu Tiểu Tiểu lập tức cảm thấy hít thở không thông, một tay nàng ta vừa không ngừng với, muốn kéo tay Tịch Dao ra khỏi cổ mình, vừa hỏi "Ngươi không phải Chu Tịch Dao, ngươi là ai? Chu Tịch Dao tuyệt đối không thể nào có thân thủ tốt như vậy, rốt cuộc ngươi là ai?"

Vốn tưởng là Chu Tịch Dao giả chết, nhưng hiện giờ nhìn thay đổi của nàng, tất cả đều là sau khi nàng tỉnh lại. Cho nên trong lòng Chu Tiểu Tiểu có suy đoán, chỉ là quá mức vô lý, không thể tưởng tượng được. Nàng ta cũng không chắc chắn, cho nên mới hỏi thử.

Tịch Dao hơi nhướng nhướng mày, xem ra Chu Tiểu Tiểu còn có chút đầu óc, nhưng là, ngươi hỏi, ta nhất định phải nói sao?

"Nhị tỷ, ta là ai ngươi còn không rõ sao? Hôm nay ta còn muốn cảm ơn ngươi. Nếu không phải ngươi đánh, ta hiện tại vẫn còn ngu ngốc, nhưng giờ ta đã khỏi rồi, cũng nên báo đáp đại ân của nhị tỷ mới đúng." Vừa ngẩng đầu nhìn thấy nữ tử này, trong đầu lập tức xuất hiện thân phận của nàng ta.

Nói xong Chu Tịch Dao gia tăng lực trên tay, Chu Tiểu Tiểu trợn hai mắt, sắc mặt cũng chuyển sang màu tím, nhưng tay của Chu Tịch Dao vẫn hề động đậy. Đột nhiên Chu Tịch Dao ném Chu Tiểu Tiểu ra ngoài, thân thể Chu Tiểu Tiểu rơi trên mặt đất lại trượt về phía sau khoảng 10 mét, cả người đã không còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi, tóc tai hỗn loạn, trang sức trên tóc vương vãi trên mặt đất.

Chu Tiểu Tiểu cố gắng hít thở, không chỉ miệng đầy máu tươi mà trên mặt cũng có vết trầy xước, "Tiện nhân, ta nhất định phải giết ngươi."

Chu Tịch Dao không nhìn nàng ta, cũng không trả lời nàng ta, chỉ cúi đầu nhìn cây roi trên mặt đất, cái roi này là một cái Linh Khí Thượng Phẩm. Ở trên đại lục này cũng được coi là một cái vũ khí không tồi, mà người có thể dùng Linh Khí thượng phẩm phần lớn là người trong gia tộc lớn hoặc người trong hoàng tộc, hơn nữa còn đệ tử được sủng ái trong gia tộc mới có được. Có thể thấy được Chu gia rất coi trọng Chu Tiểu Tiểu này, bằng không nay cả Linh Khí Thượng Phẩm đều cho nàng ta.

Nhặt roi rơi trên mặt đất lên Chu Tịch Dao ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tiểu Tiểu "Nhị tỷ, vừa rồi thời điểm ngươi quất roi về phía muội muội vui sướng như vậy, ta cảm thấy vung roi hẳn là cực kì thú vị, một người vui không bằng mọi người cùng vui."

Vừa dứt lời roi trong tay Chu Tịch Dao cũng vung ra ngoài, nháy mắt da trên tay da Chu Tiểu Tiểu đã bong mất một miếng thịt "A, tiện nhân, ngươi dám đánh ta, ta sẽ để ngươi không được chết tử tế, ta muốn đánh gãy chân ngươi rồi rút gân, lột quần áo đưa vào thanh lâu, ta muốn để ngươi bị vạn người cưỡi, a..."

Lời nói còn chưa nói xong Chu Tịch Dao lại vung thêm một roi tới, Chu Tiểu Tiểu bị đau nói không ra lời.

Tịch Dao vẫn không dừng tay, một roi lại một roi đánh vào trên người Chu Tiểu Tiểu, cuối cùng khi Chu Tịch Dao dừng tay. Nàng đi đến, ngồi xổm trước mặt Chu Tiểu Tiểu đang hấp hối, nhẹ giọng nói "Ý tốt của nhị tỷ, tiểu muội sao có thể không đáp lễ được, yên tâm, sẽ có một ngày tiểu muội sẽ thành toàn tâm ý của nhị tỷ, để cho nhị tỷ hưởng phúc được vạn người cưỡi."

Lời này chỉ hai người có thể nghe được, nha hoàn và hạ nhân bên cạnh đã sớm bị dọa choáng váng, mà hết thảy điều này cũng chỉ là phát sinh trong vòng mấy hơi thở.

Nghe thấy thanh âm Chu Tịch Dao lạnh băng không chút tình cảm nào, cuối cùng Chu Tiểu Tiểu cũng sợ hãi. Trong lòng nàng ta mặc dù hận nhưng lúc này cũng rốt cuộc có chút đầu óc, hiện tại Chu Tịch Dao xác thật đã không phải cái đồ ngốc bị người khi dễ, nàng đã tốt, nhưng vẫn chỉ là phế vật không thể tu luyện, hôm nay nàng tạm thời ghi nhớ thù này trước, chờ trở về bảo nương tìm người giết Chu Tịch Dao.