Tay Mang Không Gian, Mãn Cấp Lão Đại Mang Ta Phi

Chương 3: Thay đổi thể chất



Nhìn không chớp mắt chiếc nhẫn cổ trên ngón tay, Tịch Dao nhắm mắt lại sau đó chậm rãi mở ra "Thật sự, không phải ảo giác, Hỗn Độn Giới thật sự theo tới!"

Từ đáy lòng Tịch Dao cảm thán, "Trời không muốn giết ta rồi!"

Thần thức tập trung trong Hỗn Độn Giới, cảm giác một trận choáng váng qua đi sau đó Tịch Dao lại mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt đã không còn là căn phòng nhỏ cũ nát kia của nàng, mà là một mảnh xanh mướt, nhìn tất cả quen thuộc trước mắt, đột nhiên Chu Tịch Dao có loại xúc động muốn khóc.

Thân thể này bị thương nghiêm trọng, mất máu quá nhiều cần phải kịp thời xử lý. Tịch Dao đi vào căn phòng ngày thường mình luyện đan phòng tìm kiếm từ trong đống chai lọ. Cuối cùng tìm được một bình thuốc Cầm Máu, sau đó lại uống bổ huyết đan và các loại thuốc chữa thương, bồi bổ tinh thần khác.

Ăn đan dược xong, miệng vết thương trên người Tịch Dao nhanh chóng khép lại, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa. Nếu có người biết được Chu Tịch Dao ăn đan dược giống như ăn đường, nhất định sẽ mắng nàng phá của. Nếu lại biết cấp bậc đan dược nàng ăn, vậy những người này nhất định sẽ càng đau lòng. Bởi vì đan dược Chu Tịch Dao ăn chính là đan dược cấp bậc đế giai bọn họ chưa bao giờ gặp qua, hơn nữa còn là đan dược Kim đan cấp 9.

Hiện giờ vết thương đã tốt như vậy kế tiếp chính là xem xét thân thể này.

Tịch Dao đi vào phòng tu luyện ngồi xuống ngưng thân xem bên trong thân thể này, chỉ liếc mắt một cái nàng đã xác định thân thể này không phải là không thể tu luyện mà là bị trúng độc. Hơn nữa, loại độc này còn không thể có trên đại lục Thanh La, ngay cả muốn luyện chế độc này cũng không thể tìm được linh thảo để luyện chế ở đại lục Thanh La.

Mà ngoài độc tố dẫn tới nguyên chủ không thể tu luyện, Chu Tịch Dao còn phát hiện bên trong thân thể này còn có một tầng phong ấn rất cường đại, tầng này phong ấn phải là một vị tu luyện ở thượng giới làm.

Nhìn tầng phong ấn kia Chu Tịch Dao liền biết thân thể này nhất định cất giấu không ít bí mật, bằng không sao có thể làm một người ở thượng giới tới thế giới cấp thấp, chỉ để làm phong ấn cho mọt hài tử vừa sinh ra không lâu.

Xem ra muốn biết rõ cũng chỉ có thể hỏi phụ thân thân thể này, Chu phong. Chu Tịch Dao lấy ra một viên giải độc đan ăn vào, độc này người khác không giải được nhưng Chu Tịch Dao lại có thể nhẹ nhàng giải được.

Chu Tịch Dao đi tới linh hồ, cởi y phục sau đó bước vào. Hiện tại độc giải, nếu muốn tu luyện thì phải thay đổi thể chất thân thể này, tầng phong ấn kia chờ nàng cải thiện thể chất xong thì chính mình có thể giải trừ, đến lúc đó nàng có thể tu luyện được.

Nếu không phải Tịch Dao chí tôn xuyên đến thân thể này, chỉ sợ phong ấn trong cơ thể Chu Tịch Dao đến chết cũng sẽ không có người giải trừ cho, mà muốn giải trừ phong ấn trong cơ thể Chu Tịch Dao chỉ có hai cách. Cách thứ nhất chính là tìm được một vị đại năng ở thượng giới ra tay giúp nàng giải trừ. Cách thứ hai, chính là Chu Tịch Dao tự hủy đan điền. Chỉ là mặc kệ biện pháp nào đối với một đứa ngốc mà nói đều không có khả năng làm được, huống chi nàng không thể tu luyện. Người Chu gia cũng chưa từng tìm người giúp nàng giải trừ phong ấn, mà trong đó cũng chỉ có hai loại khả năng, một là bọn họ không biết chuyện phong ấn này, còn lại chính là bọn họ vốn không quan tâm nàng có thể tu luyện hay không, dù sao chỉ là một đứa ngốc.

Hiện giờ Tịch Dao chí tôn chiếm dụng thân thể Chu Tịch Dao, như vậy đây chính là thân thể của nàng, chuyện người khác không có cách nào làm được, ở chỗ Tịch Dao chí tôn đều không phải chuyện gì lớn.

Chu Tịch Dao ở trong linh hồ tắm rửa một chút liền lên bờ thay y phục sạch sẽ, đi vào phòng luyện đan tiện tay cầm một bình đan dược, nhìn đan dược trong tay Chu Tịch Dao không chút do dự cho vào trong miệng.

Để bình đan dược lại chỗ cũ, Chu Tịch Dao đi ra từ phòng luyện đan, nàng đi đến ngồi vào trong linh hồ, không lâu sau đó đan dược phát huy tác dụng. Lúc này gân cốt trong cơ thể Chu Tịch Dao đứt từng khúc sau đó được nước hồ không ngừng chữa trị, mà sắc mặt nàng tái nhợt, đôi môi phấn nộn cũng bị nàng cắn đến tràn đầy máu tươi, nhưng dù vậy cổ họng Chu Tịch Dao cũng chưa từng rên một tiếng.

Không biết qua bao lâu, Chu Tịch Dao cả người đầy máu mở mắt, chỉ là vừa mở mắt ra nàng liền cau mày, bởi vì tạp chất trên người đều bị thanh trừ, mùi lạ khó ngửi làm nàng tự ghét bỏ chính mình.

Thật sự Chu Tịch Dao không thể chịu đựng, đứng dậy bơi vào trong hồ, sau khi tắm rửa sạch sẽ Chu Tịch Dao bước ra từ linh hồ. Chỉ là hiện tại còn chưa thể cởi bỏ phong ấn, thân thể này mặc dù đã được cải tạo nhưng nàng thấy vẫn còn rất suy yếu, xem ra phải rèn luyện một chút thật tốt mới được.

Lúc Chu Tịch Dao ra khỏi Hỗn Độn Giới bên ngoài trời đã tối. Hiện tại là mùa hạ, trời vốn tối muộn, xem ra thời gian nàng ở trong Hỗn Độn Giới rất lâu, mà trong khoảng thời gian này thế nhưng không có người tới tìm phiền toái, nhưng mà cũng tốt, nàng đỡ phải cố sức dạy dỗ các nàng.

Chu Tịch Dao cũng không tính toán chờ ở cái thế giới này lâu, cho nên hết thảy đều tập trung ở việc tu luyện, nhanh chóng phi thăng đến thượng giới. Hiện giờ tài nguyên không thiếu, nếu nàng còn không nỗ lực thì không còn gì để nói nữa.

Chu Tịch Dao ở Tây viện là địa phương hẻo lánh nhất Chu gia, nơi này cách chính viện Chu gia tương đối khá xa. Cho nên bình thường trừ bỏ mấy người thích khi dễ nàng, cũng rất ít người nguyện ý đi hướng bên này. Mà ngũ tiểu thư là nàng thậm chí ngay cả một nha hoàn cũng không có.

Chớp mắt đã qua năm ngày, mà năm ngày này Chu Tịch Dao đều lấy linh quả trong Hỗn Độn Giới ăn cho no bụng. Thậm chí năm ngày này, nàng còn không nhìn thấy một người nào, cũng may không có ai, cho nên mỗi ngày Chu Tịch Dao tự mình tu luyện cũng không có người biết được.

Năm ngày này, mỗi ngày Chu Tịch Dao đều chạy một vòng ra sau núi rồi chạy lại. Ban đầu chạy một vòng mệt đến nỗi trái tim muốn rớt ra, nhưng hiện tại mỗi ngày chạy mười vòng, mặt cũng không đỏ thở cũng không mệt, hơn nữa tố chất thân thể của nàng xác thật cũng tăng lên, bất quá đây còn không phải cực hạn của thân thể này, cho nên nàng tính toán lại tiếp tục rèn luyện một thời gian.

Từ trên núi trở về còn chưa vào nhà đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân về phía nàng ở, Chu Tịch Dao hơi hơi nhướng mày, đây là cuối cùng cũng nhớ tới mình?

Cửa sân đột nhiên bị đá văng, người tiến vào không ai phải khác chính là nhị di nương Tô Mị. Muốn nói tới nhị di nương cũng coi như thật không làm thất vọng tên nàng, lớn lên xác thật đủ yêu mị. Bằng không sao có thể mệ hoặc đầu óc Chu Phong đến choáng váng. Tuy không thể cùng ngồi cùng ăn với đại phòng, nhưng lại dám không cho đại phòng mặt mũi, mà các di nương khác thì không dám. Đương nhiên còn có tam di nương, dù sao nàng cũng có đứa con trai.

Tô Mị vừa tiến vào đã nhìn thấy Chu Tịch Dao đứng ở nơi đó, ngày ấy thấy nữ nhi bị thương, hỏi hạn tỉ mỉ một chút, thì biết được từ chỗ hiện giờ đứa ngốc Chu Tịch Dao đã tốt không còn ngốc nữa, chỉ là không ngốc thì lại thế nào, còn không phải là phế vật không thể tu luyện.

Tô Mị mang theo một đám gia đinh nha hoàn đi vào sân của Chu Tịch Dao, Chu Tịch Dao nhìn Tô Mị, lại nhìn đám người phía sau nàng "Nhị di nương, sáng sớm đã mang một đám người tới viện của ta là có chuyện gì?"

Tô Mị không nói chuyện, nàng đang quan sát Chu Tịch Dao, đứa ngốc này sau khi không còn ngốc nữa thay đổi rất lớn, chính là lá gan cũng lớn hơn trước kia rất nhiều, trước kia sao nàng dám nói chuyện với mình như vậy, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, chỉ biết cúi mặt.

Tô Mị nở nụ cười, nói "Nghe Nhị tỷ ngươi nói ngươi đã tốt, di nương đến thăm ngươi, chỉ là phụ thân ngươi cũng nghe nói ngươi đã tốt, nhưng vừa vặn lại đến đợt học viện Bắc Minh tuyển sinh, cho nên phụ thân ngươi đang nghĩ xem có nên cũng báo danh cho ngươi hay không, nhưng di nương vừa rồi xem ngươi mặc dù đã tốt nhưng vẫn không thể tu luyện thật đúng là đáng tiếc."

Học viện Bắc Minh rất có trợ giúp đối với Chu Tịch "Khi nào báo danh học viện Bắc Minh?".

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

Nàng cũng không rõ ràng điều này lắm

"Còn hai tháng nữa sẽ phải báo danh, chỉ là mặc dù báo danh cũng phải chờ bốn tháng sau mới có thể đi, hơn nữa muốn tiến vào học viện cần phải trải qua khảo hạch, aiz..."

"Lần này Nhị tỷ ngươi còn có Tam tỷ tỷ tứ, tỷ tỷ đều phải đi, Đại ca ngươi năm nay cũng phải trở lại học viện. Hiện giờ trong nhà cũng chỉ còn lại một mình ngươi, chỉ là hiện giờ ngươi đã tốt, không bằng đi hỏi phụ thân ngươi một chút, mặc dù làm không linh tu được, biết đâu có thể trở thành võ tu?"

Lời này giống như thương tiếc thay cho Chu Tịch Dao, trên thực tế là muốn nói cho Chu Tịch Dao năm nay trừ bỏ nàng, tất cả con cháu trong nhà đều phải đi học viện, đương nhiên, ngoại trừ Chu Lam mới 9 tuổi.