Thác Tích

Chương 37: Bí mật trên đảo nổi



Tuy rằng Lạc Du đến tinh cầu thủ đô chưa bao lâu, nhưng anh cũng biết, khu trên của tinh cầu thủ đô do rất nhiều hòn đảo nổi tạo thành, mỗi đảo nổi có quy mô tương đương với một thành phố, lại chưa từng nghe nói mỗi thành phố chỉ có một người sống. Dù thân phận của Quý Tích Thành có cao trọng đến đâu, cũng không đến nỗi chiếm cả một thành phố như thế chứ.

“Không thể nào?” Lạc Du phủ định trong lòng, nhưng phóng tầm mắt nhìn ra xa, thật sự không nhìn thấy bất kỳ tòa nhà nào khác.

“Tại sao không thể?” Quản gia AI đáp, “Sự thật là thế mà. Trừ Tửu Tửu ra, ở đây tôi là trùm sỏ đó!”

Lạc Du chợt nhớ đến dấu vết xưa cũ trong căn biệt thự, vội hỏi: “Vậy trước đây thì sao? Quý Tích Thành chiến đấu ở tiền tuyến thì ai ở đây?”

“Không có ai. Anh Cầm Dã và anh Issa từng tới ở, nhưng Tửu Tửu đuổi họ đi.”

“Ý tôi là trước cả khi đó nữa!”

“Thì cũng vẫn là Tửu Tửu.” Quản gia AI thu thập dữ liệu, “Còn có mẹ của Tửu Tửu nữa.”

Lạc Du ngạc nhiên trong chốc lát, chợt rõ ràng vì sao Quý Tích Thành chỉ ở đây một mình, không có bóng dáng ai khác.

Quý Tích Thành sinh ra ở Quý gia, một trong ba gia tộc lớn, là huyết thống của cựu chủ tịch Hội đồng Quân sự Tối cao Quý Hình Chử. Ngoài kia rất nhiều lời đồn đại liên quan đến chuyện của Quý Tích Thành, Lạc Du cũng biết được một hai cái.

Lời đồn phổ biến nhất được lan truyền là, Quý Tích Thành, một đứa trẻ được sinh ra giữa Quý gia và một người lưu vong thấp hèn, từ khi còn rất nhỏ đã bị ném đến một quân khu xa xôi với mẹ, tự sinh tự diệt.

Quý Cầm Dã nổi loạn không biết từ đâu phát hiện được mình có một người em trai, trở thành người duy nhất trong Quý gia có liên hệ với Quý Tích Thành.

Năm năm trước, tinh cầu thủ đô xảy ra nội chiến, Quý Hình Chử bị giam giữ, Quý gia hiển hách một thời không có ai đủ sức đảo ngược thế cuộc. Chính lúc này, Quý Tích Thành được Quý Cầm Dã đưa về tinh cầu thủ đô.

Một lời đồn nửa thật nửa giả, 5 năm trước Quý Tích Thành trở về tinh cầu thủ đô là thật, nhưng tuổi thơ bị quăng đến một quân khu xa xôi nào đó e rằng là giả. Lạc Du nhớ rất rõ, Quý Tích Thành vẫn luôn ở tinh cầu thủ đô, cho đến năm 18 tuổi đi đến cứ điểm An Tức.

Trước năm 18 đó, Quý Tích Thành và mẹ bị nhốt ở đây? Sự tồn tại lẫn tên họ đều bị xóa đi sạch sẽ?

Vậy tại sao Quý Tích Thành lại đến quân khu 9? Mẹ của em ấy ở đâu?

Lạc Du hỏi: “Mẹ của Quý Tích Thành là ai?”

“Quý Đình Thoa.”

Lạc Du rất bất ngờ. Mẹ của Quý Tích Thành sao lại là người họ Quý?

“Bây giờ bà ấy…”

“Mẹ Tửu Tửu đã qua đời từ rất lâu rồi. Hu, Tửu Tửu không có mẹ, Tửu Tửu thật đáng thương.”

Lồng ngực Lạc Du như bị dòng nước gột rửa, anh vội vàng hỏi: “Chuyện từ khi nào? Còn nữa, Quý Đình Thoa là người Quý gia?”

Quản gia AI nói: “Khoan đã khoan đã! Tôi chỉ ra ngoài đi bộ với anh thôi, muốn hỏi gì thì xì tiền ra.”

Lạc Du làm gì có tiền. Khoa học kỹ thuật của Liên Minh Bạch Phong rất phát triển, mọi thứ phục vụ cuộc sống sinh hoạt đều được tích hợp vào thiết bị cá nhân, một khi bị lấy đi sẽ mất cả thân phận, không cách nào giao dịch mua bán, không cách nào sử dụng phương tiện công cộng, hoàn toàn biến thành người nguyên thủy.

“Nhưng mà ngẫm thấy cơ thể của anh và tôi giống nhau như đúc, tôi cũng chẳng cần thêm tiền làm gì.” Quản gia AI lấy làm tự hào vì lòng hào phóng và rộng lượng của nó, “Quý Đình Thoa đương nhiên là người Quý gia, tôi thấy bà ấy là người xinh đẹp nhất nhân loại này. Anh muốn xem không?”

Lạc Du vội vàng gật đầu.

Màn hình bỗng nhiên xuất hiện, bóng người mơ hồ dần trở nên rõ ràng. Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi khoác trên mình bộ quân phục đen, mái tóc dài của cô được buộc gọn, da trắng môi đỏ, trong đôi mắt là nét lãng mạn của một thiếu nữ, cũng có vẻ cương nghị của một chiến sĩ. Trên tay cô là khẩu Snow Swan M30, cũng là súng bắn tỉa hạng nặng khủng khiếp nhất của lực lượng lục quân, rất hiếm khi được cấp cho các nữ quân nhân.

Nhưng Lạc Du thấy rõ, bà không chỉ bày vẽ để chụp ảnh.

Quản gia AI rất hài lòng: “Nhìn đến đơ người luôn rồi? Tôi nói không sai đúng không, bà ấy là người đẹp nhất trần đời!”

“Đây thật sự là mẹ Quý Tích Thành?” Lạc Du hỏi xong đã nhận ra ngay đây là một câu hỏi không cần trả lời, gương mặt của người phụ nữ này quá giống Quý Tích Thành, chỉ là đôi mắt cô sáng ngời trong veo, đôi mắt của Quý Tích Thành lại tối tăm sâu thẳm.

“Trí tuệ nhân tạo chúng tôi chưa lừa ai bao giờ, lừa người là đám em trai thiểu năng trí tuệ của chúng tôi!”

Sau lưng Lạc Du bắt đầu nóng lên, sự xuất hiện của Quý Đình Thoa đã đập tan lời đồn, cũng làm đổ vỡ toàn bộ suy đoán của anh về thân thế của Quý Tích Thành. Quý gia lại là bên ngoại của Quý Tích Thành chứ không phải bên nội, vậy thứ khiến tuổi thơ của Quý Tích Thành khốn khổ chính là cha hắn?

Quý Đình Thoa là con gái được cả Quý gia yêu thương chiều chuộng, yêu trúng một người đàn ông không rõ thân phận, sau khi sinh ra Quý Tích Thành thì bị giam cầm trong hòn đảo nổi này?

Nói vậy cũng chưa ổn, giam cầm thì việc gì phải dùng cả một hòn đảo? Năm năm trước Kim Minh Khổ cũng không dùng cả hòn đảo để giam giữ Quý Hình Chử.

Họ không giam cầm loài người, mà là thứ có độ nguy hiểm cực lớn…

Quái vật? Trùng tộc?

Lạc Du hít sâu một hơi, giọng điệu còn căng thẳng hơn cả vừa nãy: “Cha của Quý Tích Thành…”

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của một người đàn ông cao lớn cường tráng. Người đàn ông này có vẻ ngoài phổ thông, so với Quý Đình Thoa lại càng hiện lên vẻ tầm thường không có gì đáng nói, bộ quân phục của người nọ đồng nhất với Quý Đình Thoa, có lẽ hai người là đồng đội.

“Tên là Mạc Tự Cách, thiếu úy lục quân, sinh ra ở hành tinh Khách Tuấn của quân khu 1, gia đình khá giả nhưng còn kém Quý gia rất xa.”

Quản gia AI tìm được chút thông tin hữu dụng trong đám dữ liệu mênh mông, lảm nhảm chuyện cha mẹ Quý Tích Thành với Lạc Du.

Mạc Tự Cách lớn hơn Quý Đình Thoa 2 tuổi, hai người gặp nhau tại Học viện Quân sự Sương Ly có lịch sử lâu đời nhất ở Liên Minh, và nảy sinh tình cảm đôi lứa. Sau khi tốt nghiệp, Mạc Tự Cách trở thành một thành viên của lực lượng đặc chủng lục quân Huyết Lang, là tinh nhuệ của lục quân Liên Minh. Hai năm sau, Quý Đình Thoa cũng suýt soát thông qua sát hạch.

Hai người vốn đã có thể dành được thành tích lớn trong quân đội, nhưng vào năm thứ 3 nhập đội, Quý Đình Thoa mang thai, sinh ra Quý Tích Thành. Quý gia nổi giận, nhốt hai mẹ con vào đảo nổi L04, Mạc Tự Cách bị hủy bỏ mọi tư cách quân đội, cả thân phận cũng bị xóa sạch.

“Khoan!” Lạc Du càng nghe càng thấy thắc mắc, Mạc Tự Cách trẻ tuổi đầy triển vọng, trung thành kiên định, bối cảnh trong sạch, vì sao việc ông ấy yêu và có con với Quý Đình Thoa lại khiến Quý gia nổi cơn thịnh nộ?

Lùi lại một bước, Quý gia hy vọng Quý Đình Thoa sẽ có thể gả cho một người quyền thế. Dù họ xem thường Mạc Tự Cách, thế cũng không đến nỗi giam hai mẹ con vào đảo nổi. Và Mạc Tự Cách cứ thế biến mất?

Nghe thắc mắc của Lạc Du, quản gia AI xử lý nửa buổi: “À chuyện này…”

Lạc Du: “…”

Quản gia AI nói thật: “Tôi không có quyền hạn để giải đáp thắc mắc đó của anh, có bao nhiêu tiền cũng vậy.”

Lạc Du thu nhận được quá nhiều thông tin, đầu óc hơi rối loạn. Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, sự thật không chỉ dừng lại ở đó. Vấn đề nằm ở Mạc Tự Cách, mà rốt cuộc là đến mức nào mới khiến Quý gia làm nhiều chuyện như thế, giam cầm Quý Đình Thoa và Quý Tích Thành bằng cả một hòn đảo nổi?

Thứ ba gia tộc lớn gánh vác không chỉ có có chính mỗi gia tộc, mà còn là toàn bộ Liên Minh.

Hơn 300 năm qua, tình thế khốn đốn nhất Liên Minh từng đối mặt chính là đối đấu với Ước Nhân.

Chúng đã bị thống chế Cassius đánh bại, nhưng chưa bao giờ buông tha âm mưu nuốt chửng Liên Minh. 100 năm xem như hòa bình qua đi, hạm đội của chúng liên tục xuất hiện ở quân khu 10, thậm chí xâm lấn đến quân khu 9, gián điệp của chúng có thêm lớp vỏ ngụy trang của nhân loại, thâm nhập vào xã hội loài người.

Mỗi quân khu đều đã từng xảy ra vụ việc dính đến gián điệp, một số thậm chí còn đe dọa đến sự tồn vong của cả một nhánh quân.

Ngón tay của Lạc Du dần siết chặt, đồng tử co lại. Ngay vừa rồi, anh mơ hồ nghĩ đến một kịch bản sởn tóc gáy.

Anh lắc đầu, cố gắng tống loại suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhưng không thể, anh vừa nhắm mắt, trong đầu đã hiện lên gương mặt của Quý Tích Thành.

Tám năm trước, anh đã đụng phải Quý Tửu trên hành lang của tổng bộ Falcon, trong khoảnh khắc chạm mắt nhau ấy, anh cảm thấy người này quá đẹp, dù con người đẹp đến thế nào cũng không thể đến mức độ này.

Thứ bất thường còn có đôi mắt và tinh thần lực của Quý Tửu, anh chưa từng thấy đôi mắt nào đen nhánh và sâu thẳm như thế, chỉ biết thống chế Cassius từng nắm giữ loại tinh thần lực thất thường tương tự.

Nước bọt trượt qua yết hầu khô khốc, ngứa. Lạc Du không thể không đối diện với suy đoán kia —— Mạc Tự Cách là Ước Nhân, và ông ta không phải một gián điệp bình thường, Quý Đình Thoa đã bị ông lừa gạt, đứa trẻ họ sinh ra là nửa người nửa trùng…

Lạc Du ấn vào ngực mình, nơi đó như được lấp đầy bởi đất cát, vây lấy trái tim, làm hô hấp như ngưng lại.

Không, anh lắc lắc đầu, lại nghĩ, từ đầu Quý Đình Thoa làm bạn với Mạc Tự Cách thật, sau đó Mạc Tự Cách bị Ước Nhân đánh tráo?

Dù thế nào, con của cả hai không phải là con người.

Quý gia phát hiện trước khi mọi chuyện hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng đứa trẻ đã được sinh ra, vì vậy Quý Hình Chử quyết định giam hai mẹ con vào đảo nổi, xử lý Mạc Tự Cách?

Lạc Du đặt hai tay lên trán. Không thể, mình phát ốm rồi, việc này không liên quan đến Quý Hình Chử, Quý Tửu không thể nào là…

Quái vật.

Vì được sinh ra ở thành phố Khan, anh biết rất nhiều người sau lưng gọi anh là quái vật. Anh đau lòng lắm, giận dữ lắm, nhưng khi anh đường đường chính chính trở thành đội trưởng của chi đội 3 Falcon, tất cả cũng qua đi. Anh không để tâm đến tên gọi quái vật ác ôn đấy nữa.

Nhưng Quý Tích Thành thì sao? Quý Tửu của anh nữa? Khi còn bé có phải cũng bị gọi là quái vật không?

Những biến số xuất hiện đầy đột ngột, bí mật được ẩn giấu hơn 20 năm dần được vạch trần. Ngày hôm qua người cắn lên gáy anh, gần như bóp nát anh có thể mang huyết thống của trùng tộc! Trong hàng ngàn hàng vạn thứ cảm xúc hỗn độn đang choán lấy anh, thứ nhiều hơn hết lại là đau lòng.

Đau lòng Quý Tửu từ khi mới sinh đã bị giam cầm trên hòn đảo biệt lập cô quạnh này.

Đau lòng Quý Tửu lớn lên trong vô số lời những lời nguyền rủa. Những nhân vật lớn nhà họ Quý có lẽ đều mong Quý Tửu chết đi.

“Này này, anh sao vậy?” Quản gia AI phát hiện được tâm trạng của anh rất kỳ lạ, “Đừng nói là anh khóc đấy?”

Lạc Du lắc đầu, anh vẫn còn rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng bây giờ anh muốn ở một mình.

Cả ngày hôm nay Lạc Du đứng ngồi không yên, ban đầu anh tưởng mình đã nghĩ ngợi xong xuôi cả rồi, thế nhưng nghĩ sâu hơn nữa, có rất nhiều chi tiết nhỏ cần đắn đo.

Nếu Mạc Tự Cách thực sự là Ước Nhân, Quý Tích Thành lai giữa người và trùng, vậy tại sao Quý gia lại giữ Quý Tích Thành lại đến giờ? Huyết thống hay tình cảm không đủ để giải thích.

Quý gia có bao nhiêu người biết chuyện? Quý Hình Chử chắc chắn biết, nhưng lúc Quý Tích Thành thâu tóm quyền lực, ông vẫn chưa ngăn cản.

Biết rõ Quý Tích Thành có huyết thống trùng tộc, tại sao vẫn làm thế?

Quý Cầm Dã biết được bao nhiêu? Issa Perkin là đồng minh của Quý Tích Thành biết được bao nhiêu?

Toàn bộ thông tin của Quý Đình Thoa và Mạc Tự Cách bị xóa đi thật? Vì sao quản gia AI của Quý Tích Thành vẫn còn những dữ liệu này? Thứ cần quyền hạn cao hơn để truy cập là gì?

Lạc Du ôm đầu ngồi trên sofa, càng lúc càng rối. Anh đứng lên đi đi lại lại xung quanh, dây xích trên cổ rơi xuống đất, theo bước đi của anh mà liên tục tạo ra tiếng động.

Người bình thường sao lại đeo xích cổ? Theo một cách nhìn nào đó, đây là một sự nhục nhã. Ngày hôm qua anh cẩn thận cất dây xích vào túi áo mình, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bỏ quên nó, cả trái tim anh đã bị Quý Tích Thành lấp đầy.

Ban đêm, Quý Tích Thành trở về bằng phi thuyền, vừa nhìn thấy Lạc Du để chân trần đi lại trên nền đá hoa cương, đoạn dây xích buông dài xuống nơi phần cổ thon dài kia, đi qua lớp áo sơ mi và quân phục đen, kéo dài trên mặt đất, đôi lúc lại va phải mu bàn chân.

Thú cưng không nghe lời ra đến tận đây.

Sở dĩ dây xích có hai đầu, là vì một đầu nằm trên cổ thú cưng, đầu còn lại sẽ nằm trong tay chủ nhân, chứ không phải để rơi trên mặt đất.

Quý Tích Thành đi đến, muốn kéo lấy dây xích. Lạc Du nghĩ rất chăm chú, không để ý hắn đang đi đến, mãi đến khi hắn cách anh thật gần, anh mới chợt hoàn hồn, quay người quá mạnh làm chân trái bị dây xích ngáng lấy, ngã xuống.

Quý Tích Thành nhanh chóng vươn tay tới. Lúc ôm lấy Lạc Du, hắn không vui mà nhíu mày.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương trước đã từng nói qua, Tửu Tửu không phải trùng tộc, mối quan hệ giữa cậu ấy và trùng tộc sẽ được tiết lộ vào những chương sau.