Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 8: Thật không ngờ



Thẩm Nguyệt chỉ thuận miệng nói chứ không suy nghĩ gì, không ngờ Liên Thanh Châu lại phản ứng mạnh như vậy.

Cuối cùng, hôn lễ của Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ đã diễn ra náo nhiệt suốt ba ngày.

Toàn thành đều ồn ào huyên náo.

Trong ba ngày hôn lễ diễn ra, người ở trong thành liên tục xếp hàng đến uống rượu mừng.

Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ không bao giờ xuất hiện nhưng phủ tướng quân vẫn phải tiếp đãi khách bất kể có bao nhiêu người đến đi chăng nữa.

Thẩm Nguyệt nghe nói rằng Tần Như Lương đã được ban thưởng rất nhiều sau mỗi trận chiến khải hoàn trở về. Lần này xem ra phủ tướng quân cũng đã phải chi tiêu không ít.

Thẩm Nguyệt trở lại tiểu viện nơi nàng từng sống, từ trong ra ngoài đều thực sự vô cùng tồi tàn, chẳng qua là ba ngày nay người trong phủ tướng quân đều bận rộn cho nên nàng mới tạm chấp nhận.

Chỉ có Triệu mụ ở phủ tướng quân biết Thẩm Nguyệt đang mang thai cho nên mới dành chút thời gian mang cho nàng thêm vài chiếc chăn bông.

Triệu mụ tận tình khuyên nhủ: "Khi gặp tướng quân thì công chúa nên nói chuyện nhẹ nhàng với tướng quân, nói không chừng tướng quân có thể vì đứa trẻ mà mở lòng với công chúa".

Thẩm Nguyệt sững sờ: "Làm sao ngươi biết ta mang thai?"

Triệu mụ nói: "Chuyện này không chỉ có nô tỳ biết mà toàn bộ kinh thành đều đã biết! Lần này công chúa không chỉ phá hỏng chuyện tốt của tướng quân mà còn khiến cho phủ tướng quân trở thành trò cười của cả kinh thành, thật sự đã gây ra đại họa!"

Thẩm Nguyệt nhớ rõ mình chưa từng nhắc tới chuyện mang thai, chuyện này hẳn là do cái miệng của Liên Thanh Châu nói ra!

Rõ ràng là hắn ta rất sợ nàng sẽ giải quyết đứa trẻ trong bụng mình.

Sau ba ngày náo nhiệt, phủ tướng quân lại trở nên quạnh quẽ trở lại.

Trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp quên chuyện nực cười diễn ra trong hôn lễ, vào sáng sớm ngày thứ tư, sự yên tĩnh vốn có trong tiểu viện của Thẩm Nguyệt đã bị phá vỡ.

Lúc đó Thẩm Nguyệt vẫn đang ngủ say.

Mặc dù tiểu viện này có thiếu thốn rách nát nhưng Thẩm Nguyệt là người có khả năng thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Lúc trước khi nàng đi quay phim thì còn phải ngủ trong những ngôi nhà tồi tệ hơn thế này nhiều.

Nàng là người có thể chịu được khổ cực, phải ăn no ngủ kĩ thì mấy ngày sau mới có sức để làm việc.

Đột nhiên, có một người hầu thô lỗ đá cửa phòng, Thẩm Nguyệt bị tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc, nàng ngồi bật dậy, mơ mơ hồ hồ nói: "Phải tiếp tục quay sao? Mấy giờ rồi vậy? Ta cảm thấy mình còn chưa ngủ thiếp đi được bao nhiêu...", nàng cố gắng mở đôi mắt lem nhem ra, mới nói được nửa câu thì nàng đã thấy một bóng dáng cao lớn từ bên ngoài chậm rãi bước vào phòng, đúng lúc đó thì chữ cuối cùng cũng nhảy ra khỏi miệng của nàng: "...giờ".

Vừa mới thức dậy mà đã bị chọc tức rồi.

Vừa nhìn thấy Tần Như Lương bước vào thì Thẩm Nguyệt đã nổi giận đứng bật dậy.

Bây giờ còn quay phim cái gì nữa?

Chẳng phải nàng mới vừa xuyên không mấy ngày trước sao?

Tần Như Lương mặc áo khoác sạch sẽ chỉnh chu sải những bước chân thẳng tắp bước vào cửa.

Không hổ danh là đại tướng quân rong ruổi trên chiến trường, nhất cử nhất động của hắn ta đều anh khí tiêu sái, dứt khoát hẳn hoi.

Chỉ có điều nét mặt của hắn ta bây giờ lạnh như băng, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa lớn, nhìn người đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hắn ta khoanh tay đứng lạnh lùng nói: "Vào đây".

Theo sau hắn ta là một thầy thuốc mang theo thùng thuốc chậm rãi bước vào.

Bên ngoài dường như còn có rất nhiều người, tiểu viện này hiếm khi mới có ngày náo nhiệt như vậy.

Tâm trạng của Thẩm Nguyệt lúc này vô cùng tệ, nàng nói: "Muốn làm gì? Ngươi lại mang xui xẻo gì tới cho ta nữa đây? Không phải ngươi mới thành hôn mấy ngày trước sao, sao nhìn mặt ngươi như mới vừa đưa tang xong vậy?"

"Thẩm Nguyệt!"

"Ngươi không cần phải lớn tiếng như vậy, ta không có bị điếc, ta có thể nghe thấy rõ ràng", Thẩm Nguyệt ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ ra lười biếng nói.

Tần Như Lương vô cùng chán ghét nàng, chỉ cần đứng trong phòng của nàng là đã quá giới hạn chịu đựng của hắn ta. Dù có tức giận đến đâu thì hắn ta cũng không tiến lại gần giường của nàng một bước.

Tần Như Lương cười lạnh nói: "Cô giỏi lắm, chuyện cô có thai đã được lan truyền đầy ở bên ngoài, ta lại là người biết cuối cùng qua miệng của kẻ khác!"

Thẩm Nguyệt hỏi: "Chuyện này thì có gì lạ? Ta cũng là từ miệng của người khác mới biết được đó thôi".

Tần Như Lương ra lệnh cho thầy thuốc: "Bắt mạch cho nàng ta đi".

Thầy thuốc ngồi trước giường Thẩm Nguyệt, đặt hộp thuốc xuống, lễ độ nói: "Phu nhân, xin phu nhân đưa tay ra".

Thẩm Nguyệt vẫn hợp tác, chủ động đưa cổ tay của mình ra.

Thầy thuốc cẩn thận bắt mạch rồi mới nói: "Tướng quân, phu nhân... quả thật đã có thai".

Đây vốn là chuyện đáng vui mừng nhưng Tần Như Lương lại tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Bắt mạch lại đi!"

Tâm trạng Thẩm Nguyệt lại chùng xuống, nàng chợt nhận ra Tần Như Lương căm hận mình đến thế nào, chắc chắn hắn ta sẽ không vì chuyện đứa trẻ mà thay đổi. Cho dù ở thời cổ đại này rất quan trọng chuyện có con nối dõi nhưng nàng cũng không phải là người mà Tần Như Lương muốn có con với hắn ta!

Kết quả thầy thuốc bắt mạch cho Thẩm Nguyệt ba lần và đều đưa ra cùng một kết luận.

Thẩm Nguyệt thực sự đang mang thai.

Không hiểu tại sao Tần Như Lương lại tỏ ra hết sức phẫn nộ, rõ ràng nàng mới là người phải phẫn nộ.

Nếu như hắn ta chán ghét nàng đến như vậy thì hắn ta nên quản tốt thân dưới của mình mới đúng.

Liễu Mi Vũ bước vào đúng lúc, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều, có thể thấy được chuyện này đã khiến cho nàng ta bị đả kích như thế nào.

Nàng ta tỏ vẻ vô cùng đáng thương, chưa kịp nói một lời thì đã bật khóc rấm rức: "Tướng quân...", hai ngày trước nàng ta bị thương ở chân, bây giờ dường như vẫn còn rất yếu, cứ như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã ngay vậy.

Tần Như Lương kiềm chế cơn tức giận, quay sang nói với nàng ta: "Nàng cứ ra ngoài đợi trước đi, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng".

Liễu Mi Vũ cũng không hiểu nổi, tướng quân rõ ràng vô cùng ghét bỏ con ngốc này, tại sao lại động vào khiến cho nàng có thai được?

Liễu Mi Vũ luôn tự tin tin rằng mình có thể chiếm hữu hoàn toàn thể xác và tinh thần của Tần Như Lương.

Nhưng không ngờ nàng ta có cẩn thận đến mấy thì vẫn xảy ra sai sót.

Còn chưa nói đến chuyện tủi nhục xảy ra trong ngày hôn lễ, bây giờ lại biết chuyện Thẩm Nguyệt có thai chẳng khác nào sét đánh ngang tai Liễu Mi Vũ.

Liễu Mi Vũ tuy rất ấm ức nhưng vẫn tỏ vẻ rộng lượng khuyên nhủ: "Tướng quân bỏ đi, dù sao thì... công chúa cũng đang mang thai con của tướng quân".

Thẩm Nguyệt nhếch miệng, diễn cho ai xem vậy?

Tần Như Lương muốn giải thích với Liễu Mi Vũ nhưng lời nói đến miệng thì lại nuốt vào trong, chỉ nói: "Mi Vũ, chuyện này nàng không cần phải quan tâm".

"Nói thế nào thì đứa trẻ cũng vô tội..."

Tần Như Lương quay đầu lại nói: "Mang thuốc vào đi".

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tần Như Lương, hóa ra là hắn ta đã chuẩn bị xong từ trước.

Nô tỳ rất nhanh đã bưng đến một chén thuốc, Tần Như Lương lạnh lùng nói: "Cho nàng ta uống đi".

Nhìn thấy nô tì từng bước tới gần, Thẩm Nguyệt vừa ngửi thấy mùi thuốc đã cảm thấy rất không đúng.

Nàng không thể không đánh giá lại sự hiểu biết của mình về Tần Như Lương.

Nàng không ngờ hắn ta không chỉ là một tên cặn bã mà còn vô cùng tàn nhẫn.