Thẩm Tổng: Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 3: Khúc Mắc



Buổi tiệc được đãi trên một chiếc thuyền lớn hạng sang, được trang trí rất lộng lẫy. Du thuyền có 5 tầng, tầng trên cùng là sân thượng, là nơi đãi tiệc ngày mai. Cô và Thẩm Phong đi theo người phục vụ đến phòng của họ.

- Lư Gia chịu chi thiệt nha sếp, ở phòng vip cơ đấy.

Mộc Thanh Anh nói nhỏ với Thẩm Phong đang đi bên cạnh.

- Nhảm nhí

Anh nhạt nhẽo buông ra hai chữ rồi sải bước chân dài đi nhanh.

Mộc Thanh Anh vội chạy theo sau, khuôn mặt cau có.

- Về phòng xếp đồ xong thay một bộ trang phục, ra dùng trà chiều cùng mọi người

Thẩm Phong đứng trước cửa phòng mình nói, sau đó quẹt thẻ rồi mở cửa đi vào.

Mộc Thanh Anh chỉ vâng một câu rồi bước nhanh về phía cánh cửa cách đó không xa.

Nhìn bao quát căn phòng, cô chỉ có bất ngờ chứ không còn gì khác. Mộc Thanh Anh sắp xếp đồ dùng ra khỏi vali, cô cũng chọn bừa một chiếc váy rồi cầm vào phòng tắm.

Trang điểm nhẹ nhàng, tóc xõa ngang lưng. Chiếc váy cúp ngực càng thêm tôn dáng của Mộc Thanh Anh, mộc dáng người ai cũng ao ước có được.

Hôm nay chỉ là tiệc thưởng thức trà chiều, ngắm hoàng hôn buông xuống ở trên mặt biển, nên Mộc Thanh Anh chị ăn mặc một cách tối giản.

- Sếp à, món này rất ngon

Mộc Thanh Anh đưa một miếng bánh ngọt vào miệng, cảm giác ngọt thanh của vị trái cây khiến cô như muốn hòa tan theo. Giọng điệu cũng ngọt ngào mà cảm thán cho người đứng bên cạnh.

Thẩm Phong tựa người vào lan can, ngắm nhìn cảnh hoàng hồn buông xuống, nghe câu nói của cô chỉ phì cười

- Đến cùng tôi dự tiệc, em đừng quá mê những thứ đầy màu vị đó.

Giọng nói có chút khàn khàn vang lên, Mộc Thanh Anh nghe rất êm tai, không hiểu sao cô lại cảm thấy giọng nói vừa trầm vừa khàn đó lại ấm đến lạ thường.

- Đây chỉ là những thứ giúp em lót dạ thôi sếp à, tảng băng như sếp làm sao biết được mùi vị ngọt ngào của bánh, khác với mùi vị ngọt ngào của tình yêu ra sao đâu chứ?

Mộc Thanh Anh nói như mình là người am hiểu rất sâu sắc về chuyện tình cảm. Thẩm Phong nghe vậy chỉ nhếch mép, xoay người lại một tay chống ở lan can, một tay bỏ vào túi quần. Vô cùng điển trai nói.

- Tôi đưa ra đề nghị làm bạn trai em, tại sao em không chịu? Bây giờ lại nói tôi không biết về mùi vị ngọt ngào của tình yêu?

- Thư kí Mộc Thanh Anh, nếu em muốn thử, tôi luôn sẵn sàng!!

Khuôn mặt của Thẩm Phong hiện lên ý cười, anh nhướng hàng chân mày nhìn cô gái trước mặt.

Ánh chiều tà chiếu rọi xuống khuôn mặt có đường nét tinh xảo, đẹp một cách không tì vết. Kiếp này may mắn nên ông trời cho cô đầy đủ tất cả, chẳng thiếu thốn chỗ nào.

Mộc Thanh Anh im lặng với câu nói của anh, đơn giản vì cô không tìm được câu trả lời hợp lí, lồng ngực cô đập loạn xạ chẳng khống chế được. Thậm chí còn lỡ nhiều nhịp tim, cô còn suy nghĩ rằng, sếp lớn hôm nay bị ai nhập rồi!!!

Thẩm Phong nhìn cô thư kí trước mắt, mái tóc được uốn bồng bềnh bay theo gió, nét đẹp này không chê vào đâu được. Đây cũng là lần thứ N anh đưa ra những câu nói bá đạo với cô thư kí này, Mộc Thanh Anh rất hoàn hảo về mọi mặt, nhưng về mặt tình cảm nói thẳng ra là không biết gì.

- Thẩm Tổng ơi là Thẩm Tổng, đừng đùa như thế nữa. Những cô nàng khác nghe được, em sẽ không yên đâu sếp!!

Mộc Thanh Anh suy nghĩ một hồi cũng đưa ra câu trả lời, nửa thật nửa đùa.

- Em làm thư kí của tôi lâu như vậy, mà không hiểu gì về tôi sao?

Nói rồi, Thẩm Phong lại quay mặt về hướng mặt trời đang dần khuất dưới mặt biển vô tận.

Mộc Thanh Anh im lặng, cô hiểu tất cả về anh, xưa giờ Thẩm Phong không có khái niệm ăn chơi qua đường, đồng ý những người theo đuổi anh là vô số kể, thậm chí những tiểu thư danh giá trong nước còn muốn gả cho anh. Họ ham muốn vị trí Thẩm Thiếu Phu Nhân đến nổi tự tìm đến mà dâng hiến cả cơ thể cho Thẩm Phong, việc ghê hơn là họ dám cởi đồ trước mặt vị sếp này. Mộc Thanh Anh đã từng chứng kiến rất nhiều, nhưng lần nào cũng như lần đó.

Thẩm Phong không hề để ý đến, thậm chí còn đuổi họ đi. Tính khí lạnh lùng cao ngạo bộc phát, khiến đám người đó vừa khóc vừa mặc quần áo vào mà rời đi. Nếu nói trắng ra, bọn họ không rét thì cũng run.

Vậy cho nên hoàn toàn mà nói, Thẩm Phong là trai tơ chưa được bóc tem, bởi vì anh không có khái niệm ăn chơi qua đường. Cũng không có nhu cầu sinh lý cao đến mức ăn tạp ở ngoài.

- Chậc...đương nhiên là hiểu, em đùa thôi sếp

Mộc Thanh Anh tặc lưỡi một cái, có chút ngượng ngùng đáp.

Không khí có chút ngượng ngùng, ngay lập tức bị phá tan bởi một người đàn ông, Mộc Thanh Anh nhìn là biết ai rồi.

- Hai người đứng đây làm gì? Sao không vào trong dùng tiệc cùng mọi người.

Lư Bạch Du cất tiếng, người đàn ông chạc tuổi Thẩm Phong, cả hai là bạn thân từ bé đến lớn. Đến hiện tại vẫn còn thân.

- Không thích ồn ào

Thẩm Phong không lạnh cũng không ấm đáp, đối với tên này thì anh quá quen rồi. Gặp đến chán!!!

Mộc Thanh Anh đứng bên cạnh chỉ cười khè khè, thấy hai người cần nói chuyện riêng, cô chỉ hiểu ý mà mạn phép xin lui đến chỗ quầy thức ăn tráng miệng.

Ngay khi cô vừa đi, Lư Bạch Du đã đứng thế chỗ cô, Thẩm Phong lúc này mới cất tiếng

- Buổi tiệc này, có người đó không?

- Ý cậu nói Chu Viễn?

Lư Bạch Du hỏi rồi nhìn sang anh, Thẩm Phong gật đầu, người bên cạnh hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.

- Tất nhiên sẽ có, Chu Lão Gia là bạn sinh thời của ông mình, nên đương nhiên buổi tiệc mừng thọ này không thể thiếu.

Nghe xong câu nói của Lư Bạch Du, Thẩm Phong chỉ thở dài.

- Cậu với cậu ta không định gỡ bỏ khúc mắc sao Phong?

- Mình không có khái niệm gỡ bỏ khúc mắc với kẻ thù!!

Câu nói của Thẩm Phong như một đòn chí mạng đánh thẳng vào tâm lý người nghe, kể cả Lư Bạch Du cũng không ngờ đến, dù biết bạn mình rất thâm sâu khó lường, nhưng không nghĩ sẽ đến mức này.

- Dù gì, chúng ta cũng từng thân!! Thẩm Phong, mình mong cậu suy nghĩ rồi đưa ra quyết định.

Lư Bạch Du lắc đầu, vỗ vỗ vào vai Thẩm Phong rồi cũng lướt qua anh, để lại một mình anh đứng đó chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Chu Viễn đứng gần đó, đương nhiên nhìn thấy được, cũng nghe được. Bàn tay trong túi quần chỉ vô thức siết chặt, khuôn mặt nổi đầy gân xanh sát khí. Chỉ vì những việc không đáng, nó trở thành khúc mắc rồi dần biến thành một bức tường to lớn cắt đứt tình cảm bạn bè của họ.

Chu Viễn cũng xoay người rời đi, ánh mắt chỉ lướt qua Mộc Thanh Anh, khóe môi hiện lên ý cười rồi bóng dáng cũng khuất dần dưới cầu thang.

————————

NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA

iuu lắm~~