Thầm Yêu Anh

Chương 1



Trường X là trường Đại học có đẳng cấp số một số hai trên toàn quốc. Không chỉ có thành tích học tập cực tốt, về mặt vận động thể thao cũng rất mạnh, nhất là đội tuyển bóng chày, trong các hạng mục thi đấu luôn luôn đoạt vị trí quán quân.

Đội bóng chày không giống như những câu lạc bộ thông thường, mỗi khi bắt đầu năm học mới chẳng cần vắt óc tìm kế mời chào tân sinh viên, tất cả hội viên đều được lựa chọn kỹ càng, đa phần đều là tuyển thủ giỏi sớm bộc lộ tài năng bóng chày từ lúc còn học cao trung .

(*trường cấp 3)

Buổi huấn luyện đầu tiên từ sau khi khai giảng tới nay, theo thông lệ là muốn kiểm tra thực lực của thành viên mới một chút.

Hội viên khóa này thực lực không kém, thế nhưng trong lúc khảo sát năng lực, bọn lính cũ “đương nhiên” cũng muốn cố tình phô diễn tài năng của bọn họ.

Ra oai phủ đầu? Nhất định là phải có! Bằng không làm sao mà duy trì truyền thống kỷ luật của đội bóng đây?

Lúc này buổi luyện tập vừa kết thúc, phòng nghỉ bởi vì chật ních mấy tên con trai mồ hôi đầm đìa mà hôi hám không chịu nổi.

Tháng chín khí trời nóng bức đến bất ngờ, đại đa số mọi người đều cởi lớp áo ngoài ướt đẫm ra, đương nhiên cũng có vài tên kì cựu mặt dày cởi phăng cả quần, chỉ mặc mỗi quần lót đi tới đi lui.

Aiz! Dù sao cũng đều là đàn ông con trai cả mà! Tự nhiên sẽ hơi tùy tiện một tẹo.

“Đàn anh.”

Vài cậu nam sinh chen chúc cùng một chỗ, đi tới trước mặt Phàn Đức Phong cùng Đỗ Thừa Ngạn.

“Có thể phiền các anh kí tên được hay không?”

Đối mặt với một đôi mắt tràn ngập sùng bái, Phàn Đức Phong và Đỗ Thừa Ngạn rất sảng khoái cầm lấy bóng chày với bút, nghiêm trang ngoáy lên một chữ kí nho nhỏ.

Tuy mới vừa lên năm hai nhưng hai người bọn họ đã trở thành siêu sao của đội bóng X, ở ngoài trường fan hâm mộ cũng không ít, đối với tình huống như vậy bọn họ cũng đã thành thói quen.

Đội bóng trường X năm ngoái đoạt được giải quán quân toàn quốc nhất định là dựa vào khả năng tấn công lợi hại của Phàn Đức Phong cùng kỹ thuật phòng thủ thần kì của Đỗ Thừa Ngạn.

“Đàn anh, trận đấu với trường A thật sự quá tuyệt vời! Chính vì xem trận anh đấu, em mới quyết chí muốn thi vào trường X ạ!”

Một tên ma mới dáng vẻ kích động tới mức muốn khóc, quay lại nói với Phàn Đức Phong. Cậu ta phải ngẩng đầu lên, bởi vì Phàn Đức Phong cao tới 190 cm, thật sự khiến người bình thường không thể nhìn thẳng.

“Cố gắng nỗ lực nha! Cậu cũng có thể làm được!” Điệu bộ cười sang sảng, dáng người to lớn đến tay cũng to, vừa nhiệt tình lại thân thiết vỗ vào vai ma mới, làm cậu ta thiếu chút nữa trật khớp.

Tuy rằng đau muốn méo mặt, nhưng ma mới vẻ mặt đã cảm động lại càng cảm kích.

“Vâng, đàn anh! Có anh làm mục tiêu của em, em nhất định sẽ nỗ lực!”

Bang!

Tiếng mở cửa thô bạo cắt đứt một màn mùi mẫn nọ.

Toàn bộ mọi người nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thấy đang đi vào là một người đầu đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ đồ thể thao.

“Ê! Đội trưởng của các cậu là người nào?”

Người nọ mở miệng, mới biết được là một cô gái.

Cô nàng so với nữ sinh thông thường có vẻ khá cao, phỏng chừng không dưới 170cm, lại nhìn không ra giới tính. Cũng bởi vì mặc trang phục trung tính mà lại không có một chút dáng dấp con gái, vẻ mặt cao ngạo đang phẫn nộ, và đương nhiên, còn có ngôn ngữ thô lỗ của cô ta nữa.

Nữ sinh… A a ————-

Có mấy tên vội vã dùng khăn mặt che khuất thân “nhộng” chỉ có mỗi quần lót của mình.

Chẳng qua là mấy tên này tưởng bở cũng hơi nhiều, nữ sinh nọ đến cả nhìn cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp đi tới phía đội trưởng đang giơ tay lên.

“Tôi là đội trưởng đội bóng chày, có chuyện gì sao?”

Đội trưởng là SV năm ba, cũng là một trong đám nam sinh đang dùng khăn che khuất bộ phận nhạy cảm.

Cô gái phẫn nộ nheo lại đôi mắt như mèo, đứng trước mặt đội trưởng, tuy rằng anh ta còn cao hơn cả cô, nhưng khí thế có vẻ không bằng. Bộ dạng của cô lúc này tựa như nếu đội trưởng không phải đang cởi trần, cô hẳn là sẽ túm cổ áo hắn.

“Tại sao trả lại đơn xin gia nhập của tôi?”

Trong nhất thời còn chưa kịp từ trong khiếp sợ định thần lại, có thể là do chưa từng bị một người, à không, phải nói là bị một đứa con gái chỉ thẳng vào mũi như vậy, đội trưởng của chúng ta có vẻ hơi sửng sốt một chút.

“Tôi là SV năm nhất ngành Kiến trúc Lục Vịnh Tiệp. Vì sao anh lại trả đơn của tôi về?”

“Tôi… a… đội bóng chày không nhận nữ sinh.”

Đúng rồi đúng rồi, hắn nhớ ra đã từng xem qua đơn xin gia nhập của cô, đầu óc bắt đầu vận hành, cuối cùng cũng giúp hắn làm thế nào để trả lời.

“Vì sao?!”

“Vì sao ư? Bóng chày vốn là môn thể thao của phái nam mà!” Cô gái này hỏi vấn đề thiệt là kỳ lạ nha! Đây không phải chuyện đương nhiên ư?

“Cái gì mà bóng chày là môn thể thao của phái nam? Sa trư (1)!” Lời đội trưởng nói hiển nhiên là chọc giận cô nàng, liền mắng to, “Con gái vì sao không thể đánh bóng chày? Tôi tự tin mình còn khá hơn đàn gà con các người kìa!”

(1) Sa trư (沙猪):

Chủ nghĩa Sô vanh (沙文主义 – Chauvinism) là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ. Trong cách dùng hiện đại, người ta thường có ý rằng người theo chủ nghĩa Sô vanh vừa mù quáng vừa sai lầm.

沙文 phiên âm ra Hán Việt là Sa văn. Mà ở Trung Quốc có một số đàn ông giơ cao ngọn cờ chủ nghĩa đại nam nhân, chèn ép phụ nữ nên bị phỉ nhổ: “He is a male chauvinist” -> “Hắn là người theo chủ nghĩa Sa văn”

Tuy nhiên, trong tiếng Anh thường kèm theo chữ pig “He is a male chauvinist pig” -> “Hắn là tên Sa trư”

Cô nhìn khắp lượt bọn nam sinh so với mình còn cao to hơn trong phòng nghỉ, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo làm cho mấy tên “tiết gà, nạc heo” bất giác co rúm lại.

Cô chớp mi, liếc nhìn đội trưởng đang đứng đờ ra bằng nửa con mắt, “Tôi không chấp nhận đáp án này. Anh muốn cự tuyệt tôi, chí ít phải xem qua tôi chơi bóng như thế nào. Tôi gửi thư thách đấu ngay tại đây luôn, xem chừng toàn bộ các người không có ai đỡ được bóng của tôi cả.”

Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên, tựa như giẫm phải đuôi chó, phải biết rằng tự tôn của đàn ông là không chấp nhận bị khiêu chiến đâu nha.

“Thế nào? Tiếp hay không tiếp khiêu chiến của tôi đây?” Ngữ khí khinh thường không gì sánh được.

Càng cố nhịn, càng không thể nhịn.

“Anh em, quay về sân bóng!”

Lời đội trưởng chính là mệnh lệnh, mọi người cũng không có gì dị nghị.

———-

Đội bóng chày X là quán quân toàn quốc, trong đội bóng còn có mấy người là siêu sao bóng chày bỏ qua lời đề nghị từ những đội bóng săn người hàng đầu, thế nên, đội bóng X tuyệt đối không phải là đàn gà con!

Vốn chỉ phái vài tên lính mới đến để áp đảo tình thần của nữ sinh không biết cao thấp kia, nhưng ý đồ này nhanh chóng gặp phải sự thách thức ngoài ý muốn…

Tốc độ bóng thoạt nhìn không nhanh, đường bóng mềm mại từ tay cầu thủ đứng tại ụ ném bóng bay vút lên tựa bóng bổng, thế nhưng hết lần này đến lần khác trước khi tới đích, bóng đột nhiên mất tốc độ rơi xuống, vừa vặn rớt vào găng tay cầu thủ chụp bóng, khiến cầu thủ tấn công ra sức vung gậy mà chỉ có thể đánh vào không khí…

Lại thêm một tên chật vật nữa rồi, quất bóng đã hụt không nói, mất mặt hơn nữa là còn không dừng được lực vung gậy, cả người theo quán tính té nhào về phía trước, ngã như chụp ếch.

Sân bóng vốn tràn ngập tiếng cười trêu tức giờ lại im ắng không có một thanh âm…

Đó đã là cầu thủ chính thức được phái ra, là lão tướng năm ba đó nha…

“A Ngạn, cậu thử xem.” Giọng nói của đội trưởng có chút run rẩy.

Đỗ Thừa Ngạn là cầu thủ tấn công đệ nhị của đội bóng, có tiếng bình tĩnh trầm ổn.

Hắn đứng tại vị trí tấn công, nhìn người đang đứng tại ụ ném bóng.

Chiến đấu cho toàn đội mà lại như hai người quyết đấu, không khác gì hai kiếm sĩ giao tranh.

Liếc mắt nhìn đối phương, tuy rằng coi ra chẳng quan hệ gì với chuyện thắng bại, nhưng thường thường chỉ cần liếc mắt, có thể quyết định ai thắng ai thua.

Người đứng trên ụ ném bóng đã chứng minh mình không thể khinh thường. Trông cô ta nhìn thẳng tắp vào mắt mình, Đỗ Thừa Ngạn cảm giác tựa hồ thấy một ngọn lửa, ánh lửa nóng bỏng như thiêu đốt, khiến kẻ khác khó có thể nhìn gần.

Vừa cảm giác được trái tim như bị cái gì đó đánh trúng, sững sờ thoáng cái, người nọ liền không lưu tình ném một quả Strike.

Ổn định lại tâm tình, hắn ra lệnh cho mình phải chuyên tâm. Kế tiếp là một quả Balls, hắn nhịn xuống, đứng bất động. Tiếp theo là một Curveball, hắn miễn cưỡng vung gậy, được một trái ra biên, tiếp theo cô ta lại ném một đường Strike.

Hẳn sẽ là ném Balls nhỉ? Tay ném đã tính trước rồi.

Hắn nghĩ như vậy, đường bóng nọ thoạt nhìn giống như một quả Balls hơi cao, vậy mà ngay trước khi tiến đến lũy nhà lại rơi vào khu vực tấn công.

Ngây gốc sửng sốt vài giây… “Lợi hại, thực sự lợi hại.” Lắc đầu, hắn biết mình đã gặp phải một đối thủ tuyệt hảo, hắn không giận ngược lại còn cười.

Đội bóng chày có một thành viên như thế, nhất định sẽ là một trợ lực to lớn.

“Đội trưởng, tay ném cừ khôi của đội bóng chúng ta đã xuất hiện rồi.” Đỗ Thừa Ngạn cười lớn buông gậy đánh bóng, nói với đội trưởng.

Khả năng tấn công của trường X khó lòng có người vượt qua được, chỉ duy nhất nhược điểm là pitcher không ồn định.

Đội trưởng nghe được ngay cả A Ngạn cũng nói như vậy, chỉ có thể cười khổ thừa nhận thất bại. Thân là đội trưởng, chút phong độ này hắn vẫn phải có.

Cô nữ sinh này quả thật không đơn giản.

“Xem ra chỉ có thể chịu thua. . .” Hắn lẩm bẩm.

Tin tưởng sẽ không ai dị nghị gì được, cô gái nọ đã chứng minh được thực lực của cô ta rồi.

“Chờ một chút! Đội trưởng, còn có A Đức chưa lên sân mà. Để A Đức ra tay đi!”

Không ngờ vẫn có người không cam lòng, nhất là không cam lòng bại trận bởi một cô gái.

“Không cần đâu!” Đội trưởng cười khổ.

“Không được không được! Việc này liên quan đến thể diện của đàn ông chúng ta nha.” Đây đã không còn là vấn đề không cho nữ sinh vào đội bóng chày nữa rồi, mặc dù chính là chuyện rắc rối lần đầu gặp phải từ trước tới nay. Đoàn người đều nhận ra nữ sinh này không đơn giản (tuy rằng không tình nguyện thừa nhận), nhưng lại không cách nào chấp nhận nỗi sỉ nhục toàn quân bị diệt như vậy.

“A Đức, cậu thấy sao?”

Đội trưởng quay đầu hỏi Phàn Đức Phong.

Trong mắt Phàn Đức Phong chợt loé lên luồng ánh sáng chói mắt, đó là một anh chàng bình thường thoạt nhìn rất thành thật chất phác, hiếm khi phô trương ra bên ngoài.

“Thú vị lắm, tớ muốn thử xem sao.”

Tay ném đứng trên ụ bóng khơi dậy trên người gã ý chí chiến đấu, một loại cảm giác chỉ xuất hiện khi gã đứng trên sân bóng, khiến toàn thân tràn ngập thứ lực lượng thần kỳ. . .

Gã chụp lấy gậy, đi tới khu vực tấn công.

Người thanh niên đứng tại vị trí tấn công kia, làm cho người ta có một cảm giác áp bách mãnh liệt, đó là khí thế mà Phàn Đức Phong đặc biệt có được, cũng là một loại hơi thở khiến đại bộ phận đối thủ đều khiếp sợ. Có pitcher vừa lúc đối diện với ánh mắt của gã liền hoảng loạn, có tên thậm chí dứt khoát ném 4 quả Balls rồi bỏ chạy, khá khẩm hơn một chút thì toàn bộ bóng bị gã đánh ra ngoài lũy.

Lục Vịnh Tiệp cũng cảm nhận được hơi thở này.

Ánh mắt của gã ta khiến lưng cô tựa như vừa xẹt qua một dòng điện.

Từ lâu cô đã không được cảm nhận loại cảm giác hưng phấn khiến kẻ khác run rẩy này.

Người này thì cô chẳng xa lạ gì, ai cũng đều nghe qua đại danh của Phàn Đức Phong cả, thế nhưng chỉ đến lúc nghênh chiến, mới chính thức thể nghiệm sự đáng sợ của gã trong trận đấu. . .

Trước tiên cô dùng một đường Curveball để bẫy gã.

Gã không trúng kế.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy tâm tư của cô, gây cho cô cảm giác bức bách trước nay chưa từng có.

Lục Vịnh Tiệp rất ít có cảm giác sợ hãi thất bại, nhưng, cảm xúc đó ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của cô.

Cô xiết chặt bóng, toàn lực ném đi. Bóng vừa ra tay, cô chỉ biết đó là trái bóng nhanh nhất đẹp nhất cả đời này của mình, tốc độ… ít nhất … vượt quá một … hai … dặm 0 Anh . . .

(*chỗ này không biết có nhầm không, theo mình đọc thì fastball nhanh nhất có thể đạt 100 dặm [160km]/h, bình thường khoảng 60 -80 dặm, ở đây có số 0 nữa, không hiểu tác giả muốn nói là bao nhiêu?)

Thanh âm gậy quất trúng bóng vang dội thanh thúy, bên tai cô lại cộng hưởng mà ong ong vù vù, cô chỉ có thể cứng ngắc đứng đó, nhìn trên bầu trời một đường vòng cung hoàn mỹ . . .

Thua.

Thua triệt để, thua tâm phục khẩu phục.

Gỡ bao tay ra, cô từ ụ ném bóng bước tới, thẳng tắp đi về phía người tấn công kia. Một đám con trai nhảy nhót như phát rồ không một chút lọt vào mắt cô, người cô muốn trực tiếp đối mặt chính là đối thủ mà cô tôn trọng.

“Tôi thua.”

Cô vươn tay, lập tức bị một bàn tay to như găng đeo, thô ráp nhưng ấm áp nắm lấy.

Anh chàng hoàn toàn không hề có chút khí thế lạnh lẽo mạnh mẽ như vừa quyết đấu khi nãy, trái lại lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời

“Tài ném bóng của em rất khá, thực sự rất khá.”

Nụ cười tươi khiến cô giật mình, có lẽ là do nhất thời không có cách nào thích ứng với hai loại khí thế tương phản lớn như vậy của gã, hơn nữa từ bàn tay đang nắm kia truyền đến cảm xúc tê dại kỳ quái, trực tiếp chấn động lòng cô.

May là làn da của cô không trắng trẻo giống nữ sinh bình thường, mặt đỏ lên cũng sẽ không rõ ràng như vậy. . .

Rút tay về, có chút hoảng loạn, đó là cảm giác cô chưa từng trải qua, Lục Vịnh Tiệp xoay người rời đi, gióng thẳng lưng tựa như khi cô đến, dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên, chỉ là bước chân có chút vội vã. . .

“. . . Chờ một chút!”

Đội trưởng bóng chày ngăn cô lại.

“Chuyện gì?”

“Mời gia nhập vào đội bóng chúng tôi.”

Cô nhướng mày. “Tôi thua.”

Vừa rồi cô còn mạnh miệng, nói cả đội bóng chày không ai có thể đỡ được bóng của mình, bây giờ đã có người đánh được không phải sao? Cô là một người biết nhận thua nha.

“Không, không! Thực lực của em bọn tôi đều được thưởng thức rồi, mời em vào đội bóng chúng tôi đi!”

Đội trưởng nói ra là không ai có ý kiến.

Cô nhíu mày quét mắt một đám con trai đứng trước mặt, đôi mắt vừa lướt tới Phàn Đức Phong, trái tim lại nổi lên cảm giác cổ động kỳ quái.

“Được.” Cô đáp thẳng thắn. Dù sao đây vốn là mục đích của cô.

“Thật tốt quá! Hoan nghênh em!”

Cánh tay to lớn như gấu đánh vào vai cô, khiến cô thiếu chút nữa nội thương. Cô ngẩng đầu nhìn người còn cao hơn cô tới 20 cm, đối diện mình chính là khuôn mặt ngăm đen cùng nụ cười xán lạn, cười đến không nhiễm một chút tạp chất gì.

Nam sinh này là Phàn Đức Phong, là nam sinh lần đầu tiên trên sân bóng khiến cô nuốt vào quả đắng, người khiến tự tôn cao ngạo của cô lần đầu tiên nếm phải thất bại . . .

Cô có một cảm giác rất kỳ lạ, một cảm giác chưa từng nảy sinh đối với người khác…

—————–

Có nữ sinh trong đội, sẽ không thể giống như trước được đâu nhỉ?

Tỷ như nói, không thể phơi mình trần chạy tới chạy lui trong phòng nghỉ, không thể tùy tiện nói ba cái chuyện bậy bạ, còn có đống tạp chí mát mẻ hay đường hoàng vứt lên bàn, cùng với mấy đĩa AV hay đổi chác với nhau cũng không thể lấy ra xem nữa kìa. . .

Bới vậy mới nói một tập thể truyền thống chỉ toàn đực rựa, một ngày nào đó có thêm nữ sinh vào, thật sự là hết sức bất tiện mà!

Vừa mới bắt đầu mọi người đều nghĩ chắc chắn sẽ là như vậy, không sai đi đâu được, thế nhưng không quá vài ngày. . .

“Ha ha ha! Ha ha ha ha!”

Từ phòng nghỉ truyền đến tiếng cười to, tiếng cười đặc biệt mà hào sảng này, hiện tại toàn bộ đội bóng chày đã chẳng còn xa lạ gì.

“Oa ha ha ha! Sao lại có người ngốc như thế chứ? Ha ha!” Cô không chỉ cười to, còn lấy tay nện bàn rầm rầm.

Lục Vịnh Tiệp nghe mấy chuyện bậy bạ phản ứng không hề giống với mấy cô nữ sinh bình thường, cô chưa bao giờ làm bộ nghe không hiểu, cũng sẽ không bày ra vẻ mặt chán ghét buồn nôn mắng bọn con trai biến thái, không buồn cười cô sẽ nói không buồn cười, buồn cười thì cô sẽ cười rất ư là khoa trương.

So với bộ mặt thúi lần đầu tiên gặp gỡ có chút bất đồng, thành viên của đội sau vài ngày ở chung mới phát hiện, Lục Vịnh Tiệp là một cô gái “đặc biệt” — cô bộc trực, ngay thẳng, cũng không quanh co lòng vòng hoặc giả bộ, cô là một nữ sinh đặc biệt đến mức không giống nữ sinh.

Nói chung, Lục Vịnh Tiệp như vậy nhanh chóng chiếm được hảo cảm của toàn thể đồng đội, cuối cùng chân chính hoà nhập vào tập thể này.

Phòng nghỉ đương rầm rầm, lúc này đi vào một nhân vật cao to như quả núi.

“Hắc hắc, A Đức!”

Lập tức có người chuyển hướng chú ý sang Phàn Đức Phong vừa mới vào.

“Thế nào?” Vài người chạy tới bên cạnh gã, trên mặt mang theo biểu tình vừa ước ao vừa tức giận nhìn gã.

Lúc nãy đoàn người đi luyện cầu, đúng là tất cả đều nhìn thấy hết rồi nha! Đại mỹ nhân Tiêu Bình khoa Ngoại ngữ, hẹn riêng mình Phàn Đức Phong, nói muốn trò chuyện “thầm kín”.

Nam sinh cao to kia gãi gãi đầu, cười khúc khích. “Không có gì!”

“Nhìn cậu kìa, vẻ mặt cười đến dâm đãng, biết chắc là không thể nào không có gì được rồi!” Mấy tên đại nam sinh lôi A Đức ra quần ẩu một trận, cơ mà, không hiểu là bởi vì mấy quả đấm này vui đùa là chính, hay tại do Phàn Đức Phong trời sinh da dày cui, dù sao đi nữa với gã mà nói cũng chỉ như bị muỗi cắn mà thôi, không có cảm giác gì.

“Còn không khai ra sự thật!” Rống giận.

“Có gì hay ho đâu! Thì cô ấy hỏi tớ có bạn gái chưa, tớ nói không có, cô ấy bảo muốn làm bạn gái tớ, tớ nói OK.”

Lời nói nhẹ như gió thoảng vừa xuất ra, lập tức dẫn tới một trận ho khan liên tục.

Bề ngoài cũng không thể nói là tuấn tú bao nhiêu, chẳng qua là cường tráng một chút, đánh bóng giỏi một tẹo, thế mà đường tình duyên của Phàn Đức Phong tốt tới mức khiến toàn bộ nam sinh đều giận sôi gan.

Từ năm nhất đến năm hai, gã đã cặp với một cơ số bạn gái mà mười ngón tay đếm cũng không xong, trong đó còn không ít hoa khôi của khoa, hoa hậu giảng đường trong và ngoài trường. Một người chiếm hết thảy tiện nghi của bao người, sao mà không khiến kẻ khác đấm ngực giậm chân cho được.

“Oa oa oa! Trời ơi! Có còn thiên lý nữa hay không vậy? Là Tiêu Bình đó nha! Thực sự là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu mà!”

“Ghê tởm! Tiêu Bình của tôi!” A Béo ái mộ Tiêu Bình thật lâu cũng vẫn không dám hành động, lúc này nhằm phía Phàn Đức Phong túm lấy cổ gã dùng sức lắc.

“Ê ê ê! Các cậu — “

Đơn độc khó địch lại quần chúng, hơn nữa một đám nam sinh đương xúc động phẫn nộ căn bản là mất đi lý trí, Phàn Đức Phong sợ làm đồng đội bị thương, vội vã la lên: “A Ngạn!”

Đỗ Thừa Ngạn là bằng hữu tốt nhất của gã, cũng là một người tương đối lý trí nhất.

Đỗ Thừa Ngạn lôi đi mấy người, lúc này cửa mở ra, huấn luyện viên thò đầu vào.

“Ồn cái gì mà ồn!? Nóc nhà sắp bị các cậu dỡ lên luôn rồi kìa!”

Cũng là thầy giáo rống giận tương đối hữu dụng, không tới vài giây, đám con trai đang đùa giỡn cùng một chỗ đã tản đi hết.

Lục Vịnh Tiệp là người duy nhất không tham gia trận hỗn chiến này. Cô từ đầu tới cuối chỉ ngồi ở một bên xem, thấy thú vị, không khỏi cười ha hả.

Người trong phòng nghỉ còn lại không nhiều lắm, trò hay cũng xem xong, Lục Vịnh Tiệp vỗ vỗ cái mông, đứng dậy chuẩn bị đi.

“Chờ một chút!”

“Chuyện gì?”

Quay đầu lại, người gọi cô chính là đối tượng vừa bị mọi người thảo phạt.

Cậu trai cao to cúi đầu nhìn cô. Đứng quá gần, Lục Vịnh Tiệp mới cảm giác được người thanh nhiên có vóc dáng như núi này đối với người khác mà nói quả thực tạo cảm giác áp bách.

Thân thể đàn ông cô không xa lạ, thế nhưng tên này lại khiến cô có chút không được tự nhiên, cũng không thể nói rõ loại cảm giác này là cái gì nữa.

“Bây giờ em có vội về không?”

“Em?” Cô nhún vai. “Không có, đang rảnh.” Thế nào?

“Vậy có thể luyện vài đường bóng với tôi chứ? Đường Curveball ngày đó của em rất thú vị, tôi vẫn muốn thử lại.” Đôi mắt gã lòe lòe chiếu sáng.

Lời nói của gã có chút thỏa mãn lòng tự trọng của cô, cô có thể lý giải tia sáng trong mắt gã, vì cô cũng đang muốn cùng gã tái chiến một trận.

Kỳ phùng địch thủ, hừ, chính là loại cảm giác này.

“Tốt!”

“Cũng phải tính cho tớ một phần chứ!”

Đỗ Thừa Ngạn xen vào giữa hai người.

Ba người nhìn nhau, trong ba đôi mắt toàn bộ tràn ngập hưng phấn nóng lòng muốn tỷ thí.

“Đi thôi!”

Cầm gậy lên, lấy bao tay, ba người đi tới sân bóng. . .