Thần Chi Tả Thủ

Quyển 2 - Chương 22



Edit + Beta: Tiểu Vũ

“Tôi không chơi được đâu, ” Cô nhanh chóng cự tuyệt, “Thật sự không được.”

Ảnh chủ tiệm net nói thêm hai câu nữa nhưng thấy Ngải Tình vẫn không muốn chơi cũng liền thôi.

grunt như có điều gì suy nghĩ nhìn cô, 97 lại thấy khá tiếc nuối cười cười.

Dt bỗng đứng lên, lấy ra tờ 10 tệ, ra quầy hàng ở cửa tiệm net mua hai lon coca, đưa cho Ngải Tình: “Không khí trong này không tốt lắm.” Cậu lẩm bẩm một mình.

Cô hít hít mũi: “Đúng đấy, mùi thuốc lá quá nồng.”

Hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng lên, đi ra khỏi tiệm net. Đối diện tiệm net là một phố bán đồ ăn vặt, sắp đến giờ cơm tối, khắp nơi đều là các loại mỹ thực khiến người ta nhìn mà thèm. Ngải Tình đối với Thành Đô không quen thuộc cũng chưa yêu thích lắm nhưng đối với đồ ăn ở đây thì cô cực kỳ thích ăn. Vì thế lúc này hai mắt cô chỉ dán chặt vào phố ăn vặt đối diện.

“Tôi có hơi đói, chị muốn ăn gì không?” Dt bỗng nhiên nói.

“Cái gì cũng được, ” Cô tính tính, “Vừa mới ăn Malatang, có cái gì khác không? Có mua cho bọn grunt không?”

Cậu ừ một tiếng: “Ở đây chờ tôi.”

Cậu nhảy xuống bậc thang cao nửa người, vừa khéo lại đụng mới mấy cô gái nhỏ đi xe đạp ngang qua, bởi vì suýt bị đụng nên mấy cô gái lập tức hét lên, né tránh cậu.

Cậu lùi lại một bước, tránh mấy chiếc xe đạp.

Hai cô gái nhỏ đi xe đạp lúc này mới nhìn thấy mặt cậu, lập tức nhìn nhau, rõ ràng là tức giận đã biến mất, dùng tiếng Tứ Xuyên tùy ý trêu chọc Dt. Dt đứng đó có vẻ nghe không hiểu, cúi đầu có chút quẫn bách, sau đó trực tiếp vòng qua hai cô gái, xếp hàng ở quán bán đồ ăn vặt đang có đông người xếp hàng nhất.

“Cậu ta sẽ là solo thứ hai sao?”

“Cái gì cơ?” Cô quay đầu lại nhìn, 97 đang nhàm chán đi ra khỏi tiệm net.

Hắn nghiêm túc chỉ chỉ Dt: “Dt đó.”

Ngải Tình hiểu ý hắn, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Rất khó nói, tuyển thủ chuyên nghiệp không chỉ cần kỹ thuật tốt mà còn cần cả tố chất tâm lý tốt nữa. Có đôi khi những người được gọi là thiên tài lại là những người dễ chết non nhất.” Cô nhớ đến một người, đơn giản chỉ lấy ra làm ví dụ, “Lúc solo thành danh thì ở Hàn Quốc cũng có một thiên tài chơi Warcraft tên là freedom, lúc đó hắn thậm chí còn khiến cho tuyển thủ hạng nhất của Hàn Quốc là moon thất bại thảm hại tại chính bản đồ mà moon chưa bao giờ thất bại.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau khi hắn tung hoành ngang dọc thì tham gia thi đấu ở toàn khu vực Hàn Quốc, nhưng tham gia hai lần đều dừng chân tại vòng bảng, ” Ngải Tình rất thích chàng trai đó, bởi vì cậu là bạn bè đơn thuần nhất của solo, “Sau đó hắn yên lặng nửa năm, cuối cùng lần thứ hai tham gia vào giải đấu quốc tế, nhưng cũng bị thua, bị đá ra. Về sau thì hắn biến mất.”

“Cứ thể bỏ qua như vậy?” 97 không thể tin được.

“Bỏ qua như vậy đấy.” Ngải Tình cười nhìn hắn, “Anh ta sinh năm 88, năm thành danh là năm 2004, khi đó anh ta mười sáu tuổi. Giống Dt, đều là thành danh từ rất trẻ, phù dung sớm nở tối tàn. Cho đến hôm nay, cùng thời với moon thế nhưng anh ta đã biến mất còn moon thì vẫn đang thi đấu rất hăng.” Thật ra bất cứ tuyển thủ nào cũng đã từng trải qua sự không công bằng và những lời đàm tiếu của mọi người thế nên trình độ cá nhân cao đến đâu thì đến thời điểm then chốt cũng bắt buộc phải có tố chất tâm lý tốt.

“16 tuổi?”

Cô gật đầu: “16 tuổi, tôi nhớ khi Dt đánh một trận thành danh là lúc cậu ấy 15 tuổi.”

“Thật ra, là 14 tuổi, ” 97 cười thần bí, “Tôi và cậu ta là hàng xóm từ nhỏ, không ai rõ ràng hơn tôi.”