Thần Đầu Bếp Thân Yêu Của Em

Chương 1: Mở đầu



Edit by Phan
Mùa hè năm 2012, Thế vận hội Olympic tại London đang diễn ra sôi nổi.

Tại bệnh viện Hiệp Hòa Thủ đô, phòng bệnh 1205 khoa thần kinh, chiếc TV LCD treo vách tường đang phát trận chung kết bơi bướm 200 mét nam, Phelps tiếc nuối vì mất huy chương vàng.

Phòng bệnh một người, người bệnh tên Giang Mi Ảnh.

Giang Mi Ảnh giơ tay ra, xương mu bàn tay nổi rõ, nhìn gầy yếu đến ghê người. Cô lần mò tìm chiếc điều khiển đặt trên tủ đầu giường.

Mẹ Giang đẩy cửa phòng bệnh, thấy động tác của cô, bà lấy điều khiển đưa cho cô, hỏi: “Muốn chuyển kênh à?”

Trong cổ tay Giang Mi Ảnh vẫn còn cắm kim truyền, châm trực tiếp vào tĩnh mạch, quanh miệng kim tiêm có chút tím xanh.

Cô gật đầu, không nói gì, vùi mình trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn Phelps nuối tiếc trong TV.

Mẹ Giang cố gắng trò chuyện với cô, hỏi: “Đây là vận động viên con thích nhất nhỉ, thua à?”

Giang Mi Ảnh lắc đầu, rúc vào trong chăn, không rên câu nào. Mẹ Giang yên lặng thở dài, nói vài ba câu với Giang Mi Ảnh đều không được trả lời, bà nhẹ nhàng nói: “Mi Ảnh, con có mong muốn gì đều có thể nói với mẹ, mẹ sẽ cố gắng giúp con thực hiện, không cần chán nản nằm trong chăn.”

Giang Mi Ảnh chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn, sắc mặt có chút tê liệt. Cô không đặc biệt muốn thứ gì, có thể nói là vô dục vô cầu, xong lại tự ghét bỏ chính mình.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày hè, bầu trời thủ đô trong xanh, tuy hơi nóng, nhưng bạn có thể cảm nhận được sự nhộn nhịp náo nhiệt bên ngoài khung cửa sổ.

Cô mấp máy môi, từ trong cổ họng, khẽ thốt ra mấy chữ: “Con muốn ra ngoài xem.”

Trên TV phát lại lễ khai mạc của Thế vận hội Olympic tại London.

Thực hiện thả chim bồ câu hòa bình. Những chiếc xe đạp có cánh chạy vào trong, di chuyển vòng quanh sân, ngụ ý cho chim bồ câu hòa bình giang cánh bay lượn.

Hàn Đống nhìn TV, mặt vô cảm, trong lòng phiền chán.

Bố Hàn Đống dò hỏi: “Đồ đạc đã thu xếp xong chưa?”

Hàn Đống gật đầu.

“Vậy ra cửa hàng chính học tập đi.” Giọng nói bố Hàn không giận mà uy.

Hàn Đống âm thầm thở dài một hơi buồn bực, anh đứng dậy cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài, bố Hàn ở phía sau nhìn anh. Hàn Đống bỗng dừng chân, quay đầu nhìn bố.

Anh hỏi bố mình: “Bố à, bố đã từng ăn quán vỉa hè chưa?”

Bố Hàn không biết anh đột nhiên hỏi vậy là có ý gì, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Chúng ta làm dịch vụ ăn uống cao cấp, sao có thể ăn loại đồ không nguồn gốc này.”

Hàn Đống kinh ngạc, ngay sau đó gật đầu, nói: “Con hiểu rồi.” Dứt lời, anh rời khỏi cửa.

Vừa ra đến cửa lớn bệnh viện, hơi nóng bên ngoài lập tức ập vào mặt, Giang Mi Ảnh đã ở trong phòng bệnh có điều hòa máy lạnh gần một tháng. Cô trợn hai mắt, cảm giác lông tơ khắp người đều dựng đứng lên. 

Bên ngoài bệnh viện dày đặc xe cộ, ồn ào, huyên náo. Thành phố nhộn nhịp xô bồ và phòng bệnh năm phút trước giống như hai thế giới khác nhau.

Đối với Giang Mi Ảnh, này như đã qua mấy đời.

Trên đường Hàn Đống đến cửa hàng chính, lái ô tô rất khó di chuyển, xe bị kẹt nửa chừng. Anh ngẩng đầu nhìn mấy tòa nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, thế giới trong rừng xi măng làm con người ta khó mà thở nổi.

Quay sang nhìn con ngõ nhỏ, thế nhưng rất sôi nổi, hàng xóm láng giềng vừa ăn uống vừa tám chuyện ngất trời, ăn quán vỉa hè. Đây là thủ đô, thành phố vừa xung đột vừa hài hòa.

Màn hình LED to trên tòa cao tầng đối diện đang phát trận thi đấu mà Phelps đã lỡ mất quán quân, xe Hàn Đống dịch về phía trước mấy mét xong lại dừng. Anh thở dài, nhìn vẻ mặt thất vọng của Phelps trên màn hình. u®i’mi©ª§a

Ngày 4 tháng 8 năm 2012, vận động viên bơi lội người Mỹ, vận động viên huyền thoại Phelps lựa chọn giải nghệ. Ngày sau đó, Phelps dành được chiếc huy chương vàng Olympic thứ 18 trong đời, trở thành vận động viên đạt được nhiều huy chương và huy chương vàng nhất trong lịch sử Thế vận hội.

Điều này chẳng liên quan gì đến cuộc sống của Giang Mi Ảnh, nhưng hốc mắt cô lại ươn ướt. Cảm xúc thăng trầm hiếm hoi, không phải khóc lóc cuồng loạn, làm mẹ Giang Mi Ảnh rất cảm động, nắm tay cô nói không nên lời. u ® i’mi © ª §a

Đây hẳn là chủ đề trên toàn thế giới. Nhưng nó chẳng liên quan gì đến Phường Tam Vị, trong đại sảnh có tiếng độc tấu dương cầm êm tai, các thực khách ăn mặc chỉnh tề nhẹ nhàng cụng ly, hớp một ngụm vang đỏ, tiếng nói chuyện với nhau đều về thị trường chứng khoán ngày mai hoặc xu thế đang lưu hành tại nước ngoài, thỉnh thoảng lại trao nhau một nụ cười khách sáo giả dối. uri mi casa

Thế vận hội Olympic và Phelps đều không được thảo luận đến trong nhà hàng nhung xanh.

Nó cũng chẳng liên quan gì đến Hàn Đống, thân là cậu chủ. Anh giống như một con linh vật, đứng trong đại sảnh, tiếp đón hay xu nịnh các vị khách quý.

Anh thật sự sẽ phải ở Phường Tam Vị, không sử dụng đến tài nấu nướng của mình, cứ giả dối cao nhã mà sống suốt đời sao? urimicasa

Âm nhạc ở Phường Tam Vị luôn là nghệ sĩ dương cầm diễn tấu.

Hàn Đống nhớ lại quán ăn vặt phố hẻm mà bạn cùng phòng dẫn anh đi trước kia, tiếng xoong nồi va chạm, tiếng cốc bia cụng nhau, tiếng mọi người chuyện trò vui đùa ầm ĩ. Anh cảm thấy, đó mới là chân thật, là cuộc sống.

Di động vui mừng nhảy múa trong túi, Hàn Đống nhận điện thoại.

Các anh em tốt đại học lớn tiếng hò hét trong điện thoại: “Hàn Đống, chúng ta đi ăn xiên que đi!”

Mẹ Giang đưa Giang Mi Ảnh đi xem bộ phim mới nhất, vẻ mặt Giang Mi Ảnh bình tĩnh, giống như chưa chịu xúc động mạnh gì.

“Khó coi không?” Mẹ Giang hỏi.

Giang Mi Ảnh lắc đầu: “Hay ạ.” urimicasa

Cô dừng một chút, nói: “Mẹ ơi, chúng ta đi thôi.”

Thủ đô là thành phố không ngủ. Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn không thấy sao trời. Đèn đường sáng trưng thắp sáng màn đêm, cả thành phố đều ngợp trong ánh vàng, lập lòe kỳ quái

Sạp hàng được đặt từ chạng vạng cho tới rạng sáng, màn đêm vừa buông xuống, Hàn Đống đã ngồi tại một bàn ở đó, mùi pháo nổ trong ngõ nhỏ đặc biệt nồng nặc, khác một trời một vực với mùi hương cao cấp ở Phường Tam Vị.

Qua ba vòng rượu, xiên que trên bàn cũng được chất đống ba tầng.

Mọi hoang mang cùng khó hiểu trong lòng Hàn Đống đều bị vứt ra khỏi đầu, đồ ăn ngon và hạnh phúc hòa nhập, đây mới là thế giới mỹ thực mà anh mong muốn.

Đột nhiên một người bạn cùng phòng trong đám chỉ vào hai người đi tới bên cạnh: “Uầy, mùa hè nóng rồi mà cô bé kia vẫn mặc quần dài, lại còn bịt kín mít như vậy.”

Một người khác ngờ ngợ nói: “Đội mũ không nhìn được rõ, nhưng mà cô ấy cũng gầy quá, hầy…”

Hàn Đống nhìn theo hướng tay chỉ của bọn họ, cô bé kia đúng là rất gầy yếu, bên cạnh có người phụ nữ đi cùng, đi theo rất sát sao. Anh nhíu mày cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét. u r im i c as a

Anh quay đầu nhìn sang, thì thấy cô gái kia ngồi xổm tại góc tường, tiếng nôn mửa tê tâm phế liệt, cùng tiếng ho khan dữ dội truyền đến, bóp nghẹt lòng người.

Người phụ nữ trung niên đi cùng khẽ nói gì đó, an ủi cô, vuốt nhẹ lưng cô.

“Thật xin lỗi, là mẹ có lỗi, muốn đưa con đi đường tắt về bệnh viện…” Mẹ Giang áy náy nói, giọng nói mang theo sự đau lòng khóc nức nở.

Con ngõ nhỏ này nối liền với bệnh viện, từ ngõ nhỏ tới bệnh viện rất gần, nhưng mẹ Giang quên mất ngõ nhỏ còn có rất nhiều quán ăn vặt, Giang Mi Ảnh nhìn mấy thứ đồ ăn này, ngửi được mùi của chúng, liền nôn ra. 

Giang Mi Ảnh lâu lắm mới bình tĩnh lại, lắc lắc đầu, yếu ớt nói: “Không sao ạ… Mẹ, con sẽ khá lên, nhất định sẽ tốt lên.”

Bầu không khí quán nướng rất tốt, khác hoàn toàn với sự cao quý của Phường Tam Vị.

Hàn Đống nhìn chằm chằm xiên thịt dê trên tay, thầm tính toán trong lòng, anh nói với đám bạn cùng phòng đại học: “Tớ vừa mới quyết định.”

“Hả?” 

“Tớ muốn thay đổi Phường Tam Vị.”

Ngày 5 tháng 8 năm 2012, cả thế giới vỗ tay vì tuyên bố giải nghệ của Phelps.

Tại phòng 1205 bệnh viện Hiệp Hòa, một đôi vợ chồng nắm tay một cô gái gầy yếu, ôm nhau thở dài, hận không thể vuốt phẳng hết các lỗ kim tiêm để lại trên cổ tay cô ngày càng nhiều.

Tại phố ngõ ẩm thực, trong đám đông ồn ào, những chiếc ghế nhựa vây vòng quanh bàn nhựa trắng. Cậu chủ của Phường Tam Vị cao to mà lạnh lùng trầm tư, nhìn chằm chằm xiên nướng trong tay, anh khẽ nhíu mày, bên tai là tiếng bạn bè bàn luận về Thế vận hội Olympic. urimicasa

Kẻ bị lạc ở thành phố không nơi nương tựa, cho dù có người làm bạn cùng người thân bên cạnh, gió vẫn có thể bốn phương tám hướng thổi vào trái tim, tận cho đến khi nó chia năm sẻ bảy bắt đầu phong hóa.

Trước khi còn chưa gặp mặt, chưa ôm lấy nhau, anh và cô đều chỉ là một chấm nhỏ trong muôn vàn chúng sinh hờ hững vui buồn.

Ai biết được sau khi bọn họ gặp nhau, vận mệnh lại quay vòng sinh ra sự đảo ngược lớn đến như vậy?