Thần Đầu Bếp Thân Yêu Của Em

Chương 3-1: Đồ ăn ngon đổi chân thành (1)



Edit by Phan
Giang Mi Ảnh ở lại quán mỳ một lúc lâu, đợi đến khi quán mỳ chỉ còn lại hai bàn khách, trong bếp cũng nhàn hơn, Hàn Đống cùng Trịnh Lâm Thiên đều đi ra.

Trịnh Lâm Thiên nhìn Giang Mi Ảnh, nhiệt tình chào hỏi: “Chị Giang, chị lại tới đấy à!”

Giang Mi Ảnh dần dần tiếp nhận sự nhiệt tình của Trịnh Lâm Thiên, cô mỉm cười, gật đầu.

Trịnh Lâm Thiên đang định đi tới nói chuyện một hai câu với Giang Mi Ảnh, thì bị Hàn Đống sai xuống bếp rửa đống bát đũa còn lại.

Một bàn khách rời bàn tính tiền, Hoàng Như Như đến quầy thu ngân đón bọn họ.

Một mình Hàn Đống đứng bên cạnh bàn của Giang Mi Ảnh, Giang Mi Ảnh cảm giác da đầu tê dại, giương mắt ngó nhìn anh, lại phát hiện tầm mắt anh vừa đúng đặt trên người cô.

Giang Mi Ảnh vội vàng né tránh ánh mắt, cô cụp mắt, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhiệm vụ lần này cô tới.

Giang Mi Ảnh cắn chặt răng, nhỏ giọng nói với Hàn Đống: “Ông chủ Hàn, lần này tôi tới, là có chuyện muốn nói với anh.”

Hàn Đống nhìn ra được. Nửa bát canh gừng còn lại đã nguội lạnh, Giang Mi lại vẫn ngồi ở quán, giống như đang chờ cái gì, nhìn ánh mắt của anh như muốn nói rồi thôi.

“Có chuyện gì?”

“Ặc…” Giang Mi Ảnh cân nhắc từ ngữ rất lâu, rồi cẩn thận nói, “Trước kia chương trình của chúng tôi đã gây thêm phiền phức cho anh.”

Hàn Đống nghe lời nói, hơi chau mày, cũng không khách khí: “Là thêm rất nhiều phiền phức.”

“…” Cô nên tiếp lời như nào bây giờ?

Hàn Đống không thích tính cách hướng nội nơm nớp lo sợ của Giang Mi Ảnh lắm, nhưng vẻ mặt hạnh phúc tươi cười khi cô uống canh gừng lúc nãy cứ khắc sâu vào đầu anh, không có cách nào diệt đi.

Anh lại liếc nhìn Giang Mi Ảnh, phát hiện cô có chút buồn rầu rủ mắt đang tự hỏi điều gì đó.

“Còn có chuyện gì sao?” Hàn Đống hỏi.

Giang Mi Ảnh căng da đầu tiếp tục xin lõi: “Cái đó… Là do biên tập chúng tôi, làm người xem hiểu nhầm ông chủ Hàn…”

“Ừ. Sau đó thì sao?”

“Tôi tới đây muốn trịnh trọng xin lỗi ông chủ Hàn, thật sự rất xin lỗi.” Giang Mi Ảnh nhỏ giọng nói, trong lòng rất khó chịu, mặc niệm, Giám đốc Lưu, ông không thêm tiền thưởng cho tôi tôi liền liều mạng với ông.

“Không cần.” Hàn Đống đột nhiên nói.

Giang Mi Ảnh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện hai tròng mắt đối phương thâm trầm nghiêm túc nhìn mình.

Hai tay anh khoanh trước ngực, một thân quần áo đầu bếp màu trắng, sạch sẽ chỉnh tề, không chút cẩu thả, ống tay áo sắn từng tầng tới khuỷu tay, lộ ra cổ tay cùng cánh tay trắng trẻo của anh.

Hàn Đống lạnh lùng giải thích: “Đầu tiên, tôi cũng không cảm thấy bối rối lắm, kinh doanh tốt hơn rất nhiều, còn các cái khác, tôi cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi, tôi không thẹn với lương tâm là được.”

Giang Mi Ảnh chớp chớp mắt, có chút lơ mơ.

“Tiếp theo, cô xin lỗi cũng không chân thành. Đương nhiên, biên tập các người đúng là có chút quá mức, nhưng đây là vấn đề định hướng của toàn bộ chương trình các người, cô tới xin lỗi cũng không phải xuất phát từ thật lòng đâu nhỉ. Nếu không phải xin lỗi chân thành, thì thà đừng nói, bằng không trong lòng cũng khó chịu.” Đọc tại truyenfull là đồ ủng hộ ăn cắp.

Hàn Đống nói một cách bình tĩnh, Giang Mi Ảnh nghe được lại có chút xấu hổ cùng bực bội.

Loại bực bội vì bị vạch trần.

Hàn Đống nói không sai, đúng là cô không thật lòng tới xin lỗi. Cô chỉ cảm thấy mình tới xin lỗi thay giám đốc, mình chỉ là cầu nối, bởi vậy diễn qua cảnh là được. Chưa nói đến chuyện tại Hàn Đống mà điện thoại của cô bị quấy rầy suốt ba năm qua.

Nếu không phải bởi vì Hàn Đống có thể làm ra đồ ăn ngon cô nuốt được, cô vốn cũng không muốn có thêm gì liên quan tới Hàn Đống.

“Ông chủ Hàn, tôi đang thật lòng nói xin lỗi anh.” Giang Mi Ảnh khẽ nhíu mày, giọng nói thoáng cất cao.

Hàn Đống không tỏ ý kiến.

Trong lòng Giang Mi Ảnh dần bùng lên một ngọn lửa. Thái độ của Hàn Đống làm cô cực kỳ không vui, tuy đúng là anh nói không sai, chính cô không thật sự chân thành, nhưng thái độ bất cần của anh cũng thật làm người ta tức giận.

Giang Mi Ảnh không nói tiếng nào, mặt ủ rũ tính tiền, quay đầu liền rời đi.

Hàn Đống nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, lại nhìn chỗ canh gừng bị bỏ lại trên bàn, nhíu chặt mày.