Thần Giám (Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư)

Quyển 2 - Chương 36: Cửa khẩu cảnh thứ ba



Trăm triệu không ngờ, đó là miêu tả tình huống này.

Sự kiện đột phát khiến đầu óc Đường Thời lơ mơ không đủ dùng, trước sau đều có tình huống, hiện tại Đường Thời gặp khốn cảnh là —— y té lăn trên mặt đất, bởi vì toàn bộ đỉnh núi đều nứt ra rồi, thậm chí cả tòa núi, cũng đã sụp nổ xuống!

Trước đó Đường Thời đã cố gắng chống đỡ, chỉ cần có bất kỳ thứ nào động nào y, đều có cảm giác ngàn vạn dao nhỏ hoạt động trong cơ thể, hiện giờ vì trời long đất lở mà ngã xuống đất, đau đớn như nghiền nát xẻ thịt làm sao có thể chịu đựng!

Y cắn chặt răng, mùi máu tươi làn tràn trong khoang miệng.

Nổ "ầm ầm vang", chấn động màng tai mọi người, tất cả mọi người đều đứng không vững, Thị Phi đứng trước còn miễn cưỡng đứng thẳng, nhưng mặt đã như giấy vàng.

Dưới chân một trận núi lở đất rung, mọi người chỉ thấy thành băng tuyết đột nhiên nổ tung, kim quang bắn ra bốn phía, núi băng phía dưới bỗng nhiên chìm xuống rạn nứt.

"Núi này muốn chìm, chạy mau!"

Bên Chính Khí tông, Dương Văn vừa gào, Tằng Bỉnh Hoa đã kịp phản ứng, hai người ngự kiếm mà chạy, về phần những người trên đỉnh núi ngay từ đầu không kịp phản ứng, lúc này cũng hiểu được.

Chẳng qua cả tòa núi đều nghiêng sang một bên, nếu không chạy không còn kịp rồi!

Đường Thời cũng muốn chạy, nhưng chạy không nổi, y chỉ có thể cảm nhận cảm giác đau đớn như kim châm, theo cả tòa núi vỡ vụn mà bay ra ngoài.

Y gắt gao nắm chặt khối băng dưới thân mình, không muốn ngã xuống, nhưng một tiếng sấm bổ vào mặt băng trước mặt Đường Thời, lại thấy vụn băng văng khắp nơi, Đường Thời chấn động thân mình, bị đánh bay theo mặt băng.

Dọc đường đi đụng phải không ít chướng ngại, nhưng Đường Thời đã bị đập ngã hôn mê, cả người ngã trái ngã phải, xương cốt nội tạng đều xoắn vào nhau, y chậm rãi nhắm mắt lại, cũng lười quản, trước đó đã ầm ĩ điên cuồng, hiện giờ Đường Thời như vượt qua thời kỳ phấn khởi, mê man buồn ngủ cực kỳ.

Nhưng cả người đau nhức, y không thể ngủ được.

Dần dần, xung quanh trở nên yên tĩnh, Đường Thời cảm thấy mình bay một đường, cũng không rõ núi băng kia sập cùng tiếng sấm nổ kia có uy lực cỡ nào, Đường Thời cảm thấy mình đã bay lâu rồi.

Một cảm giác an tĩnh, bằng phẳng, hòa bình.

Đường Thời dần nhắm hai mắt, cảm thấy mình vẫn tiếp tục bay, nhưng đã dần chậm lại.

Một lần nữa vì đau đớn mà mở mắt ra, Đường Thời nhớ tới một câu chuyện.

Là câu chuyện mà y từng nghe trong khách điếm kia.

Một người gặp gió lốc giữa biển rộng, thuyền chìm, cái gì cũng mất, người này cho rằng mình sắp chết, nhưng sau khi hắn mê man, mở to mắt ra, lại thấy mình nằm trong thuyền nhỏ, đầu thuyền là một hòa thượng đang niệm kinh, toàn bộ thế giới vì thế mà gió êm sóng lặng.

—— lần đầu tiên gặp được Thị Phi, hình như có một câu chuyện như thế.

Nhưng Đường Thời cũng không ngờ, mình cũng sẽ trải qua một cảnh như vậy.

Lúc nghe có lẽ không có cảm giác gì, nhưng khi y đã trải qua loại hỗn loạn chân thật như vậy, thậm chí chịu đựng cơn đau nhức khắp người, nằm trên tảng băng rét cóng, mở to mắt, lại thấy Thị Phi ngồi xếp bằng trên cuối mảnh băng, đưa lưng về phía y, chậm rãi lần tràng hạt, Đường Thời lại cảm thấy câu chuyện này quả thật có vài phần rung động lòng người.

Y muốn ngồi xuống, lại phát hiện mình thoát nước.

Thân thể đã mệt nhọc đau đớn không còn là của chính mình, dù sao hiện giờ đã thành như vậy, Đường Thời nằm ở nơi đó, hỏi: "Chúng ta đang ở nơi nào?"

Thị Phi ngồi đằng trước không đáp lại y.

Đường Thời cảm thấy kỳ quái, "Pháp sư Thị Phi?"

Không người đáp lại.

Đường Thời nhíu mày, cố cắn răng, không ngờ lại thật có thể ngồi dậy, Thị Phi này, đang làm cái quỷ gì?

Nhưng khi ngồi hẳn lên, Đường Thời phát hiện cảnh tượng quỷ dị.

Hiện tại bọn họ lại...

Như đang ở trong hư không trước khi tiến vào cảnh Tiểu hoang, xung quanh đều là tối đen, có khối băng trôi nổi quanh hắn, mà hắn cùng Thị Phi, ngồi trên tảng băng như thuyền nhỏ này, lơ lửng giữa không gian hư vô này.

Trôi nổi như vậy, xung quanh không có chút ánh sáng nào, cho dù đi đến đâu, về hướng nào, đều là đen tối.

Vốn cảnh tượng như vậy, sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực lạnh lẽo, nhưng khi Đường Thời thả lỏng thần kinh mà nhìn thì, chỉ thấy cảm giác bao la hùng vĩ vô bờ bến.

Đây là... vũ trụ sao?

Đường Thời nhớ tới bức tranh kia, Mười tám cảnh Tiểu hoang, là mười tám tinh cầu nhỏ quay xung quanh tinh cầu Xu Ẩn,, hiện tại, sau khi núi sụp, họ đến nơi nào?

Có điều hiện giờ không nghĩ nhiều được như vậy, Đường Thời chuyển ánh mắt, nhìn về phía Thị Phi ngồi cách mình một trượng, phát hiện hắn vẫn ngồi đó, nhưng tăng bào nhuộm máu rơi rụng, bay trong hư vô, có cảm giác thảm thiết khó tin.

Đường Thời chậm rãi đứng lên, mới đi được hai bước, đã có cảm giác như bị gió thổi là gục, đi đến bước thứ ba, kẻ ngồi như người chết kia bỗng nhiên mở miệng.

"Ngươi nằm xuống đi."

Tiếng của Thị Phi, khản đặc như sắp mất giọng.

Đường Thời sửng sốt: "Trước đó sao ngươi không..."

Nếu người này không có việc gì, vừa nãy y gọi sao không trả lời?

Đường Thời có chút không rõ, nhưng y không thuận theo lời hắn mà nằm xuống, chỉ lặp lại vấn đề: "Nơi này là chỗ nào?"

"Trên đường đi đến cảnh thứ ba." Thị Phi trả lời giản lược.

Ngón tay của hắn, lần trên tràng hạt, một hạt lại một hạt, chẳng qua có một dòng máu tươi, từ cổ tay của hắn kéo dài, mà còn theo ngón áp út của hắn, rơi xuống.

"Tách", Đường Thời như có thể nghe thấy tiếng giọt máu rơi xuống hư vô, nhưng trên thực tế, là không tiếng động.

Dưới chân họ là mảnh băng đang trôi, trọng lực ở nơi này khác với đại lục, dễ dàng bay lên, giọt máu kia của Thị Phi, như nhẹ nhàng theo dòng nước mà đi theo quỹ đạo họ đã đi, rồi biến mất.

Trên ngón tay xanh ngọc của Thị Phi là dòng máu đỏ tươi.

Lúc này đây, Đường Thời xác định Thị Phi bị thương không nhẹ.

Y không hề hỏi gì, trực tiếp ngồi xuống, đang muốn điều hòa hơi thở, lại phát hiện bàn tay của y đã được băng bó, đây là?

Trước đó tay phải Đường Thời đã hoàn toàn hỏng bét không còn nhìn ra là bàn tay, dù sao cũng trực tiếp vươn tay đi nắm lấy kiếm linh của người khác, bị thương tương đối nghiêm trọng, nơi nơi đều là vết máu.

Y nhìn tay phải như bị bao thành giò heo, đầu óc còn chưa kịp chuyển, đột nhiên hỏi vấn đề không liên quan: "Ta đã hôn mê bao lâu?"

"Mười sáu canh giờ." Thị Phi tính giờ rất chuẩn, kỳ thật mỗi khi qua một giây, đều bị hắn nhớ kỹ.

Khó trách.

Đường Thời cúi đầu nhìn bàn tay của mình, "Cảm ơn."

Thị Phi không nói chuyện, chỉ mở mắt ra, nhìn bóng tối vô tận xa xa, lại nhắm mắt lại.

Đường Thời thả lỏng, đang muốn điều tức, Thị Phi lại nói: "Kinh mạch trong cơ thể ngươi bị hư hao nghiêm trọng, tạm thời đừng tụ tập linh lực mới tốt."

Đường Thời nhịn không được, thoáng hấp thu linh lực, chợt đau đến tồi sầm choáng váng, thiếu chút nữa té xỉu thêm một lần.

Quả nhiên là tự làm bậy không thể sống a, khi muốn cố sử dụng "Xuân phong thổi hựu sinh", y cũng biết sẽ có kết quả như vậy.

Đường Thời nở nụ cười tự giễu: "Bây giờ mới đúng là phế vật thật. Không biết, chúng ta đến nơi này bằng cách nào?"

Không có việc gì làm, Đường Thời muốn tìm người nói chuyện phiếm, nơi này chỉ có mình Thị Phi, cho nên chỉ có thể trò chuyện với hòa thượng này.

Y đánh giá bóng lưng kia, áo cà sa ánh trăng đã sớm nhuốm máu, có phần túng quẫn, nhưng sống lưng thẳng thắn, khí khái kia càng giống đạo tu. Có lẽ vì bối cảnh xung quanh quá mức âm trầm áp lực, trong hư vô không không thấy ánh sáng này, chợt thấy Thị Phi cho người ta cảm giác bén nhọn không ít, không còn cảm giác bao dung như trước.

Thị Phi dần nhắm hai mắt, cúi đầu, khoang chân ngồi bên cạnh: "Phong lôi ấn hủy thành Băng cực, chóp núi vỡ vụn, có khe không gian xuất hiện, chúng ta vô ý xông vào."

Thì ra cái khe không gian, Đường Thời sửng sốt một chút, có chút không ngờ đến.

Vốn lúc muốn ngủ, cảm thấy cả người đau nhức, nhưng khi tỉnh rồi, lại thấy cơn đau dần dần rút đi, lại trở thành loại buồn ngủ.

Tu luyện cái gì, đều bị y vứt ra sau đầu, trực tiếp nằm xuống mặt băng, nhắm mắt lại, lần thứ hai lăn ra ngủ.

Động tĩnh sau lưng đương nhiên chạy không thoát lỗ tai của Thị Phi.

Hắn nghe thấy được, nhưng không quay đầu lại.

Rất lâu sau đó, khi họ đã đi được xa, ngón tay Thị Phi mới bóp lấy một hạt, bỗng nhiên vươn tay che môi của mình, liền thấy vài tia máu xuất hiện bên trong bàn tay, rồi bị hắn tùy ý phất tay đánh tan.

Thị Phi chậm rãi quay đầu, vết thương trên bụng kia bị lê linh thi làm ra còn đó, máu vẫn còn chảy, nhìn dáng vẻ hắn như đèn dầu sắp tắt, càng quỷ dị là, Thị Phi của lúc này, hai làn môi mỏng biến thành màu tím, đẹp đẽ lại mang theo vẻ quỷ dị cùng cao ngạo.

Nhìn Đường Thời đã ngủ một chốc, tay phải Thị Phi nặn ra bí quyết niêm hoa chỉ, lại bắn ra kim quang bắn lên trán Đường Thời, nhanh chóng biến mất giữa ấn đường hắn.

Vốn Đường Thời cảm thấy toàn thân mình đau đớn như bị kim châm, ngủ cũng không yên, nay lại thấy cả người thả lỏng, vì thế đau đớn dần giảm bớt, có dòng nước ấm chảy từ giữa trán chảy xuống kinh mạch, kinh mạch sớm bị vỡ nát chậm rãi được cứu chữa, ngay trong lúc Đường Thời ngủ mê man.

Nhưng chính Thị Phi, hai tay tạo thành chữ thập, tựa hồ nỉ non câu nói gì, không khí dần tĩnh lặng yên ắng.

Hắn không biết lúc này đây mình cứu Đường Thời là đúng hay sai, người này có tâm tính tàn nhẫn, nếu cứu, về sau phá đạo nhập ma, sợ không là chuyện tốt.

Nhưng nếu hắn khoanh tay đứng nhìn, lại không thể làm được.

Phật gia phổ độ chúng sinh, Phật tổ tự xả thân nuôi hổ, cắt thịt nuôi ưng, nếu ngày sau Đường Thời có phá đạo nhập ma, hắn cũng tự tay diệt trừ.

Trong lòng Thị Phi có so đo, ánh mắt cũng dần dịu xuống, chẳng qua cảm giác bén nhọn dần rút đi, thân mình Thị Phi lại dần bao phủ bởi không khí bình thản khôn cùng.

Ngón tay hắn bắt đầu kết ấn, từng ánh kim quang chảy ra từ ngón tay hắn, biến ảo thành những đồ án khác nhau, chẳng qua môi hắn tím tái, bệnh tình vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp.

Đường Thời cảm thấy mình đã ngủ thật lâu, mơ mơ màng màng nghe được tiếng niệm kinh bên tai, nhưng dù sao cảm giác ấy cũng quá mơ hồ, nếu là trước kia hắn nhất định phải đuổi tới nơi đá cửa phòng đuổi âm thanh này đi, nhưng hiện giờ toàn thân hắn như chìm trong nước ấm, không muốn nhúc nhích, cũng đành mặc kệ tiếng vang này làm phiền bên tai thật lâu.

Sau khi tỉnh giấc, vẫn ở trong hư không, Thị Phi còn ngồi ở phía trước, loại cảm giác không chút thay đổi này khiến y cảm thấy mình chỉ vừa chợp mắt.

"Ngươi bị thương sao?"

Có thể là không còn gì để nói, Đường Thời mới lôi ra câu hỏi biết rõ đi ra.

Thế nhưng vấn đề như thế, lại khiến Thị Phi quay đầu lại: "Không có gì đáng ngại."

Không có gì đáng ngại môi còn tím tái thế kia, Đường Thời thật không còn gì để nói với Thị Phi, đại sư ngươi trợn mắt nói dối thật không thành vấn đề?

"Hai vị sư phụ Ấn Hư và Ấn Vô đâu?"

"... Mất tích." Ánh mắt Thị Phi khẽ chớp, nhớ tới trường hợp lúc đó, thành Băng cực bị hủy, đồ vật hắn tìm cũng không có ở bên trong.

"Khó có được cơ hội có thể ngồi một mình với Thị Phi sư huynh, ta vẫn luôn muốn biết —— ngươi tới Mười tám cảnh Tiểu hoang vì cái gì." Đường Thời cũng biết Thị Phi đã là Kim Đan kỳ, Mười tám cảnh Tiểu Hoang không có ý nghĩa mấy đối với người ở cảnh giới này, nếu vậy hắn tiến vào cảnh Tiểu Hoang vì cái gì? "Thị Phi sư huynh, ngàn vạn đừng nói là ngươi nhàm chán mới vào."

Câu cuối cùng coi như Đường Thời đùa giỡn, Thị Phi quay đầu sang chỗ khác, tràng hạt thật dài đặt trên tăng bào, tựa hồ suy xét thật lâu, hắn mới lên tiếng: "Tu sĩ của đại lục Linh Xu sợ là đều cho rằng Tiểu Tự Tại Thiên là nơi xuất trần đi?"

"Vốn ta không cảm thấy phật tu có gì khác với những tu sĩ khác, tiên phật yêu ma là trào lưu chính, cũng có một số trường phái tu chân kỳ quái khác, nhưng trên nguyên lý cơ bản đều quy về bốn loại này đi?" Đường Thời sửng sốt, sau đó môi cong lên cười lạnh, "Trước khi gặp được ngươi, ấn tượng của ta đối với Phật tu vẫn luôn không tốt."

Vì thế Thị Phi mỉm cười, lời của Đường Thời tựa hồ có chút thú vị.

Nhưng hắn không có nói gì, chỉ nghe Đường Thời tiếp tục nói.

"Sau khi gặp được ngươi, ấn tượng của ta đối với Phật gia, lại càng không hay."

Sợ là đổi một kẻ khác nghe Đường Thời nói chuyện, đã sớm bị tức chết, câu trước nói ấn tượng đối với Phật gia không được tốt, tư duy của người bình thường là: câu tiếp theo thì phải là, gặp được ngươi sau ấn tượng lại tốt hơn. Nhưng tên gia súc Đường Thời này, y lại nói... càng không hay.

Thị Phi nhịn không được bắt đầu nghĩ, rốt cuộc là mình làm trái với giới luật nào của Tiểu Tự Tại Thiên, lại khiến người ta chán ghét đến thế.

Giờ khắc này, Đường Thời lại nhìn rõ suy nghĩ trong lòng hắn, lại cười nói: "Không phải ngươi không tốt, chẳng qua đạo khác nhau. Phật gia các ngươi phổ độ chúng sinh, tự xưng là vì tế thế, rồi lại muốn tu hành. Các ngươi muốn tu vi tăng lên, lại nói không muốn vô dục vô cầu, không thấy mâu thuẫn sao?"

Cuối cùng Thị Phi cũng quay đầu, nhìn thẳng về phía Đường Thời.

Hai người lẳng lặng mà đối mặt, sự trào phúng tận đáy mắt Đường Thời, cuối cùng cũng không nhịn được, lộ ra hoàn toàn.

"Ta đã nghĩ, mặc dù lúc này ngôn ngữ của ta có va chạm tới ngươi, ngươi cũng không thể tức giận. Phật gia không mừng không giận, nếu ngươi mừng giận vì ta, đó là phá giới."

Thị Phi thầm thở dài một tiếng, chỉ thấy Đường Thời này tâm tính giả dối, cái gì phá giới với không phá giới, rõ ràng là sợ hắn hạ sát thủ. Chẳng qua tu hành nhiều năm, cũng đã chịu nhiều khiển trách, kỳ thật Tiểu Tự Tại Thiên không khác mấy môn phái tu chân bình thường kia, hắn còn gặp được nhiều chuyện hơn vấn đề của Đường Thời, chẳng qua Thị Phi sẽ không chủ động nói ra, người bên ngoài có hỏi, cũng chỉ một câu khái quát nói qua loa.

"Vừa muốn tăng lên tu vi, lại nói vô dục vô cầu, đó là nguyên do khiến Phật tu trở thành Phật tu."

Thị Phi bỗng nhiên nói ra những lời này, khiến Đường Thời ngây ngẩn, y không ngờ đến Thị Phi lại thản nhiên thừa nhận như vậy.

Kỳ thật người ngoài có thể nghĩ đến, làm sao Thị Phi lại không rõ.

Có lẽ trôi nổi ở trong này quá lâu, hoặc vì những nguyên nhân khác, khó được Thị Phi nhiều thêm hai câu, "Tiểu Tự Tại Thiên đã có tranh đấu giữa hữu vi cùng vô vi, đều quy về đạo Phật, con đường nào cũng không hề dễ đi."

*Vô vi nghĩa là không phụ thuộc, không bị ảnh hưởng, không vì nhân duyên mà sinh ra, đối nghĩa với Vô vi là Hữu vi, cũng thường được hiểu là "Không làm". Trong Phật giáo nguyên thuỷ thì chỉ có Niết-bàn được xếp vào hạng vô vi, tất cả các pháp còn lại đều là hữu vi. – theo Wiki.

Theo trong truyện, vô vi là không chịu ảnh hưởng cùng phụ thuộc bởi hoàn cảnh xung quanh, còn hữu vi là chịu ảnh hưởng, là hữu cầu – theo đuổi tu vi cảnh giới của tu hành.

Nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Đường Thời, khóe môi Thị Phi khẽ cong, mí mắt khẽ rủ, chỉ một chốc, đã êm tai kể ra câu chuyện từng xảy ra tại Tiểu Tự Tại Thiên.