Thần Khúc

Chương 12: Ngụy quân tử



Nhưng Khúc Duyệt rất do dự, ma nhân có thể gửi hồn vào trong Kí Hồn Mộc nghĩa là đã đạt cảnh giới Xuất Khiếu, tương đương đỉnh cấp bảy ở thế giới này. Cho dù đó chỉ là một phần hồn bị chia cắt, cũng không thể coi thường sức mạnh của nó. Nàng có cách để đề phòng và né tránh nhưng Quân Thư đang ngồi đối diện e là không, rất dễ bị thương do sức mạnh của ma nhân bùng phát đột ngột. Nàng không chắc khả năng ứng biến của Quân Thư ra sao nên không dám thử, tốt nhất nên tìm biện pháp gì an toàn hơn.

Khúc Duyệt đang vắt hết óc hết sức để suy nghĩ, đột nhiên bị một lực vô hình đập vào khuỷu tay khiến nó tê rần. Con rối rơi khỏi tay nàng, "cạch" một tiếng nhảy vào trong đống lửa.

Khúc Duyệt kinh hãi, không hiểu yển sư đã đuổi tới hay do Quân Chấp ra tay. Khả năng là Quân Chấp rất cao, khi nãy nàng không nghe thấy tiếng động nào bất thường xung quanh, cổ lực vô hình ấy có lẽ do thần thức Quân Chấp ngưng kết thành.

"Cẩn thận!" Khúc Duyệt vung cánh tay không bị tê lên, linh lực ngưng tụ tạo thành một luồng gió đập vào mặt Quân Thư.

Quân Thư đang ngồi nướng cá vừa suy nghĩ về ý đồ của ma nhân, không kịp đề phòng, chiếc mũi cao của hắn tựa như bị nam nhân cao lớn tương một quyền, ngã lăn ra đất. Mắt hắn tóe đầy sao, rồi nghe thấy liên tiếp mấy tiếng nổ "bùm bùm". Trong làn khói dày đặc, hắn cố gắng tập trung nhìn, thấy được một bóng người cường tráng thoát ra từ ngọn lửa.

"Ma nhân! Khúc tiên sinh!"

Quân Thư cố gắng đứng dậy, vừa bấm tay niệm thần chú điều khiển hộp kiếm, vừa phóng thần thức đi tìm Khúc Duyệt, nhìn thấy nàng đang nằm bất động trên đất. Hẳn là vì lo cứu hắn nên nàng bị ma khí bùng nổ đột ngột đánh cho hôn mê.

Thật ra, trong một thoáng chớp mắt kia, Khúc Duyệt bị hít vào một chút ma khí, nàng lập tức đảo ngược chiều kinh mạch, cơ thể tiến vào trạng thái hôn mê, nhưng ý thức lại thập phần rõ ràng. Đây là tuyệt học mà Khúc Duyệt đã dày công tu luyện đến nhuần nhuyễn.

Không rõ tình hình, giả bộ bất tỉnh là tốt nhất. Nếu nàng nỗ lực xuất thủ, lỡ như tên ma nhân này chỉ là phế vật bị nàng dễ dàng đánh ngã, Quân Chấp không có dịp để ra tay thì làm sao?

Bên này, ma nhân thoát ra từ trong lửa từ từ tỉnh lại, hắn hơi ngẩn ra. Ủa người bên cạnh đáng ra phải là yển sư chứ, sao lại là hai đứa tiểu tu đạo?

Nhìn thấy Quân Thư bấm tay niệm chú, hộp kiếm dựng ở góc tường lách cách xôn xao, ánh mắt hắn chợt sáng ngời: "Tam Thiên Kiếm* ư?"

Tam Thiên Kiếm: ba nghìn thanh kiếm

Theo cử động đóng mở của bàn tay hắn, hộp kiếm lập tức vọt tới nằm gọn trong lòng bàn tay.

"Trả lại cho ta!" Quân Thư đầu đầy mồ hôi tiếp tục niệm quyết.

Hộp kiếm trong tay ma nhân rung động và vùng vẫy kịch liệt, nhưng giống một con gà bị bóp chặt yết hầu, nó không có cách nào trở mình.

Thì ra hộp kiếm Quân Thư luôn mang trên lưng chính là Tam Thiên Kiếm, Khúc Duyệt lẩm bẩm trong lòng.

Tam Thiên Kiếm không phải tên của một thanh kiếm mà là một bộ pháp bảo. Nhà họ Quân ở Phúc Sương có bản lĩnh lãnh đạo mười hai gia tộc khác nhờ vào thuật điều khiển rồng và pháp bảo Tam Thiên Kiếm. Nghe nói tổ tiên Quân gia đều không phải kiếm tu mà là chú kiếm sư*. Trong một hộp kiếm nho nhỏ có chứa đến ba ngìn thanh kiếm do tổ tiên Quân gia rèn đúc và sưu tập được.

Chú kiếm sư: thợ đúc kiếm

Khúc Duyệt cảm thấy chữ "ba nghìn" này giống với "ba nghìn" trong "ba nghìn thế giới" và nó chỉ là một con số xấp xỉ, không chính xác như thế.

Quân Thư chỉ có tu vi cấp ba mà lại mang theo đồ gia truyền ra ngoài, vậy nên Quân Chấp phải đi theo?

Vừa rồi sau khi Khúc Duyệt nhắc nhở, Quân Chấp cũng nhận ra bên trong rối gỗ có chứa ma nhân. Vì vậy y dùng thần thức tấn công nàng chỉ vì muốn kiểm tra năng lực phản ứng của Quân Thư, không phải để mượn tay ma nhân giết chết Quân Thư, nếu không Quân Thư đã không thể sống đến ngày hôm nay.

Lần đầu tiên Khúc Duyệt đưa ra phán đoán đối với "nghi phạm" Quân Chấp.

Theo lời đồn đại, Nhiếp Chính Vương Quân Chấp muốn đoạt vị, lại e ngại đám trưởng lão của học viện, đặc biệt là vị Kiếm Thần tu vi cấp chín – Vi Tam Tuyệt, nên cố tình trấn áp việc tu luyện của Quân Thư, khiến hắn không thể tốt nghiệp học viện và đột phá cấp bốn.

Cách nói này hẳn là không chính xác. Vì vậy, Quân Chấp phải hành động.

"Đã khiến các hạ chê cười rồi, thứ các hạ đoạt được không phải là Tam Thiên Kiếm, mà chỉ là thứ Quân gia đưa cho tiểu hài tử luyện tập, Tam Bách Kiếm mà thôi."

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng lịch thiệp của nam tử từ giữa không trung truyền đến, vẻ mặt Quân Thư liền thay đổi, thả lỏng một chút: "Nhị thúc!"

Ma nhân nắm chặt hộp kiếm trong tay, nhận ra giọng nói thì trong lòng có chút e ngại, lại là tên có tiếng ngụy quân tử ấy!

Hắn vội cười nói: "Ha, Quân Chấp huynh đệ, thì ra ngươi cũng ở đây. Vậy chúng ta thương lượng một chút, ta trả lại pháp bảo cho ngươi, ngươi tha cho phân thân này của ta, thế nào?"

Không có tiếng đáp lại.

Ma nhân cầm hộp kiếm càng chặt hơn: "Ta chỉ là một đạo phân thân, có hư hỏng gì thì bản thể của ta nhiều lắm chỉ bị thương, dưỡng vài năm sẽ tốt. Trong tráp này có ba trăm thanh kiếm, nếu có hư hại sẽ là tổn thất không nhỏ."

"Vậy y lời của các hạ, các hạ lưu lại hộp kiếm, Quân mỗ tuyệt không ra tay."

"Tu đạo giả một lời không đổi?"

"Nếu vi phạm sẽ lâm vào tâm ma."

Ma nhân liền thả lỏng, hóa thành một luồng khói đen bay ra khỏi nhà tranh. Hộp kiếm rơi xuống trên mặt đất. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát liền nghe thấy tiếng giao long gầm nhẹ hòa lẫn với tiếng ma nhân mắng: "Lão tử vậy mà lại tin ngươi, cái tên khốn nạn chó má nhà ngươi thật là thiên hạ đệ nhất ngụy quân tử!"

Ma nhân hắn cũng thật bất cẩn đã quên mất Quân Chấp còn có tuyết giao. Quả nhiên đối đầu với Quân Chấp thì phải dòm trước ngó sau cẩn thận đủ đường!

Áp lực trong nhà giảm đi, Quân Thư ngay lập tức chạy đến bên Khúc Duyệt: "Tiên sinh?"

Cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, một đôi ủng đen đế trắng nhẹ nhàng đi vào, Quân Chấp mặc thanh y không vướng bụi trần chậm rãi bước đến chỗ hộp kiếm, cúi đầu liếc mắt nhìn một cái nhưng không nhặt lên.

"Nàng không sao, bị ma khí đánh trúng, kinh mạch đảo ngược nên hôn mê, kinh mạch dần dần ổn định lại thì sẽ tỉnh."

Quân Thư thở phào nhẹ nhõm nói: "Tiên sinh, mạo phạm!"

Hắn cẩn thận bế Khúc Duyệt lên giường sau đó chậm rì rì đi về phía Quân Chấp, vén vạt áo, quỳ trước hộp kiếm, cúi đầu.

"Sáng nay ở Vân Thành, vì sao lại thờ ơ khi Khán Ma Kính phát cảnh báo?"

Quân Chấp từ trên cao nhìn xuống hắn, ngữ khí ôn nhu nhưng không giấu được vẻ thất vọng.

Quân Thư cúi đầu không đáp.

Quân Chấp lại hỏi: "Vì sao lúc nướng cá lại cởi hộp kiếm ra?"

"Lúc ma nhân hiện thân, vì sao tốc độ triệu hoán hộp kiếm lại chậm như thế?"

"Vì sao hộp kiếm bị đoạt rồi vẫn không chịu xuất kiếm?"

"Vì sao để hộp kiếm rơi xuống đất?"

Quân Thư không đáp trả một câu nào, vẫn tiếp tục tư thế quỳ, hai tay nâng hộp kiếm lên, cầm dây trên hộp buộc nó vào sau lưng.

Khúc Duyệt yên lặng suy nghĩ, nàng vốn tưởng rằng hộp kiếm là của Quân Thư, thì ra không phải. Suốt một đường, Quân Thư chỉ sử dụng phi kiếm và pháp kiếm, nàng chưa từng nhìn thấy thanh kiếm của hắn.

"Vì sao không nói lời nào?" Giọng Quân chấp vẫn ôn hòa, như gió xuân thổi qua, "Ban đầu ngươi còn muốn tranh cãi với ta vài câu, giờ lại muốn bất chấp tất cả sao?"

"Nhị thúc, người không cần bức bách con." Quân Thư rốt cuộc mở miệng, có chút không kiên nhẫn.

"Nếu không bức ngươi, ta có thể làm gì đây?" Quân Chấp khẽ cau mày, "Dù bây giờ mọi người không nói thẳng ra nhưng trong lòng đều cho rằng ta muốn đoạt vương vị của ngươi, nỗi oan này của ta khi nào mới giải được?"

"Vậy thì nhị thúc cứ làm thật luôn đi, lo lắng chuyện thanh danh làm chi, người thật sự cho rằng thanh danh của người tốt hay sao?" Quân Thư nhỏ giọng nói thầm, "Hay là con viết chiếu thư bảo con cam tâm tình nguyện nhường cho thúc, Vi sư tôn chẳng có lý do gì để ngăn cản."

Quân Chấp xoa giữa mày, dáng vẻ như đau đầu: "Lúc trước ta đã lập lời thề tâm ma với phụ vương ngươi rằng sẽ dạy dỗ ngươi, chứ không phải thay thế ngươi, ngươi muốn ta rơi vào họa tâm ma à?"

Quân Thư trầm mặc một lát: "Năm đó phụ vương sợ thúc đoạt vương vị nên đuổi người đi, đến khi cần lại triệu người quay lại, rồi bức người phải lập lời thề tâm ma, loại huynh trưởng như vậy thúc còn để ý làm gì?"

"Đừng nói lung tung, có một số việc ngươi còn nhỏ không hiểu được." Quân Chấp lắc đầu.

"Con đã không còn nhỏ nữa, thúc nói thật cho con biết đi." Quân Thư ngẩng đầu lên.

Quân Chấp nhàn nhạt nói: "Được, có thể nói cho ngươi nhưng trước hết ngươi cho ta biết vì sao giấu kiếm đi, vì sao không bao giờ chịu xuất kiếm, kiếm của ngươi rốt cuộc ở đâu?"

Quân Thư lại gục đầu xuống, mím môi không nói.

Mặc dù cả hai người đều tin Khúc Duyệt đang ngất xỉu nhưng Quân Chấp vẫn tạo một kết giới cách âm quanh họ. Tuy nhiên kết giới này không có tác dụng với Khúc Duyệt, nàng yên lặng lắng nghe và hiểu ra cảnh giới tu luyện của Quân Thư đang trì trệ, có lẽ là đã sinh ra tâm ma.

Cấp ba không phải là cảnh giới cao, sở dĩ được chia thành ba giai đoạn đỉnh – trung – sơ là bởi mỗi giai đoạn đều nguy hiểm, rất dễ xảy ra chuyện.

Khúc Duyệt không khỏi nghĩ đến bản thân, nàng và Giang Thiện Duy đều đang ở cảnh giới Thức Hải, nhưng Giang Thiện Duy dựa vào đan dược bồi đắp trong khi nàng lại là tu luyện từng bước. Lúc còn nhỏ, vì để có thể bước ra ngoài Kim Quang Lưu Ly Tráo, nàng gắng hết sức tu luyện, mười bốn tuổi đạt đến cảnh giới của bây giờ. Như vậy đã mười ba năm trôi qua, nàng đã mắc kẹt tại chỗ suốt mười ba năm.

Khúc Duyệt cũng có một tâm ma mà nàng không thoát ra được. Cha vì nàng mà bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để hợp đạo, ông cứ phải trì hoãn hết lần này đến lần khác. Mãi cho đến mười ba năm trước ông mới bế quan bước vào Hợp Đạo nhưng hung hiểm rất nhiều, chín phần mười khả năng sẽ hóa hư không.

Cha khuyên nàng xem thường sinh tử, các anh nàng cũng rất thờ ơ. Nhưng Khúc Duyệt biết, bọn họ chỉ tỏ vẻ ngoài mặt thế thôi, chỉ vì sợ nàng sẽ tự trách bản thân. Cha nói tuổi càng lớn, trải nghiệm càng nhiều, lòng dạ sẽ cởi mở hơn, vì vậy nàng tham gia Bộ Đặc Biệt, hi vọng thông qua rèn luyện, nàng có thể thực sự coi thường sinh tử, gỡ bỏ được tâm ma bên trong.

Khúc Duyệt kiềm chế cảm xúc, phân vân không biết nên tiếp tục lắng nghe hai người kia hay tỉnh lại, nàng không dám thả ra thần thức. Phải tỉnh lại mới có thể nhìn được diện mạo của Quân Chấp, xác định hắn có phải là "kẻ xâm nhập" đã nhìn thấy trong đoạn video hay không. Thêm nữa, nàng vẫn muốn nghe lén thêm một chút nữa, biết đâu sẽ thu được manh mối gì đó.

"Được rồi, đứng lên đi, ta không muốn lần nào gặp mặt cũng sinh chuyện không vui." Quân Chấp đi đến cạnh đống lửa, lửa cháy bừng lên thiêu đốt con rối gỗ bên trong, sau khi lửa tắt, y thu vào trong nhẫn trữ vật.

Nhìn mớ cá cháy xém trên mặt đất, Quân Chấp nói: "Thúc cháu ta đã lâu chưa ăn cùng nhau, ngươi ra biển kiếm chút đồ ăn đi."

"Được." Quân Thư đứng lên đi ra ngoài, ra tới cửa lại nhìn về phía giường Khúc Duyệt nằm: "Nhị thúc, Khúc tiên sinh..."

"Ta ở đây, ngươi sợ cái gì?" Quân Chấp lấy từ trong nhẫn ra một cái đệm hương bồ, khoanh chân ngồi trước đống lửa.

Quân Thư nói thầm, người ở chỗ này ta mới không yên tâm đó: "Vậy thúc giúp trông chừng tiên sinh một chút."

Hắn rất cảm kích Khúc Duyệt trong lúc nguy cấp đã xả thân cứu hắn.

Quân Chấp đồng ý: "Nàng là tiên sinh của học viện, ta sẽ bảo vệ."

Lửa nổ bép một tiếng, tiếp theo Khúc Duyệt nghe tiếng Quân Thư đi khỏi, chuẩn bị từ từ giải trừ trạng thái kinh mạch đảo ngược để tỉnh lại, nhìn cho rõ diện mạo của Quân Chấp.

Thế nhưng lại nghe Quân Chấp cười một tiếng không rõ tâm tình: "Khúc tiên sinh quả nhiên là hậu duệ danh môn, công phu này thật tinh diệu tuyệt luân, suýt nữa đã lừa được Quân mỗ. Tuy nhiên, vừa rồi khi ta nói đến việc Quân Thư không chịu xuất kiếm, khí huyết ngược chiều của tiên sinh rõ ràng lưu chuyển nhanh hơn, tựa như có điều đồng cảm."

— Vy Miu edit —