Thần Kiếm Phục Quốc

Chương 44: Ngoại Bạch Nội Hắc Châu



Khi bọn Dương, Nhạc về lại bên bờ biển, họ thấy lính tráng của mình đã bắt đầu bóc tách những miếng gỗ từ những con tàu đắm khác. Tuy vậy, số lượng gỗ tách ra được không nhiều, thậm chí mới chỉ đủ để vá chữa một con tàu. Dương hỏi cơ sự làm sao thì một tên lính đáp, "Bẩm tướng quân, nhiều xác tàu đã ở đây lâu rồi, nên mục ruỗng không còn sử dụng được nữa. Chỉ có một vài xác tàu đắm là mới."

Sình Dương dẫn lão nhân vô danh tới chỗ Hải Lãng, rồi thuật lại những gì bọn họ vừa trao đổi. Đôi mắt Lãng sáng lên vài tia khi nghe tới viên Ngoại Bạch Nội Hắc Châu. Ả nói, "Đó là một viên đan luyện thành tự nhiên đó! Một thứ quý giá như vậy hàng trăm năm mới xuất hiện một lần thôi."

"Đan ư? Vì sao đan luyện tự nhiên lại quý tới vậy?" Nga quốc của Sình Dương không hề có thuật luyện đan. Nếu kẻ nào muốn đột phá thật nhanh thì chỉ có cách luyện thân cốt giữa băng tâm, một phương pháp nguy hiểm có thể dẫn tới tê hoại thân thể. Dù vậy, hắn đã được tận mắt chứng kiến quân lính Mông Cổ nuốt đan và lập tức mạnh lên vài phần ngay trước mặt mình. Hắn biết linh đan hiệu nghiệm nhường nào.

Lão nhân nọ không ai mời mà tự nhiên xen vào, "Trước giờ thân thể tráng kiện, thông thuộc bách thuật, trường sinh bất lão, kẻ nào tu đạo cũng thèm khát. Chẳng phải vì thèm trường tồn mà Tần Thủy Hoàng yểu mệnh sao? Kể cả không phải đạo sĩ, vốn đã theo con đường võ học, trận pháp học, linh đan cũng như thần dược, một con đường tắt dẫn tới tu thành chính quả. Chẳng há mà dược sư và luyện đan sư lại được săn đón tới vậy. Luyện đan sư trung bình một năm luyện chỉ được năm viên đan dược, mà còn phải trèo đèo lội suối tìm kiếm nguyên liệu, nhưng một viên đan dược bán đi đủ sinh hoạt phí cả năm trời, thế là cớ làm sao? Vì chúng lợi hại tới nhường đó. Giờ ngươi hãy tưởng tượng viên linh đan tự nhiên, được chế thành từ mãnh thú thành tinh, những vị thú thần trên hạ giới đó, công lực ít nhất gấp mười lần đan dược nhân tạo. Bảo làm sao không có biết bao nhiêu người bỏ mạng chỉ để được một lần chứng kiến?"

"Theo lời lão, vậy tức là viên linh đan này đang được canh giữ bởi con hải xà kia?" Lãng hỏi.

"Ngươi đừng có dùng lời lẽ xấc xược để nói về thần thú," lão nhân lớn giọng mắng. "Ngươi không biết quả báo nào sẽ ập lên đầu đâu."

Lãng mặt nóng bừng, tính cãi lại, nhưng nghĩ dân dong biển có kiêng có lành, nên nhẫn nhịn bỏ qua.

Lão nhân nhìn xung quanh, thấy kẻ qua người lại cũng phải tới hàng trăm người, vuốt râu thở dài ngao ngán mà rằng, "Nếu biết các ngươi ở đây đông tới vậy, ta đã không nói cho các ngươi biết."

"Vì sao lại thế?" Lãng hỏi.

Lão nhân giọng chậm rãi lại, nói, "Trước cũng đã có một đoàn lớn gấp đôi của các ngươi cập bến cảng này, rồi xây nên những gian nhà bỏ hoang mà các ngươi đang thấy đây. Đoàn đó toàn những kẻ sành sỏi, nào là hải tặc sống với biển khơi cả đời, nào là cao thủ võ lâm giang hồ, rồi còn được bọn lái buôn tài trợ thuyền bè, khí giới. Bọn họ tới đây không vì mục đích nào khác ngoài săn lùng viên linh đan đó. Thế nhưng, hải xà đã tới đây trước tất cả, trong đêm tấn công những thuyền chiến neo đậu trên bờ. Đoàn người lập thành trận đồ vây bắt thần thú, nhưng lũ man di đó tới đây không hề có tổ chức, trong nội bộ kẻ thì mưu đồ giữ lại cho riêng mình, kẻ muốn rao bán cho người trả giá cao nhất, nên giữa trận kẻ làm người phá, không lần nào khống chế nổi thần thú. Kẻ chui vào bụng hải xà, kẻ thành đống xương trắng dưới lòng biển, kẻ bỏ chạy khỏi cảng không bao giờ đặt chân quay lại." Lão ho lên một tiếng, đầu ngón tay khẽ rung rung như thể lão đang gảy đàn, đôi mắt nhìn ra phía xa xăm vô định, tựa hồ tâm trí không còn trong thực tại nữa. "Giờ trong cả đoàn đó chỉ còn lại một ông lão chột mắt, què chân."

Hải Lãng nghe xong, sống lưng ớn lạnh, nói, "Nếu những lời lão nói là thật thì bọn ta không cần gì viên đan đó."

Ả trong đời này không sợ điều gì, nhưng với hải thần thì luôn dành vài phần kiêng nể. Phụ thân của ả, Bốc Hướng Chu, trước mỗi lần ra biển cướp bóc luôn lập đền làm lễ cầu thần giao long, để chúng không nổi giận mà cướp lại những chiến lợi phẩm bọn họ thu được. Có thể vì lòng thành kính đó mà suốt mấy chục năm hành nghề hải tặc, chưa bao giờ đoàn của họ Bốc bị thú dữ đánh lật tàu.

Nếu như con thú liên tục quấy rối bọn họ không đơn thuần chỉ là một xà tinh, mà thực sự là một thần thú, thì ả ta không muốn có can dự gì đến nó nữa.

Sình Dương nghe tới viên linh đan thì trong lòng nhiều phần hứng thú. Thuật luyện đan được ứng dụng rộng rãi trong hàng ngũ quân Hung Nô, chẳng khác gì thuật cưỡi ngựa bắn tên. Dương cho là nếu muốn đánh bại được người Mông Cổ, phải hiểu được những phương pháp của bọn họ. Tuy vậy, bọn họ đã thiên ly khỏi kế hoạch quá hai ngày rồi, và mọi sự chậm trễ có thể khiến họ không ứng cứu được thành Dinh Khẩu.

Dã Kha Giác quan sát Sình Dương, hiểu ngay nỗi lòng của y, mới nói với y bằng tiếng Nga. "Sình Dương. Sinh thời Đại hoàng tử chưa bao giờ từ chối đối đầu với nguy nan gì, tới cả vó ngựa Mông Cổ còn dám chống chọi. Nay chỉ vì nghe lời một lão già lẩn thẩn xàm tấu mà ngươi đã lung lay vậy sao?"

"Dã thúc có điều gì muốn chỉ bảo?" Dương nói.

"Chúng ta sửa tàu, chí ít cũng phải nửa tuần nữa mới xong, ngươi có muốn tới Dinh Khẩu nhanh cũng không thể." Dã Kha Giác nắm chặt tay thành nắm đấm, lời nói đanh thép như đao nhẫn. "Ta, ngươi, cùng ả hải tặc kia. Ba chúng ta hợp sức, việc diệt một con xà tinh, chỉ ba ngày là đủ."

Dương ngẫm nghĩ một hồi, ý chí chiến đấu lại sục sôi. Hắn đăm đăm nhìn về phía Hải Lãng.

Lãng thấy hắn nhìn chằm chằm, ngạc nhiên hỏi, "Ngươi nhìn cái gì?"

Sình Dương đáp, "Cô liệu đã nghe tới Khốn trận?"

"Khốn trận? Là trận pháp sao?" Lãng mở choàng mắt. Tới cả lão nhân kia cũng phải nhìn về phía Sình Dương. Trận pháp là các binh pháp cấp cao, chỉ có kẻ văn sĩ dành hàng năm dùi mài kinh sử mới biết đến, còn với đại đa số nghe tới trận pháp chỉ tưởng tượng tới bàn cờ vây đánh chặn lẫn nhau, không thể tưởng tượng được áp dụng vào thực tế sẽ như thế nào.

"Phải. Ta cần cô giúp ta bày Cương Xoa Tá Khấu trận."

"Cương Xoa Bóp gì cơ? Bày để làm gì?" Lãng hỏi.

"Ta sẽ xích con hải xà đó lại," Dương đáp.