Thản Nhiên

Chương 20: Hạ Khiếu, có thể không?



Edit+beta: LQNN203

"Ừm." Hạ Khiếu đáp lại.

Sau khi Hạ Khiếu đáp lại, Đường Miểu lại mỉm cười. Khi Hoàng Chỉ cùng bọn họ chào hỏi vừa rồi, có nói tối nay Hạ Khiếu sẽ đến, không ngờ lại thật sự đến. Gần đây Vang Bóng Một Thời biểu diễn ở bên ngoài, mấy ngày nay cô cũng không gặp Hạ Khiếu. Đường Miểu khá vui khi họ gặp lại nhau ở Đường Về.

Sau khi nghe Hạ Khiếu trả lời, Đường Miểu cũng định thần lại, trả lời câu hỏi của anh, nói: "Chúng tôi đang chơi vương bài. Đây là đồng nghiệp của tôi ở cửa hàng piano. Hôm nay chúng tôi đi xả stress."

Đường Miểu đơn giản giới thiệu ngắn gọn tên các đồng nghiệp của cô cho Hạ Khiếu, sau khi giới thiệu xong, cô giơ tay về phía Hạ Khiếu, Tiểu Khương gấp không thể chờ đợi được nữa.

"Hạ Khiếu thì không cần giới thiệu, đều biết nhau cả."

Lúc nãy khi Hoàng Chỉ trò chuyện với bọn họ, Tiểu Khương không ngừng hỏi về Hạ Khiếu, nhìn thấy Hạ Khiếu, cô ấy hẳn là vui hơn cô.

Sau khi Tiểu Khương nói xong, Đường Miểu nở nụ cười.

"Cậu có việc bận sao?" Sau khi giới thiệu với mọi người, Đường Miểu hỏi Hạ Khiếu.

Hôm nay anh không biểu diễn hôm, đến Đường Về tìm Hoàng Chỉ có việc.

Sau khi Đường Miêu hỏi xong, Hạ Khiếu nói: "Không vội."

Sau khi Hạ Khiếu nói xong, một giáo viên piano nam bên cạnh nói: "Vậy cùng chơi với chúng tôi một lúc đi."

Lời của giáo viên nam chỉ là đề cập đến, tự nhiên sẽ không cho rằng Hạ Khiếu sẽ chơi với bọn họ thật, dù sao bọn họ cũng không thân. Anh ta vừa mới đề cập đến, một vài người xung quanh cũng phụ hoạ theo.

Phụ hoạ xong, Hạ Khiếu nói: "Được."

Dứt lời, Hạ Khiếu ngồi vào hàng ghế.

...

Vốn dĩ ghế dài này là một hàng lớn, có thể ngồi hơn chục người, nên sau khi thêm một Hạ Khiếu vào, không quá đông. Sau khi Hạ Khiếu đồng ý chơi cùng, anh ngồi bên cạnh Đường Miểu. Vừa ngồi xuống, Đường Miểu liền ngửi được trên người anh mùi thơm mát lạnh sảng khoái của linh sam.

Hạ Khiếu luôn có mùi gỗ trên người, trong nhà của anh là trầm hương, dường như thường có mùi hương nhẹ của linh sam này hơn.

Sau khi Hạ Khiếu ngồi xuống, mọi người đều có chút mất tự nhiên trong vài giây, nhưng đối với Tiểu Khương mà nói, hưng phấn còn lớn hơn tất cả những thứ khác.

Tiểu Khương vẫn luôn là fans của Vang Bóng Một Thời, mỗi khi về nhà, cô ấy đều xem màn trình diễn của Vang Bóng Một Thời. Hôm nay Hoàng Chỉ nói rằng Hạ Khiếu sẽ đến, cô ấy nghĩ sẽ rất tuyệt nếu được nhìn thoáng qua từ xa. Nhưng bây giờ, Hạ Khiếu đang ngồi trên cùng ghế dài với cô ấy, chỉ có một Đường Miểu giữa họ.

Nghĩ đến Đường Miểu, Tiểu Khương lại càng vui mừng, cô có chút xấu hổ nhìn thẳng vào Đường Miểu, nhưng lại tiến lại gần Đường Miểu, hỏi: "Cô giáo Đường, sao chị không nói chị quen Hạ Khiếu thế nào?"

Giọng nói Tiểu Khương đã đủ thấp, nhưng dù sao thì cũng đang ngồi trong một hàng ghế, hơn nữa ban nhạc vừa rồi hát khàn cả giọng đã rời đi, thay vào đó là một ban nhạc dân gian, những gì Tiểu Khương nói mọi người đều có thể nghe thấy.

Không chỉ Tiểu Khương tò mò, ai cũng tò mò. Ở đây của bọn họ Hạ Khiếu là ca sĩ chính của ban nhạc, Vang Bóng Một Thời rất nổi tiếng, trình diễn tuyệt vời, bốn người trong ban nhạc đều lạnh lùng và cá tính, đặc biệt là Hạ Khiếu. Đừng nói là làm bạn với người khác, cả người anh đều toát ra vẻ lạnh lùng từ chối người cách xa cả ngàn dặm.

Đường Miểu thì hoàn toàn ngược lại. Cô là hình ảnh của một cô giáo dạy piano điển hình, dịu dàng, thân thiện, ôn nhu điềm tĩnh, giống như chị gái nhà bên, nói năng làm việc đều nhẹ nhàng, cả ngày đều nở nụ cười, khiến người ta cảm thấy như làn gió trên cánh đồng dưới nắng ấm vào mùa xuân, thổi qua đều mang theo vẻ thư thái nhẹ nhàng, xen lẫn mùi thơm thoang thoảng của hoa cỏ nhỏ.

Chỉ là hai người như thế này, bất luận như thế nào nhìn cũng như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, căn bản khiến người ta không thể tưởng tượng sẽ ở cùng nhau.

Khi Hạ Khiếu bước tới chào hỏi Đường Miểu vừa rồi, tất cả đều giật mình. Hạ Khiếu vốn luôn hờ hững không thèm để ý đến ai, cao lớn đĩnh bạt đứng bên cạnh Đường Miểu đơn bạc mảnh mai, cúi đầu hỏi cô đang chơi trò gì.

Cảnh tượng ấy dường như vừa đột ngột vừa là một kiểu cảm giác va chạm khác khiến bạn khó có thể rời mắt.

Có cả sự lạnh lùng của Hạ Khiếu và sự mềm yếu của Đường Miểu.

Sau khi Tiểu Khương hỏi câu này, các giáo viên trên ghế dài đã tò mò đều nhìn Đường Miểu một cách táo bạo. Khi Đường Miểu nghe câu hỏi của Tiểu Khương, cô hé môi mấp máy.

"Chúng tôi là..."

"Chính là gặp một vài lần, Hạ Khiếu đã giúp tôi mấy lần."

Khi Đường Miểu đang do dự không biết nói như thế nào, Hạ Khiếu dường như định nói điều gì đó, Đường Miểu đã nói ra trước khi anh nói hai người là hàng xóm, nghĩ ra lý do và nói ra trước.

Sau khi Đường Miểu nói xong, Hạ Khiếu ở bên cạnh cúi đầu nhìn cô, Đường Miểu cũng không nhìn anh, mà chỉ cười nói chuyện này với đồng nghiệp.

"Là hay gặp mấy lần nên quen biết."

Nói xong, Đường Miểu quay người lại nói với Hạ Khiếu: "Đúng không?"

Đường Miểu quay đầu nhìn lại anh, trên mặt cô vẫn mang theo ý cười như cũ, khoé mắt bởi vì cười mà khẽ cong lên. Hạ Khiếu nhìn khóe mắt cô cong cong, gương mặt còn hơi ửng hồng, không phủ nhận.

"Ừ." Hạ Khiếu đáp lại.

"Oh ~ Duyên phận!"

Sau khi Hạ Khiếu trả lời, một giáo viên dạy piano nhận xét.

Sau khi anh ta đánh giá xong, Tiểu Khương lẩm bẩm: "Sao em lại không có vận may như vậy nhỉ."

Sau khi Tiểu Khương nói xong, Đường Miểu nhìn cô ấy cười, nói: "Không cần nghĩ như vậy."

Thực sự không nên nghĩ như vậy. Bởi vì nếu có người khác giúp đỡ đồng nghĩa với việc bạn đang gặp khó khăn. Tốt hơn là được an toàn hơn là gặp rắc rối.

Sau khi Đường Miểu nói xong, Tiểu Khương nhướng mắt nhìn trộm Hạ Khiếu bên cạnh, cười ôm lấy cánh tay Đường Miểu, nói: "Em biết rồi."

Sau khi Tiểu Khương nói xong, Đường Miêu liền giơ tay sờ đầu cô ấy.

Trong khi mấy người đang trò chuyện về chuyện Đường Miểu quen biết Hạ Khiếu, người ở một bên vẫn không nói chuyện là Khâu Vũ bỗng mở miệng.

"Mọi người còn chơi nữa không?"

Khâu Vũ nói, mọi người sôi nổi phản ứng lại, vốn dĩ ai cũng muốn chơi trò chơi. Sau khi Khâu Vũ nói xong, một giáo viên piano nói: "Nào nào nào, chơi!"

"Nếu không chúng ta chơi trò khác đi." Sau khi giáo viên piano kia nói xong, Tiền Trình nhìn về vị trí của Đường Miểu, Đường Miểu ngồi lặng lẽ ở đó, mặc dù không khác gì lúc mới đến nhưng mặt đã bắt đầu đỏ bừng.

"Cô Đường có vẻ như say rồi. Trò chơi này giống đua uống rượu vậy. Tốt hơn là chơi với ít uống rượu lại mới thú vị." Tiền Trình nói.

Mặc dù ông chủ Tiền Trình ngày thường không đáng tin cậy, nhưng khi có thể hold lại vẫn có thể hold. Sau khi anh ta nói xong, mọi người đều nhìn về phía Đường Miểu, phát hiện sắc mặt Đường Miểu quả thực có chút đỏ hơn bình thường.

Nước da của cô trắng, là loại màu trắng sữa, sau khi uống rượu xong, cô từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt của cô cũng trở nên trắng hồng, nền vẫn là màu trắng, nhưng thực ra là màu đỏ. Thêm vào đó, đôi mắt của cô tối và sáng hơn bình thường, chúng trở nên sáng và cuốn hút trong ánh sáng mờ ảo của quán bar.

"Không cần. Tôi không sao." Đường Miểu nhanh chóng nói khi mọi người nhìn như thế này. Khi mọi người cùng nhau ra sân chơi, Đường Miểu đương nhiên không muốn vì mình mà làm mọi người mất vui.

Hơn nữa Hạ khiếu vừa đến, anh thậm chí còn chưa chơi một ván.

Sau khi cô nói vậy, mọi người đều nói không sao cả.

"Vậy chơi thật hay thách đi." Khâu Vũ nói.

Ngay khi lời đề nghị của Khâu Vũ được đưa ra, tất cả mọi người đều đồng ý.

Bây giờ là thời điểm tuyệt vời để chơi thật hay thách. Qua một vòng mặc kệ là ai, mọi người cũng uống rượu ít nhiều, rượu kích thích và mang theo hơi say, đúng là thời điểm lớn mật làm càn, lúc này chơi thật hay thách mới thú vị.

Hơn nữa, hôm nay không chỉ có các đồng nghiệp từ cửa hàng piano của họ, mà còn có cả Hạ Khiếu. Sau lời đề nghị của Khâu Vũ, đôi mắt của Tiểu Khương đã sáng rực lên.

Cô ấy có thể chơi trò chơi với Hạ Khiếu cận cảnh. Nếu là lời nói thật thì cô ấy cứ mạnh dạn hỏi, đại mạo hiểm thì mạnh dạn làm, đây là cơ hội tốt trời cho.

Nhưng Hạ Khiếu là vì chơi vương bài mới đến đây, sau khi mọi người đồng ý, Khâu Vũ nhìn Hạ Khiếu, mỉm cười.

"Hạ Khiếu, có thể không?"

"Ừ." Hạ Khiếu không có ý kiến ​​gì.

Và cứ như vậy, trò chơi trên bàn rượu chuyển từ vương bài thành thật hay thách.

...

Trên thực tế mức độ phổ biến của trò chơi thật hay thách rất rộng. Cho dù là một cuộc họp lớp trung học, một tình bạn thời đại học, hay là xây dựng nhóm làm việc hiện tại, cuối cùng vòng tới vòng lui sẽ vòng đến trò chơi này.

Trò chơi này theo một cách nào đó, là chất xúc tác cho các mối quan hệ. Bất kể là chuyện gì xảy ra trong quá khứ, hỏi một ít sự thật, đại mạo hiểm một chút, đi tới đi lui, bầu không khí khó xử và không tự nhiên sẽ tiêu tan, trở nên tự nhiên và hài hòa.

Chơi trò thật hay thách trên bàn rượu vẫn rất đơn giản. Mỗi người suy nghĩ về một câu hỏi, sau đó lấy xúc xắc và bắt đầu tung xúc xắc. Ai ít điểm hơn người đó sẽ bị phạt. Chọn nói thật hay là thách, người thua vòng trước sẽ hỏi hoặc đưa ra thử thách.

Nếu như lăn xúc xắc là khá công bằng. Hơn nữa khi thi đấu, các hiệp cũng diễn ra nhanh, khí thế vận động nhanh.

Không ai đặc biệt gắt gỏng, luôn có người có thể ném ra số điểm nhỏ nhất. Ngay cả Khâu Vũ, người đã đề xuất chơi thật hay thách, cũng ném trúng hai lần như vậy.

Sau khi cô ta ném ra hai lần, Tiểu Khương yêu cầu cô ta cụng ly và uống rượu với tiểu ca ca ở bàn bên cạnh. Một lần khác, Tiền Trình trực tiếp yêu cầu cô ta lên sân khấu hét lên "I love you" với ca sĩ chính của ban nhạc.

Đại mạo hiểm này thực sự là một trò chơi nhỏ vô hại. Khâu Vũ thường chơi trong quán bar, nó chẳng là gì đối với cô ta cả.

Tất nhiên nếu cô ta không muốn, cô ta có thể uống rượu, nhưng Khâu Vũ một lần cũng không uống mà đi thẳng vào đại mạo hiểm.

Chưa kể, Khâu Vũ gan dạ, trang điểm tinh tế, dáng người lả lướt hấp dẫn, là người đẹp rất nổi bật trong một quán bar toàn mỹ nhân.

Dù uống rượu với tiểu ca ca ở bàn bên cạnh hay hét to "I love you" với các nhạc công đều thu hút sự chú ý của rất đông người trong quán.

Sau khi được chú ý, Khâu Vũ không hề rụt rè mà hào phóng quay lại bàn.

"Chị Khâu đỉnh quá!"

"Chị Khâu thực sự là một nữ hoàng!"

Tiểu Khương và Tiền Trình đang thổi phồng khen ngợi Khâu Vũ.

Nghe họ nói, Khâu Vũ mỉm cười thờ ơ nói: "Tiếp theo đi."

"Được! Tới tới tới!"

Khâu Vũ sau khi nói xong, có giáo viên piano hô một tiếng như vậy, rồi sau đó mọi người cầm xúc xắc, ném lên bàn.

Từ khi bắt đầu chơi trò chơi này, Đường Miểu ném điểm số không lớn cũng không nhỏ, cũng chưa từng bị phạt một lần. Và lần này, khi cô hoàn thành cú ném cuối cùng, mấy người họ đều nhìn cô.

"Cô Đường có điểm thấp nhất." Khâu Vũ cười.

Theo quy định, Đường Miểu là người bị trừng phạt lần này, hình phạt của cô là do Khâu Vũ đề xuất. Sau khi Khâu Vũ yêu cầu một vòng, cô ta yêu cầu Tiền Trình, người thua cuộc tiếp theo, đến bàn kế bên để tìm một người phụ nữ mà anh ta không biết và uống ba ly rượu.

Thành thật mà nói, Đường Miểu không thể làm điều này.

"Chọn gì?" Khâu Vũ hỏi một câu như vậy sau khi nói Đường Miểu có điểm thấp nhất.

Sau khi Khâu Vũ nói xong, Đường Miểu nói: "Tôi chọn nói thật."

"Được." Khâu Vũ cười đáp lại.

Khâu Vũ cười đáp, nhìn Đường Miểu, nhắc nhở: "Nếu không muốn trả lời, cô có thể uống."

Đường Miểu mỉm cười.

"Vậy tôi bắt đầu hỏi đây." Khâu Vũ nói.

"Cô Đường."

"Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"