Thản Nhiên

Chương 3: Hắn đi rồi



Edit+beta: LQNN203

Đường Miểu vượt qua người đàn ông đứng ở cửa, trực tiếp bước vào.

Trong nhà không có đèn, ngay cả rèm cửa cũng không được kéo ra. Lúc cô bước vào, Đường Miểu đã ngửi thấy mùi thơm của trầm hương dùng để xoa dịu thần kinh trong phòng khách. Cô giống như một mảnh băng tan, bước vào cửa bước chân chậm chạp yếu ớt, cuối cùng Đường Miểu đi đến cuối huyền quan liền ngã xuống đất.

Mặt đất lạnh lẽo, nhưng Đường Miểu không có cảm giác gì, vừa rồi cô vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi. Cô ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đứng ở cửa, khẽ mấp máy môi.

"Đóng cửa lại." Đường Miểu nói.

Sau khi cô nói xong, Hạ Khiếu, người đang đứng ở cửa, đóng cửa lại, đồng thời bật đèn trong phòng khách lên.

Đèn bật sáng, tình hình trong nhà trở nên rõ ràng. Cửa vừa đóng lại, dường như nguy hiểm cũng cách ly với bên ngoài, cảm giác an toàn do không gian bịt kín này mang lại khiến nhịp tim của Đường Miểu từ từ bình tĩnh trở lại.

Cô cúi đầu, chiếc cổ mảnh mai cong thành vòng cung uyển chuyển và duyên dáng, tóc sau gáy được búi cao, để lộ làn da trắng nõn và sạch sẽ.

Cô giống như một con thiên nga trắng lơi lỏng, đang thả lỏng tinh thần và cảm xúc của mình một chút.

Hạ Khiếu đứng ở cửa, nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất, từ đầu đến cuối không nói một lời. Anh đứng đó, dáng người cao và thẳng phản chiếu bóng đen cao và dài dưới ánh đèn, vừa đủ để che khuất người phụ nữ dưới bóng.

Căn nhà yên tĩnh, hơi thở của người phụ nữ trở nên rõ ràng trong môi trường yên tĩnh này. Hơi thở của cô dần trở nên nhẹ nhàng từ hơi thở gấp gáp và nặng nề lúc đầu, khi hoàn toàn bình tĩnh lại, người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lúc nãy ở cửa hay khi người phụ nữ trực tiếp bước vào nhà anh, Hạ Khiếu không nhìn rõ dáng vẻ của người phụ nữ. Khi đèn được bật lên, cô yên lặng ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn anh, Hạ Khiếu cuối cùng cũng nhìn kỹ dáng vẻ của cô.

Cô không tính là quá xinh đẹp.

Người xinh đẹp luôn có những đường nét trên khuôn mặt sâu và sắc nét, khi nhìn vào người khác thường lộ ra vẻ kiêu ngạo vì tự tin về ngoại hình của mình.

Cô hoàn toàn trái ngược với vẻ xinh đẹp đó.

Cô thuộc tuýp người rất ôn hòa. Các đường nét trên khuôn mặt cô không sâu mà khá nhẹ, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng ngần khiến các đường nét trên khuôn mặt cô trông mềm mại hơn.

Nhưng cô lại đẹp. Ngay cả khi không đẹp theo nghĩa thông thường, thì ở cô vẫn có một vẻ đẹp thu hút theo cách khác. Đôi mắt của cô là đôi mắt hạnh nhân điển hình, khi nhìn người thì có ánh sáng, có lẽ vì màu da nên con ngươi đen như mực, khi nhìn người khác lộ rõ ​​vẻ thanh triệt ngây thơ.

So với đôi mắt, các đường nét khác trên khuôn mặt của cô hơi mờ nhạt hơn một chút. Nhưng trong sự mờ nhạt còn có một nét quyến rũ khác, đó là đôi môi căng mọng và hồng hào, khi căng thẳng đường viền môi cũng căng thẳng theo. Nhưng bây giờ trong môi trường an toàn, đường viền môi cũng đã lỏng ra, sau khi thả lỏng, màu sắc của môi cũng sáng và mềm hơn trước một chút.

Tóm lại, cô là một người phụ nữ ưa nhìn, không phải loại phụ nữ mà Hạ Khiếu thường thấy.

Hạ Khiếu đã chơi trong ban nhạc rất nhiều năm, anh đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ, có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp như những ngôi sao. Cô không giống như một vì sao, mà giống như vầng trăng treo trên bầu trời đêm, có ánh sáng nhàn nhạt khiến người ta không để ý tới.

Trái với Hạ Khiếu, khi Đường Miểu nhìn thấy Hạ Khiếu đã cho rằng anh là người đẹp nhất mà cô từng thấy.

Ngay từ khi cô đến xem nhà, người môi giới chỉ nói đơn giản rằng hàng xóm của cô là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai. Nhưng cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Khiếu, Đường Miểu mới cảm thấy cách miêu tả của người môi giới về anh quá nhạt nhẽo.

Người đàn ông còn rất trẻ.

Trông anh chỉ ở độ tuổi đôi mươi. Anh đang đứng ở cửa nhà mình, bởi vì quá cao và thẳng, Đường Miểu phải vất vả lắm mới có thể ngẩng đầu lên mới có thể bắt gặp ánh mắt của anh.

Anh có đôi mắt rất đẹp. Nó không phải là mắt hoa đào theo nghĩa thông thường, cũng không phải là mắt phượng thuần khiết, mà ở giữa cả hai. Đường viền của đôi mắt được xác định rõ ràng dưới hàng lông mi đen dày, giữa mí mắt trên và dưới là một đôi con ngươi màu nâu, ánh sáng không đáy.

Anh có một khí chất và cảm giác rất rõ ràng của một người chơi trong ban nhạc. Điều này xuất phát từ mái tóc xoăn dài và sự lạnh lùng, xa cách tự nhiên của anh.

Giống như màu mắt của mình, màu tóc của anh cũng nhạt, là một màu lanh còn nhạt hơn màu hạt dẻ. Tóc dài hơn một chút, nhưng bởi vì nước da của anh quá lạnh và trắng, đường nét khuôn mặt dưới mái tóc càng thêm rõ ràng.

Anh có một vẻ đẹp công kích. Đường nét của khuôn mặt sắc nét, mịn màng, đường nét cằm như dao, trên khuôn mặt này, ngũ quan của anh rất sâu mà tinh xảo, đường quai hàm nối liền với chiếc cổ thon gọn. Mặc dù lúc này anh đang nhìn xuống Đường Miểu, cằm tự nhiên nâng lên cao ngạo, yết hầu giữa cổ hơi lăn, nhưng anh không có ý định nói.

Anh rất cao, khuôn mặt của anh rõ ràng là nhỏ so với chiều cao của anh.

Với tỷ lệ cơ thể như vậy, Đường Miểu nhất thời bị phân tâm, cô nghĩ nếu không chơi trong ban nhạc anh nên làm người mẫu.

Sau khi phân tâm như vậy, Đường Miểu nhanh chóng hoàn hồn trước ánh mắt lạnh lùng của đối phương. Đôi mắt cô chuyển động, cho rằng ánh mắt vừa rồi khi nhìn anh quá lộ liễu, cô thu hồi ánh mắt, đứng dậy khỏi mặt đất.

"Xin lỗi."

Đường Miểu nói.

Hôm nay cô quả thực rất thô lỗ, không chỉ gõ cửa nhà hàng xóm, còn vào nhà anh mà không được sự đồng ý của anh, ngoài ra để giảm bớt nỗi sợ hãi, cô còn gọi anh là chồng.

Nghĩ đến đây, mặt Đường Miểu nóng lên, đồng thời giải thích cho đối phương lý do hành vi vừa rồi của mình.

"Tôi bị theo dõi. Khi tôi vừa bước ra khỏi thang máy, người kia dường như đang ở trong hành lang. Tôi muốn về nhà nhanh chóng, nhưng anh ta hình như đã đi ra. Tôi sống một mình, tôi sợ khi tôi mở cửa, hắn cũng đi theo nên đã gõ cửa nhà anh."

Lúc này, Đường Miểu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Khiếu một lần nữa, trong mắt mang theo ý cười hối lỗi, lại lần nữa xin lỗi.

"Xin lỗi."

Khi cô xin lỗi lần nữa, ánh mắt của Hạ Khiếu có chút thay đổi. Tuy nhiên, sự thay đổi này không làm thay đổi sự xa cách và thờ ơ trong mắt anh, mà thay vào đó nó làm tăng thêm một chút cảm xúc khác trên cơ sở này.

Khi Đường Miểu nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của người đàn ông, nụ cười của cô từ từ lắng xuống.

Ngay khi cô thu lại nụ cười của mình, Hạ Khiếu bước đến trước mặt cô.

Vừa rồi hai người cách nhau một khoảng nhất định, Đường Miểu vẫn có thể nhìn ra vẻ cao lớn của anh. Sau khi anh đến gần bên cô, vẻ cao lớn của anh càng hiện rõ trước mắt cô.

Ánh mắt Đường Miểu dần dần bị bóng dáng của anh chiếm cứ, lúc này Đường Miểu cảm giác được một luồng khí nguy hiểm lạnh lẽo khác dần dần tới gần ăn mòn cảm giác bị động của cô.

Phải nói khi vừa rồi bị theo dõi, cô vẫn có cách tránh né nguy hiểm, nhưng lúc này, nguy hiểm do Hạ Khiếu lộ ra dường như đóng băng cô lại, khiến cô như đang chìm trong đáy biển sâu, không thể di chuyển.

Quai hàm Đường Miểu khẽ run lên vì sự ngột ngạt này.

Khi đi đến bên người phụ nữ, Hạ Khiếu cũng có thể nhìn thấy rõ hơn sự thay đổi trong biểu cảm của cô. Đứng trước mặt cô, anh ngửi thấy mùi thơm hoa nhài nhẹ nhàng và êm dịu trên cơ thể cô. Hạ Khiếu khẽ rũ mi xuống, nhìn về phía cằm của người phụ nữ hơi run rẩy, hỏi.

"Làm sao cô biết đến nhà tôi là sẽ an toàn?"

"Cô không sợ vừa ra khỏi miệng cọp, lại tiến vào ổ sói sao?"

Cổ họng Đường Miểu thắt lại.

Mặc dù trong tiềm thức cô đã chọn phương pháp thoát khỏi nguy hiểm khi cảm nhận được nguy hiểm, nhưng người đồng nghiệp thực hiện phương pháp này lại tự đưa cô vào một tình huống nguy hiểm khác.

Có lẽ nếu cô không thoát khỏi sự theo dõi của người đàn ông bên ngoài, thì cô sẽ phải chịu đựng nguy hiểm mà người đàn ông đó mang lại cho cô trong không gian bên ngoài. Nhưng bây giờ, cô đã vào lãnh thổ của Hạ Khiếu, ở một mức độ khác, tình hình của cô vẫn không thay đổi.

Vì cô vẫn ở chung một không gian với một người đàn ông xa lạ.

Hơn nữa còn thuộc về anh, một không gian khép kín.

Khi người đàn ông nói những lời này, gần như ngay lập tức, sau gáy Đường Miểu xuất hiện một cơn ớn lạnh.

Người đàn ông vẫn đứng trước mặt cô, vẫn dửng dưng nhìn xuống cô. Cơ thể Đường Miểu chậm rãi cứng lại, ngẩng đầu nhìn anh, gáy có chút cứng ngắc.

Ngay khi hai người đối mặt, Hạ Khiếu định thu hồi ánh mắt, người phụ nữ đã mở miệng.

"Không sao," cô nói.

Ánh mắt của Hạ Khiếu lại nhìn cô một lần nữa.

Đường Miểu vẫn ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô đảo qua mắt anh, như là lướt qua trên mặt anh. Cô nhìn dáng vẻ của anh, nói với anh.

"Ít ra thì con sói cũng đẹp trai hơn."

Sau khi người phụ nữ nói xong, ánh mắt Hạ Khiếu khẽ rụt lại.

Đây là suy nghĩ thật sự của Đường Miểu lúc này.

Theo như sự lựa chọn vừa rồi, nếu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hãy lựa chọn nguy hiểm mà mình có thể chấp nhận. So với người đàn ông bên ngoài, Hạ Khiếu quả thực là một lựa chọn tốt hơn.

Tất nhiên, khi cô nói điều này, cô chỉ đang trả lời câu hỏi của Hạ Khiếu. Mặc dù Đường Miểu hoảng hốt, nhưng không vì thế mà mất đi lý trí. Khi cô biết Hạ Khiếu là người tốt, cô mới chọn cách gõ cửa nhà anh.

Rốt cuộc khi cô đến xem nhà, người môi giới từng nói rằng hàng xóm của cô là một người tốt mặc dù tính cách thờ ơ. Cho đến lúc này, người môi giới đã nói đúng. Mặc dù anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng anh đã không ngăn cản khi cô gõ cửa và trực tiếp bước vào.

Đường Miểu nói xong, ánh mắt lại lần nữa dừng trên đôi mắt anh. Người phụ nữ nhìn qua, đôi mắt đen như mực, hoàn toàn tin tưởng vào anh, một người xa lạ mà cô mới chỉ gặp một lần.

Bị nhìn như vậy, Hạ Khiếu đứng thẳng người, quay đi chỗ khác.

"Cô đi đi." Hạ Khiếu nói, "Hắn đi rồi."

"Hắn" mà Hạ Khiếu nói hẳn là người đi theo Đường Miểu. Thường đi theo một người phụ nữ trở về, thấy cô ta không phải độc thân sống một mình, người đi theo thường không dám tiếp tục tùy tiện, sẽ bỏ đi.

Sau khi nghe Hạ Khiếu nói, tâm trạng căng thẳng của Đường Miểu cũng thả lỏng. Khi người đi theo cô rời đi, đồng nghĩa với việc nguy hiểm cũng được dỡ bỏ, cô cũng nên về nhà.

"Cảm ơn." Đường Miểu nói cảm ơn.

Khi cô cảm ơn, người đàn ông đã trở lại phòng khách của mình, anh lấy một chiếc áo phông đen trên ghế sofa mặc vào để che đi phần thân trên phẳng phiu hấp dẫn của mình.

Đường Miểu nhìn đường cong eo rắn chắc cứng cỏi của người đàn ông biến mất dưới góc áo, thu lại ánh mắt có chút thất thố. Sau khi thu hồi ánh mắt, Đường Miểu không rời đi. Vốn dĩ cô định đến chào hỏi hàng xóm mới, nhưng không ngờ lần đầu tiên hai người gặp nhau lại có cảnh tượng như vậy.

Nếu đã gặp mặt, vậy cũng thuận tiện chào hỏi một chút.

"Tôi là hàng xóm mới của cậu, ở bên cạnh, mới chuyển đến hôm nay." Đường Miểu nhìn bóng lưng người đàn ông, nói với anh một câu như vậy. Nói xong, Đường Miểu giới thiệu bản thân.

"Tôi tên Đường Miểu."

Khi Đường Miểu giới thiệu bản thân, người đàn ông nghiêng người lấy một điếu thuốc trên bàn cà phê trong phòng khách đưa lên môi, thân hình và hình dáng sườn mặt anh hào phóng giao nhau, cho dù dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng khách, đều có cảm giác rõ ràng về ranh giới.

"Cậu tên gì?" Đường Miểu hỏi.

Sau khi Đường Miểu hỏi, người đàn ông cầm điếu thuốc nheo mắt nhìn cô.

"Hạ Khiếu."