Thản Nhiên

Chương 37: Cô liếm nhẹ vết thương trên khóe môi



Edit+beta: LQNN203

Khi mắt mở, mí mắt sẽ di chuyển các dây thần kinh trong mắt và đến đầu. Đường Miểu nhìn trần nhà khách sạn trên đầu, đầu óc như bị thứ gì chia cắt, từng đợt đau đớn truyền đến.

Đường Miểu nhìn bức tường trắng trên trần nhà, một lúc sau mới chậm rãi cuộn người lại, co rúm lại dưới gối.

Cô vừa trải qua triệu chứng say rượu quen thuộc này cách đây không lâu, cho nên khi cơn đau đầu ập đến, Đường Miểu mới biết tối hôm qua cô uống say.

Đường Miểu nằm nghiêng trên giường, nhìn rèm cửa sổ sát đất đã kéo lại.

Cô chỉ uống một chai bia ngày hôm qua. Dựa theo tửu lượng lúc trước, một chai bia đối với cô căn bản không có tác dụng. Nhưng là hôm qua, có thể là cô uống nhầm bia, cũng có thể là bởi vì quá lâu không uống, tửu lượng không như cô dự liệu, cho nên uống nhiều.

Sau khi uống quá nhiều bia, hậu quả của say là nôn nao. Ngoài cảm giác nôn nao, còn có một khoảng trống ký ức lớn về đêm qua sau khi trở về từ quán ăn.

Rèm cửa sổ từ trần đến sàn rất dày và cản nắng tốt. Nhưng vẫn có ánh sáng lẻn vào qua khe hở.

Ánh nắng rơi trên tấm thảm của căn phòng khách sạn dọc theo khoảng trống. Có một ít bụi trên thảm, trôi nổi và nhảy nhót dưới ánh sáng của khoảng trống này.

Đường Miểu nhìn chùm sáng, trong đầu bắt đầu nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Hầu hết những ký ức của cô về những gì đã xảy ra đêm qua vẫn còn tồn tại. Bao gồm cả việc đi ăn cùng Tề Viễn và những người khác, kể cả trò chuyện với Lâm Diệp, bao gồm cả việc Giảo Giảo liên lạc với cô trên WeChat sau đó, và thậm chí kể cả khi cô trở về phòng, cô nhớ rằng mình đã hứa sẽ chườm nóng cho Hạ Khiếu, định để dụng cụ chườm nóng ở quầy lễ tân cho anh dùng, nhưng Hạ Khiếu lại hỏi số phòng của cô.

Sau khi hỏi số phòng của cô, Hạ Khiếu đến phòng cô. Bọn họ ở trong phòng khách ngoài phòng ngủ, Đường Miểu chườm nóng cho anh. Cô mời Hạ Khiếu uống một chai nước, cuối cùng có lẽ là do cồn nên người cô càng ngày càng nóng, cuối cùng cô uống hết chai nước của mình, rồi gọi phục vụ phòng khách sạn lấy hai chai nước khoáng ướp lạnh.

Sau khi uống nước khoáng lạnh như băng, cơn nóng trong người cô được dập tắt. Cô ngồi trên sô pha, nói chuyện phiếm với Hạ Khiếu, đợi chườm nóng kết thúc. Trong lúc chờ đợi, cô trò chuyện với Hạ Khiếu.

Bao gồm cả việc cô hỏi Hạ Khiếu sẽ biểu diễn ở đâu tiếp theo, bao gồm cả lịch trình của anh ở Hải Thành, thậm chí bao gồm cả việc cô khao khát ở Hải Thành, cô còn hỏi về cuộc sống của Hạ Khiếu ngoài diễn xuất.

Cô nói Hạ Khiếu sống một cuộc sống tự do, Hạ Khiếu hỏi cô rằng cô có muốn một cuộc sống như vậy không, và cô nói rằng không muốn, cô thích một cuộc sống bình thường và ổn định.

Sau đó, Đường Miểu hỏi Hạ Khiếu có phải anh sẽ luôn như vậy không.

Anh sẽ luôn sống tự do như vậy, sẽ không tìm người mình thích, sẽ không kết hôn và sinh con.

Cô hỏi xong vấn đề này, Hạ Khiếu không nói nữa. Đường Miểu nói rằng có rất nhiều người thích anh, nhưng Hạ Khiếu nói rằng họ thích anh, không nhất thiết phải là người sẵn sàng ở bên anh cả đời.

Đường Miểu cũng nghĩ như vậy, bởi vì những người thích Hạ Khiếu có thể thích ca khúc của anh, tâm hồn của anh, nhưng đôi khi thích không nhất thiết là cả đời ở bên một người.

Kèm theo cái đau như cắt, thái dương Đường Miểu thậm chí còn nhói lên đau nhức. Đường Miểu vì đau đớn bên trong và bên ngoài mà quên mất suy nghĩ về những gì xảy ra sau đó. Cô nâng chăn lên quấn quanh đầu, sau khi thả lỏng người, ngừng suy nghĩ về những ký ức trống rỗng ngày hôm qua, cơn đau mới từ từ ngừng lại.

Chăn có mùi bạc hà còn sót lại sau khi cô tắm, còn có mùi nước khử trùng dùng để giặt ga giường của khách sạn. Hai hương vị kết hợp làm cho Đường Miểu vừa tỉnh lại liền ý thức rõ ràng hơn. Cô ôm lấy chăn, khi đầu óc không còn đau nữa, cô nhấc chăn xuống giường.

Dù hết đau đầu nhưng cảm giác nôn nao vẫn còn.

Sau khi say khướt, cả đêm tê liệt thần kinh của cơ thể còn kèm theo ý thức tỉnh lại, nhưng thân thể còn lâu mới khôi phục nhanh như lúc ý thức tỉnh lại, cho nên sau khi rời giường, Đường Miểu có chút loạng choạng.

Loạng choạng mở rèm cửa, ánh nắng ngoài cửa sổ hoàn toàn tràn vào theo động tác của cô.

Ánh mặt trời buổi sáng mặc dù không nóng như buổi trưa, nhưng vẫn đủ chói mắt, đôi mắt đang ở trong bóng tối, đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, Đường Miểu giơ tay che lại, nhíu mày nhìn ánh sáng.

Đường Miểu giơ tay che ánh sáng, sau khi mắt dần thích ứng với cường độ ánh sáng, cô mới rút ngón tay ra khỏi mắt.

Đường Miểu nhìn thấy Thanh Thành lúc chín giờ sáng.

Một thành phố như Thanh Thành với độ che phủ thực vật cao và màu sắc mạnh mẽ dường như có thể phản ánh đầy đủ vẻ đẹp của nó vào buổi sáng sớm của mùa hè dưới ánh nắng trong veo.

Mặt trời chín giờ sáng không còn chạng vạng như lúc mới mọc, cũng không chói chang gay gắt như giữa trưa, mà duy trì trạng thái thỏa hiệp nhất.

Mỏng và sáng, loại ánh sáng mặt trời này giống như một bộ lọc, chiếu lên cây cỏ xanh tươi khắp Thanh Thành. Giữa cây cối rậm rạp, thấp thoáng những bức tường và góc tường thành cổ, Đường Miểu đứng trong một căn phòng khách sạn cao nhìn ra tất cả những nơi này, như đang nhìn một bức tranh sơn dầu sống động và tinh xảo.

Đường Miểu sững sờ nhìn một hồi.

Ngắm nghía một hồi, cô lại loạng choạng đi về phía phòng tắm.

Đường Miểu hôm nay không có ý định rời khỏi Thanh Thành.

Mục đích cô ra ngoài lần này chủ yếu là để nghỉ ngơi. Về phần thời gian nghỉ ngơi, hôm qua lần đầu tiên xem một lễ hội âm nhạc mà cô đã mong đợi từ lâu, sau khi xem lễ hội âm nhạc, kinh nghiệm sống của cô cũng được coi là phong phú, chấp niệm của cô đối với lễ hội âm nhạc cũng coi như hoàn thành. Thời gian còn lại, cô phải làm những việc khác.

Chuyện khác cũng chỉ là đi chơi.

Thứ cô bị đau là ngón tay, và nó không ảnh hưởng đến việc cô đi chơi. Hơn nữa hiện tại cô đã tới Thanh Thành, đối với Thanh Thành cô rất có cảm tình, cho nên hôm nay cô sẽ ở Thanh Thành một ngày, sáng mai liền thong thả rời đi.

Nghĩ như vậy, Đường Miểu lát nữa sẽ dùng điện thoại di động kiểm tra xem phụ cận Thanh Thành có thể đi dạo danh lam thắng cảnh nào không, buổi trưa có thể ăn chút món ngon đặc sắc. Trong khi suy nghĩ, Đường Miểu cũng đi vào phòng tắm. Sau khi vào phòng tắm, Đường Miểu lấy bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng, bắt đầu đánh răng.

Bàn chải đánh răng là bàn chải do khách sạn cung cấp, nhưng đầu mềm, chải không quá khó chịu. Đường Miểu bóp xong kem đánh răng, đem bàn chải đánh răng rửa dưới vòi nước, nhét vào trong miệng.

Bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, Đường Miểu cầm lấy tay cầm bàn chải, đánh một cái. Vừa chải, Đường Miểu khẽ kêu một tiếng.

"A."

Khóe môi Đường Miểu truyền đến một trận đau âm ỉ.

Sở dĩ nói đau âm ỉ, là bởi vì Đường Miểu trước khi đánh răng sờ sờ khóe môi, cũng không có cảm giác được khóe môi đau. Khi cô vừa đánh răng, tay cầm của bàn chải đánh răng đã kéo môi trên của cô, lúc này cô mới cảm thấy một cơn đau lan dọc theo khóe môi.

Đường Miểu ngẩng đầu nhìn chiếc gương trước mặt, bên môi còn dính bọt kem đánh răng. Cô lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, sau đó giơ tay rửa sạch bọt kem đánh răng trên môi bằng nước. Vệ sinh xong, Đường Miểu ghé sát vào gương nhìn vào trong. Đường Miểu soi gương nhìn thấy vết thương trên khóe môi cô.

Đó là một vết thương nhỏ.

Nguyên nhân gây đau có thể là do da môi quá nhạy cảm.

Vết thương ở môi trên bên trái của cô, cách khóe môi không xa, ở vị trí mà hàm răng dưới không chạm tới được, vết thương nhỏ giống như bị chiếc răng khểnh cắn vào.

Đường Miểu nâng cằm, ghé sát vào gương nhìn kỹ vết thương.

Sau khi xác định vị trí vết thương, cô đưa đầu lưỡi lên liếm. Đầu lưỡi ướt át liếm lên vết thương nơi dây thần kinh đau đớn trực tiếp lộ ra, Đường Miểu lại phát ra một tiếng "a" đau đớn.

Xảy ra khi nào nhỉ?

Đường Miểu suy nghĩ một chút.

Hôm qua cô không có vết thương này, cho đến khi ký ức của cô trở nên trống rỗng.

Về phần vết thương là như thế nào... Đường Miểu nhe răng cắn cắn môi trên, suy nghĩ xem mình có vết thương lúc nào.

Nhưng dù cô có cắn mạnh đến đâu thì chóp răng dưới dường như không thể chạm vào vị trí này.

Cô không tự cắn được.

Đường Miểu chống tay lên bồn rửa mặt, nhìn vết thương nhỏ không dễ thấy trong gương, ngây người ra kết luận như vậy.

Sau khi đi đến kết luận này, một câu hỏi khác xuất hiện trong đầu cô.

Làm thế nào mà có?

Nghĩ như vậy, Đường Miểu ghé sát vào gương nhìn lần nữa. Trong gương, vết thương trông không giống như bị dụng cụ sắc bén nào đó cắt ra, bởi vì hình dáng vết thương không có quy tắc, miệng vết thương cũng không lưu loát.

Dường như có một thứ gì đó hơi sắc nhưng lại không sắc đã đè lên môi cô, rồi dần ma sát qua.

Đó có thể là gì?

Xem ra chỉ có thể là răng.

Nếu đó là một chiếc răng, thì răng của cô thậm chí không thể chạm vào nó được.

Đường Miểu nâng cằm, trái phải nhìn vết thương trong gương. Ngoài vết thương này, có vẻ như không có vết thương nào khác trên môi hay những nơi khác.

Không giống như cô đã tự làm rách, cũng không giống như cô đã nghiền nát bằng miệng chai nước khoáng khi cô uống nước ngày hôm qua. Ấn tượng của cô về ngày hôm qua quá hạn hẹp, dường như cô không có cách nào khác để biết ngoại trừ việc hỏi Hạ Khiếu.

Mà Hạ Khiếu có biết không?

Đường Miểu nhớ lại tối hôm qua chỉ hỏi Hạ Khiếu cuộc sống và kế hoạch tương lai, sau đó cái gì cũng không nhớ.

Sau đó cô đã nói chuyện gì với Hạ Khiếu, Hạ Khiếu rời đi lúc nào, cô hoàn toàn không có ký ức.

Nghĩ đến đây, Đường Miểu lại chống ở trên bồn rửa tay ngẩn người.

Cô say rồi ngủ quên trên giường cũng không sao. Nhưng lúc đó Hạ Khiếu vẫn còn ở đây, những vấn đề cô nói với Hạ Khiếu lúc đó đã có phần riêng tư. Sau đó cô không hỏi những chuyện riêng tư khác, phải không?

Nghĩ đến đây, Đường Miểu vô thức đưa đầu lưỡi liếm vết thương nhỏ trên khóe môi.

Sau khi say rượu, lời nói và hành động của cô táo bạo hơn bình thường.

Ví dụ như có một số việc không dám nói, làm sẽ không làm, sau khi uống rượu, đặc biệt là sau khi ngấm cồn, sẽ táo bạo hơn, không cần đếm xỉa đến cảm xúc của đối phương.

Cách tiếp cận bất lịch sự như vậy chắc chắn sẽ khiến đối phương khó chịu.

Vì vậy, hôm qua cô có làm như vậy không?

Đồng thời, Hạ Khiếu có tức giận vì cô làm như vậy không?

Nghĩ đến đây, Đường Miểu lại ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Cô không nhớ gì về những gì đã xảy ra nhỏ nhặt ngày hôm qua, nhưng Hạ Khiếu có thể biết.

Vậy cô đi hỏi Hạ Khiếu một chút là được.

Nếu Hạ Khiếu nói cô đã không làm bất cứ điều gì hoặc nói bất cứ điều gì ngày hôm qua, thì mọi người vui vẻ. Nếu cô đã làm hoặc nói điều gì đó khiến Hạ Khiếu không thoải mái, thì cô cũng sẽ xin lỗi.

Say rượu không bao giờ là cái cớ hay lý do để làm điều gì đó sai trái.

Nghĩ đến đây, Đường Miểu ra khỏi phòng tắm, trở lại trên giường.

Đường Miểu đã quên tối hôm qua trước khi đi ngủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng không quên để điện thoại di động ở cạnh giường. Đường Miểu đi lấy điện thoại di động, màn hình điện thoại hiện ra cô đã nhận được hơn chục tin nhắn WeChat.

Thấy một màn hình sống động như vậy, Đường Miểu khẽ chớp mắt, sau đó mở khóa màn hình.

Cô đã thêm rất nhiều người vào ngày hôm qua, nhiều tin nhắn WeChat được gửi bởi những người hâm mộ âm nhạc đã thêm cô vào ngày hôm qua. Nó có thể là một biểu tượng cảm xúc hoặc một lời chào, và sau lời chào, các câu hỏi đều xoay quanh Vang Bóng Một Thời không có ngoại lệ.

Đối với Vang Bóng Một Thời, họ đuổi theo các lễ hội âm nhạc và xin chữ ký, vốn đã rất thân thiết với ban nhạc. Nhưng bây giờ, hàng xóm của Hạ Khiếu là Đường Miểu xuất hiện trước mặt họ, quen biết hàng xóm của Hạ Khiếu, dường như sẽ gần với Hạ Khiếu hơn.

Những người hâm mộ âm nhạc đã thêm cô ngày hôm qua, cơ bản thêm cô với ý nghĩ này.

Dù sao cũng không có gì bổ sung, nếu có gì bổ sung thì càng tốt.

Đường Miểu đọc được mấy tin nhắn của fans âm nhạc, cũng không cần trả lời, sau khi chúc cô ngủ ngon hôm qua, sáng nay Giảo Giảo gửi cho cô một tin nhắn nữa, hỏi cô có đi lễ hội âm nhạc Phổ Thành không, có thể đi chơi với cô ấy và bạn bè của cô ấy không, thậm chí còn nhiệt tình nói có thể mời cô ấy đi ăn tối với Vang Bóng Một Thời không.

Nhưng Đường Miểu không có ý nghĩ gì về việc ăn uống, nhưng lời nói của Giảo Giảo nhắc nhở cô rằng ngày mai Vang Bóng Một Thời có một buổi biểu diễn lễ hội âm nhạc ở Phổ Thành, hôm nay sẽ đến Phổ Thành.

Trong khi cô đang nghĩ như vậy, tin nhắn WeChat của Tề Viễn cũng được gửi đến cùng lúc, Đường Miểu nhìn thấy tin nhắn WeChat mà Tề Viễn gửi đến, vội vàng mở hộp thoại trò chuyện.

【 Tề Viễn: Tụi em đã lên đường rồi, chị ở Thanh Thành chơi vui vẻ, có việc gì có thể liên hệ với em bất cứ lúc nào, em có bạn bên đó có thể giúp đỡ. 】

Dù đã đi nhưng bà mẹ Tề vẫn có những điều khiến anh ta nhớ mong.

Nhìn thấy tin nhắn của Tề Viễn, Đường Miểu nở nụ cười.

【 Đường Miểu: Được. 】

Sau khi Đường Miểu gửi xong, Tề Viễn liền trả lời WeChat.

【 Tề Viễn: Ơ, tỉnh rồi à? 】

【 Tề Viễn: Hôm qua uống bia hình như khá mạnh, Cát Bang náo loạn cả đêm, sáng sớm định hỏi xem chị có say hay không thoải mái gì đó không, sợ chị chưa tỉnh nên không quấy rầy. 】

Tề Viễn luôn luôn hoàn hảo trong công việc của mình. Nhìn thấy tin nhắn cậu ta gửi đến, Đường Miểu mới ý thức được, không phải do tửu lượng của mình, mà là do bia hôm qua rất mạnh.

【 Đường Miểu: Tôi cũng say. 】

【 Đường Miểu: Nhưng cũng không khó chịu, chỉ nôn nao mà thôi. 】

Đường Miểu gửi tin nhắn, Tề Viễn rất nhanh liền hồi đáp.

【 Tề Viễn: Vậy thì tốt. Nôn nao thì không sao, chỉ cần ngủ một giấc, không khó chịu là được. Cát Bang hôm qua chóng mặt và nôn mửa, buổi sáng như là đã mất nửa cái mạng. 】

【 Đường Miểu: Cậu ta không sao chứ? 】

Sau khi Đường Miểu hỏi xong như vậy, không lâu sau, Tề Viễn gửi đến tin nhắn thoại, là Cát Bang.

"Không sao, ăn sáng xong là khỏe, người trẻ tuổi đều mạnh mẽ."

Từ giọng nói cùng giọng điệu của cậu ta, thật sự có vẻ không có vấn đề gì, lúc cậu ta nói lời này, Đường Miểu cũng nghe được tiếng cười của Lâm Diệp và Tề Viễn.

Nghe giọng nói, Đường Miểu khẽ mím môi.

Kèm theo cô mím môi, xung quanh môi truyền đến một trận xé rách đau đớn, Đường Miểu nhe răng trợn mắt, rất nhanh khôi phục hình dạng miệng bình thường, giảm bớt đau đớn.

【 Đường Miểu: Mọi người đã lên đường sắt cao tốc rồi à? 】

Khoảng cách giữa Phổ Thành và Thanh Thành không quá xa, nếu đi đường sắt cao tốc chỉ mất một giờ. Khi họ nói về Lễ hội âm nhạc Phổ Thành ngày hôm qua, họ đã đề cập sẽ đi tàu cao tốc đến đó ngày hôm nay.

【 Tề Viễn: Ừm. Đã nửa giờ rồi. 】

Tề Viễn gửi tin xong, ngón tay Đường Miểu gõ gõ bàn phím, gõ vài chữ, gửi lại.

【 Đường Miểu: Hạ Khiếu đâu? 】

Vừa rồi khi cô và Tề Viễn gửi tin nhắn, Cát Bang đã gửi một tin nhắn thoại, trong đó có tiếng cười của Tề Viễn và Lâm Diệp, nhưng không có Hạ Khiếu.

Trên thực tế, cho dù là lúc bình thường, khi ba người nói chuyện, Hạ Khiếu cũng rất ít khi lên tiếng. Nhưng bây giờ, Đường Miểu không biết chuyện ngày hôm qua, cho nên cô muốn mượn cớ này để tìm hiểu.

Sau khi gửi tin này, để tránh Tề Viễn suy nghĩ quá nhiều, Đường Miểu đã gửi một tin nhắn khác.

【 Đường Miểu: Vừa rồi tôi nghe Cát Bang nói, có tiếng của cậu còn có Lâm Diệp, không nghe thấy tiếng của cậu ấy, cậu ấy cũng uống nhiều nên cảm thấy không thoải mái sao? 】

【 Tề Viễn: Không có. 】

Tin nhắn của Tề Viễn đến rất nhanh, nhìn thấy Tề Viễn gửi tin nhắn tới, lông mi Đường Miểu vừa động.

Nhưng ngay sau đó, Tề Viễn gửi thêm hai tin nhắn.

【 Tề Viễn: Nhưng cậu ấy đang ngủ. 】

【 Tề Viễn: Cậu ấy nói tối hôm qua ngủ rất muộn, vừa lên xe liền ngủ thiếp đi. Em hỏi cậu ấy tại sao tối qua không ngủ, cậu ấy không nói gì. 】

Sau cùng, Tề Viễn hướng máy ảnh của mình về phía Hạ Khiếu đang ở bên cạnh, chụp một bức ảnh gửi cho Đường Miểu.

Khi Đường Miểu nhìn thấy bức ảnh Tề Viễn gửi đến, nhìn vào khuôn mặt của Hạ Khiếu đang đội mũ và đeo khẩu trang nhắm mắt ngủ trong máy ảnh, Đường Miểu lè lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương ở khóe môi cô.