Thần Thật Là Yếu Đuối

Quyển 1 - Chương 35: Không tới một ngày nào cả



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Hai con bồ câu một xám một trắng rất mập mạp.

Ninh Như Thâm cân nhắc trong chốc lát rồi thò tay ra vặt lông, nuốt nước miếng không nỡ ăn.

Cậu có một cái miệng, một cái dạ dày.

Một con bồ câu sao mà đủ ăn được?

Cậu ôm lấy hai con chim béo không biết nguy hiểm đang tới gần, vừa vặt lông chúng vừa nghĩ: Hiên Vương chỉ nói rằng muốn được hồi âm, nhưng không nói là bao giờ hồi âm.

Chi bằng cậu phối giống hai con chim trước để chúng đẻ ra một ít trứng, sau đó sẽ có một đàn bồ câu con...

Đời con đến đời cháu không bao giờ kết thúc.

Như vậy mới phù hợp với nguyên tắc phát triển bền vững. [1]

[1] Sustainable Development Goals – SDG, còn được gọi là Mục tiêu toàn cầu, là mục tiêu phổ quát được thiết kế nhằm chấm dứt đói nghèo, bảo vệ hành tinh và đảm bảo rằng tất cả mọi người được hưởng hòa bình và thịnh vượng vào năm 2030 ở mỗi quốc gia thành viên Liên hiệp quốc.



Ninh Như Thâm càng nghĩ càng thấy có lý, cất giọng gọi Thập Nhất đang ở trên bờ tường, "Lạch Cạch, giúp ta bỏ chim bồ câu vào trong lồng."

Thập Nhất nhanh nhẹn nhảy xuống, "Hôm nay có hai con à?"

Ninh Như Thâm, "Black Friday." Nên có chiết khấu.

Thập Nhất, "?"

"Không có gì, mau bắt chúng vào đi."

"..."

Buổi chiều ngày hôm đó, chiếc chuồng chim bồ câu mới dựng được đặt ở một góc của chủ viện.

Ninh Như Thâm nghĩ tới sau này sẽ được ăn tiệc bồ câu, thế là cho hai con bồ câu ăn sung mặc sướng:

"Ăn đi ăn đi, ăn no cho rửng mỡ."

Cuối cùng thì hai con bồ câu cũng phát hiện ra chúng phải sống như chim hoàng yến, vừa hoảng sợ vỗ cánh phành phạch vừa mổ thóc mà ăn: Cu cu cu!

Bên cạnh, Nghiêm Mẫn tò mò ngắm nghía, "Đại nhân, ngài muốn nuôi thú cưng à?"

"Ừm... đại khái là thế." Ninh Như Thâm ậm ừ trả lời rồi dặn dò: "Từ ngày mai ta phải đến Lễ bộ để làm việc rồi, không có nhiều thời gian ở phủ. Giúp ta chăm sóc chúng cho tử tế nhé."

"Vâng, đại nhân!"

Ninh Như Thâm gật đầu, vui vẻ quay về phòng.

Đợi cậu đi rồi, Nghiêm Mẫn đứng ngắm chiếc chuồng chim, sau đó vươn tay ra lật đuôi của chúng lên để xem:

Ồ, cả hai con đều là chim trống.

- --

Hôm sau, Ninh Như Thâm lên triều.

Trong lúc lâm triều, chính lệnh đã được ban hành xuống dân chúng, có lẽ sẽ làm dậy lên một cơn sóng gió lớn cho các thế gia ở kinh thành.

Cậu thầm tính toán trong lòng:

Phải bóc lột như thế nào để vừa êm đềm vừa lặng lẽ đây?

Ngẫm nghĩ cả buổi sáng, cuối cùng Ninh Như Thâm cũng có một kế hoạch cơ bản. Đang hoàn thiện nó ở trong đầu thì cậu nghe thấy giọng nói lảnh lót của Đức Toàn ở phía trên, "Bãi triều!"

Cậu sực tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn.

Lý Vô Đình vừa đứng dậy, long bào màu vàng sáng càng tôn lên sườn mặt lạnh lùng đầy ưa nhìn, có cảm giác rất uy nghiêm cao quý không thể chạm tới.

Ninh Như Thâm nhìn đến mức thất thần.

Cậu còn nhớ khi mình hôn mê vào mấy ngày trước, cậu luôn bám chặt không buông tay. Nếu như người chăm sóc cho cậu khi đó là Lý Vô Đình...

Cậu cắn môi:

Chẳng lẽ cậu coi long bào của hắn thành nhà cây cho mèo?

Trong lúc suy nghĩ, Lý Vô Đình đã khuất bóng sau điện.

Ninh Như Thâm nhìn theo, không biết mình có phải tới Ngự Thư Phòng để điểm danh nữa không.

"Ninh đại nhân!" Đúng lúc này, Quản Phạm luồn lách tới gần cậu, nhiệt tình xoay người Ninh Như Thâm ra ngoài điện:

"Đi thôi, đến Lễ bộ!"

"..." Ninh Như Thâm bị hắn đẩy ra ngoài, "Ồ, được thôi."

Thôi vậy, dù sao thì Lý Vô Đình cũng đâu có triệu kiến cậu.

- --

Hai người vừa trò chuyện vừa ra khỏi cổng hoàng cung.

Vạt quan bào đỏ rực khẽ bay trong gió.

Một người là Lễ bộ Thượng thư, người còn lại là Đốc điển thị Tòng Tam phẩm... Tuy là Tòng Tam phẩm nhưng dường như Đốc điển thị là chức quan độc lập hoàn toàn, không nằm dưới sự cai quản của Lễ bộ, quyền hành có thể nói là ngang hàng với Thượng thư.

Các triều thần đứng từ xa nhìn thấy, thi nhau đoán già đoán non:

Chính lệnh đã được ban hành, đang là thời gian nước sôi lửa bỏng, có lẽ hai vị quan lớn của Lễ bộ đang bí mật bàn bạc đối sách.

- --

Trên lối đi ngoài cổng cung, Ninh Như Thâm thích thú hỏi: "Trưa nay chúng ta ăn gì vậy?"

Quản Phạm, "Cà tím kho quẹt, thịt viên chiên, lợn sữa nướng!"

Ninh Như Thâm nuốt nước miếng ừng ực, "Ồ lợn sữa nướng nghe hấp dẫn đấy... Nhắc mới nhớ, dạo này ta đang nuôi hai con bồ câu, đợi trứng nở ra con, ta sẽ mời mọi người ăn tiệc bồ câu."

Quản Phạm góp ý, "Trứng cũng giữ lại một ít."

Ninh Như Thâm như được khai sáng, nhìn hắn với ánh mắt bái phục: Đúng là gừng càng già càng cay, không bỏ qua bất kỳ món nào.

Bầu không khí vui vẻ kéo dài đến tận Lễ Bộ.

Phòng làm việc của Ninh Như Thâm nằm riêng ở một phía. Cậu và Quản Phạm cùng bước vào phòng, căn phòng sáng sủa ngăn nắp, nội thất được bày biện rất có trật tự.

Mấy quan viên được phái đến để hỗ trợ đã sớm quen mặt Ninh Như Thâm, "Ninh đại nhân, đây là lần đầu tiên mọi người làm việc này, không biết có cần chú ý điều gì không?"

Ninh Như Thâm vén áo ngồi xuống, "Chú ý đừng để lòi đuôi."

"???"

"À nhầm... Ý ta là cố gắng làm việc thiện, để đối phương nhìn thấy sự chân thành và điểm tốt của chúng ta."

Cả đám ngẫm nghĩ rồi nặn ra một nụ cười, "Như thế này sao?"

"..." Ninh Như Thâm thở dài, "Bỏ đi."

Ai cũng cũng lộ hết cả đuôi ra rồi.

- --

Hôm nay là ngày đầu tiên ban hành chính lệnh.

Rất nhiều thế gia vẫn đang ở trong trạng thái nghe ngóng động tĩnh. Đến giờ Thân của buổi chiều, văn phòng vẫn không có ai ghé thăm.

Người được sai đi nghe ngóng đã quay về bẩm báo, "Hình như gia bộc của các thế gia đang nghe ngóng ở bên ngoài."

"Đại nhân, như thế này thì không thể triển khai bước tiếp theo được."

Ninh Như Thâm tựa vào ghế và gõ ngón tay, "Ừm..."

Cậu đang nhắm mắt suy nghĩ, quan viên bẩm báo khi nãy toát mồ hôi:

Không hổ là người được bệ hạ trọng dụng nhất, hành động cử chỉ và sắc mặt đều giống y hệt với Thánh thượng khi ngài đến thị sát Lễ bộ...

"Thế này đi." Lát sau, Ninh Như Thâm cầm bút lên bắt đầu viết chữ, "Ngươi giao cái này cho một hộ vệ tên là Lạch Cạch ở trong phủ ta, hắn sẽ biết phải làm thế nào."

Quan viên kia choàng tỉnh: Gì? Lạch Cạch??

Nửa canh giờ sau.

Năm sáu người ăn mặc sang trọng nối đuôi nhau cầm thiệp bái phỏng đi vào trong cổng Lễ bộ.

Mấy tên gia bộc đứng quan sát từ xa, nhìn thấy như vậy thì quay về phủ để báo cáo.

Trong văn phòng ở Lễ bộ.

Ninh Như Thâm nhìn đám Thập Nhất đang cải trang thành gia chủ và quản sự, cậu phẩy tay bảo họ điền vào đơn đăng ký đấu thầu.

"Viết bừa tên gì cũng được... Đừng có điền là Lạch Cạch. Đúng rồi, mấy chỗ trống kia cũng điền hết vào, đã làm thì làm cho trót."

"Điền xong thì xếp hàng ở phía trước, tối nay ta sẽ đãi các ngươi ăn cơm Lễ bộ. Để ta báo với Quản đại nhân một tiếng."

Ninh Như Thâm liếc nhìn, nhận ra một khuôn mặt quen thuộc. Cậu lục lọi trong đầu:

"...Lục Ngũ?"

Lục Ngũ bình tĩnh gật đầu, "Đại nhân."

Ninh Như Thâm nhìn sang Thập Nhất:?

Ngươi vặt được người ta ở đâu vậy?

Thập Nhất giải thích, "Đồng liêu Cẩm Y Vệ, thấy hắn đang ăn bánh trôi nước ở trên đường nên tiện tay bắt về."

Ninh Như Thâm nhớ lại đêm ấy Lục Ngũ đã đi cùng bệ hạ, cậu nhìn Thập Nhất một cách khó xử: Đây là "cựu đồng nghiệp" thay thế vị trí của ngươi ở Ngự tiền đấy.

Cậu không nỡ nói toạc ra, đành bảo: "Vất vả rồi."

Cả đám đang điền giấy tờ thì có thuộc hạ dẫn một thanh niên mặc cẩm bào màu xanh đậm bước vào:

"Đại nhân, Lữ thị tới."

Thanh niên đó vào cửa, thấy một hàng người dài thì sợ tới mức nhảy dựng lên!

Hắn ngó vào trong từ cuối hàng, "Đại nhân?"

Ninh Như Thâm ung dung ngồi thẳng lưng lên, "Đừng vội, trước ngươi còn sáu nhà nữa, cứ xếp hàng đi."

"...?"

Tới lượt của thanh niên ấy thì đã là hai khắc sau.

Ninh Như Thâm bảo hắn điền giấy tờ, cậu nhìn lướt thông tin trên đó: Lữ Kha, tiệm bánh lâu đời ở kinh thành, có quan hệ họ hàng với Thông Chính sứ.

Cậu nhìn lướt qua rồi bỏ tờ giấy ấy xuống cuối xấp giấy đăng ký.

Lữ Kha cả kinh, "Sao thảo dân lại ở dưới cùng?"

"Đừng nóng vội, xếp theo thứ tự trước sau mà."

Ninh Như Thâm bình thản đáp rồi bắt đầu giảng giải cho hắn nghe.

Từ cơ chế sàng lọc khắt khe đến những vị trí mở rộng hiếm có, rồi những lợi nhuận từ quảng cáo, lợi nhuận lâu dài…

Cho đến khi hắn choáng váng đầu óc, cảm thấy cũng có lý:

"Vậy đại nhân cảm thấy ta có cơ hội trúng thầu không?"

"Trước mắt thì khá là có hy vọng."

Ninh Như Thâm tỏ ra vô hại, ""Ta sẽ công khai tất cả những người tham gia đấu thầu ở đây, Lữ công tử có thể đến xem bất cứ lúc nào. Muốn thay đổi thì nộp lúc nào cũng được."

Vốn dĩ khuôn mặt Ninh Như Thâm đã trắng trẻo, ánh mắt trong sáng, lúc nói chuyện thì rất ôn hòa, Lữ Kha chỉ cảm thấy cậu vừa thân thiết vừa dễ gần, lại còn ưa nhìn nữa...

Lữ Kha vô thức thở chậm lại, khẽ nói: "Vâng, đa tạ đại nhân."

Ninh Như Thâm mỉm cười, "Đi thong thả."

Chờ hắn đi rồi, các diễn viên quần chúng và thuộc hạ trong phòng đều quay phắt ra nhìn cậu.

Ninh Như Thâm không cười nữa, chỉ tay ra ngoài, "Phải nói chuyện như vậy, hiểu chưa?"

Mọi người, "..."

Ngài lừa người ta đến mức què chân luôn rồi đấy. [2]

[2] Thoại trong tiểu phẩm hài của Triệu Bản Sơn. Ông già được mệnh danh là "vua lừa đảo" có một đôi nạng, bà vợ thách ông bán được nạng cho người lành lặn. Sau một hồi nói chuyện trên trời dưới biển với một thanh niên nọ thì ông già đã thành công đánh lừa anh ta tin rằng bản thân bị què chân và phải mua đôi nạng.

- --

Tin tức về sự cạnh tranh bắt đầu đồn mười đồn trăm.

Không tới hai ngày, càng lúc càng nhiều thế gia sai người tới cửa để điền nguyện vọng đấu thầu.

Người nào cũng đi vào trong sự hoài nghi, cuối cùng ra về với cái chân què.

Trong thời gian đó, diễn viên quần chúng do người hầu Ninh Phủ và Cẩm Y Vệ sắm vai cũng thường xuyên ghé thăm, cùng ăn "cơm văn phòng" của Lễ bộ với Ninh Như Thâm.

Quản Phạm xắn tay áo để tập trung thồn cơm với Ninh Như Thâm, hắn không nhịn được mà cảm thán, "Ninh đại nhân sao lại vướng bận gia đình thế kia?"

Ninh Như Thâm bới cơm, "Chúng ta sắp giàu to rồi, phải cho họ chút cát xê chứ."

Dạo này Quản Phạm học được rất nhiều từ vựng mới, hắn hào sảng đáp: "Cũng đúng!"

Các thế gia tới bái phỏng liên tục không ngớt.

Năm sáu ngày liền, Ninh Như Thâm cứ bãi triều xong là chạy thẳng đến Lễ bộ, bận bịu ngược xuôi.

Cho đến buổi tối về nhà, cậu mới có chút thời gian ngó ngàng đến hai con bồ câu núc ních:

Chúng mày đẻ trứng chưa?

Đã ấp ra chim non chưa?

Một tuần sau, chuồng chim vẫn trống huơ trống hoác.

Ninh Như Thâm bám lên thành chuồng rồi than thở: Sống chung với nhau không có tình yêu, quả nhiên là không thể gắn bó được.

- --

Cậu ở bên này trông ngóng bồ câu đẻ trứng, không hề nhận ra mình đã quên béng mất người ở trên long ỷ những mấy ngày liền.

Trong cung, Ngự Thư Phòng.

Sắc trời dần tối, trong phòng được thắp vài ngọn nến khắc hoa.

Lý Vô Đình đang ngồi ở sau Ngự án để xử lý chính vụ. Môi hắn mím lại thành đường thẳng, ánh nến hắt lên đường nét khuôn mặt sắc sảo tạo ra vài vết bóng nhạt.

Cung nhân xung quanh đều im lặng cúi đầu đứng ở hai bên.

Trong bầu không khí tĩnh mịch, cảm giác đè nén càng lúc càng tăng.

Đức Toàn đứng cạnh vô cùng nóng ruột:

Hầy, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi. Từ lúc Ninh đại nhân đến Lễ bộ thì không tới đây một ngày nào cả, đúng là quên béng bệ hạ luôn rồi!

Cạch, cây bút đặt xuống Ngự án phát ra tiếng động.

Lý Vô Đình đã xử lý xong chính vụ, hắn day trán rồi gọi, "Lục Ngũ."

Một bóng người lập tức đáp xuống Ngự tiền, "Bệ hạ."

Mỗi một Ngự tiền Cẩm Y Vệ đều có biệt hiệu của riêng mình, bọn họ đảm đương vai trò tai mắt cho thiên tử. Nếu không có việc gì khẩn cấp, cứ cách bảy ngày họ mới phải quay về Ngự tiền để báo cáo tình hình.

Hôm nay vừa hay đến lượt Lục Ngũ.

Lý Vô Đình, "Nói đi."

Lục Ngũ dập đầu, "Gần đây không có chuyện gì lớn, ngày nào ti chức cũng ở Lễ bộ với Ninh đại nhân."

Dứt lời, Ngự tiền rơi vào im lặng.

Đức Toàn nghe vậy thì thót tim:

Đã mấy ngày bệ hạ không được ở cạnh Ninh đại nhân, còn ngươi thì ngày nào cũng dính lấy ngài ấy, đúng là biết cách chọc vào nỗi đau của người khác!

Giọng nói của Lý Vô Đình vang lên, "Ồ? Y làm những việc gì."

Lục Ngũ không hề nhận ra, bẩm báo với khuôn mặt không cảm xúc, "Ninh đại nhân lừa... à không, dẫn dắt hơn mười gia tộc cùng tham gia đấu thầu, tình hình rất khả quan. Ngài ấy còn đãi mọi người ăn cơm văn phòng của Lễ bộ..."

Đại khái là nhớ tới cơm Lễ bộ, yết hầu Lục Ngũ rục rịch đầy đáng ngờ.

Lý Vô Đình gõ xuống mặt bàn, "Sau khi hết việc thì sao."

Lục Ngũ nhớ tới lời kể của Thập Nhất, "Sau khi hết việc thì Ninh đại nhân về phủ, ép hai con bồ câu trống phải đẻ trứng."

Lý Vô Đình, "..."

Hình như hắn không nghe rõ lắm, "Cái gì?"

Lục Ngũ, "Ép hai con bồ câu trống đẻ trứng cho ngài ấy ăn."

Lý Vô Đình không nói nên lời trong một khoản thời gian khá lâu.

Một lúc sau, giọng nói bình thản của đế vương mới tiếp tục cất lên, "Y rảnh rỗi đến mức ấy mà không tới Ngự Thư Phòng một lần nào?"

"Thôi vậy, ngươi lui xuống đi."

Trong Ngự Thư Phòng, Đức Toàn sốt hết cả ruột:

Ninh đại nhân đúng là, sao không nhớ thương bệ hạ nhiều hơn cơ chứ!

Chiếc quan bào của Ninh Như Thâm đã được giặt sạch sẽ rồi. Tuy rằng chưa vứt đi nhưng cũng không sai người đưa nó về Ninh Phủ, thế là nó cứ nằm chình ình ở thiên điện của Ngự Thư Phòng.

Vậy chẳng phải là bệ hạ đang đợi Ninh đại nhân tới để tự tay trả lại nó hay sao?

Đức Toàn nóng ruột đến mức xì khói, thấy Lý Vô Đình vẫn tỏ ra bình thản thì cả gan mở miệng: "Theo như nô tài thấy, chắc là Ninh đại nhân bận bịu quá mà thôi. Hoàn thành xuất sắc công việc mà không tới báo tin vui cho bệ hạ một tiếng!"

Lý Vô Đình hờ hững liếc nhìn.

Hắn không biết Đức Toàn lại đang tính toán điều gì, nhưng có một điều rất đúng...

Bận bịu lâu như vậy, nên trở về để báo cáo công việc rồi.

Lý Vô Đình nhắm mắt im lặng một lát, không kìm nén được cảm giác ngứa ngáy trong lòng bàn tay, "Gọi người vào cung."

Đức Toàn vui mừng, "Vâng!"

- --

Chủ viện Ninh Phủ.

Ninh Như Thâm không hề biết đó là hai con chim trống, lúc này vẫn đang ngồi xổm trước chuồng chim để tìm cách dắt mối cho chúng.

Khi chim đang kêu cúc cu, người trong cung đột nhiên chạy vào:

"Ninh đại nhân, bệ hạ triệu kiến."

Ninh Như Thâm quay đầu lại:...Lại vào giờ này ư?

Cậu theo nội thị vào cung. Lúc sắp đến Ngự Thư Phòng, cậu thấy Đức Toàn sốt ruột chạy ra đón.

"Đức Công công, lâu rồi không gặp."

"Ôi trời ơi Ninh đại nhân, ngài cũng biết là lâu rồi cơ đấy!"

Đức Toàn chạy đến gần, thì thầm căn dặn, "Lát nữa ngài đi vào, nhớ chủ động hỏi bệ hạ "áo của thần đâu", nhớ chưa?"

Ninh Như Thâm:???

Cậu cảm thấy chấn động: Không, tôi không hiểu...

Đức Toàn, "Ta đã hại ngài bao giờ chưa? Cứ nghe ta là không trật đi đâu được!" Bệ hạ còn đang chờ để tự tay trả áo lại cho ngài đấy.

Đi thêm vài bước đã tới cửa Ngự Thư Phòng.

Ninh Như Thâm không hiểu lắm, nhưng cậu thử hồi tưởng lại: Hình như đúng là chưa lần nào trật cả.

Đức Toàn khẽ nói: "Ngài nhớ chưa đấy?"

Ninh Như Thâm đáp, "Nhớ rồi."

Cậu vừa bước vào Ngự Thư Phòng vừa thầm nhủ trong lòng: Lát nữa đi vào thì nhớ hỏi...

Bệ hạ, áo của thần đâu?