Thần Thế

Chương 1: Ước định



Bảy ngàn năm trước.

Nguyệt Hoa cung điện.

Duy Lợi Tư dắt một thiếu niên vóc dáng có hơi mảnh khảnh đi về phía Thấm đại điện. Trên đường đi, mỗi một thị nữ dù vô tình đi ngang qua cũng sẽ không nhẫn được mà quay đầu nhìn người thiếu niên mỹ mạo vô cùng kia, mà một chút cũng không hề cảm thấy bản thân đang thất lễ.

Duy Lợi Tư nhíu mày, hung hãn liếc qua từng thị nữ rồi thi triển ma pháp đem chính mình và thiếu niên kia bao bọc đơn độc trong không gian.

“Điện hạ, thần làm như vậy người có hay không cảm thấy phiền phức?” Duy Lợi Tư quỳ một chân trước mặt thiếu niên kia, đồng thời một cánh tay để chéo trước ngực.

“Không sao cả.” Thiếu niên lắc đầu, ý muốn tiếp tục đi về phía trước lại bị Duy Lợi Tư kéo lại.

“Nói cho ta biết… Đôi mắt của ngươi…còn thấy được bao nhiêu phần. ”

Một trận gió đêm thổi qua, hắc bào của thiếu niên tung bay, nơi ánh trăng điểm xuyết trên vạt áo khiến cho nó như đang phảng phất cả bầu trời đêm.

Hắn đã năm trăm hai mươi tuổi.

“Duy Lợi Tư, chuyện đó không quan trọng.” Thiếu niên kia tiếu dung ảm đạm, tựa như đối với tất cả chưa từng ôm bất cứ hi vọng gì, “Đây là vận mệnh Nguyệt thần.”

Duy Lợi Tư khẽ đau lòng, nhưng cũng đành vô lực,chẳng thể làm chuyện gì để giúp y.

520 năm trước, nàng nhìn đứa bé này ra đời đã được bao bọc trong không gian ma pháp vô cùng dễ chịu, tựa như đang đối đãi như bảo vật trân quý nhất thế giới.

Hắn chính là người kế vị Nguyệt thần.

Từ xưa đến nay, Thần tộc chính là chủng tộc có sinh mệnh dài lâu nhất, mà Nguyệt thần tộc lại chính là tộc đứng đầu. Mặc dù Nguyệt thần tộc có được vinh quang như thế, lại mắc phải một vận mệnh bi kịch truyền kiếp.

Mỗi vị Nguyệt thần khi còn sống chỉ có thể có một người thừa kế, tân thần vào chỗ, cựu thần liền tử.

Cứ năm trăm năm một lần, Nguyệt thần đưa ra một lời tiên đoán cho cả thế giới, mà cái giá phải trả, chính là sự hi sinh.

Lời tiên đoán đầu tiên, mất đi nhãn lực. Lần tiên đoán thứ hai, cơ thể bất toại. Lần tiên đoán thứ ba, ý thức triệt tiêu. Và lần tiên đoán cuối cùng, chính là sự kết thúc của sinh mệnh.

Nhưng không một vị Nguyệt thần nào oán trách, không một vị Nguyệt thần nào không cam lòng, bởi đây chính là sứ mệnh.

Duy Lợi Tư không dám nghĩ đến cảm xúc lúc này của hắn, quang cảnh thế giới trùng điệp mơ hồ, năm trăm năm thoáng qua rồi biến mất, hắn giờ đây, là một cơ thể bị giam cầm, đau khổ mất đi kí ức trong bóng tối. Năm trăm hai mươi tuổi… Ở trong thần tộc, cũng chỉ là một đứa bé. Rõ ràng thân là thần duệ quan trọng bậc nhất, vậy mà ngay cả cái tên cũng không có.

Thiếu niên trừng  lớn hai mắt, con ngươi thâm thúy tựa bóng đêm, nhưng trong thế giới của hắn, chỉ có cái bóng mơ hồ.

Duy Lợi Tư không muốn nghĩ tiếp nữa, liền đỡ thân thể lạnh như băng của thiếu niên đi tiếp.

Trong Thấm đại điện, vẻ mặt Thần Đế đã không thể nghiêm túc hơn được nữa. Thân là người thắng Thánh Chiến (Ma tộc và Thần tộc) lần này, hắn chẳng những không vì thắng lợi mà vui sướng, ngược lại còn đang phân tích quan  cảnh trước mắt.

Mặt mũi uy nghiêm làm các vị lãnh tụ chủng tộc đang đứng ở vị trí của bản thân cảm thấy kinh sợ, không trung tựa như vang lên thanh âm trang nghiêm, đó là của thần thánh Đại Đế vương giả.

“Các vị, ta nghĩ tình hình trước mắt cũng sẽ không duy trì được bao lâu. Ma tộc và Yêu tộc đã bắt đầu liên kết, còn Tinh Linh tộc, mặc dù không gây cản trở nhiều nhưng cũng là chủng tộc thông thái. Ta là Thần tộc chủ trương chính nghĩa cùng lấy đức hạnh làm thiện, sẽ không gây thương tổn cho những chủng tộc không cùng chúng ta đối lập. Như vậy Long tộc…”

Thần Đế nói tới đây, nhãn quan liền quét một vòng xuống phía dưới, thần sắc chợt tức giận.

Long Tộc Vương, chưa có tới.

Thật to gan… Chúng thần trong lòng e dè, cũng chỉ có số ít người biết một điều, người kia nhiều năm qua vẫn như vậy, tựa như không có gì có thể can thiệp hành động của chính hắn.

Hoàng điện hạ Long thần tộc Bạch Long.

Thần Đế trấn định một hồi lâu, khóe miệng mới nổi lên một nụ cười bất đắc dĩ.

“Cũng chỉ có tiểu tử thúi họ Nhan kia…. Tốt lắm, chúng ta nói tiếp, tộc trưởng Viêm Long tộc có đó không?”

Bên kia, vườn hoa Tinh Huyền, thiếu niên Nguyệt Thần dừng bước lại, Duy Lợi Tư nghi hoặc.

“Để cho một mình ta đi xuống… Được chứ.” Thiếu niên vùi mặt trong lồng ngực của bản thân, mái tóc dài nhu hòa xanh biếc tản mát trên lưng của hắn.

Duy Lợi Tư mở miệng muốn nói cái gì, cuối cùng lẳng lặng rời đi.

Một giọt lệ  trong suốt từ đôi mắt thiếu niên khẽ lăn xuống, hắn biết, mình rất nhanh sẽ mất đi tất cả ánh sáng.

“Người chính là tiểu Nguyệt Thần kia?” Một thanh âm mềm mại lại mang chút trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu thiếu niên.

Thiếu niên dựa  theo thanh âm mà ngẩng đầu, nhưng trong tầm mắt chỉ có bóng dáng thuần trắng mơ hồ.

Hẳn là người có thân phận địa vị rất cao. Thiếu niên nghĩ thầm.

Ở trong thần tộc, huyết thống càng cao quý, khí chất liền nghiêng về quang minh, màu tóc và màu mắt cũng sẽ càng nhạt, tỷ như Thần Đế chính là tóc vàng mắt vàng. Còn có một người tồn tại trong truyền thuyết, sống ở Long tộc, vừa ra đời đã là ngân phát ngân nhãn làm chấn động toàn tộc, bởi đó chính là huyết thống tinh khiết mà hơn ngàn năm qua chưa từng xuất hiện.

Thiếu niên chưa có suy nghĩ xong, một cái tay đã phủ ở trên đầu hắn làm hắn sửng sốt.

“Thật đáng tiếc, là một người mù.” Thanh âm êm ái nhưng lại không biết lựa lời để không đả thương người khác mà nói, trong thanh âm kia,dường như phảng phất một nụ cười tựa tiếu phi tiếu.

Thiếu niên khẽ cắn môi.

Họ Nhan dừng lại nhìn đôi  mắt thiếu niên, lông mi thật dài che đi bóng ma dưới đáy mắt. Duỗi ngón tay nâng cằm thiếu niên lên, cho dù là đôi con ngươi thật ảm đạm thì vẫn không thể che giấu được sự mỹ lệ của nó.

Họ Nhan hốt nhiên sinh lòng thương tiếc, nhưng hắn có phương thức của hắn.

“Nói cho ta biết danh tự của ngươi.” Thiếu niên nghe được,bên trong thanh âm êm ái kia là khí thế không thể kháng cự.

Thân là Nguyệt thần,vthiếu niên mặc dù mới đầu bị y chấn kinh làm cho sợ hãi, nhưng thủy chung vẫn tồn tại sự kiêu ngạo của bản thân, vì vậy hắn liền đứng dậy, từ bên người Nhan lướt qua, không hề trả lời.

Không muốn cùng một người đi đường dây dưa làm cái gì, thiếu niên nghĩ thầm, nản lòng thoái chí tiêu sái mà đi xa.

Nhưng một giây sau, trong chớp mắt hắn liền cảm thấy lạnh ở cổ. Cảnh giác,vthiếu niên nhanh chóng xoay người.

“Không có gì cả, chỉ là một đồng thủy tinh thôi.” Thanh âm trở nên nhẹ hơn, nhưng thiếu niên vẫn như cũ nghe ra trong đó có chút tiếu ý trêu đùa.

Mình bị chơi xỏ. Thiếu niên có chút bực bội.

“Ngươi rốt cục muốn làm gì?” Thiếu niên không thể nhịn được nữa, rốt cục mở miệng.

Từ trước mặt hắn, một thân ảnh màu trắng bạc đi qua, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng thon dài cùng bạch y.

“Ta chỉ là muốn cho ngươi một cái tên.”  Thanh âm không hề  biểu lộ chút biểu tình, hắn cũng không có ở lại, trong tầm mắt mơ hồ của thiếu niên ngày càng rời xa.

Thiếu niên sờ sờ cần cổ, quả nhiên nhiều hơn bình thường một cái dây chuyền, thủy tinh man mát lành lạnh, xúc cảm trơn nhẵn, nhưng ở giữa dây chuyền tựa hồ hiện ra mấy vết lõm.

Hình như có khắc một chữ.

Thiếu niên cau mày, đem vòng cổ thủy tinh kia kéo xuống, phất tay ném nó vào ao nước màu bạc bên cạnh.