Thần Thế

Chương 3: Thời gian, Nguyệt Thần ái nhân 1



Năm trăm năm đã qua, thiếu niên Nguyệt Thần sắp phải đối mặt với tai họa thứ hai, cơ thể bất toại.

Mặt mày hắn theo năm tháng đã sáng sủa hơn, vóc người cũng biến hóa vi diệu, chợt nhìn lại đã không còn là hài tử ngày trước.

Sáng  sớm nay, hắn vừa tỉnh dậy liền phát hiện, tai họa thứ hai của mình đã phủ xuống.

Hắn đã không thể bước đi được nữa, trong hắn một mảnh mơ hồ, mỗi bước tiến về phía trước cũng đều đau thực cốt.

Duy Lợi Tư đẩy cửa vào, lại đẩy Lăng lên giường, vẻ mặt cực kỳ tức giận.

“Ta không hiểu! Năm trăm năm đã qua tại sao ngươi vẫn cứ cố chấp tìm hắn như vậy! Từ ngày hắn đi ngươi dường như đã thay đổi thành người khác! Hiện tại ngươi biến thành như thế này  hắn cũng không để ý tới ngươi, ngươi còn muốn đi tìm hắn?!”

Trong tầm mắt mơ hồ của mình, Lăng nhìn về một hướng khác, biểu tình có chút mờ mịt.

Đúng vậy. Tại sao vậy chứ.

Trong đầu hiện ra thân ảnh màu trắng kia, cùng với sự ly biệt năm trăm năm trước, rồi một lần gặp mặt lặng lẽ sau đó.

Lần đó hắn đi Long tộc sở tại, bông tuyết đầy trời, một mình hắn đi về phía trước, làm bạn với hắn cũng chỉ có một cây quải trượng.

Mà cũng là ngày ấy, có lẽ là do được Tuyết Chi thần nữ chiếu cố, nên thị lực của hắn được hồi phục trong một thời gian ngắn.

Bầu trời trắng xóa, cả vùng đất đều trắng xóa, Nhan Chỉ từ đằng xa đi tới.

Đi về phía hắn, bông tuyết tán lạc trên tóc của y, người xinh đẹp không thực khói lửa.

Lăng chăm chú nhìn bóng dáng y ngày càng gần, nhớ tới lúc trước có hỏi người trong Thần tộc, đúng là lúc hắn vừa mới ra đời đã bị đặt một danh tự đậm chất nữ hài tên là “Linh” lên người, quả thật cũng cùng Long tộc có hôn  ước.

Nhan Chỉ. Nhan Chỉ.

Rốt cuộc ngươi là ai.

“Ừ?” Nhan Chỉ nghiêng đầu một chút, rất hứng thú nhìn Nguyệt Thần khi lớn lên, quả thật là bất đồng với trước đây, dung mạo nhìn cũng tốt hơn.

Lăng nhìn về hướng khác, nhỏ giọng nói : “Ta tới đây tìm ngươi, ta muốn hỏi ngươi một câu……… “

Nhan Chỉ cười cười, xoay người rời đi.

Hắn dùng hành động thay cho đáp án.

Thiếu niên Nguyệt Thần lúc ấy sửng sốt chốc lát, như thế nào cũng không hiểu tại sao thái độ của Nhan Chỉ lại biến thành như vậy. Nhưng hắn cũng không bám lấy người, đã một lần lĩnh hội được thái độ như thế, lúc ấy liền rời đi.

Thật không nghĩ đến là, y ngay cả mình cũng không biết.

Chỉ là một năm này, lần nữa hắn lại làm ra những chuyện giống nhau, trong lòng vẫn thủy chung kiên trì như vậy.

Tìm y.

Kết quả là, khi Nhan Chỉ nghe nói hắn đến tìm mình, thậm chí còn không thèm gặp mặt.

Từ kinh ngạc trở nên mất mác, từ mất mác trở nên đau khổ.

Hôm nay tâm cứ như vậy không giải thích được.

Hắn không thấy y. Trong trí nhớ ngẩn ngơ, Lăng nhớ tới năm trăm năm trước, áo bào trắng tung bay cùng khuôn mặt nghiêng nghiêng.

Thanh âm của hắn lạnh nhạt bình thản, rồi lại giống như nước xoáy sâu không thấy đáy.

Hắn nói: Ta đi.

Lăng lấy lại tinh thần, hướng về phía Duy Lợi Tư nhẹ nhàng mỉm cười.

“Cám ơn ngươi, “ Duy Lợi tư nhắm mắt lại thật sâu.

“Nhưng ta vẫn muốn đi, tìm hắn.” Thiếu niên Nguyệt Thần kiên định như lúc ban đầu.

Cung điện Long tộc, Lạc Sa ngồi trên bậc thang nhìn chằm chằm Nhan Chỉ, người sau quay lại nhìn hắn, lộ ra một tiếng cười.

Lạc Sa nghiêm túc hiếm thấy, đứng lên nói: “A Nhan, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không mềm lòng sao.”

“Cái gì?” Nhan Chỉ cất giọng, giống như vẫn chưa rõ.

Lạc Sa đi đến trước mặt Nhan Chỉ, tay vỗ một tiếng “Ba” lên bàn, “Ta hỏi, tại sao ngươi vẫn lạnh lùng với hài tử kia như vậy!”

“Lạc Sa, ngươi muốn tạo phản sao?” Nhan Chỉ dùng bút trong tay nhẹ nhàng đỡ gò má Lạc Sa lên, nụ cười vẫn như cũ.

“A Nhan… Ngươi là không hiểu thật hay là giả vờ không hiểu…” Lạc Sa có chút bất đắc dĩ, bộ dáng Nhan Chỉ lúc này lại có vẻ rất ngây thơ.

“Ngươi đang nói đến Tiểu Nguyệt Thần kia sao?” Lần này đã nhắc đến điểm mấu chốt, Lạc Sa nặng nề gật đầu.

“Cái gì gọi là mềm lòng, còn cái gì gọi làlãnh mạt. Hắn cùng ta không có bất cứ quan hệ gì, cho dù có cái ước định hoang đường ngàn năm trước thì  đó cũng chỉ là trên danh nghĩa, huống chi là chính hắn đã lựa chọn như vậy. Ta đối với bất kỳ kẻ nào cũng giống nhau. Bất kỳ kẻ nào.” Nhan Chỉ bình tĩnh nói xong một đoạn như vậy, ba chữ sau cùng càng nhấn mạnh.

“Tại sao không thấy hắn đâu…..”

“Hắn chán ghét ta.”

“Vậy còn ngươi.”

“Ta không có ý kiến.”

Lạc Sa lắc đầu, hồng phát trên  vai cũng chuyển động theo,cho người khác một cảm giác thật mềm mại.

“Ta có việc nhờ ngươi giúp.” Nhan Chỉ ngừng viết, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Sa, trong con ngươi màu bạc hiện lên một chút gì đó.

“Chuyện gì….” Lạc Sa có chút kinh ngạc, Nhan Chỉ thường không nhờ cậy người khác chuyện gì.

“Chuyện trong tộc giao cho ngươi, ta đi Ma tộc một chuyến.”

Con ngươi Lạc Sa chợt mở lớn, gần như hét lên: “Không được!”

Nhan Chỉ cười khẽ, sờ sờ hồng phát mềm mại của hắn, thanh âm rất nhẹ nói: “Ta có việc…”

“Không được là không được! Ta không để cho ngươi đi!” Lạc Sa ra sức lắc đầu, hất tay y ra, gần như khóc lên, “Ma tộc hận thấu chúng ta… Ngươi muốn đến đó một mình, cho dù là ngươi… cũng không thể bình an trở về… Ta không muốn ngươi mạo hiểm như vậy!”

Nhan Chỉ sửng sốt một lát, thu liễm nụ cười, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Sa, “Lạc Sa, đây là mệnh lệnh.”

Không ngờ Lạc Sa khóc lên, hắn đơn thuần không nghĩ lí do tại sao mình lại làm như vậy, hắn chẳng qua  chỉ biết là nhiều năm qua một chút cũng không thể cho phép Nhan Chỉ ly khai mình.

“Không nên đi tìm ta, không nên… khóc.” Nửa câu sau Nhan Chỉ dường như không để cho Lạc Sa nghe thấy.

Lạc Sa đẩy cửa chạy ra sau, Nhan Chỉ ngoài ý muốn nhớ tới chuyện khi còn bé,ước chừng là hơn năm nghìn năm trước, khi hắn và Lạc Sa đều còn nhỏ.

Khí hậu Long tộc bốn mùa đều là tuyết đông bao trùm, tiểu Lạc Sa đuổi theo tiểu Nhan Chỉ,thế giới như không có điểm dừng.

Trên mặt đất có một khối cầu tuyết làm tiểu Nhan Chỉ trượt chân té, khiến tiểu Lạc Sa ngã trên người tiểu Nhan Chỉ.

“Ư….. A Nhan ngươi ngu hết biết…” Tiểu Lạc Sa gục trên người tiểu Nhan Chỉ không chịu xuống, khoảng cách hai người rất gần.

“Nặng chết được, mau cút xuống cho ta.” Tiểu Nhan Chỉ cau mày, khoảng cách bọn họ thật sự quá gần.

“A Nhan…” Tiểu Lạc Sa từ từ nhích đến gần hắn, ánh mắt có chút mê ly.

Tiểu Nhan Chỉ nhìn có chút ngây người, cho đến khi môi tiểu Lạc Sa ở trên mặt tiểu Nhan Chỉ.

Hai người đều yên lặng.

“Ta thích A Nhan…..” Mặt tiểu Lạc Sa đỏ hồng.

“Lạc Sa…” Ánh mắt tiểu Nhan Chỉ mở to tròn trịa, con ngươi màu bạc trong suốt nhìn thấy đáy.

“Ừ……”

“Lạc Sa ta ghét ngươi….”

Trầm mặc ba giây, tiểu Lạc Sa òa lên khóc.