Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 12: Án kiện thứ nhất: Bất cứ giá nào



Nghiêm Vân Khải khẽ cau mày nói, “Trong vườn hoa có cái gì?”

Ninh Vô Tâm nói, “Trong vườn hoa có trên trăm loài được trồng, bây giờ đang là mùa hoa cúc nở rộ, phía đông là một hồ sen, phía tây có một tòa giả sơn, trên đó có một chòi nghỉ mát.”

Nghiêm Vân Khải nheo mắt, “Có tra xét phía dưới giả sơn không?”

Ninh Vô Tâm sờ sờ lông mày, kêu nhỏ một tiếng “A”.

Thì ra là thế.

Có giả sơn, phía dưới là ánh sáng, bên trong sẽ tạo thành sơn động (?).

Ninh Vô Tâm nghĩ, chính mình nhộn nhạo như vậy cũng không nghĩ tới, đó chính là nơi rất tốt để yêu đương vụng trộm.

Buổi tối ở trong sơn động tự nhiên vô cùng bí mật, một chút thanh âm cũng không truyền ra ngoài được.

Nghiêm Vân Khải nói với Ninh Vô Tâm, “Trước tiên nghỉ ngơi một chút, rồi mang theo cây đuốc vào trong xem một chút.”

SƠn động âm u, nói không chừng hung thủ vẫn chưa xóa sạch chứng cứ cũng nên.

“Được.” Ninh Vô Tâm ngượng ngùng, Vương gia… Tựa hồ rất thích gọi mình làm việc cùng hắn ni…

Thật chờ mong buổi tối mau tới…

Nghiêm Vân Khải hướng phía Bao Từ nói, “Chuyện ta phái ngươi tra như thế nào rồi?”

“Bẩm Vương gia, chỉ mới nửa ngày, còn chưa tra được đầu mối nào hữu dụng. Thỉnh Vương gia cho tiểu nhân thêm nửa ngày nữa, buổi tối tiểu nhân sẽ bẩm báo cùng Vương gia.”

Bao Từ có chút khóc không ra nước mắt, gã vốn không phải để làm việc này a, thái độ làm người của gã cẩn thận tỉ mỉ, chính là để hầu hạ người khác.

Nghiêm Vân Khải gật đầu.

Nếu Bao Từ đã không tra được đầu mối nào hữu dụng, đêm nay hẳn phải cùng Niệm Chi thương lượng một chút, tìm người khác đi điều tra.

Ninh Vô Tâm tiến lên ngồi bên cạnh Nghiêm Vân Khải.

Bao Từ nhìn hai người, luôn cảm thấy có điểm quái dị.

Cái không khí này có phải quá tự nhiên rồi hay không?

Thân thể đụng chạm có phải quá thân thiết rồi hay không?

Nếu như có ai đến gần như vậy, Vương gia đã sớm tự mình tách ra, làm sao giống như hiện tại, còn nghiêng đầu về phía Ninh thần y mỉm cười?

Các ngươi có biết hay không mũi cũng sắp đụng nhau rồi aa??!!

Ninh Vô Tâm lạnh lùng nói, “Bao tổng quản, ngươi đi làm chuyện của mình đi.”

Đi mau đi mau!! Nhìn cái gì vậy! Đừng có quấy rầy thế giới hai người chúng ta!

Bao Từ vội vã lĩnh mệnh đi.

Dân phong Tường quốc không phóng khoáng, chuyện giữa nam nhân và nam nhân đã ít lại càng ít.

Không nói gã chưa thấy qua, ngay cả nghe qua thôi cũng không nhiều.

Nhất định là cách gã nhìn có gì sai!

Ninh Vô Tâm tham lam nhìn Nghiêm Vân Khải, nhãn thần càng ngày càng đói khát.

Vẫn luôn không có tiến triển, y sắp không chịu nổi rồi.

Trong lòng luôn có một thanh âm kêu gào: Nhào dô! Nhào dô!

Không được! Giờ là ban ngày! Vạn nhất Vương gia cự tuyệt ta thì làm sao bây giờ!

Kế tiếp nên ở chung thế nào đây?

Trong lòng y giãy dụa.

Vẫn dừng lại cước bộ không nhích thêm được tí nào, như vậy hoàn toàn vô ích a!

Cứ chậm chậm rãi rãi như vậy, lúc nào mới có bắt đầu?

Cuối cùng, y giống tráng sĩ vung cổ tay lên quá đầu.

Mặc kệ! Chết thì chết!

Thông suốt——- ra——– đi———–!

Ninh Vô Tâm đứng dậy nhẹ nhàng đóng cửa, sốt ruột nhảy lên, đi tới bên người Nghiêm Vân Khải.

Y khẽ cắn môi, quyết định, kìm Nghiêm Vân Khải trên ghế, nhảy qua ngồi vào trên đùi hắn.

Sau đó, bất chấp tất cả, dựa theo những gì trong sách viết, y bắt đầu lắc mạnh eo.

Nghiêm Vân Khải đầy mặt khiếp sợ, sắc mặt đỏ bừng.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì??!!!

Người này một lực lộn xộn trên người mình, nói tập kích không giống tập kích, nói câu dẫn không giống câu dẫn, lại khiến hắn đau đớn khó nhịn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt của hắn trầm xuống, “Ninh—— Vô——— Tâm——–!! Ngươi đang làm cái gì!!”

Thật là hung dữ quá uhuhuhu!

Thế nào lại không có phản ứng?!

Lần này không thể bỏ qua đơn giản như vậy!

Thành bại chính là ở lần hành động này!

Ninh Vô Tâm chậm lại động tác, bắt đầu chậm rãi ma sát.

Rất nhanh, hạ thân của y đã bị một vật chỉa vào.

Nghiêm Vân Khải bắt lấy hông y, trong lòng nổi giận.

Thân thể hắn đã có phản ứng cực lớn, bắt đầu nhất trụ kình thiên (một cây “gậy” chỉ thẳng lên trời).

Ninh Vô tâm vui vẻ, trong lòng quả thực vô cùng muốn rơi lệ, rốt cục… Có phản ứng!

Tay bắt đầu hướng về phía nào đó chộp tới.

Nghiêm Vân Khải bắt lại tay y, ôm y đứng dậy, đem y đặt trên mặt đất.

Hai người thở hổn hển.

Ninh Vô Tâm hưng phấn không gì sánh được.

Hóa ra là phải từ từ tới!

Sắc mặt Nghiêm Vân Khải âm trầm, “Thần y, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Ninh Vô tâm thầm nghĩ, không xong!

Y khụ khụ nửa ngày, trong đầu xoay a xoay, lạnh lùng nói, “Vương gia, Niệm Chi từ nhỏ mắc bệnh không tiện nói ra, vừa rồi bệnh tái phát, khiến Vương gia sợ hãi.”

Thanh âm cực kỳ có sức thuyết phục, lý do lại vô cùng nát.

Nghiêm Vân Khải nhăn mày.

Có tật bệnh như vậy? Hắn thế nào chưa nghe nói qua?

Bất quá… Niệm Chi ngay từ đầu đích thật là giống như động kinh, còn xoay vô cùng lợi hại.

Lúc sau….

Sắc mặt của hắn đỏ bừng.

Trong lòng hắn thực sự hoài nghi loại bệnh quỷ dị này.

Bất quá, hắn xưa nay với Ninh Vô Tâm có tín nhiệm rất lớn, hơn nữa, nếu không phải sinh bệnh, vừa rồi sao y lại muốn ngồi trên người mình lắc lư?

Hắn suy nghĩ một chút, quả thực không có lý do gì.

Lẽ nào… Thật sự có bệnh như vậy?

Ngữ khí của hắn hòa hoãn xuống, “Niệm Chi động kinh nghiêm trọng như vậy, còn phải mau chóng trị liệu mới được.”

Ninh Vô Tâm rơi lệ trong lòng, “Đúng vậy…”

Nghiêm Vân Khải ho nhẹ một tiếng, “Bệnh của Niệm Chi phát tác như thế nào vậy?”

Ninh Vô Tâm trấn định một chút, lãnh tĩnh nói, “Lúc phát bệnh thân thể trừu động lung tung, cần nhờ nhiệt độ cơ thể người khác mới có thể giảm bớt, có thể là ôm hoặc đè lên ai đó.”

Nghiêm Vân Khải khó chịu trong lòng.

Ngươi rốt cuộc đã trừu qua bao nhiêu người rồi?!

Hắn áp chế bất mãn trong lòng, “Lúc nào thì phát tác?”

“Không chắc chắn. Có lúc là buổi tối, có lúc là ban ngày.”

Nghiêm Vân Khải nhíu mày, “Lúc phát tác có cảm giác gì?”

“Đau đớn khó nhịn, băng hỏa giao nhau, giống như trong địa ngục. Thế nhưng nếu có người bên cạnh cũng không khó chịu đến mức như vậy.”

“Bệnh quỷ dị như vậy, lẽ nào trị không được?”

“Trị không được, bao nhiêu năm nay đều là như vậy.”

Nghiêm Vân Khải do dự nửa ngày, nếu như là thật thì thật đúng là khổ cực…

Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định hay là hỏi ra miệng, “Như vậy, Niệm Chi có muốn buổi tối ngủ cùng ta không?”

Tuy rằng có thể y sẽ không thích, thế nhưng để y trừu a trừu trên người mình một chút, chung quy so với tự mình khó chịu vẫn tốt hơn?

Cũng tốt hơn nữa là ngươi không đi tìm người khác trừu lung tung.

Hắn lắng nghe, nửa buổi sau mới thấy thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, “Thịnh tình của Vương gia không thể chối từ, Niệm Chi nếu từ chối thì bất kính.”

Nghiêm Vân Khải khẽ mỉm cười, không biết người bên cạnh hắn lúc này đã kích động đến nước mắt chảy ròng.

Đùa chứ khi gõ đến cái cụm từ “mùa hoa cúc nở rộ” là tôi đã cảm thấy sắp có chuyện hay ho xảy ra rồi.

Người ta nói “Khi yêu thì chỉ số thông minh thành con số âm.” quá chính xác mà. Cái lý do khập khiễng như vậy mà anh thần y cũng nghĩ ra được. Thần kỳ hơn nữa là anh vương gia cũng tin, thật là nhiệm mào.