Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 2



Trở về khu nhà trọ tồi tàn của mình, Bạch Sanh cứ ngồi bó gối ở góc tường suốt như vậy, nàng không biết mình nên bày ra cảm xúc gì nữa. Hàn Thuần cấm đoán nàng rất nhiều thứ, không được ghen tuông hay chất vấn nàng ấy bất cứ thứ gì, giờ đây nàng cũng không rõ nàng là cái gì của Hàn Thuần nữa.

Vùi đầu vào cánh tay, cố che giấu yếu đuối của mình.

Hàn Thuần thay đổi rồi sao?

Bạch Sanh có chết cũng không tin, trong mắt lóe lên một tia kiên định, vội vàng chụp lấy túi xách của mình chạy đi tìm Hàn Thuần.

Khu chung cư mà Hàn Thuần đang sống nằm ở thành phố S, nơi sầm uất nhất, dù là ai cũng mong muốn mình được một lần đặt chân vào đó.

Lúc Bạch Sanh đến nơi thì cũng đã chín giờ tối, nàng đi bộ một mạch như vậy chân cũng phát đau lại keo kiệt không muốn đi xe buýt. Dù sao Hàn Thuần đứng trong lĩnh vực này chưa vững, vẫn có nhiều thứ cần tiền, nàng không thể tiêu xài hoang phí được.

May mắn là Bạch Sanh vừa đến thì Hàn Thuần cũng vừa về, nhưng khi thấy nàng nét cười trên mặt nàng ấy liền mất đi, chuyển sang lạnh lùng dửng dưng.

"Thuần, em muốn nói chuyện một chút."

Hàn Thuần liếc nhìn ra ngoài hành lang, bốn phía vắng vẻ không một bóng người, nhưng nàng cũng không yên tâm vội kéo Bạch Sanh ra một góc tối tránh tầm mắt của phóng viên.

Mất kiên nhẫn mà lên tiếng: "Có chuyện gì?"

Bạch Sanh khục khịt mũi, có lẽ là cảm rồi: "Từ chiều giờ chị đi đâu vậy?"

"Đã nói có việc bận, cô nghe không hiểu sao?"

"Bận? Nhưng cảnh cần quay đều đã quay xong rồi, chị còn bận cái gì?"

"Tôi đã nói thế nào?" Hàn Thuần chỉ tay vào ngực Bạch Sanh, tức giận nói: "Đừng có chất vấn tôi!"

"Em không muốn khiến chị bực tức, nhưng em là người yêu của chị, em chỉ muốn biết chị đã đi đâu mà thôi."

"Tôi đi đâu còn cần cô quản hay sao!?" Hàn Thuần kiềm không được nộ khí mà trút hết lên người nàng: "Nếu cô còn day dưa nữa thì chia tay đi, tôi không chịu nổi một người hay lải nhải!"

"Chia tay dễ nói như vậy hay sao?" Bạch Sanh kiềm chế đau đớn trong lòng, hai mắt khô nóng đau xót: "Chị đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em hay chưa?"

"Tôi không muốn day dưa, muốn chia tay thì cứ đứng ở đây lải nhải, còn không thì đi về đi, không tiễn!"

Dứt lời liền lưu loát xoay người rời đi, bóng lưng cao gầy kia tàn nhẫn đến đáng sợ.

Đến nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết, một tay ôm chặt trái tim quặn thắt đau đớn, một tay che miệng ngăn tiếng khóc vụn vặt thoát ra ngoài.

"Tại sao có thể đối xử với em như vậy?"

...

Không biết Bạch Sanh làm thế nào mà trở về nhà được, thất thểu như một hồn ma, ảm đạm chui vào một góc tường mà ngồi, cả đèn cũng không chịu mở lên. Hàn Thuần thay đổi rồi, nhưng chính Bạch Sanh cũng không biết Hàn Thuần từ khi nào đã thay đổi nữa.

Điện thoại trong túi xách rung lên liên hồi, Bạch Sanh không có tâm trạng, nhưng có vẻ như đối phương không buông tha cho nàng, bất đắc dĩ phải lấy điện thoại ra xem.

Là Lan Linh.

Bạch Sanh chuyển sang loa ngoài rồi vứt nó lên giường.

Tiếng nói của Lan Linh vang lên: [A Sanh!! Cậu mau lên mạng xem tin tức đi, đều đầy rẫy trên các mặt báo rồi!!"

Bạch Sanh co rúm người lại, yếu ớt nói: "Mình không có tiền vào mạng, cậu cứ ngắn gọn báo lại cho mình đi."

[Cả chút tiền vào mạng cậu cũng không nỡ bỏ ra? Cậu ngốc rồi sao? Đừng có mà tin tưởng Hàn Thuần như vậy nữa, cô ta phản bội cậu rồi!!]

Đồng tử dần mất đi tiêu cự, rạn nứt, còn có thể nghe thấy tiếng nở nặng nề của Bạch Sanh.

"Chuyện gì xảy ra?"

Lan Linh sau màn hình rít lên: [Cô ta đi ăn với Chu Lệ, ngay tối hôm nay ở nhà hàng Kỳ Đô!]

Bạch Sanh dửng dưng nói: "Đồng nghiệp đi ăn với nhau thì có gì đâu."

[Đồng nghiệp? Cậu nghĩ đơn giản quá rồi! Đồng nghiệp mà nắm tay nhau sao?Đồng nghiệp mà hôn nhau sao? Đó là đồng nghiệp hay sao!?]

Trong lòng Bạch Sanh chấn động, cả cơ thể đều run lên liên hồi: "Cậu nói..."

[Phải, Hàn Thuần phản bội cậu rồi đó! Mình đã cảnh báo cậu mấy lần rồi, tại sao cậu không bao giờ nghe mình nói vậy? Tâm tư Hàn Thuần vốn đã không đặt ở trên người cậu, cậu cố chấp giúp đỡ cô ta tiến thân, đưa cô ta từ gà rừng trở thành phượng hoàng rồi cậu được cái gì? Cậu chỉ có thể nhìn cô ta cùng mấy diễn viên omega day dưa một chỗ, qua mặt cậu, cậu còn ngây thơ nghĩ hai người sẽ kết hôn với nhau sao?]

"Đừng có nói nữa!!!!"

Bạch Sanh như gào qua điện thoại, tiếng thở ồ ồ nặng nề quanh quẩn trong căn phòng tồi tàn. Lâu lâu còn nghe thấy tiếng gió lạnh luồng qua khe cửa, thổi tê tái cõi lòng của nàng.

[A Sanh, đừng như vậy nữa.] Giọng nói Lan Linh yếu ớt dần: [Học cách buông tay đi, mình làm bạn của cậu, nhìn cậu và Hàn Thuần từ lúc cô ta chưa nổi tiếng. Nhưng thời thế thay đổi rồi, cậu không thay đổi nhưng không có nghĩa Hàn Thuần sẽ không thay đổi, tiền tài danh vọng đều sẽ che mờ mắt...]

Lan Linh muốn nói thêm lại nghe thấy tiếng khóc vụn vặt thoát ra từ Bạch Sanh thì vội vàng ngậm miệng lại, âm thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Có thể nói Lan Linh và Bạch Sanh là một đôi khuê mật, cùng học chung trường cấp hai rồi đến cấp ba, sau này Bạch Sanh bỏ học đại học nhưng các nàng vẫn thường xuyên gặp mặt. Chuyện giữa Bạch Sanh và Hàn Thuần, Lan Linh là người rõ nhất, nàng nhìn thấy Bạch Sanh ngày ngày cố gắng thức đến sáng để viết kịch bản, thậm chí còn có mấy lần kiệt sức mà ngất xỉu nhưng nhất quyết không vào bệnh viện kiểm tra vì sợ không có tiền đóng học phí cho Hàn Thuần.

Sẽ chẳng ai yêu Hàn Thuần nhiều hơn Bạch Sanh, hi sinh cho Hàn Thuần nhiều hơn Bạch Sanh.

Có điều Hàn Thuần lại tàn nhẫn phản bội nàng ấy...

Lan Linh nghe Bạch Sanh khóc qua điện thoại một lúc, còn nghĩ nàng ấy đã ngất xỉu rồi, nào ngờ còn có thể nghe tiếng nói khàn khàn yếu ớt truyền qua.

"Mình không sao, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, mình tắt máy đây."

Lan Linh còn muốn nói nhưng có lẽ Bạch Sanh không muốn nghe, đành phải tắt máy, không quên chúc nàng ấy ngủ ngon.

Hiện tại vẫn nên để Bạch Sanh an tĩnh...

- -------------------

Phim trường vẫnnáo nhiệt như mọi ngày, mọi người tích cực quay phim kịp tiến độ, một chốc cũng đã đến trưa thì tản ra người nào làm việc nấy.

Ở một góc phòng, Hàn Thuần và Chu Lệ vừa ăn cơm trưa vừa vui vẻ nói chuyện với nhau, thật sự là cảnh đẹp người đẹp, càng nhìn càng thấy hai người thật sự đẹp đôi. Đôi lúc sẽ thấy Hàn Thuần thay Chu Lệ gắp thức ăn, hoặc Chu Lệ sẽ đút cơm cho Hàn Thuần, muốn bao nhiêu ngọt ngào có bấy nhiêu ngọt ngào.

Mà không may Bạch Sanh lại đến, nhìn thấy cảnh tượng này mắt nàng đều đã xót cay cả rồi, lặng lẽ siết chặt túi đựng cơm hộp của mình đến trắng bệt.

Hàn Thuần thay đổi rồi, chuyện này ai cũng biết, chỉ có nàng là người cuối cùng biết được.

Nhìn thấy Bạch Sanh, Lý đạo diễn liền kêu to: "A Sanh ở đây nè, lại cùng mọi người dùng cơm trưa."

Bạch Sanh mím mím môi, lắc đầu từ chối: "Em đến đưa đồ cho Hàn Thuần rồi đi ngay đây."

Nói xong Bạch Sanh liền đi đến chỗ của Hàn Thuần và Chu Lệ, nén chua xót trong lòng mà nói.

"Thuần, em có chuyện muốn nói, chúng ta đến nơi khác nói đi."

Hàn Thuần trầm mặc một lúc, rồi nhìn sang Chu Lệ trấn an: "Em ở đây, chị đi một lát."

Mặc dù có chút bất mãn nhưng Chu Lệ vẫn gật đầu: "Ân."

Hai người một đường rời khỏi căn phòng đang tận dụng để quay phim, thẳng đến dãy hành lang không bóng người mới dừng lại.

Hàn Thuần chưa từng dùng nhiều kiên nhẫn cho Bạch Sanh, hối thúc: "Có gì mau nói."

"Nói với em chuyện hôm qua là bịa đặt đi."

"Chuyện gì?"

Bạch Sanh mím chặt môi, nhỏ giọng nói: "Chuyện của chị và Chu Lệ, nói với em đều là báo chí bịa đặt đi."

"Đáng tiếc thật."

Hàn Thuần xoay người dựa vào lan can, ánh mắt thâm trầm dán lên người Bạch Sanh: "Đó là sự thật."

Tim Bạch Sanh khi ấy như vỡ tung thành từng mảnh, rỉ máu.

"Lừa em..." Bạch Sanh nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, tiến đến giúp Hàn Thuần chỉnh lại áo khoác: "Chị vẫn còn yêu em, đừng dối em."

Cổ tay đột ngột bị bắt lấy, nghe thấy tiếng nói băng lãnh từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Không có lừa cô, tôi càng không có yêu cô, tất cả đều là do cô tự nguyện, hôm nay tôi nói rõ một lần luôn, tôi yêu Chu Lệ, còn chúng ta thì chia tay đi."

Lời chia tay này Bạch Sanh nghe đã là lần thứ hai, con tim nàng đau buốt không cách nào hô hấp được, tiêu cự cũng mất dần đi.

"Tại sao?" Bạch Sanh không thở được, có cái gì đó cứ nghẹn lại, đầu lưỡi nàng tê cứng: "Chị đã từng yêu em chưa?"

Hàn Thuần không suy nghĩ đã nói: "Chưa từng."

Bạch Sanh đứng lặng như vậy, nàng đứng rất lâu, nửa chữ cũng không thoát ra được.

Hàn Thuần mất kiên nhẫn mà bước đi, nhưng chưa được ba bước thắt lưng đã bị đối phương ra sức ôm chặt lấy.

"Đừng đi, làm ơn... em làm sao có thể sống không có chị đây? Hàn Thuần..."

Tiếng nức nở quanh quẩn khắp dãy hành lang, nghe đau nhói cả lòng.

Hàn Thuần lưu loát đem tay Bạch Sanh tháo mạnh ra, quyết tuyệt đến tàn nhẫn.

"Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nhiêu đó là quá đủ rồi."

Nước mắt rơi xuống bao nhiêu mới là đủ?

Đau thương bao nhiêu mới hạnh phúc?

Nhìn bóng lưng kia dần xa tâm nàng cũng nát vụn, cả người trượt xuống ngã ngồi trên hành lang. Mất Hàn Thuần chẳng khác mất đi điểm sáng mà nàng ngày đêm truy cầu, mục đích sống duy nhất của nàng, dường như vỡ vụn ra cả rồi.

"Tại sao... tại sao..."

Cha mẹ bỏ nàng đi rồi, giờ đến cả Hàn Thuần cũng bỏ nàng đi, nàng biết phải làm thế nào đây?

Liệu có ai cả đời đều không thay đổi, đều một lòng một dạ với một người hay không?

Hay chính Bạch Sanh cứ mãi thiên chân vô tà, cứ nghĩ Hàn Thuần sẽ mãi như vậy chẳng bao giờ thay đổi?

Tình yêu hóa ra lại chênh vênh và mỏng manh đến như vậy.